4_Sóng ngầm

[Tin một người, đôi khi rất giản đơn.

Tôi chưa từng kể em nghe điều gì về kiếp trước. Vậy mà ánh mắt em nhìn tôi, lại khiến tôi không thể rời đi.

Có thể... em chưa nhớ. Nhưng em đã luôn tin.

Và lòng tin ấy, đối với tôi, quý giá hơn bất cứ lời hứa nào].



Đầu mùa hè, bến du thuyền của WJ Group rực rỡ dưới nắng. Những con tàu trắng xóa xếp thành hàng dài, từng tốp khách du lịch háo hức nối đuôi nhau khám phá vịnh Thái Lan xanh biếc, thật giống cảnh tượng nhộn nhịp như lễ hội kéo dài suốt cả mùa cao điểm. Văn phòng chính của William lúc này cũng không khác gì một tổ ong, nơi mỗi người đều bận rộn với kế hoạch, hợp đồng, các cuộc gọi liên tục không dứt.

William dường như hòa mình vào nhịp sống ấy với tất cả sự tự tin và hứng khởi của một doanh nhân trẻ vừa trở về từ nước ngoài, được đặt niềm tin lớn từ gia đình, lại có bạn gái luôn sát cánh.

Sáng sớm, cậu đã có mặt ở văn phòng, trao đổi với các giám đốc bộ phận, ký tá hàng loạt giấy tờ, rồi vội vã ghé qua phòng họp. Đôi khi William tranh thủ đưa bạn gái đi ăn trưa, cuối tuần cùng nhau tới dự tiệc hoặc dã ngoại bên biển. Cậu chủ động gắn kết mọi người, luôn biết cách động viên nhân viên bằng một lời khen hay một câu chuyện hài hước từ những năm tháng du học ở Anh.

Est vẫn lặng lẽ đi bên cạnh William, giữ vai trò thư ký kiêm vệ sĩ, ghi chép lịch trình, kiểm tra lại các đầu mối công việc, nhắc William từng chi tiết nhỏ, "Ba giờ họp với bộ phận tài chính," hoặc "Bốn rưỡi gặp đối tác Hàn Quốc ở phòng hội nghị tầng chín".

Mỗi sáng, Est kiểm tra xe, rà lại các tuyến đường an toàn, thường chủ động dừng lại ở những góc vắng để xem xét camera an ninh, kiểm tra tin nhắn, sắp xếp tài liệu lên bàn làm việc của William cho gọn gàng nhất. Trong mắt đồng nghiệp, Est là bóng người trầm ổn, không bao giờ chen vào chuyện ngoài lề, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, nói vừa đủ, cử chỉ vừa đủ, như một phần của hệ thống không thể thiếu.

Có những buổi chiều, William và bạn gái ghé qua bến du thuyền, ngồi ở khoang ngoài cùng nhìn mặt nước lấp loáng, Est đứng xa xa phía sau, ánh mắt vừa quan sát vừa thả lỏng, như đang tận hưởng chút yên bình hiếm hoi giữa guồng quay căng thẳng.

Bề ngoài, mọi thứ đều suôn sẻ. Không khí công ty tràn đầy sức sống mới, William được các lãnh đạo khen ngợi, gia đình tự hào, bạn gái vui vẻ. Mọi người tin rằng mùa hè này sẽ là một mùa bội thu, là dấu ấn đẹp cho tập đoàn WJ Group.

Chỉ có Est – người quen nhìn sâu hơn một lớp bề mặt – thỉnh thoảng nhận ra một vài điều nhỏ nhặt đi lệch nhịp, một email chuyển tiếp nhầm, một tài liệu chưa từng thấy xuất hiện trong phòng William, hay một ánh mắt lạ thoáng qua rất nhanh ở hành lang tầng tài chính. Anh không nói gì, chỉ ghi chú lại vào sổ tay – như thói quen của một người từng sống sót qua những lần "mặt hồ" tưởng yên mà dưới sâu đã cuộn lên những xoáy ngầm nguy hiểm.

Nhưng lúc này, với tất cả mọi người, ngay cả với William – sóng gió nào cũng vẫn chỉ đang là chuyện đâu đó xa xôi.

-------

Tháng sáu bước vào mùa mưa, trời Pattaya ẩm thấp hơn, những cơn dông chớp nhoáng cuối ngày khiến bầu không khí trong văn phòng đôi lúc cũng trở nên nặng nề khó tả. Trong nhịp sống quen thuộc, Est bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ không ăn nhập. Đầu tiên là một email lạ gửi đến bộ phận tài chính, tiêu đề mập mờ, bên trong là tập tin đính kèm về hợp đồng bảo hiểm của một công ty vệ tinh mà trước giờ Est chưa từng nghe tên. Một hôm khác, trợ lý tài chính lỡ miệng nói về việc cổ đông mới vừa xuất hiện ở một công ty con, rồi vội vàng im bặt khi thấy Est bước vào phòng.

Tối về, lướt tin tức tài chính, Est nhận ra giá cổ phiếu của hai công ty vệ tinh do WJ Group nắm giữ đang dao động bất thường. Cùng lúc ấy, hợp đồng mua bán một du thuyền hạng sang – vốn là "deal" lớn nhất quý – bị đối tác Hàn Quốc trì hoãn liên tiếp, hết lý do tài chính lại tới vướng mắc về "thủ tục nội bộ". Est cũng phát hiện mấy nhân sự chủ chốt trong ban điều hành bất ngờ nhận được các cuộc gọi từ phía Hàn Quốc, nội dung toàn chuyện xã giao mà lại kéo dài hàng tiếng đồng hồ.

Mỗi tối, khi kiểm tra lại lịch trình, Est lặng lẽ ghi chú vào sổ da những gì mình nghe thấy, thậm chí cả những ánh mắt lảng tránh hoặc những câu nói cụt ngủn giữa các quản lý cấp trung. Dù bề ngoài mọi thứ vẫn ổn, trong lòng Est đã dấy lên một cảm giác bất an – một linh cảm mơ hồ nhưng rất đáng tin cậy từ trực giác của người từng nhiều năm quen đọc những "chấn động dưới đáy mặt hồ".

Nên khi kiểm tra lại tài liệu cho William, Est khẽ nhắc, "Khun William, gần đây có nhiều chi tiết trùng hợp về đối tác Hàn Quốc. Tôi nghĩ chúng ta nên rà lại toàn bộ hợp đồng đang chờ xử lý, kiểm tra cẩn thận từng điều khoản".

William đang tất bật ký giấy tờ, ngẩng đầu lên cười, ánh mắt có phần bỡn cợt, "Đây là chiêu trò quen của giới kinh doanh thôi mà anh. Đối thủ lớn thích thả tin đồn, làm mình căng thẳng để ép giá. Không sao đâu, tôi sẽ tự kiểm tra lại, nhưng không có gì đâu".

Est chỉ gật đầu, không tranh luận. Trong mắt anh, sự tự tin ấy của William rất dễ thương, nhưng cũng khiến Est càng thận trọng hơn. Anh âm thầm lưu lại từng email, từng bản sao tài liệu để đến khi cần thiết, sẽ không có chi tiết nào bị bỏ sót.

Mùa hè trôi qua từng ngày, những cơn mưa ập xuống rồi tạnh nhanh như một lời nhắc về những thay đổi sắp tới. Bề mặt mặt hồ vẫn lặng, nhưng ở đâu đó trong sâu thẳm, sóng ngầm đã bắt đầu di chuyển.

Đúng lúc William còn mải miết với những dự án mở rộng mới, tin báo đầu tiên đến từ bộ phận pháp chế: một hợp đồng lớn tưởng như đã "chốt", lại phát sinh điều khoản bất lợi nghiêm trọng. Nếu phía Hàn Quốc viện cớ, WJ Group không chỉ bị kéo vào kiện tụng mà còn có nguy cơ bị lật ngược thế trận tài chính. Những cuộc họp gấp nối tiếp nhau, lãnh đạo các phòng ban đổ về phòng chiến lược, không khí căng thẳng như có ai đó vừa kéo sập trần kính trong suốt.

William, vốn tự tin, dạn dĩ, lần đầu tiên phải đối diện cảm giác bất lực thật sự. Cậu đọc đi đọc lại các trang hợp đồng, lắng nghe từng ý kiến, cố gắng kiểm soát mọi chi tiết. Nhưng càng cố, mọi thứ càng rối hơn. Các trưởng phòng bắt đầu thì thầm về "sai sót nghiệp vụ", về "trách nhiệm của người ký cuối cùng". Một vài lãnh đạo cao cấp tỏ rõ sự không hài lòng, dù ngoài mặt vẫn giữ thái độ "tạo điều kiện cho thế hệ trẻ".

Nhiều đêm liên tục, William ở lại công ty đến tận khuya, mắt thâm quầng, giọng nói khàn hẳn đi. Sáng hôm sau, cậu tới văn phòng sớm hơn Est, ngồi lặng ở bàn họp, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên mặt kính cửa sổ. Bữa trưa cậu cũng chẳng còn buồn ăn, nhiều lần chỉ ngồi bấm điện thoại, liên tục kiểm tra tin nhắn và email.

Sự căng thẳng ấy nhanh chóng lan ra toàn bộ văn phòng. Nhân viên dưới quyền nhận ra thái độ William thay đổi, cậu trở nên nóng nảy, dễ cáu gắt chỉ vì những lỗi nhỏ, hay nổi quạu giữa cuộc họp vì một báo cáo không như ý. Bạn gái William cũng cảm nhận được, những tin nhắn ngọt ngào dần vơi đi, thay vào đó là những lời đáp hời hợt hoặc thậm chí là những lần hẹn hò bị huỷ vào phút chót. Có hôm, cô gọi điện tới văn phòng, William chỉ đáp "Anh bận lắm, nói sau nhé" rồi tắt máy, không hẹn trước được thời gian.

Est quan sát tất cả, không lên tiếng, càng không xen vào chuyện chuyên môn hoặc gia đình. Anh âm thầm kiểm tra lại các bản hợp đồng, rà từng điều khoản bằng cặp mắt sắc lạnh của một người đã quen đề phòng rủi ro. Trong hệ thống bảo mật nội bộ, Est tìm thấy một số truy cập bất thường vào dữ liệu tài chính, có dấu hiệu hacker bên ngoài "dò sóng", lấy cắp thông tin từ một máy chủ nhỏ của công ty con.

Anh chỉ lặng lẽ lưu lại các bằng chứng, không gửi bất kỳ cảnh báo nào ngoài một dòng nhắc William, [Có lẽ nên rà soát lại các hợp đồng cũ và kiểm tra hệ thống bảo mật. Tôi sẽ chuẩn bị báo cáo chi tiết cho cậu].

William đọc tin nhắn, chỉ trả lời cụt lủn, [Ừ, để sau đi. Tôi phải họp bây giờ].

Đêm đó, khi cả công ty đã tắt đèn, Est vẫn ngồi một mình trước màn hình laptop, gõ những dòng ghi chú chỉ một mình anh biết. Ngoài trời, cơn mưa lớn lại ào xuống, tiếng nước gõ nhịp lên mặt kính. Giữa sự yên lặng ấy, Est cảm nhận rất rõ, sóng ngầm dưới mặt hồ đang thực sự nổi lên, cuốn tất cả mọi người vào vòng xoáy không tên mà chưa ai kịp nhận ra.

Khi William còn quay cuồng giữa những cuộc họp kéo dài và những lời đổ lỗi dồn về phía mình, Est lặng lẽ lui về phía sau, tập trung vào những điều không ai để ý. Càng về khuya, Est càng tỉnh táo, khi văn phòng đã vắng người, anh mở hai, ba màn hình cùng lúc, truy vết từng dòng chuyển khoản nhỏ nhất trong hệ thống tài chính nội bộ.

Est không phải chuyên gia tài chính, nhưng bản năng phòng vệ và sự nhạy cảm với dấu hiệu bất thường giúp anh phát hiện ra một chuỗi những khoản tiền chuyển lòng vòng giữa các công ty con. Thoạt nhìn tưởng là giao dịch hợp lệ, nhưng khi ghép lại thành một chuỗi, chúng tạo thành một dòng tiền mờ ám luồn lách qua các pháp nhân trung gian, cuối cùng chảy về một tài khoản ở Singapore.

Anh rà lại các hợp đồng, tra cứu các bên đối tác Hàn Quốc. Càng lật sâu, Est càng nhận ra những mối liên kết chằng chịt giữa một nhánh đối tác trung gian với một tập đoàn tài chính ở Seoul – nơi từng nhiều lần xuất hiện trong các vụ thâu tóm kiểu "bẻ lái" tại Đông Nam Á. Bàng hoàng hơn cả, qua những dòng tên ẩn sau danh mục cổ đông, Est nhận ra gia đình bạn gái William chính là người nắm lượng lớn cổ phần tại công ty trung gian này.

Khoảnh khắc ấy, Est ngồi bất động rất lâu trước màn hình laptop. Trong ánh sáng xanh lạnh lẽo, bóng anh đổ dài lên tường, gương mặt bất động nhưng hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Anh nghĩ tới William – chàng trai trẻ đang căng mình chống đỡ những sức ép đầu tiên trong đời, nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của cô gái kia, nghĩ tới những cái nắm tay, nụ cười, những lần họ đứng bên nhau tưởng như chẳng có gì trên đời có thể chen vào được.

Est ghi lại tất cả, các chứng cứ, các chuỗi chuyển tiền, từng hợp đồng, từng đoạn mã giao dịch, từng lần ra vào của các nhân vật chủ chốt. Anh lưu giữ mọi thứ vào một ổ cứng bí mật, cẩn thận đặt mật khẩu chỉ mình biết.

Dù nắm trong tay sự thật, Est vẫn chưa báo với William. Anh hiểu, nếu đưa ra lúc này, không chỉ sự nghiệp của William mà cả hạnh phúc riêng cũng có thể sụp đổ, nhất là khi chưa đủ bằng chứng kết tội hay lường hết phản ứng dây chuyền.

Suốt đêm dài, Est ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn dòng sông đen sẫm trôi qua thành phố. Trong lòng anh cuộn lên một nỗi đau nhức nhối, vừa muốn bảo vệ William khỏi mọi tổn thương, vừa không nỡ phá vỡ niềm tin mong manh mà cậu dành cho người con gái ấy.

Anh tự nhủ, chỉ cần bản thân kiểm soát được mọi nguy cơ, chỉ cần mình đứng ở đây, âm thầm ngăn mọi rủi ro, liệu anh có thể bảo vệ được cậu không? Giữ cho cậu được hạnh phúc không?

...

Từng ngày nặng nề dần trôi qua, Est vẫn ngồi lại bên bàn làm việc đến khuya muộn, lặng lẽ nhìn vào màn hình tối đen và tự hỏi – Nếu sự thật này lộ ra, William sẽ ra sao? Cậu có chịu nổi không, hay chỉ thêm một vết nứt chẳng bao giờ lành lại giữa những người mà cậu từng yêu thương?

Trong lòng anh, hai dòng nước cuộn lên không ngừng, một bên là khao khát bảo vệ William khỏi mọi biến cố, khỏi cả sự phản bội; một bên là nỗi sợ làm sụp đổ hạnh phúc mong manh mà cậu đang tự xây dựng – thứ mà Est chẳng bao giờ dám chạm tay vào.

Mỗi lần nhìn thấy William ngồi mệt mỏi trong phòng làm việc, hoặc gục đầu lên bàn sau một ngày dài họp hành căng thẳng, Est chỉ biết âm thầm ở lại lâu hơn, kiểm tra kỹ thêm từng hợp đồng, từng báo cáo, từng thông tin bảo mật. Những lần William nhìn sang, ánh mắt pha chút nghi hoặc, cậu hỏi nhỏ, "Có chuyện gì giấu tôi không, p' Est?"

Est mỉm cười, lắc đầu, chuyển chủ đề sang công việc, hoặc chỉ lặng lẽ hỏi han sức khỏe, nhắc nhở lịch trình ngày mai. Anh không cho phép bản thân làm William tổn thương khi chưa thật sự cần thiết, chưa đủ chắc chắn để mọi thứ vỡ vụn không thể cứu vãn.

William thì vẫn nghĩ rằng mình còn kiểm soát được mọi thứ. Cậu tự trấn an bản thân rằng những khó khăn chỉ là thử thách đầu tiên, rằng tất cả những "lệch nhịp" của người bên cạnh chỉ là sự thận trọng hơi quá mức của một thư ký kiêm vệ sĩ.

Còn Est, từ sâu trong lòng, anh hiểu rất rõ, sóng ngầm dưới mặt hồ đã dâng cao đến mức chỉ chờ một trận gió lớn, mọi thứ sẽ đảo lộn, cuốn tất cả trôi đi. Và nếu phải chọn, anh vẫn sẽ sẵn sàng là người đỡ lấy mọi cú va đập đầu tiên, dù sau đó, trong mắt William, anh chỉ còn lại như một chiếc bóng, lặng lẽ phía sau hoặc biến mất.

Đêm dài khắc khoải, ánh đèn thành phố vẫn trôi xa ngoài cửa kính. Giữa hai dòng nước chảy ngược, Est ngồi lại rất lâu, mang trong lòng nỗi bất an và thương xót, chỉ biết lặng lẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ, chờ ngày định mệnh thực sự ập đến, anh sẽ là người không để William ngã xuống lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro