Chương 11: Nhiệm Vụ Đầu Tiên.

Est không biết mình đã sẵn sàng thật chưa.

Nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

Chiếc xe lao đi trong màn đêm.

William ngồi ở ghế trước, ánh mắt trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Nut lái xe, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Est ngồi ở ghế sau, nắm chặt khẩu súng trong tay.

Nó không phải một món đồ xa lạ nữa.

Anh đã học cách sử dụng nó. Đã tập bắn, đã hiểu rõ từng bộ phận, từng cơ chế.

Nhưng anh vẫn chưa từng thực sự bắn nào ai.

Và đêm nay, anh sẽ làm điều đó.

"Hắn là một con chuột." William nói, không quay lại nhìn anh . "Một kẻ phản bội. Một kẻ đã bán đứng tôi cho Diamond."

Hắn rút từ túi áo ra một bức ảnh, ném về phía Est.

Anh nhặt nó lên.

Người đàn ông trong ảnh trông không có gì đặc biệt. Hắn khoảng ngoài bốn mươi, dáng người hơi gầy, khuôn mặt có vẻ hiền lành.

Nhưng Est biết, trong thế giới này, bề ngoài không nói lên được điều gì.

"Anh sẽ giết hắn." William nói, giọng điềm nhiên như thể chỉ đang giao có anh một công việc bình thường.

Est siết chặt bức ảnh.

Anh đã biết điều này từ trước. Anh đã đoán được nhiệm vụ đầu tiên của mình không thể nào chỉ đơn giản là một phi vụ quan sát hay thu thập thông tin.

William muốn anh giết người.

Và anh không thể từ chối.

Xe dừng lại trong một con hẻm tối.

Nut quay sang nhìn anh. "Anh có năm phút."

Est gật đầu, hít một hơi sâu rồi bước xuống xe.

Không khí đêm lạnh buốt.

Anh kéo mũ áo khoác lên, giấu đi khuôn mặt mình, rồi nhanh chóng tiến vào con hẻm nhỏ phía trước.

Căn nhà mục tiêu nằm ở cuối con hẻm. Một căn hộ cũ, đèn trong phòng vẫn còn sáng.

Est đứng bên ngoài cửa, có thể nghe thấy tiếng TV bên trong.

Anh giơ tay, gõ nhẹ ba tiếng.

Tiếng TV nhỏ dần. Tiếng bước chân vang lên.

Cánh cửa hé mở.

Người đàn ông trong ảnh xuất hiện trước mặt anh.

Hắn nhìn anh, đôi mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc. "Cậu là ai?."

Est không trả lời.

Anh giơ khẩu súng lên.

Người đàn ông trợn tròn mắt. "Chờ đã- ."

Đoàng!.

Tiếng súng vang lên trong đêm.

Cả con hẻm chìm vào im lặng.

Người đàn ông ngã xuống, máu loang ra dưới sàn.

Est đứng bất động, bàn tay siết chặt khẩu súng đến mức run rẩy.

Anh đã làm được.

Anh đã giết người.

Anh không nhớ mình đã quay lại xe như thế nào.

Chỉ biết rằng khi anh mở cửa xe, William đang chờ sẵn.

Hắn nhìn anh một lúc lâu, rồi nhếch môi cười. "Tốt lắm."

Est không nói gì.

Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt lại.

Đêm nay, anh đã bước chân vào thế giới này.

Và anh không thể quay đầu lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro