4_Night Changes
Thành phố còn chưa thức giấc. Ngoài kia, mặt trời vẫn còn ẩn sau những tầng mây dày, để lại cho Bangkok một lớp sương mờ xám ngoét như tấm màn nhung nhàu nhĩ. Nhưng trong lòng Shark Casino, đèn không bao giờ tắt.
William bước vào từ cửa phụ, lối đi dành riêng cho cậu. Bộ vest đen thẳng thớm nhưng cà vạt nới lỏng, tay áo xắn cao đến khuỷu, để lộ những đường gân xanh chạy dọc cổ tay rắn chắc. Nhìn cậu lúc này giống một con sói vừa rời bàn rượu, men còn vương trên môi, nhưng mắt thì tỉnh táo và lạnh lùng như băng đá Siberia.
"Giờ?", cậu hỏi.
"4:47 thưa anh cả", một nhân viên trực gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
William gật nhẹ, bước thẳng về phía tầng hầm, nơi két an toàn lưu giữ những món hàng đắt giá nhất. Giao dịch lần này đặc biệt quan trọng. Đó là phi vụ của bức San Girolamo nello Studio, một bản hiếm thời Phục Hưng Ý, sắp được bán sang châu Âu với mức giá hơn 10 triệu USD. Giao dịch này chẳng đơn thuần là một bức tranh, mà là quyền lực, là thông điệp William muốn gửi ra thị trường rằng Shark có thể kiểm soát mọi đường dây buôn cổ vật xuyên quốc gia.
Chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ hẹn.
"Két số 9".
Ba lớp khóa điện tử lẫn sinh trắc học mở ra. Mùi giấy cũ, dầu bảo quản và da thuộc xộc lên. Trong khoang chứa tranh, một chiếc hộp đen phủ nhung nằm im như con báo đang ngủ.
William cẩn thận mở hộp. Cậu luôn muốn tự mình kiểm tra mọi thứ, kể cả khi tất cả nhân viên đã cam đoan hàng đúng chuẩn.
Chỉ mất đúng bảy giây.
William ngẩng đầu. Đôi mắt hẹp lại như một lưỡi dao.
"Gọi Thanom đến". Giọng cậu rất nhỏ. Rất bình tĩnh. Đáng sợ đến nỗi người đứng cạnh suýt làm rơi bộ thiết bị kiểm tra.
Chiếc tranh trong hộp đúng là "San Girolamo nello Studio". Nhưng là bản sao.
Một bản sao cực kỳ tinh vi, đủ để đánh lừa bất cứ nhà đấu giá nào nếu không soi kỹ số hiệu gốc, lớp sơn dầu và dấu triện siêu âm bên trong khung tranh.
Chỉ có một người đủ quyền truy cập vào két số 9. Cũng chỉ có một kẻ đủ thời gian để tráo hàng trong khi mọi khâu bảo vệ đang nghiêm ngặt nhất.
Thanom.
William biết rõ điều đó và cảm giác của cậu lúc này như chính bàn tay mình vừa bị ai chặt mất ngón trỏ.
...
William không gọi báo động cũng không hề làm rúng động cả hệ thống an ninh.
Trong vòng 10 phút, Thanom xuất hiện ở phòng riêng tầng 3, nơi William vẫn gọi là "phòng xả hơi", nhưng ai trong giới cũng biết, chẳng có ai được mời lên đó hai lần.
Thanom run nhẹ. Gã mặc áo khoác da bạc màu, tay vẫn còn đeo chiếc vòng đỏ do mấy cô gái ở hộp đêm tối qua buộc vào để "lấy may". Một vết son còn lờ mờ trên cổ áo. Gã biết, từng thớ thần kinh trong người gã biết rõ, lần này đại ca gọi lên không phải để khen thưởng.
Trên mặt bàn, William đặt hai tấm ảnh. Một là bản gốc bức tranh với dấu triện quốc tế, chụp cách đây ba tuần, trước khi giao tranh vào kho. Một là bức vừa bị lấy ra sáng nay giống đến 99,99%, nhưng với William, phần nghìn còn lại chính là ngòi nổ.
"Ngồi đi", William nói, giọng khá bình thản như đang hỏi uống whisky không đá hay có đá. "Tao hỏi mày một lần. Mày nói thật đi".
Thanom cười gượng, nhún vai, "Em không hiểu anh đang nói gì. Anh nghĩ em làm à? Em có bao giờ vào két đâu. Với lại... mấy vụ này toàn cấp quản lý..."
William vẫn ngồi im nhếch mép, đôi mắt lạnh như lưỡi dao gập xòe ra cụp vào đều đặn trên tay.
"Thật sự đấy anh. Em đâu ngu mà đụng vào món hàng chục triệu đô, anh biết mà..."
Gã nói thêm vài câu, mỗi chữ đều được lựa chọn kỹ như nhặt đá giữa đống thủy tinh vụn. Nhưng William không nghe nữa. Cậu thong thả gõ ba nhịp xuống mặt bàn.
Ba tên đàn em bước vào, cúi người chào cậu.
William hất nhẹ đầu ra hiệu, cả ba liền hành động nhanh như cắt.
Tiếng xương gãy phát ra như tiếng bẻ que củi khô giữa rừng đông lạnh giá.
Tiếng Thanom gào lên, rồi bị dập tắt bằng cú đấm vào bụng. Cổ tay trái bị bẻ ngược. Đầu gối phải bật tiếng răng rắc. Máu bắt đầu nhỏ xuống thảm trải sàn, thẫm vào lớp lông dày loang lổ.
William vẫn ngồi đó, không nhúc nhích. Một tay gác ra sau đầu lên thành ghế, tay kia vẫn cầm con dao gạt qua gạt lại, ánh mắt nhìn Thanom như đang nghĩ về một món đồ trang sức nào đó ở Milan chứ không phải nhìn người từng theo mình 5 năm đang gục xuống.
Mãi đến khi tiếng gào chỉ còn là tiếng rên đứt quãng, William mới lên tiếng.
"Đem đi. Ném ra ngoài. Gửi cái xác sống ấy về cái khu ổ chuột mà ngày xưa nó từ đó bò lên".
Cậu quay lại phía vệ sĩ riêng, "Từ giờ, xóa tên nó khỏi hệ thống. Lục hết nhà cửa, tài khoản, thiết bị, bạn gái, gái qua đường. Tao muốn biết ai đứng sau".
"Và tìm lại tranh. Ngay lập tức".
Chắc chắn chẳng cần phải dặn thêm lần hai, đám đàn em mặt cúi đầu, mặt vô cảm nhìn vết máu loang trên chiếc thảm. Một kẻ nhanh nhẹn đi vào, túm lấy chiếc thảm, vứt ra ngoài.
Trong thế giới của William, phản bội đồng nghĩa với mất tất cả, kể cả chân tay.
...
Cánh cửa vừa khép lại, không gian lập tức chìm vào tĩnh lặng. William chậm rãi đứng dậy, tiến về quầy bar trong góc phòng, rót một ly whiskey lâu năm không đá.
Cậu nhấp một ngụm. Vị nóng cay trượt qua cổ họng như con dao mảnh nhưng cậu chẳng buồn chớp mắt.
William không nổi giận, cậu chỉ thấy... trống rỗng.
"Thứ tao không thiếu là tiền". Cậu nhìn xoáy vào ly thủy tinh, "Nhưng thứ không mua được bằng tiền là lòng trung thành".
Thanom không chỉ là đàn em. Gã là người William tự tay đưa ra khỏi bãi rác nơi mấy tên nghiện vật vờ giành nhau từng gói thuốc lậu. Năm đó, cậu mới 17 còn Thanom thì đang trốn nợ. William ném cho gã một chiếc áo khoác, một đôi giày và công việc đầu tiên.
Cậu từng cho hắn chỗ ăn chỗ ngủ. Từng chia cả phần tiền lời đầu tiên từ một cuộc đấu giá bất hợp pháp mà Thanom chỉ đứng canh cổng. Từng ngồi uống rượu dưới chân cầu cùng nhau trong đêm mưa, nói về những kế hoạch tiếp theo, những món hàng giá trị xa xỉ từ đông sang tây.
"Tao chỉ sai một điều..." William thở ra một tiếng, ánh mắt mờ dần theo chiếc bóng in qua thành ly "...là tin nó sẽ không giống những đứa khác".
William nói, có lẽ cho chính mình nghe, mà cũng có vẻ như đang nói với tên vệ sĩ thân cận vẫn đang kiên nhẫn đứng gần góc phòng.
Niềm tin. Cái khái niệm mong manh ấy, cậu đã thử đặt vào vài người trong đời, cũng đếm chưa đầy một bàn tay, nhưng chưa lần nào cậu giữ được lâu. Vì rồi ai cũng sẽ phản bội, theo cách này hay cách khác dù là vì tiền, vì quyền, hay đơn giản chỉ vì... có cơ hội.
Với William, không có gì là mãi mãi. Tình nghĩa không phải. Lòng trung thành cũng không.
Chỉ có quyền lực và chắc là thêm nỗi cô đơn nữa chăng?!
...
Khói thuốc chưa tan hẳn, mùi whiskey vẫn còn thoang thoảng. William tựa lưng vào ghế da, môi mím chặt, rồi chậm rãi rút điện thoại ra.
Màn hình sáng lên với một chạm nhẹ. Bức ảnh hiện ra, Est đứng bên cậu, nụ cười rạng rỡ như món đồ vật đắt giá nhất trong gian phòng trưng bày đấu giá ngày hôm đó. Mắt anh sáng trong, tất nhiên không phải vì ánh flash, mà William biết trong khoảnh khắc đó Est đang thật sự rất vui.
Cậu còn nhớ đó là một buổi triển lãm từ thiện do Est tổ chức, William đến muộn, áo khoác còn chưa gài hết nút. Est không trách, chỉ chìa ra cho cậu một ly nước ép chanh dây và thì thầm "Cảm ơn em đã đến". Trong ảnh, cậu đang nghiêng đầu nhìn Est, ánh mắt lúc đó chính là ánh mắt của một kẻ không còn gì để giấu, hoặc là không còn khả năng che giấu cảm xúc của bản thân. Chẳng qua, Est vẫn dung túng cậu như một người anh trai chiều chuộng đứa em của mình.
William siết lấy chiếc điện thoại. Lồng ngực trái khẽ nhói lên. Một vệt suy nghĩ lặng lẽ trôi qua đầu, "Ít ra, vẫn luôn có anh là chưa bao giờ phản bội em".
Est chưa từng thất hứa, chưa từng phản bội, chưa từng quay lưng khi cậu thật sự cần một ai đó ở bên cạnh.
...Nhưng mà anh vẫn đang tránh mặt cậu.
Tin nhắn không được trả lời. Gọi điện vẫn đổ chuông, nhưng Est không bắt máy. Cả tuần rồi, Est không bước chân vào Shark, dù trước đây, thỉnh thoảng anh vẫn ghé qua và mang theo vài thứ như một cuốn sách mới, một tấm vé triển lãm, đôi khi chỉ là một hộp bánh nhỏ ấn vào tay cậu rồi bảo, "đừng chỉ có uống cà phê".
William biết, Est chưa bao giờ thuộc về nơi này. Những bức tường ánh đèn tím, những bàn roulette, tiếng nhạc chát chúa, tiếng cãi vã ồn ào, rồi cả những chai whiskey nặng đô tầng tầng lớp lớp... Chúng dường như đều xa lạ với anh.
Nhưng Est vẫn đến. Vì cậu.
Và giờ anh không đến nữa.
William hít sâu một hơi, cơn bực dọc dâng lên âm ỉ như ly đá tan chậm trong tay. Cậu ghét cảm giác bị bỏ lại như thế này. Ghét phải nhìn thấy những gì cậu muốn giữ lại cứ trượt dần khỏi tầm với. Từng người một.
Tiền cậu có thể kiếm lại. Quyền lực cậu có thể lấy về.
Nhưng sự xa cách vô hình của Est... là thứ mà cả cuộc đời này William chưa bao giờ biết phải xử lý thế nào.
Vì cậu không thể tưởng tượng được, nếu không có anh ở bên mình, cậu sẽ ra sao...
....
6h13 sáng. Tin nhắn đến từ một trong những cánh tay thân cận nhất của William, [Anh cả, đã lấy được tranh. Vẫn còn nguyên seal].
William không trả lời, chỉ gập điện thoại lại, ném lên mặt bàn và ngồi chờ đợi. Một ly espresso được mang tới nhưng cậu không uống. Lúc này cậu cũng chẳng cần tỉnh táo hơn nữa vì đầu óc đã lạnh như lưỡi dao ngâm trong nước đá từ rất sớm rồi.
7h đúng, nhà sưu tầm người Ý xuất hiện. Đó một người đàn ông tóc muối tiêu, lịch lãm như bước ra từ viện bảo tàng Florence. Shark Casino chưa bao giờ là nơi diễn ra những cuộc mua bán nghệ thuật. Nhưng với William, cậu có thể biến bất cứ nơi nào thành phòng trưng bày, miễn là khách đủ tiền và món hàng đủ giá trị. Tất nhiên, hợp pháp hay không hợp pháp thì đối với cậu cũng chỉ là một cuộc mua bán.
Bức tranh cổ thời Phục Hưng được mở ra trước mắt ông ta, đặt ngay ngắn trên tấm lụa đen trải bàn. Kèm theo là chứng nhận gốc, đóng dấu sáp, niêm yết từ hơn trăm năm trước.
Vị khách nheo mắt quan sát, cẩn trọng như đang kiểm tra linh hồn của một kiệt tác. Rồi ông ta mỉm cười, gật đầu, "Cậu có mắt nhìn tranh đấy, William. Lần nào cũng khiến tôi hài lòng".
William ngả người dựa vào ghế, bắt chéo chân, ánh nhìn sắc bén nhưng môi thì nở nụ cười, "Vì tôi không bán hàng nhái, Signore. Và tôi cũng không tiếp kẻ thiếu mắt nhìn".
Vị khách bật cười, hài lòng với sự thẳng thừng ấy. Giao dịch diễn ra trong chưa đầy 10 phút. Tiền được chuyển trong im lặng, cậu xác nhận qua một ánh mắt ra hiệu. Hai cái bắt tay. Một cái gật đầu.
Trước khi rời đi, ông khách lịch thiệp nói, "Khi nào có món hàng tiếp theo, nhớ báo tôi trước một tiếng".
William nhếch môi, "Tất nhiên rồi. Đối với người biết trân trọng nghệ thuật... tôi luôn có hàng".
Cánh cửa đóng lại sau lưng vị khách, những tiếng bước chân nhỏ dần trong hành lang dài trải thảm đỏ. Chỉ còn lại William đứng giữa phòng VIP tầng 3 của Shark Casino, không còn tiếng nhạc, không còn ai gọi rượu, cũng chẳng còn tiếng cười. Mặt trời đã lên, rọi qua những ô kính phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt của một buổi sáng không có gió.
William ngồi xuống ghế, duỗi chân ra, ngửa cổ tựa vào lưng ghế da. Căn phòng im lặng khiến mọi tiếng động trong đầu trở nên rõ ràng hơn.
Những lời của ba lại văng vẳng như dao cứa, "Thu tay đi, William. Thế giới này không sạch như con nghĩ. Và không ai ở trong vũng bùn mà không bị vấy bẩn cả".
William không muốn. Cậu không thấy bẩn. Cậu thấy công bằng.
Mỗi bước tiến trong JKP, từng inch đất của Shark Casino, từng mối làm ăn, từng đêm thức trắng xoay tiền, từng lần gõ cửa khách hàng bằng lời nói lạnh như băng và bàn tay không run rẩy, tất cả đều là công sức của cậu.
Đây không phải là cái bóng của ba. Cũng không phải phần thưởng từ di sản JKP.
Đây là lãnh địa của cậu.
Và William Jakrapatr Kaewpanpong chưa bao giờ là kiểu người biết buông tay.
....
William sải bước ra khỏi phòng VIP, gót giày cậu nện xuống nền đá cẩm thạch vang từng tiếng lạnh tanh. Trên lối đi dọc hành lang lớn, ánh đèn chùm pha lê vẫn chiếu rọi thứ hào nhoáng không có thật như chính cái thế giới này.
Sảnh chính của Shark Casino vẫn đang ồn ào như mọi đêm, bàn roulette xoay lấp lánh, dealer phát bài bằng những ngón tay điêu luyện, tiếng chips va nhau lanh canh, rượu đổ tràn mép ly, tiếng cười của một cô gái tóc đỏ vọng ra từ góc khuất. Không một ai trong số họ biết rằng cách đây một giờ, có người đã bị đánh gãy cả bốn chi rồi bị ném ra ngoài, vì một sự tráo đổi.
Cũng không ai bận tâm. Vì ở nơi này, máu đã khô từ lâu và phản bội là một thứ tội lỗi mang tính hệ thống.
William rút điện thoại, mở app liên lạc nội bộ. Đó là một nhóm kín gồm những cái tên có trọng số trong Shark. Cậu nhấn ghi âm, giọng nói trầm thấp, không lớn nhưng lạnh đến mức khiến màn hình dường như cũng co lại, "Ai phản bội một lần, sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ hai".
Chỉ một câu. Đủ để khiến vài người trong nhóm nghe xong phải nuốt khan.
Cậu tắt máy, bỏ lại ánh nhìn nghi hoặc của vài vệ sĩ trên đường đi ngang, sải bước xuống thang máy dẫn thẳng ra ngoài. Bình minh chưa kịp lên, nhưng màn đêm đã bắt đầu lột xác.
Gió từ sông Chao Phraya thổi ngược, mang theo mùi rượu nồng, mùi khói thuốc, mùi tiền bạc và cả mùi của những ký ức chưa kịp mờ phai.
Shark Casino lại chìm vào bóng tối, lặng lẽ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có một điều khác, từ khoảnh khắc đó, nỗi sợ mang tên William đã lớn thêm một chút âm ỉ như lửa trong lò nung, chực bùng lên bất cứ khi nào có kẻ nghĩ đến chuyện tráo đổi, dối lừa, hoặc quay lưng với cậu.
Dù chỉ là một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro