1_Trong giấc mơ
[Tôi đã đi qua những cơn mơ đứt quãng, những giấc ngủ lặng thinh.
Có bóng lưng ai đó đi ngược chiều gió, giọng nói ai đó gọi tôi qua một kiếp người.
Tôi không biết tên người ấy.
Chỉ biết rằng nếu một lần nữa được gặp lại... tôi nhất định sẽ không để lạc mất thêm lần nào nữa].
----
Bangkok tỉnh giấc cùng ánh nắng vàng ngọt ngào rót qua lớp kính lớn, từng vệt sáng rơi chéo trên nền gỗ bóng loáng của một căn hộ studio cao cấp bên bờ sông Chao Phraya.
Ở tầng áp mái, nơi tầm nhìn hướng thẳng ra thành phố đang dần thức dậy, Est lặng lẽ mở mắt, hít sâu một hơi dài.
Mọi thứ nơi đây gọn gàng đến mức tối giản, nhưng từng món đồ đều thể hiện một cá tính khó lẫn được, một giá sách nhỏ với những cuốn tiểu thuyết nước ngoài cũ kỹ, một chiếc đàn guitar gác cạnh sofa, chậu sen đá xanh ngắt bên bậu cửa, và chiếc vali kéo hiệu Rimowa lặng lẽ tựa ở góc phòng – sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.
Est không thuộc về bất cứ nơi nào. Đó là lựa chọn, không phải hoàn cảnh đẩy đưa. Anh có thể ở khách sạn năm sao, cũng có thể ngủ lại trong căn hộ dịch vụ vài đêm, thỉnh thoảng thuê penthouse khi cần không gian riêng tư để nghỉ ngơi hoặc làm việc. Nhưng phần lớn thời gian, anh vẫn thích những căn studio vừa vặn, lặng lẽ giữa lòng thành phố rộng lớn, đủ tiện nghi, đủ sang trọng, đủ tĩnh lặng cho một người thích di chuyển và không muốn bị ràng buộc bởi thứ gì ngoài chính mình.
Bốn năm qua, lịch sinh hoạt của Est chẳng khi nào xáo trộn, sáng dậy sớm, luyện tập thể lực, pha cho mình một tách cà phê đen đậm, đọc tin tức kinh tế và cập nhật thị trường an ninh. Công việc của anh đặc thù, chuyên viên an ninh tư nhân, nhận hợp đồng bảo vệ hoặc cố vấn chiến lược cho doanh nhân, nghệ sĩ, đôi khi là cả những nhân vật nổi tiếng thế giới ngầm. Thu nhập không tồi, anh dư sức mua một căn hộ đẹp hay tích luỹ cho những chuyến đi xa, nhưng chưa từng thấy mình thuộc về bất kỳ ngôi nhà cố định nào.
Balo, laptop, tai nghe, bộ đàm, vài bộ đồ chuẩn chỉnh, đôi giày thể thao, một chiếc đồng hồ thể thao kiểu cổ điển và cuốn sổ tay da – đó là toàn bộ hành trang của Est mỗi khi rời khỏi một nơi chốn. Cuốn sổ tay ấy, Est mang theo như một nghi thức không thể thiếu, để ghi lại lịch trình, những thành phố từng ghé, cảm xúc lướt qua và những điều chưa ai biết đến, kể cả chính bản thân anh ở một thời điểm nào đó.
Đồ đạc không nhiều, nhưng thứ Est mang theo luôn được chăm chút cẩn thận, gấp nếp kỹ lưỡng – tựa như mọi di chuyển đều có ý nghĩa, mỗi lần đi xa là một lần chạm tới mục tiêu vô hình nào đó.
Căn hộ sáng nay thơm mùi cà phê, tiếng nhạc jazz Pháp vang khe khẽ, ánh nắng rắc bụi vàng lên mặt sàn gỗ. Est thong thả chuẩn bị bữa sáng đơn giản, một lát bánh mì lúa mạch, chút phô mai, trái cây tươi và một ly nước ấm. Anh tự thưởng cho mình khoảnh khắc thảnh thơi hiếm hoi trước khi bước vào chuỗi công việc bất định kéo dài suốt ngày.
Nhìn qua cửa kính, dòng sông Chao Phraya vẫn chảy lặng lẽ, tàu bè ngược xuôi không ngớt, những cây cầu vắt ngang như những dải lụa bạc quấn quanh cổ thành phố này.
Không ai biết Est là ai, cũng không ai thực sự cần biết. Bằng cấp, kinh nghiệm, kỹ năng đều đủ để anh sống tốt ở bất cứ đâu, nhưng không ai, kể cả những người từng thuê anh bảo vệ, giữ Est lại được lâu hơn một hợp đồng. Sự kín đáo và tự chủ ấy vừa là cách Est bảo vệ chính mình, vừa là thói quen được trui rèn qua bao năm tháng đi tìm một điều gì đó mà chỉ riêng anh biết giá trị và ý nghĩa. Sống giữa thành phố đông đúc, anh vẫn tự chọn cho mình một kiểu cô độc sang trọng, chỉ nói chuyện khi cần, chỉ xuất hiện đúng lúc và biến mất nhẹ như một cơn gió lướt qua mùa hè.
Thứ duy nhất khiến Est níu lại lâu hơn ở bất kỳ nơi đâu chính là cảm giác "mình có thể sẽ gặp được ai đó ở đây" – một trực giác mãnh liệt hơn mọi thứ lý trí, một nỗi khao khát vượt khỏi mọi định nghĩa về cô đơn hay ý chí thép.
Không ai biết anh đã đi bao nhiêu nơi, thử bao nhiêu cách, gặp bao nhiêu con người... chỉ để tìm kiếm một gương mặt chưa từng nhìn thấy ở kiếp này, một cái tên chưa từng được gọi lên giữa cuộc đời thứ hai này.
Và sáng nay, như mọi ngày, Est lại bắt đầu bằng một câu hỏi cũ, chỉ mình anh nghe thấy, "Liệu hôm nay, định mệnh sẽ dẫn lối anh đến gần em thêm một bước nào không?"
----
Không phải ai cũng hiểu cảm giác của một người đã từng có tất cả rồi đánh mất tất cả và rồi tỉnh dậy trong một kiếp sống khác, mang trọn vẹn ký ức ấy trên vai như một món nợ đời không thể trả.
Đối với Est, nỗi cô đơn sâu thẳm nhất không nằm ở những đêm dài một mình, không phải ở việc đi hết thành phố này đến vùng biển khác, mà chính là sự tỉnh táo đến tàn nhẫn khi nhớ rõ mọi điều đã từng là máu thịt ở kiếp trước.
Anh nhớ ánh mắt người ấy, nhớ từng cử chỉ, từng lời nói, từng cái chạm tay vội vàng trong bóng tối. Anh nhớ những ngày bình yên vụt tắt, nhớ đêm cuối cùng đứng dưới hiên nhà, tay ướt đẫm máu mà không giữ nổi một lời hứa. Anh nhớ lời thề vang lên giữa trời mưa xứ nhiệt đới – "Nếu còn một lần nào được gặp lại, anh sẽ dùng hết cả đời này để bảo vệ em khỏi mọi đau thương". Không một chi tiết nào phai nhạt. Không một giấc mơ nào còn vỡ vụn. Tất cả đều sống động như vừa mới hôm qua.
Vậy mà, giữa thế giới rộng lớn của kiếp này, Est lại bất lực hoàn toàn.
Anh biết rõ mình phải đi tìm ai, phải trả lại điều gì, phải chuộc lại một lần dang dở, nhưng lại chẳng có lấy một dấu vết để lần theo. Không tên, không tuổi, không quê quán, không diện mạo.
Dẫu đã băng qua bao khuôn mặt, đi hết những ngõ nhỏ Bangkok đến những bờ biển xa lạ phía Nam, chưa từng một lần bắt gặp ánh mắt nào có thể khiến trái tim mình dừng lại. Chỉ duy nhất trực giác và một tình yêu khắc vào tận xương tủy là dẫn lối.
Những người xung quanh vẫn sống bình thường, yêu rồi chia tay, mơ rồi quên, còn Est thì mang theo một đời chưa trả, đi xuyên qua tháng năm mà chẳng dám ngừng lại dù chỉ một ngày.
Không phải Est chưa từng có những phút yếu lòng. Giữa những thành phố đông đúc, Est ngồi lặng nhìn dòng người trôi qua dưới chân cầu, tự hỏi, "Phải chăng việc đi tìm là vô vọng? Liệu em còn nhớ gì về kiếp trước, hay đã quên anh hoàn toàn rồi?"
Nhưng mỗi lần chùng lòng, Est lại mở cuốn sổ tay, ghi lại đôi dòng như một nghi thức nhắc nhở, nơi này đã qua, chặng đường này đã sống, hôm nay vẫn chưa bỏ cuộc. Không phải để tìm lại ký ức, mà để giữ cho ý chí không nguội lạnh. Thói quen đó, nhỏ bé và đơn giản thôi, là cách anh nhắc chính mình rằng dù giữa biển người mênh mông, chỉ cần còn một khả năng nhỏ nhất, anh vẫn phải đi. Đã nợ em một đời, thì kiếp này, xin được trả hết.
Chính niềm tin sắt đá ấy, chính lời thề không ai nghe thấy ấy, là động lực duy nhất để Est sống sót và không buông xuôi giữa thế giới rộng lớn này.
----
Có những ký ức không thể gọi là giấc mơ, cũng chẳng thể là hiện thực, nó chỉ lặng lẽ nằm sâu trong tâm trí, chờ một cơn bão lớn để cuộn dậy, nhấn chìm tất cả.
Đêm ấy, ở một căn phòng nhỏ trên đảo Phuket, khi Est vừa tròn hai mươi tuổi, một cơn sốt dữ dội như muốn đốt cháy toàn thân. Anh mê man suốt hai ngày, chẳng ai bên cạnh ngoài tiếng mưa dội xuống mái tôn, tiếng sóng vỗ dồn dập ngoài vịnh xa. Thân thể bốc lửa, mồ hôi ướt đẫm, ý thức mờ dần rồi tan vào bóng tối.
Và trong cơn mê đó, ký ức kiếp trước hiện về, rõ ràng như thể anh đang sống lại từng khoảnh khắc.
Anh thấy mình mặc áo vải thô màu xanh sậm, quỳ dưới mái hiên gỗ của một phủ đệ cổ kính nơi cố đô Ayutthaya. Ánh trăng nghiêng nghiêng qua mái ngói rêu phong, in bóng hai người trên sân gạch đỏ. Đằng trước anh là Khun Chai – người anh đã thề bảo vệ cả đời. Họ cùng lớn lên giữa triều đình đầy mưu toan, giữa những ngày thơ dại chỉ biết chạy theo đàn chim sẻ, giữa những đêm trăng lặng lẽ ngồi tựa vai nhau bên hồ sen phủ sương mỏng. Tình cảm lớn lên như dòng sông mùa lũ, mãnh liệt mà lặng thầm, phải giấu kín dưới lớp lễ nghi và những cái nhìn soi mói của bọn gia nhân.
Có những đêm, ánh đèn dầu nhảy múa trên vách, Khun Chai rời khỏi thư phòng, lặng lẽ tìm đến chàng cận vệ lặng im ngồi chờ ngoài sân. Họ không dám gọi tên nhau bằng tiếng "yêu", không dám hứa hẹn điều gì, chỉ biết nắm lấy tay nhau thật lâu dưới bóng trăng, để hơi ấm ấy thấm sâu vào da thịt, làm dịu đi cả những đêm dài nơm nớp lo sợ ngày mai sẽ bị chia cắt.
Rồi tai họa kéo đến như một cơn bão không báo trước.
Tiếng hò hét, ánh lửa, máu vung vãi trên nền đá lạnh, kẻ phản bội ập tới. Anh lao vào cứu người ấy khỏi lưỡi dao oan nghiệt, nhưng tất cả chỉ là bất lực. Máu loang trên áo trắng, tiếng gọi tuyệt vọng, "Đừng đi, đừng bỏ anh lại!" – nhưng bàn tay kia đã buông lơi, đôi mắt quen thuộc khép lại giữa chốn hoàng cung rực sáng ánh đèn lồng.
Thời gian sau đó là chuỗi ngày già đi trong cô độc. Chàng cận vệ ngày xưa trở thành một người đàn ông lặng lẽ, sống âm thầm ngoài bờ tường phủ rêu, không vợ con, không bạn hữu, chỉ gối đầu lên ký ức cũ, ngày ngày đi qua cánh cổng phủ từng là nơi chốn bình yên nhất đời mình. Mỗi lần mưa trút xuống, tiếng thề lại vang lên trong tim – một lời thề khắc vào xương cốt.
"Nếu còn kiếp sau, anh sẽ tìm thấy em trước mọi đau khổ. Dù có đi đến cuối chân trời, dù đổi thay mọi hình hài, anh cũng phải tìm cho bằng được".
Khi vùng tỉnh dậy, hơi thở Est còn dồn dập, khắp thân mình vẫn đẫm mồ hôi lạnh. Anh ngồi bật dậy giữa buổi sáng đầy nắng trên đảo Phuket, nhưng mọi thứ đã không còn như cũ. Toàn bộ ký ức kiếp trước ùa về như một cơn sóng thần không thể ngăn cản, không còn là những mảnh ghép rời rạc, không còn là nỗi lãng quên bàng bạc nữa.
Nỗi đau xé lòng, choáng váng, nghẹn thở, nhưng cũng là một lần bừng tỉnh, như thể vừa được trao lại linh hồn thực sự của mình.
Est biết, từ khoảnh khắc ấy, anh không còn gì để mất nữa. Không ai có thể ngăn cản mình đi tìm người ấy.
Và hành trình của bốn năm kế tiếp bắt đầu từ chính giấc mơ dữ dội đó, một người sống lại từ ký ức, mang theo lời thề mãi mãi không để tình yêu bị bỏ lỡ thêm lần nào nữa.
----
Có người hỏi, tại sao một người như Est lại chịu chấp nhận cuộc đời phiêu bạt đến vậy – tiền bạc không thiếu, tài năng dư thừa, chỉ cần dừng lại ở bất kỳ thành phố lớn nào cũng đủ để xây dựng một cuộc sống ổn định, vững chắc. Nhưng chẳng ai hiểu, chính Est còn không lý giải nổi, vì sao mỗi lần tưởng đã đủ mỏi mệt để dừng chân thì chỉ cần một giấc mơ, một cái bóng lạ lướt qua trong chợ phiên, một đoạn nhạc cũ vang lên bên dòng sông xa lạ, lại khiến anh không thể ở lại.
Anh luôn tiếp tục đi.
Bốn năm trôi qua như một chuỗi ngày dằng dặc không đầu không cuối.
Từ miền núi mù sương Sapa bên kia biên giới, xuống biển xanh Phuket, từ những khu chợ sầm uất ở Chiang Mai, len lỏi qua từng con phố nhỏ ngập ánh đèn vàng ở trung tâm Bangkok. Mỗi nơi đặt chân đến, Est đều lặng lẽ quan sát, tìm kiếm giữa biển người những tia hy vọng mong manh, một ánh mắt quen, một dáng người thân thuộc, một âm điệu trong trẻo vang lên giữa phố xá đông người.
Có những đêm, Est chỉ dừng lại ở một thị trấn nhỏ ven sông, thuê căn phòng khách sạn chỉ đủ một chiếc giường và cửa sổ mở ra dòng nước lặng lờ. Anh ngồi lắng nghe tiếng nhạc xa xưa ai đó đàn lên từ bên kia bờ, đôi lúc chỉ là tiếng chuông gió va vào nhau trong đêm. Ở những khoảnh khắc như thế, bóng dáng một người xa lạ nào đó tình cờ lướt qua cũng đủ khiến anh bồn chồn, day dứt mãi nhiều ngày sau. Để rồi khi bình minh lên, nhận ra đó chỉ là một ảo giác, Est lại thu xếp hành lý, tiếp tục lên đường như chưa từng có chút tiếc nuối nào níu kéo được anh ở lại.
Những bữa cơm một mình trong quán ven đường, những buổi chiều ngồi bên bờ biển nhìn sóng bạc đầu xô bờ rồi lại tan vào khoảng không. Những đêm mưa rơi rả rích trên mái nhà, anh chỉ biết ngồi viết đôi dòng vào cuốn sổ da, tự nhắc nhở mình đừng quên lý do bắt đầu hành trình này.
"Nếu còn một khả năng nhỏ nhất giữa biển người, anh cũng phải đi".
Đôi khi, chỉ những lời tự nhủ ấy, được viết bằng chữ nét đậm trên trang giấy đã nhàu, cũng đủ giữ cho ý chí trong anh không bị bóng tối của cô độc và hoài nghi vùi lấp.
Có lẽ, nỗi cô đơn lớn nhất không phải là không có ai ở bên, mà là biết chắc mình sẽ còn phải đi, còn phải tìm mãi, cho đến khi nào trái tim thực sự dừng lại vì nhận ra được một ánh nhìn thân thuộc giữa hàng triệu khuôn mặt xa lạ.
Đó là cảm giác vừa kiêu hãnh vừa day dứt, vừa đau đớn vừa đẹp đẽ, một nỗi cô đơn tưởng chừng như vô tận, là bước đi cùng với niềm tin bất diệt – người đó vẫn còn trên đời, ở đâu đó – và Est sẽ không dừng lại, không cho phép mình dừng lại cho đến khi tìm thấy.
....
Đôi khi, số phận chỉ cần một cú chạm nhẹ để mọi thứ thay đổi hướng đi.
Hôm ấy, như bao buổi tối bình thường khác, Est ngồi tựa lưng trên sofa, laptop đặt trên đùi, ánh đèn rải nhẹ xuống căn phòng rộng rãi mà lặng lẽ. Cả thành phố Bangkok bên ngoài đã lên đèn, dòng xe cộ như dòng chảy bất tận cuốn trôi những âu lo của triệu người xa lạ. Est chẳng mong chờ gì, cũng không mong mình sẽ bất ngờ bắt gặp điều kỳ diệu giữa một biển thông tin vô cảm.
Vậy mà, khi lướt qua mục tin tức xã hội, mắt anh khựng lại ở một tiêu đề ngắn – [WJ Group tổ chức tiệc từ thiện lớn, ra mắt lãnh đạo trẻ phụ trách mảng du thuyền Đông Nam Á].
Bên dưới là một tấm hình chụp hơi xa, chỉ thấy dáng một chàng trai trẻ đứng giữa sân khấu, nét mặt nửa nghiêm nghị, nửa lấp lánh thứ ánh sáng của những người đang được trao gửi kỳ vọng lớn lao.
Linh cảm trỗi dậy như một cơn sóng mạnh quật thẳng vào tim. Giây phút ấy, Est không cần bất cứ lý do nào, cũng không còn đủ tỉnh táo để phân tích hay đưa ra nhận định logic nào hêt. Tất cả chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất vang lên – phải đến đó, bằng mọi giá.
Est cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo giật mình về phía cái tên "người phụ trách mới mảng du thuyền" kia. Trong anh trỗi dậy cảm giác run rẩy cồn cào, thứ mà suốt bốn năm qua chưa từng một lần xuất hiện – không phải hy vọng mong manh nữa, mà là một niềm tin sấm sét, "Nếu lần này không đi, có thể mình sẽ bỏ lỡ cả một kiếp người".
Không do dự thêm một phút nào, Est tra cứu tất cả thông tin liên quan đến sự kiện, về tập đoàn WJ Group, về tên tuổi vị "thái tử" mới được ra mắt. Những dữ kiện lướt qua màn hình như chẳng mang lại thêm manh mối cụ thể nào, nhưng chỉ riêng linh cảm thôi đã đủ để anh quyết định.
Vali đã sẵn sàng, những đồ vật thiết yếu luôn gọn ghẽ ở chỗ quen thuộc. Cuốn sổ tay nhất định không được quên, nơi Est giữ tất cả những điều không thể nói cùng ai. Mọi thứ đều chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ chờ một lý do, một cơ hội, một lời gọi nhỏ nhoi của số phận.
-----
Đêm cuối cùng ở căn hộ tầng cao ven sông, thành phố ngoài kia vẫn rực rỡ những dải đèn xe lấp lánh như dòng sao vắt ngang trời. Est đứng lặng hồi lâu bên khung cửa sổ, ánh mắt lướt qua từng ngọn đèn, từng tầng nhà cao tầng đan vào nhau như một mê cung không lối ra. Mỗi lần chuyển nhà là một lần anh tự hỏi liệu mình có thật sự tiến gần hơn tới người ấy, hay chỉ mãi mãi đi trong một vòng tròn không điểm kết.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này, anh không còn do dự, không còn mỏi mệt với những câu hỏi không lời giải đáp.
Chỉ có một câu nói duy nhất, được viết lại trong cuốn sổ tay, nét chữ in đậm, kiên định.
[Đã nợ thì phải trả, đã yêu thì phải tìm. Gặp hay không gặp, ít nhất anh đã không từ bỏ].
Est kéo khóa vali, tắt hết đèn trong căn hộ, chỉ để lại một dải sáng lấp lánh bên ngoài cửa kính. Anh khóa cửa, quay lưng bước đi không ngoảnh lại, hòa vào thành phố đang vào đêm. Tiếng xe xa xa như gọi về phía trước, mỗi bước chân đều vững vàng mang theo tất cả hy vọng, đớn đau, lòng kiên định và một lời thề chưa từng phai nhạt.
Có thể phía trước là một vòng xoáy số phận, có thể chỉ là một lần tuyệt vọng nữa giữa cuộc đời vốn đầy những ngã rẽ bất định. Nhưng Est không còn sợ gì nữa. Bởi lần này, anh biết chắc, mình phải đến đó. Dù phía trước là gì, anh cũng sẽ đối diện, sẽ đi tới cùng.
-----
P/s: Hi các cậu, chúng ta bắt đầu hành trình mới với CALLING YOUR NAME AGAIN nhé!
Không gian sẽ hơi khác một chút. Hi vọng các cậu tiếp tục theo chân WilliamEst trong thế giới này nhé.
Nếu có gì cần góp ý hay chia sẻ, đừng kiệm lời với tớ nha!
Cuối tuần vui vẻ nè!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro