Chương 9 - Lần đầu đối mặt
Buổi đọc kịch bản đầu tiên được tổ chức trong một phòng họp kín ở tầng 7 của GMMTV. Không có phóng viên. Không có fan. Chỉ có ê-kíp sản xuất, đạo diễn, cô biên kịch, trợ lý sản xuất – và dàn diễn viên chính, bao gồm cả nhóm LYKN, sẽ đảm nhiệm các vai cameo đặc biệt trong phim.
Nhóm LYKN đến từ sớm – đúng giờ như được lập trình sẵn. Họ bước vào phòng với đủ trạng thái: Hong chỉnh áo như thể sắp lên họp báo, Nut vừa nhai snack vừa dò nội dung kịch bản, Tui ngáp một cái rõ to rồi cười trừ, còn Lego thì tay ôm gối lười, miệng lẩm bẩm: "Ủa vậy tụi mình cũng là diễn viên chuyên nghiệp rồi hả trời."
Họ chào ê-kíp rất đàng hoàng, rồi nhanh chóng chiếm lĩnh một góc phòng – không gây ồn nhưng vẫn đủ để lan ra sự náo nhiệt đặc trưng.
William đến sau. Cậu vừa bước vào đã bị Lego liếc ngang rồi thì thào:
"Ê Wolo, nhìn coi ai tới trước kìa."
William nhướn mày, liếc qua bàn bên kia – nơi Est đang ngồi điềm nhiên với ly cà phê và ánh mắt không rõ đang nhìn ai.
Bầu không khí lập tức lặng đi một nhịp. Nhưng rồi Nut huých nhẹ vào lưng William:
"Bình tĩnh. Kịch bản là kịch bản. Người là người. Cậu diễn vai, không diễn đời."
William hít vào một hơi, gật đầu. Rồi cậu tiến vào, cúi chào tất cả – và ánh mắt hai người chạm nhau, lần đầu tiên kể từ Songkran...
Cả hai đều gật đầu chào nhau. Không nụ cười. Không nói thêm một lời nào. Không khí xung quanh hơi đặc lại. Sự im lặng tưởng chừng vô hại bỗng trở thành ranh giới lạnh lẽo.
Đạo diễn vỗ tay hai cái, thu hút sự chú ý của cả phòng, rồi phá vỡ bầu không khí bằng giọng nói hồ hởi:
"Cảm ơn mọi người đã đến đúng giờ. Trước khi bắt đầu đọc kịch bản, tôi xin phép giới thiệu lại một lần nữa dàn diễn viên chính của chúng ta cho dự án ThamePo: Heart That Skips a Beat."
Ông quay về phía Est: "Đây là Est – Supha Sangaworawong – người sẽ đảm nhận vai Po, đạo diễn trẻ với trái tim từng tổn thương và đôi mắt biết kể chuyện."
Rồi quay về phía William: "Và đây là William – Jakrapatr Kaewpanpong – sẽ vào vai Thame, trưởng nhóm nhạc Mars, người mang trong mình áp lực giữa sự nghiệp và lòng trung thành với những người anh em."
Ông nhìn quanh nhóm LYKN và cười: "Và dĩ nhiên, không thể thiếu nhóm LYKN – những gương mặt sẽ đảm nhận các nhân vật có yếu tố then chốt trong câu chuyện. Các cậu không chỉ làm nóng sân khấu, mà còn là phần không thể thiếu trong hành trình cảm xúc của Thame và Po."
Mọi người vỗ tay nhẹ. Không khí thoải mái hơn đôi chút.
Sau đó, đạo diễn nhìn giữa hai nhân vật chính, cười nhẹ:
"William, Est – hai bạn là cặp nhân vật chủ lực. Trong kịch bản, cả hai bắt đầu bằng hiểu lầm và va chạm. Hy vọng hai bạn sẽ mang lại sự chuyển biến cảm xúc thật nhất qua từng phân đoạn."
Mọi người trong phòng cười nhẹ. William cười méo, môi nhếch lên rồi tắt ngay. Est thì nhấp một ngụm cà phê, không nói gì, nhưng ánh mắt có vẻ... hài lòng vì lời nhận xét.
Biên kịch phát kịch bản cho từng người. "Hôm nay chỉ đọc tập 1 và phần đầu tập 2. Đủ để cảm nhận nhịp và chemistry."
Từ khi bắt đầu, cả William và Est đều tập trung tuyệt đối. Est đọc vai Po bằng một giọng trầm, hơi khàn, mạch đều như nhịp thở. Lối thoại chậm rãi, có điểm nhấn nhưng không cường điệu. Anh đọc như thể chính mình đang sống lại những gì Po từng trải.
William đáp lời trong vai Thame – lạnh, dứt khoát, hơi gắt. Nhưng ở đoạn cuối, trong một phân cảnh Po hỏi Thame rằng "Nếu có thể chọn lại, anh sẽ vẫn chọn con đường này chứ?", giọng William khựng lại một nhịp, nhỏ hơn một chút, rồi đáp: "Tôi không chắc. Nhưng nếu em còn ở đây, thì có lẽ... vẫn đáng để đi tiếp."
Căn phòng im lặng trong 2 giây sau câu thoại đó. Không ai bảo ai, nhưng tất cả đều hiểu – cảm xúc thật đã ngấm vào lời thoại.
Khi buổi đọc kết thúc, đạo diễn nhìn sang cô biên kịch, cả hai chỉ gật đầu với nhau.
"Chúng ta có một cặp chính. Thật sự."
Est thu lại bản kịch bản, đứng dậy. Trước khi quay đi, anh dừng lại trước William:
"Chào mừng đến với phim trường."
William nhìn anh, ánh mắt không giấu được sự dè chừng:
"Chúc hợp tác vui vẻ."
Lời chào rất đúng mực. Nhưng tường băng thì vẫn chưa rạn.
Sau khi ra khỏi phòng, William bước thẳng xuống hành lang dài dẫn về khu luyện tập. Tai đeo AirPods, nhưng chưa bật nhạc. Trong đầu cậu vẫn vang vọng câu thoại Est đọc – chậm, khàn, và có chút gì đó rất thật.
Cậu không muốn thừa nhận, nhưng sự chuyên nghiệp và chiều sâu của Est trong cách đọc kịch bản khiến William bất ngờ. Không còn là hình ảnh của một tay dân chơi mặc áo sơ mi bung cúc quẩy xuyên đêm. Trên giấy, trong vai Po, Est là một người hoàn toàn khác – trầm tĩnh, đau đáu và... có sức hút kỳ lạ.
William tựa lưng vào vách tường gần thang máy, nhắm mắt lại vài giây. Một tiếng thở dài bật ra, không lớn, nhưng đủ để chính cậu nghe thấy.
Và cậu tự nhủ:
"Không sao. Đây chỉ là diễn. Là công việc. Không phải thật."
Nhưng chính cậu cũng không dám chắc – cái cảm giác vừa bối rối, vừa day dứt đó... là từ nhân vật Thame, hay chính là từ bản thân William.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro