4_Quiet Days
Trời còn chưa sáng hẳn thì Est đã dậy như mọi khi, chậm rãi nhóm lửa. Ánh lửa tí tách phản chiếu trong đôi mắt điềm tĩnh, gương mặt anh được tô bằng sắc cam dịu nhẹ của buổi sớm – vừa bình thản, vừa khó nắm bắt.
Mọi người trong ekip vẫn đang ngủ. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng nước nhỏ từ tán lá rơi xuống nền đất. Est xé một miếng bắp nướng, mùi thơm lan nhẹ trong không khí còn lành lạnh.
Một tiếng sột soạt vang lên từ trong lều bên kia .
William lò dò bò ra ngoài, tóc rối bù như tổ quạ, áo trễ một bên vai, đôi mắt còn ngái ngủ nhìn quanh như thể không biết mình đang ở đâu.
Est liếc nhìn cậu một cái, nhướn mày, rồi vung tay ném nhẹ một trái bắp tới.
"Ăn sáng kiểu dân dã đây".
William chụp lấy theo phản xạ, lùi lại một bước, bật cười khúc khích.
"Trời đất, tưởng bị tấn công chứ". Cậu ngồi phịch xuống bên cạnh Est, mắt vẫn mơ màng, đưa tay hong gần ngọn lửa. "Sáng sớm mà lạnh thật đấy".
Est không nói gì, chỉ đặt thêm vài cành khô vào đống lửa.
Một lúc sau, William khẽ lẩm bẩm, như đang nói với chính mình, "Chắc đây là buổi sáng ít áp lực nhất tôi từng trải qua".
Est quay sang. Gương mặt anh vẫn yên lặng, chỉ có khóe môi cong nhẹ lên như một dấu gạch nhỏ.
"Ở đây không có áp lực nào ngoài chuyện hôm nay cậu có đốt cháy nồi không thôi".
William cười phá lên, còn Est thì cũng bật cười – lần đầu trong suốt những ngày quay phim, tiếng cười của họ hòa nhau trong ánh lửa chập chờn, nhẹ tênh như hơi thở.
Cơn mưa đêm qua khiến mái lều bị trượt hẳn về một bên. Dù trời đã tạnh từ sớm, nhưng vài tấm bạt vẫn còn vương nước, ướt sũng. Est kiểm tra khung lều, khẽ nhíu mày. William đứng kế bên, chống hông nhìn theo, lặng vài giây rồi xắn tay áo.
"Để tôi phụ anh".
Cậu nhanh tay nhặt một đoạn dây thừng, bắt chước cách Est quấn vòng cố định vào cọc. Nhưng dây tuột, cọc lăn, rồi cậu vấp phải chính chân mình. Cả khung gần như ngã dúi.
Est không nói gì, chỉ lặng lẽ bước lại, giữ lại phần gãy, chỉnh lại góc dây. William đứng nhìn, im bặt.
Anh giật nhẹ sợi thừng trong tay cậu, "Thắt nút thế này này". Tông giọng không hề nâng cao hơn mọi khi, chỉ nói rất bình thường để William nghe thấy rõ ràng.
William gật gật đầu, tập trung hơn. Tay vụng về nhưng ánh mắt thì nghiêm túc. Cậu làm lại theo đúng thao tác được chỉ dẫn, lần này đã chắc chắn hơn.
Est liếc nhìn cậu một cái, rất khó để đọc được cảm xúc trong mắt của anh.
Một lúc sau, khi cả hai đang che chắn thêm một góc lều bằng bạt chống nước, William vừa kéo dây vừa nói nhỏ, "Anh mà không làm người mẫu chắc đi dạy sinh tồn cũng sẽ nổi tiếng đấy".
Est cười mỉm, "Chắc chắn không nổi tiếng bằng cậu đâu".
"Thật lòng nha, mấy món anh mang theo cũng hay thật đấy". William hứng thú chỉ vào túi đồ Est đặt bên gốc cây. "Bộ lọc nước này nhỏ gọn quá nè. Rồi cái dao mini có tận mười công dụng nữa. Chà, đúng kiểu người sống sót level cao".
Est vẫn tiếp tục buộc dây, không ngước lên, nhưng giọng có phần mềm đi, "Không phải vì hay. Là vì từng có lúc phải học để sống".
William ngẩng đầu nhìn Est một lúc, rồi không nói gì thêm. Cậu cúi xuống, tò mò lần nữa, cầm lên chiếc la bàn nhỏ, "Thứ này đọc kiểu gì nhỉ?"
Est bước lại gần, đứng sau lưng cậu, chậm rãi chỉ cho xem. Cậu hơi ngước lên, lần đầu thấy khoảng cách giữa cả hai không còn xa như ngày đầu. William nói nhỏ, như thể chỉ để mình nghe, "Anh thật sự... giỏi theo một kiểu mà tôi chưa từng gặp bao giờ".
Est không đáp. Nhưng khi quay lưng lại, khóe môi anh lại cong lên – lần thứ hai trong buổi sáng này.
Cơn mưa rừng đến bất ngờ như cách nó vẫn thường làm – không báo trước, không cho ai chuẩn bị. Cả hai đang trên đường tìm thêm ít củi khô thì phải vội trú vào một lán gỗ cũ kỹ, nằm lọt thỏm giữa rừng cây rậm rạp.
Không có máy quay theo, không có ai khác. Chỉ có tiếng mưa đổ ào ạt lên mái lá, vang lên như một khúc nhạc nền đầy riêng tư. Est bấm bộ đàm báo cáo tình trạng hai người với ekip. Hứa chắc rằng sau khi tạnh mưa họ sẽ tự về được.
William ngồi co chân trên chiếc ghế gỗ mục, tay chống cằm, ánh mắt dõi theo những vệt nước mờ nhòe bên ngoài.
"Lúc học cấp ba," cậu cất giọng, chẳng rõ đang nói với Est hay chỉ đang lẩm bẩm một mình, "tôi từng trốn học chỉ để đi vòng quanh thành phố bằng xe máy. Chẳng có lý do gì cả cũng chẳng xác định là mình sẽ đi đến đâu".
Est ngồi ở mép ghế đối diện, không chen vào, chỉ lặng lẽ nghe.
William cười khẽ, ánh mắt xa xăm, "Ba mẹ tôi không hề biết. Họ cứ tưởng tôi đi học thêm. Tôi thì chỉ muốn... thoát ra ngoài một chút thôi. Mỗi ngày đều phải cố gắng hoàn hảo, phải giỏi, phải làm đúng. Nhưng nếu không ai quản, tôi lại thấy mình như không còn là ai cả".
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Những khoảng lặng giữa câu nói của William bị lấp đầy bởi tiếng rào rào của mưa, như thể trời cũng đang lắng nghe.
Est trượt mắt xuống đất, giọng chậm rãi hơn thường ngày, "Hồi mới bắt đầu làm thực tập sinh, tôi từng bị một đạo diễn nói thẳng vào mặt: 'Cậu trông được, nhưng không có chiều sâu.'"
Anh khẽ cười, nhưng ánh mắt thì lạnh đi, "Có lúc tôi nghĩ... chắc họ nói đúng thật. Tôi đẹp, tôi im lặng và họ muốn tin rằng phía sau đó chẳng có gì. Phải rất lâu tôi mới thôi muốn chứng minh và bắt đầu chỉ sống theo cách mình muốn".
William quay sang nhìn Est, đôi mắt cậu sáng hơn trước đó – không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần, mà là một thứ thấu hiểu không tên.
"Tôi tưởng mình là người duy nhất thấy vậy," William nói khẽ, "nhưng hình như... tôi hơi hiểu anh rồi".
Est ngước nhìn cậu.
Một giây. Rồi hai.
Mưa vẫn rơi. Nhưng giữa những người không giỏi nói ra cảm xúc, đó đã là một cách rất thật để nói rằng khoảng cách giữa họ không còn xa nhau như trước nữa.
Mưa tạnh vào lúc chiều muộn. Những giọt nước cuối cùng còn đọng lại trên cành cây, long lanh như hàng trăm viên pha lê nhỏ đang lay động theo gió.
William với tay che đầu, nhảy chân sáo qua một vũng nước. "Lạnh toát cả người rồi, chắc phải thay áo thôi," cậu nói, giọng vẫn còn phấn khích vì trải nghiệm vừa rồi, dù người thì ướt sũng.
Est đi sau một bước, tay cầm bó củi nhỏ khô cong nhặt được từ gầm lán. "Về trại thôi. Chắc đồ đạc cũng bị ướt kha khá".
Lối về trại sau mưa như mềm hơn, mùi đất mới, mùi lá rừng ẩm và gió len qua tóc. Một quãng đường im lặng dễ chịu, như dư âm kéo dài từ cuộc trò chuyện lúc nãy.
Đến gần trại, William bất ngờ dừng lại, nhìn về phía chiếc lều của mình – nó vẫn còn đứng vững, dù phần mái trông như đã chảy xệ xuống vì nước đọng.
Cậu quay sang Est, nháy mắt: "Tôi đoán mình vẫn còn cần giáo viên sinh tồn thêm vài ngày nữa".
Est khẽ bật cười, đưa cho cậu chiếc áo khoác nhẹ trong ba lô: "Trước khi học thêm bài mới, thay đồ đi đã. Cậu run thấy rõ rồi".
Không có cử chỉ nào quá thân mật. Nhưng giữa cái lạnh sau mưa, việc được ai đó nhớ để ý đến thân nhiệt của mình lại là một điều đủ để ấm cả buổi chiều.
Nắng chiều sau cơn mưa len qua tán lá, loang loáng đổ xuống mặt suối. Dòng nước mát rượi chảy qua những viên đá tròn nhẵn, phát ra âm thanh róc rách dịu dàng như một bản nhạc nền của rừng.
Est và William cùng ngồi cạnh nhau, rửa bát bên bờ nước. Chiếc nồi đen thui vì bắp cháy ban sáng nằm chỏng chơ một bên, còn hai người thì đang vẩy nước vào nhau như thể là mấy đứa trẻ.
William vốc một ít nước, hất nhẹ vào Est. "Cho anh tỉnh ngủ đấy," cậu cười tinh nghịch.
Est hơi lùi lại, nheo mắt, "Cậu rửa bát kiểu này à?"
William nhún vai, chưa kịp đáp thì đã bị hắt ngược lại một làn nước lạnh toát. Cậu ré lên, ngồi bệt xuống cười sặc sụa.
Est chống tay lên đầu gối, ra vẻ nghiêm túc, "Chơi dại thì chịu hậu quả. Cho cậu tắm luôn đi, tý nữa đỡ phri quay lại suối".
Cảnh tượng tưởng đơn giản, nhưng dưới ánh nắng rừng và tiếng cười vang vọng giữa không gian xanh ngắt, nó trở thành một thứ ký ức không thể nào dễ quên.
Sau khi rửa xong, Est lấy một nhánh gỗ khô nhỏ, bắt đầu gọt nó bằng con dao xếp đa năng. William ngồi sát bên, chăm chú theo dõi.
"Anh đang làm gì thế?"
"Muỗng. Cho cậu ăn cơm mà không phải dùng tay".
William há hốc, "Tự làm đồ dùng luôn á? Trò này hay thế".
Est không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp, "Chỉ cần có dao và chút kiên nhẫn".
William nhìn đôi tay Est thoăn thoắt, nheo mắt, "Thế giới của anh thú vị thật đấy".
Một lát sau, khi Est đưa cho cậu chiếc muỗng gỗ còn thô ráp, William xoay nó trong tay, như thể đang giữ một món quà hiếm có. Cậu nói chậm rãi, chẳng hướng vào ai, nhưng đủ để người bên cạnh nghe rõ, "Hồi nhỏ tôi cứ nghĩ chỉ cần giỏi một thứ thôi là đủ. Giỏi đến mức không ai bắt bẻ được nữa. Nhưng giờ thì..."
Est ngẩng lên, ánh mắt dịu hơn hẳn ban nãy. "Giờ thì sao?"
William hơi mỉm cười, mắt nhìn về mặt suối, nhưng không hề tránh né. "Giờ thì thấy... có nhiều thứ tôi không muốn bỏ lỡ nữa".
Ánh mắt cậu lướt qua mắt Est trong một khoảnh khắc ngắn – như một tia nắng xuyên rất tự nhiên tràn xuống – rồi lại lặng lẽ quay đi. Nhưng cái gì đó trong không khí đã đổi khác. Không cần nói thành lời, cũng chẳng ai phá vỡ khoảnh khắc ấy. Vì đôi khi, thứ người ta nhớ nhất... là những điều chưa từng được nói.
William cầm thử con dao xếp trong tay, mắt long lanh như trẻ con vừa được phát đồ chơi. "Tôi thử gọt cái thìa được không?"
Est gật đầu, rút một cành gỗ khác từ túi vải mang theo, đưa cho cậu, "Nhớ cắt theo đường thớ gỗ. Cẩn thận tay".
"Rõ rồi, thầy Est".
William bắt đầu gọt, lưỡi dao đi những đường vụng về, mặt cau có tập trung, lưỡi cắn nhẹ vào môi dưới như thể đang làm bài kiểm tra.
Est chống cằm nhìn một lúc, rồi bật cười khe khẽ, "Nếu cái thìa đó ăn được, tôi sẽ thua cậu một chầu bánh ngọt".
William không ngẩng lên, "Anh nghĩ tôi không làm được à?"
"Không. Tôi nghĩ cậu sẽ làm ra một thứ... không giống thìa cho lắm, nhưng sẽ rất đặc biệt".
Cậu lườm Est một cái, định phản bác, nhưng đúng lúc đó – "Á!" – lưỡi dao trượt một chút, làm xước nhẹ đầu ngón tay.
Est đã ngồi sát lại lúc nào không hay. Anh nắm lấy tay cậu, kiểm tra vết trầy, rồi thở nhẹ, "Không sao. Mai tôi dạy cậu cách cầm dao đúng cách".
William nhìn anh, khẽ gật. Cậu không phản đối gì, cũng không nói thêm gì, nhưng ánh mắt lại giống như vừa hiểu thêm một điều.
Hai người ngồi lại bên bờ suối, ánh chiều tà đổ xuống thành một vệt vàng cam dịu dàng sau lưng họ. Không ai nói gì thêm. Nhưng chính sự im lặng ấy, lại là lúc lòng người mở ra rõ nhất.
Buổi tối, khu rừng lại trở về với vẻ tĩnh mịch vốn có – chỉ còn tiếng côn trùng rì rầm, và ánh lửa nhỏ lập lòe như nhịp thở đều đặn của thiên nhiên.
William bày ra phần ăn tối tự chuẩn bị, trông hơi lem nhem nhưng mang theo vẻ tự hào kín đáo. Một chút rau luộc, khoai nướng và vài lát cá khô được hâm lại – cậu bày ra từng thứ như thể đang dọn mâm cho một buổi tiệc nhỏ.
Est nhìn cậu từ xa, mắt ánh lên một tia gì đó khó gọi tên. Có lẽ là bất ngờ, hoặc có thể là dịu dàng – loại dịu dàng mà anh không thường để ai thấy.
"Hôm nay không cháy nồi". William nhún vai, chìa đĩa ra. "Cũng đáng được khen một câu đấy chứ?"
Est nhận lấy, khẽ gật, "Thơm hơn tôi tưởng".
William bật cười, lặng lẽ nhìn anh ăn một lúc, rồi – như lấy hết can đảm – hỏi, "Anh nghĩ tôi là kiểu người thế nào?"
Est ngẩng đầu lên. Mắt anh chạm vào mắt cậu, sâu và thành thật như lần đầu đối diện với câu hỏi của chính mình.
"Là người... đang cố gắng hiểu chính mình".
William dừng lại trong thoáng chốc, rồi bật cười khe khẽ. Cậu nghiêng đầu, nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa giữa hai người.
"Cũng đúng," cậu thì thầm. "Nhưng hôm nay tôi hiểu thêm được một điều nữa".
Est hỏi, nhẹ như gió, "Điều gì?"
William ngước nhìn bầu trời đêm, nơi hàng ngàn vì sao đan vào nhau như những ý nghĩ không tên.
"Tôi hiểu là... ở bên cạnh đúng người, có thể khiến một ngày bình thường trở nên rất đáng nhớ".
Est không đáp, chỉ lặng nhìn cậu. Gương mặt cậu nhóc dưới ánh lửa thật yên bình, đôi mắt sáng mà vẫn còn chút ngây dại. Có những thứ anh không nói được bằng lời. Nhưng ở khoảnh khắc này, anh ước gì mình có thể.
William thì khẽ nghiêng đầu, do dự như đang cân nhắc điều gì. Cậu mở miệng, "P'Est, tôi..."
Rồi ngừng lại.
Ánh mắt hai người gặp nhau. Trong giây phút ngắn ngủi, cậu như vừa hiểu rằng có những điều chưa nên nói ra vội, có lẽ vì vẫn muốn ở lại trong cảm giác này thêm một chút nữa – nhẹ tênh, mơ hồ, nhưng rất thật.
William khẽ cười, quay đi, giả vờ chỉnh lại đống củi. "Thôi, mai dậy sớm đấy".
Est nhìn lửa, rồi nói khẽ như tự nhủ, "Ừ. Ngủ sớm đi".
Cả hai lại chìm vào im lặng. Nhưng trong lòng, cùng có một điều đang ngân lên lặng lẽ:
Ước gì... thời gian ở đây có thể dài thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro