Chương 13: Ngục Tối.
Est từng nghĩ rằng giết người đã là điều tàn nhẫn nhất mà anh có thể làm.
Nhưng rồi anh nhận ra- có những thứ còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.
—
Căn phòng tối om, chỉ có một chiếc đèn trần leo lét tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt.
Giữa phòng, một người đàn ông bị trói chặt vào ghế.
Hắn là một trong những kẻ tay sai của Diamond, bị bắt lại trong một trận giao tranh gần đây. William không cần hắn sống- hắn chỉ cần thông tin.
Và nhiệm vụ của Est là moi được nó ra.
Anh đứng trước mặt người đàn ông, tay nắm chặt con dao nhỏ do Nut đưa cho.
Hơi thở hắn nặng nề, máu chảy dài từ khóe môi, nhưng hắn vẫn cười khấy nhìn anh. "Một thằng nhóc như mày mà cũng muốn tra tấn tao sao?."
Est không đáp.
Anh không muốn làm điều này.
Nhưng anh phải làm.
Nếu anh không làm, William sẽ giao nhiệm vụ này cho người khác.
Và người khác sẽ không nhân từ như anh.
—
Nut đứng dựa vào tường, quan sát anh bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Anh không có nhiều thời gian."
Est siết chặt con dao.
Anh biết.
Anh hít một hơi sâu, bước đến gần người đàn ông.
"Nói đi." Giọng anh trầm thấp, không mang theo cảm xúc. "Người của Diamond đang ở đâu?."
Người đàn ông phì cười. "Mày nghĩ tao sẽ nói sao?."
Est không ngạc nhiên.
Anh giơ dao lên, đặt vào tay hắn.
Một vết cắt nhỏ, sâu chừng một đốt ngón tay.
Không quá đau đớn, nhưng đủ để máu chảy ra.
Hắn khẽ rùng mình, nhưng vẫn không thèm quan tâm.
"Mày còn non lắm."
Est biết.
Anh không phải một kẻ tra tấn chuyên nghiệp. Anh không có sự tàn nhẫn của William, không có sự lạnh lùng của Nut.
Nhưng anh có sự kiên nhẫn.
Và anh có thời gian.
—
Một giờ trôi qua.
Máu loang trên sàn.
Người đàn ông bắt đầu run rẩy.
Hơi thở của hắn gấp gáp, mồ hôi vã ra như tắm.
Est đứng đó, vẫn giữ vẽ mặt bình tĩnh.
"Nói đi."
Lần này, hắn không còn cười nữa.
Hắnnhìn anh, ánh mắt đầy sợ hãi.
Và rồi hắn bắt đầu nói.
—
Khi Est bước ra khỏi căn phòng, quần áo anh dính đầy máu.
William đứng đợi sẵn bên ngoài, khoanh tay nhìn cậu.
Hắn không hỏi gì.
Chỉ đơn giản cười khẻ.
"Tôi biết anh sẽ làm được."
Est không đáp.
Anh cảm thấy lạnh.
Không phải vì thời tiết, mà vì chính bản mình.
Anh đã nghĩ mình sẽ ghê tởm điều này.
Nhưng thực tế thì...
Anh không cảm thấy gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro