📖 Chương 3
Tôi sinh ra từ biển. Nước là da thịt tôi, sóng là hơi thở, và mặt trăng là người mẹ đã chứng kiến tôi lớn lên từng ngày.
Người cá không thường lên bờ. Bờ là nơi lạ lẫm, thô ráp và đầy hiểm nguy. Cha tôi từng nói: "Đất liền là chiếc lưới, một khi mắc vào, con sẽ chẳng bao giờ được tự do nữa." Tôi tin điều đó.
Nhưng đêm qua, tôi thấy anh. Người con trai với ánh mắt tối tăm như vực sâu, đứng trên bờ cát như một vị thần lạc lối. Anh nhìn xuống, và tôi — kẻ đáng lẽ phải ẩn mình — đã để lộ ánh mắt lên tận mặt nước.
Tôi không hiểu vì sao mình không thể quay đi. Ánh nhìn ấy kéo tôi lại, mạnh mẽ hơn cả thủy triều. Và tối nay, khi trăng lại treo cao, tôi đã không cưỡng nổi. Tôi bước lên bờ.
•••
Khi đôi chân hiện ra dưới ánh trăng, tôi nhận ra cơ thể người thật nặng nề. Không còn vây, không còn đuôi, tôi loạng choạng như trẻ con tập đi. Gió đêm lạnh buốt lùa qua, khiến tôi rùng mình.
Anh đứng đó, chờ tôi. Như thể anh đã biết trước tôi sẽ xuất hiện.
Khi chiếc áo khoác phủ lên vai, tôi giật mình. Thứ vải dày cộm, ấm áp, khác hẳn nước biển ôm ấp tôi từ nhỏ. Tôi không biết vì sao tim mình lại đập mạnh đến thế. Mỗi hơi thở đều ngắn, run rẩy.
Ánh mắt anh khiến tôi vừa sợ vừa không thể rời đi. Nó giống như sóng dữ: có thể nhấn chìm, nhưng cũng có thể cuốn đi xa hơn.
•••
Tôi chưa từng biết đến những ngôi nhà sáng rực sau lưng anh, những âm nhạc và tiếng cười vọng ra từ nơi xa. Chúng giống như một thế giới khác, nơi mọi thứ lấp lánh nhưng xa lạ.
Còn anh, William. Cái tên anh buông ra mang mùi vị lạ lẫm, khàn khàn như đá lăn dưới đáy biển. Anh không giống bất kỳ người cá nào tôi từng gặp. Anh không có vây, không có đôi mắt sáng trong. Nhưng lại có một sức hút khiến tôi không thở nổi.
Tôi muốn hỏi anh nhiều điều: Anh là ai? Anh sống thế nào? Vì sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Nhưng lời nghẹn lại trong cổ. Tôi chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo, như một kẻ yếu ớt vừa trộm bước vào vùng đất cấm.
•••
Khi bàn tay anh chạm vào tóc tôi, trái tim tôi như vỡ tung. Làn da anh ấm, khác hẳn làn nước quen thuộc của tôi. Tôi run rẩy, nhưng không lùi lại.
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã sai khi lên bờ. Sai, bởi vì tôi không còn chỉ thuộc về biển nữa. Một sợi chỉ vô hình đã buộc tôi với anh, và sợi chỉ ấy siết chặt từng hơi thở của tôi.
William nhìn tôi như thể tôi là điều gì quý giá, nhưng đồng thời là con mồi đã rơi vào tay anh. Tôi vừa muốn bỏ chạy, vừa muốn đứng lại.
•••
Khi tôi nói "Tôi không nên ở đây", đó không phải lời dối. Người cá chúng tôi không được phép để loài người nhìn thấy. Một khi đã lộ diện, tôi sẽ mãi mãi mang dấu ấn của đất liền.
Nhưng William chỉ thì thầm, giọng trầm như sấm vọng trong đêm:
"Nhưng cậu đã ở đây rồi. Và tôi cũng đã thấy cậu."
Lời ấy như sợi xích. Sóng trong tôi vỡ ra, không còn lối thoát.
•••
Tôi đã bỏ chạy. Tôi đã lao xuống biển, để mặc nước cuốn đi cơ thể run rẩy. Nhưng trong khoảnh khắc biến mất, tôi vẫn còn cảm giác bàn tay anh siết lấy cổ tay tôi, nóng rực, mạnh mẽ.
Dù tôi đã trốn về với sóng, trong tim tôi vẫn còn vang vọng giọng nói ấy: Đừng quay về.
Trăng soi sáng bầu trời, nhưng trong lòng tôi là bóng tối ngọt ngào của một thế giới khác. Một thế giới tôi chưa từng dám bước vào — cho đến khi gặp anh.
Và tôi biết, mình sẽ quay lại. Cho dù biển cả có trừng phạt, tôi vẫn sẽ quay lại.
— Kết chương 3 —
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro