Chương 21: Bão Tố Vỡ Nát.
Tiếng súng nổ vang như xé toạc không gian trong biệt thự im lặng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, và trong khoảnh khắc ấy, Est chỉ cảm thấy như có một luồng khí lạnh tạt vào mặt.
Nut...
Anh chưa kịp nghĩ thêm thì cơ thể bị kéo mạnh về phía sau, một bàn tay vững chãi giữ lấy anh, không để anh ngã xuống.
Est vội vàng quay lại, mắt không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
William.
William đứng đó, khuôn mặt không một chút biểu cảm, nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo kia lại có một tia lo lắng thoáng qua.
Anh có thể cảm nhận được bàn tay William đang siết chặt tay anh, như muốn bảo vệ anh khỏi một thứ gì đó không thể lường trước.
"Anh không sao chứ?" William hỏi, giọng nói khàn đặc.
Est nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm của hắn, dù mọi thứ xung quanh vẫn chưa rõ ràng, nhưng anh cảm nhận được một điều—William vẫn luôn ở đây vì anh.
"Đừng lo." Anh thở ra, gạt đi cảm giác hoang mang trong lòng.
Nhưng lúc này, mọi thứ lại trở nên khó hiểu.
Nut.
Anh quay đầu lại nhìn về phía Nut, kẻ vừa bị bắn. Nhưng khi mắt anh dõi theo, một cái gì đó kỳ lạ đã xảy ra.
Nut không ngã xuống.
Cậu ta đứng vững như thể mọi thứ chỉ là một trò đùa. Cậu ta không hề bị thương.
Mọi người trong phòng nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nut nhếch môi cười, vết thương trên người không có chút máu nào. "Các người đúng là chậm chạp."
Cả căn phòng lặng đi trong vài giây.
"Cái trò này là sao?" Est không thể giữ im lặng, chất giọng của anh trầm xuống như một lời cảnh báo.
Nut cúi đầu, nở nụ cười đắc ý. "Tôi đoán anh chưa bao giờ nghĩ tới việc tôi có thể chuẩn bị cho tất cả những tình huống này, phải không?"
Anh nhìn Nut, một nỗi tức giận ngùn ngụt dâng lên. "Tại sao lại là tôi?"
Nut bước tới, không hề có dấu hiệu sợ hãi, ánh mắt hắn nhìn Est đầy thách thức. "Tại sao không phải là anh? Anh là một phần trong kế hoạch của tôi. Anh không bao giờ thực sự là một đồng minh, Est. Mọi thứ anh làm chỉ là một phần của trò chơi lớn."
Giọng Nut ngày càng trở nên lạnh lẽo. "Tôi không thể để một kẻ như anh đứng giữa mọi thứ. Và tôi không thể để một kẻ như William đe dọa kế hoạch của mình."
Những lời nói của Nut giống như một cú đấm vào trái tim Est. Anh không thể tin được.
Tất cả những gì anh đã làm, những gì anh đã hy sinh... chỉ để trở thành con cờ trong một trò chơi của Nut.
Est nhìn về phía William. Lúc này, khuôn mặt hắn vẫn không một chút thay đổi, nhưng đôi mắt ấy lại lộ rõ vẻ mệt mỏi. Có lẽ hắn cũng cảm thấy như anh—bị phản bội, bị lợi dụng.
Cảm giác này thật cay đắng.
Làm sao để tin vào bất kỳ ai trong thế giới này nữa?
—
Trong khi không khí căng thẳng bao trùm cả phòng, tiếng cười của Nut vang lên như thể cậu ta đang thưởng thức cảnh tượng bi kịch này. "Tôi đã có tất cả rồi. Và giờ, chỉ còn lại việc loại bỏ các người."
Est thấy cơn giận trong người dâng trào. Anh không thể để Nut thắng. Không thể để cậu ta tiếp tục điều khiển cuộc sống của mình.
"William." Est thì thầm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nut. "Tôi không thể làm điều này một mình."
William quay sang nhìn anh, đôi mắt hắn sắc bén nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó sâu thẳm. "Chúng ta sẽ không bao giờ để Nut chiến thắng."
Cả hai nhìn nhau trong một khoảnh khắc, và rồi, như thể một quyết định đã được đưa ra.
"Chúng ta sẽ kết thúc nó ngay hôm nay."
—
Căn phòng ngập tràn sự căng thẳng. Một cuộc chiến ngầm không còn là một lựa chọn. Cả hai sẽ phải đối đầu với Nut ngay lúc này. Est và William, tay trong tay, không thể để một kẻ phản bội như Nut tiếp tục thao túng mọi thứ.
Est bước tới, ánh mắt anh ánh lên một ngọn lửa chiến đấu. "Đừng nghĩ rằng tất cả đã kết thúc."
Nut đứng im, nhưng nụ cười của cậu ta không hề tắt. "Tôi đã đoán trước hết rồi, Est. không thể thắng."
Est đứng vững, lòng tràn đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ xem ai mới là kẻ thua cuộc."
Cuộc chiến này, cuối cùng, sẽ phải có một kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro