Không Thể Nói Rõ Được

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: mariachiseoks

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57620446?view_adult=true

Couple: Hajime Umemiya & Sakura Haruka

-----

Văn án: Sakura nghĩ rằng cậu ta giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình dành cho Umemiya. Cho đến khi cậu đối mặt với sự thật. Với sự giúp đỡ của bạn bè, liệu Sakura có thể thừa nhận cảm xúc của mình không?

-----

Gần cuối buổi học, Hiragi tiến chỗ Sakura và thông báo rằng Umemiya cần tất cả các lớp trưởng lên sân thượng. Đây là một trong nhiều lý do khiến Sakura không muốn trở thành lớp trưởng. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, khi mà việc dọn dẹp tủ đông của ông Yamada, người làm thịt, đã chiếm trọn thời gian của họ. Công việc vất vả kéo dài hàng giờ, khiến Sakura và các bạn cùng lớp ướt đẫm mồ hôi và khao khát được tắm rửa. Dù được tặng nhiều thịt để bày tỏ lòng biết ơn, làm cho công sức của họ trở nên có giá trị, nhưng Sakura vẫn chỉ muốn trở về nhà, thay vì gặp gỡ các lớp trưởng.

"Anh có chắc rằng anh ta cần tôi có mặt ở đó chứ?" Sakura cố gắng tránh né.

"Sakura, việc học cách trình bày với các trưởng lớp khác và Umemiya-san là rất quan trọng. Đây là một trải nghiệm học tập mà nhóc tận dụng được." Hiragi giải thích. "Nhóc sẽ làm thế nào để vươn lên vị trí cao nhất nếu còn không biết cách này?"

"Được rồi..." Sakura lầm bầm, tai đỏ ửng vì sự chế giễu và cảm giác thất bại. Hiragi đúng, mặc dù Sakura không muốn điều đó. Cậu có thể học hỏi được từ việc trình bày. Dù có nghĩa là cậu phải gặp Umemiya ở cự ly gần một lần nữa. Gương mặt hấp dẫn đến khó chịu của Umemiya.

Sakura bước lên cầu thang quen thuộc đến sân thượng, nơi mà trưởng nhóm thường xuyên ở đó. Như mọi khi, cậu thấy những cây cà chua non đang từ từ nhú ra những chồi xanh. Không ai biết, nhưng Sakura rất thích xem sự phát triển của những cây này. Mọi thứ diễn ra thật tinh tế, nhưng khi bạn để ý kỹ, bạn có thể thấy tình yêu, kiên nhẫn và sự cống hiến giúp mọi thứ lớn lên như thế nào. Cậu hít thở không khí trong lành và nhìn quanh. Cậu đã kỳ vọng nghe thấy tiếng nói, thấy các lớp trưởng khác đã có mặt và trò chuyện khi chờ đợi mọi người. Thật kỳ lạ, không có ai ở đó, không ngay cả Umemiya.

"Liệu mình có đến sớm không?" Sakura thì thầm với chính mình, bỗng nhiên ý thức sự im lặng bao quanh mình.

"Không. Thật ra nhóc đến đúng giờ," Một giọng nói trầm vang ngay bên tai cậu.

"Cái quái gì thế?!" Sakura theo phản xạ tung một cú đấm về phía chủ nhân của giọng nói. Không có gì đáng ngạc nhiên, và trước sự thất vọng của Sakura, đó là Umemiya-san đã chặn cú đấm một cách nhanh chóng bằng một tay. Sakura cảm thấy trái tim mình chùng xuống.

"Suýt nữa thì trúng rồi đấy, Sakura," Umemiya cười với cái giọng điệu quyến rũ của mình khiến Sakura cảm thấy tức đến sôi ruột gan.

"N-n-những người còn lại đâu hết rồi?!" Sakura vội vàng rút tay khỏi tay của anh ta với sự hoảng loạn. Cậu thậm chí không biết tại sao Umemiya lại giữ tay cậu lâu hơn dự kiến.

"Không đến đâu," Umemiya vừa hát vừa nói. "Anh chỉ có việc với nhóc ngay bây giờ, Sakura." Sakura nhướn mày nghi ngờ. Umemiya muốn gì ở cậu? Hiragi đã nói rằng đây là cuộc họp của tất cả các lớp trưởng, không phải chỉ mình cậu... liệu cậu đã làm không tốt việc gì sao? Liệu Umemiya có đến đây để khiển trách cậu không hoàn thành nhiệm vụ đúng cách không?

"Trông nhóc thật dễ thương khi bị bối rối," Umemiya xuýt xoa với nhóc học sinh lớp dưới. Cậu cảm thấy tai mình ngày càng nóng dần theo từng giây. Tại sao mặt đất không có cái lỗ để cậu chui xuống? "Anh nghe nói rằng nhóc có điều quan trọng phải nói với anh."

"C-cái gì?!" Sakura hét lên. Cậu cố nhớ xem mình có bao giờ nói với ai đó về việc phải nói điều gì với Umemiya không, nhưng chẳng có gì hiện ra trong đầu cậu. Cậu chẳng có gì để nói với ai cả. "Tôi không có gì để nói với ông cả."

"Chắc chứ?" Umemiya tiến thêm một bước về phía Sakura nhưng Sakura lùi lại hai bước để phòng thủ. "Thậm chí là về việc em có tình cảm với anh?" Umemiya nhanh chóng thì thầm câu cuối ngay bên tai Sakura.

Sakura kêu lên một tiếng và đẩy anh chàng lớn tuổi ra. Dạ dày chứa bữa trưa của cậu như treo lơ lửng và cậu ước gì có thể nôn ra. Miệng cậu khô khốc và cậu chắc chắn trái tim mình sắp nổ tung. "T-t-tôi không có thích anh!"

"Em có thể phủ nhận bao nhiêu tùy thích, nhưng anh để ý mọi thứ. Tất cả đều hiện rõ trên mặt và hành động của em. Đặc biệt là khuôn mặt của em," Umemiya đưa đôi tay to lớn của mình lên mặt Sakura một lần nữa. "Nếu em có thể thấy những gì anh thấy, em sẽ thấy rằng em đỏ như những trái ớt đỏ đẹp đẽ kia."

Trong một khoảnh khắc, Sakura có thể cảm nhận được đôi tay thô ráp và mát lạnh vuốt ve má nóng bừng của mình. Mọi thứ kết thúc khi cậu nhảy lùi lại. "A-Anh muốn đánh nhau hả?! Anh muốn đánh với tôi ư?! Bởi vì tôi-tôi sẽ đánh bại anh!" Sakura lắp bắp, tay nắm chặt thành nắm đấm đầy mồ hôi và giơ lên phòng thủ.

"Ah, Sakura, anh không muốn đánh em đâu," Umemiya cười, không hề bận tâm đến hành động của Sakura. "Thật vui khi trêu chọc nhóc và xem phản ứng của nhóc thôi."

"Vậy là sao, ông chỉ định trêu chọc tôi thôi sao?! Tôi là trò đùa của ông sao?!"

"Không, thực ra thì ngược lại... Anh đang nói rằng anh biết... và anh để nhóc quyết định. Quyền quyết định thuộc về nhóc. Nếu nhóc sẵn sàng chia sẻ cảm xúc của mình, anh sẵn sàng lắng nghe, nếu không, cũng không sao cả. Đừng cảm thấy áp lực vì anh đã trêu chọc nhóc. Khi nhóc đã sẵn sàng, thì nhóc hãy nói." Umemiya ngừng hành động đùa giỡn và nhìn thẳng vào mắt Sakura bằng ánh mắt sắc bén của mình.

Sakura có cảm giác như mình bị một băng nhóm dùng gậy kim loại đánh hội đồng. Cậu hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ và não cậu không thể gửi tín hiệu đến chân để di chuyển. Cái... Umemiya vừa nói gì vậy?

"Ai biết được. Kể cả một năm nữa trôi qua và khi em quyết định, chúng ta có thể trao nhau nụ hôn đầu tiên đấy, Sakura!" Umemiya trở lại với giọng điệu vui vẻ.

Hôn?!

Điều này khiến Sakura hoàn toàn mất kiểm soát. Adrenaline thuần túy làm cơ thể cậu tự động điều khiển. Cậu rời khỏi mái nhà trong thời gian kỷ lục và đẩy mọi người ra để họ không thấy gương mặt đỏ bừng của cậu. Cậu rời trường ngay lập tức và không quay trở lại.

-----

"Nào, Sakura. Ngẩng đầu lên đi," Suo động viên Sakura. Trong khi cậu đang chạy về nhà trong cơn bế tắc, Suo và Nirei đã dễ dàng đuổi kịp cậu và kéo cậu đến quán quen thuộc của họ.

"Không." Sakura đáp.

"Làm ơn đi. Sao cậu lại cứng đầu thế, Sakura-san? Umemiya-san biết cậu thích anh ấy thì sao chứ?" Nirei xen vào.

"IM MIỆNG!" Sakura đập tay xuống bàn.

"Ôi, nhìn tai của cậu đỏ kìa," Suo cười tươi.

"Tao sắp đập đầu vào quầy tính tiền mất..." Sakura lầm bầm.

"Định làm giảm tài sản của cái quán này sao?" Kotoha cười khẩy.

"Tôi thấy thật dễ thương khi Hajime đối mặt với cậu về chuyện đó. Cậu nên nói gì đó, dù chỉ là từ chối."

"Tôi có thích anh ta hay không thì không liên quan gì đến anh ta. Liên quan gì đến anh ta?" Sakura thở hổn hển, khoanh tay phản đối.

"Anh ấy cũng thích cậu," Nirei nói đơn giản.

"K-K-KHÔNG! Anh ta không thích tôi đâu!"

"Không sao đâu, Sakura, cậu ấy thích cậu." Kotoha xoa dịu cậu khi đặt một đĩa cơm omurice đầy ắp trước mặt cậu. Thay vì đáp lại bằng lời nói, Sakura cố gắng nhét càng nhiều thức ăn vào miệng càng tốt. Cậu cần một thứ gì đó để phân tán sự chú ý. "Cậu ấy đã nói với chị vài lần khi cậu ấy đưa chị về nhà sau giờ đóng cửa."

Sakura sặc thức ăn, thở hổn hển để lấy không khí. Kotoha vỗ mạnh hai cái vào lưng cậu để giúp cậu thở lại bình thường.

"Cứ nghĩ xem, Sakura-san, các cậu sẽ là một cặp đôi quyền lực đấy! Cả hai đều mạnh mẽ, nên tớ có thể tưởng tượng các cậu giống như ông bà Smith*!" Nirei cổ vũ.

*Ông bà Smith (tựa gốc tiếng Anh: Mr. & Mrs. Smith) là một phim chính kịch-hài kịch lãng mạn sản xuất năm 2005, đạo diễn bởi và kịch bản bởi . Nhạc phim được soạn bởi . Bộ phim có sự góp mặt của và trong vai cặp vợ chồng chán ngán, phát hiện người kia là sát thủ bí mật khi họ được cử đi làm cùng một nhiệm vụ.

"IM ĐI," Sakura ném một miếng bông cải từ đĩa của mình về phía người bạn đang quá hào hứng của mình.

"Đó là một cách so sánh hay," Suo cười khúc khích bên tách trà ấm. "Tớ nghĩ Sakura đẹp không kém gì Angelina."

"Hajime có thể cũng nghĩ vậy," Kotoha cười khúc khích và cả hai cùng phá lên cười.

"Tao cảnh báo tụi mày. Nếu cần, chúng ta liền ra ngoài đánh nhau nếu nó có thể khiến mày im lặng!" Sakura bắt đầu vò đầu với những sợi tóc khác màu của mình. Cậu đã đổ mồ hôi và căng thẳng suốt thời gian qua.

"Tớ có thông tin có thể khiến cậu bình tĩnh lại." Nirei đưa ra trong khi lấy ra một cuốn sách đỏ. Nó khác với cuốn sách cũ kỹ chứa đầy thông tin về các học sinh quan trọng của Bofurin mà anh luôn mang theo. "Đây là nơi tớ lưu giữ các thông tin về tình cảm và lịch sử hẹn hò của từng người."

"Mày bị sao thế?! Cất nó đi!"

"Ừ, điều đó có vẻ hơi..."

"Dựa theo những gì tớ nghe từ các anh chị lớp trên..." Nirei phớt lờ ánh nhìn đánh giá của mọi người và lướt qua các trang. "Umemiya-san đã hẹn hò với ba cô gái và một chàng trai. Hai người trong số họ là vào năm cuối cấp hai, một người là trong năm đầu tiên ở Furin, và người cuối cùng là trong năm thứ hai. Mỗi mối quan hệ kéo dài khoảng từ bốn đến sáu tháng."

"Chị không thích người năm ngoái. Cô ta rất cuồng nhiệt," Kotoha lắc đầu trong khi tiếp tục thái rau.

"Tại sao tao phải quan tâm đến điều đó?!"

"Bởi vì tớ đã nói chuyện với từng người trong số họ và họ đều nói rằng anh ấy là một người hôn rất tuyệt," Nirei thách thức. Sakura cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, không rõ là vì giận dữ hay xấu hổ. Anh với tay qua bàn và túm một nắm áo của Nirei trước khi lắc anh ta dữ dội. "T-TỚ XIN LỖI! TỚ KHÔNG CÓ Ý LÀM CẬU GIẬN NHƯNG ĐÓ LÀ NHỮNG GÌ HỌ NÓI!"

"TAO KHÔNG QUAN TÂM VIỆC HỌ THẤY ĐƯỢC SỰ TÁI SINH CỦA CHÚA KHI HÔN ANH ẤY KHÔNG, ĐÓ LÀ VIỆC CỦA HỌ!!! NÓ KHÔNG--"

Sakura bị cắt ngang bởi một chiếc ghế bay về phía mình. Cậu nhanh chóng tránh sang một bên và nhìn chằm chằm vào cái ghế kim loại.

Ai đã ném cái đó?

Ba chàng trai ở bàn chuyển sự chú ý đến thủ phạm và họ không ngạc nhiên chút nào. Sugashita đến lúc nào vậy? Cậu ta đã ở đây suốt sao?

"Sakura, tao thề với Chúa, nếu mày hôn anh ấy mà làm không tốt, tao sẽ giết mày. Anh ấy xứng đáng nhận được những điều tốt nhất." Sugashita gầm gừ, tóc che mắt khi nhìn chằm chằm vào Sakura.

Tất cả mọi người trong nhà hàng, trừ Sakura và Sugashita, đều phá lên cười.

"Tao không thể chịu nổi nữa, tao đi đây!" Sakura hét như muốn bật khóc. Chân của cậu nhanh hơn não vì cậu chạy ra khỏi quán trong chớp mắt. Má cậu vẫn còn đỏ ửng và tâm trí của cậu đầy ắp suy nghĩ.

-----

"Mọi người cứ chăm chăm vào việc hôn hít là sao vậy?" Sakura than thở với bản thân trong khi lau khô tóc. Cậu hiện đang ngồi trên sàn trong phòng nhỏ của mình với hầu hết đã đèn tắt. Cậu đã đi ngủ ngay khi về nhà như một cách để xua đi sự xấu hổ của mình cho đến khi cậu buộc phải dậy và đi tắm. "Tất cả những gì họ biết là mình có cảm tình với anh ta và anh ta có thể thích mình... sao lại biến thành chuyện hôn nhau? Hai người có thể đơn giản là thích nhau mà không cần gì thêm... sao lại trở thành một tội lỗi? Nếu mình chỉ muốn nắm tay anh ấy thôi thì sao..."

Khi Sakura đang lẩm bẩm một mình, điện thoại của cậu sáng lên trong phòng tối với một thông báo. Lạ thật. Cậu đã tắt âm thông báo của tất cả mọi người và cũng đã nhận nhắc nhở hàng đêm về thời tiết ngày mai. Ai nhắn tin cho cậu vậy?

Sakura liếc nhìn điện thoại. Có một số điện thoại lạ xuất hiện trên màn hình.

Từ: 01-XX-XXXX 
Sakura, cậu đã ngủ chưa?

"Ai đây?" Sakura hỏi lớn.

Gửi đến: 01-XX-XXXX 
Ai vậy??? Tại sao lại nhắn tin cho tôi muộn thế này?

Sakura nghĩ rằng cậu có thể tiếp tục lau khô tóc một chút trong khi chờ người lạ trả lời, nhưng người này nhanh chóng phản hồi. Trả lời chỉ trong vài giây.

Từ: 01-XX-XXXX 
Là Umemiya đây. Anh xin lỗi vì nhắn tin muộn thế! Kotoha đã cho anh số điện thoại của nhóc!

"Đáng ghét, Kotoha!" Sakura từ việc lau tóc chuyển sang gần như giật tóc ra. Tại sao người này lại nhắn tin cho cậu?! Để chọc giận cậu thêm à? Sakura định ném điện thoại vào một góc và quên hết mọi thứ, nhưng nó cứ kêu liên tục.

Từ: 01-XX-XXXX 
Trước khi nhóc lo lắng, anh cần nói chuyện với nhóc về một việc. Nhóc đang ở nhà chứ? Xin hãy nói với anh là nhóc đang ở nhà. Anh muốn nói chuyện trước khi lớp học bắt đầu vào ngày mai. Nhưng nếu nhóc không ở nhà thì cũng không sao. Anh có thể chờ mà! Anh là người siêu kiên nhẫn!

Gửi đến: 01-XX-XXXX 
Anh nói nhiều quá. Tôi đang ở nhà.

Từ: 01-XX-XXXX 
Ra ngoài đi.

Miệng Sakura khô lại. Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Umemiya bảo cậu ra ngoài... anh ấy có biết nơi cậu sống không? Liệu anh ấy có bảo cậu ra gặp ở đâu đó không?

Sakura chờ một chút, phòng khi Umemiya gửi thêm tin nhắn theo sau, nhưng không thấy có tin nhắn nào khác. Nhịp tim của cậu bắt đầu tăng lên khi cậu do dự lấy áo hoodie. Cậu trùm chiếc áo hoodie lên mái tóc vẫn còn ướt và run rẩy thay giày ở cửa trước. Lẽ ra cậu nên nói với Umemiya rằng mình không muốn nói chuyện ngay bây giờ...

Nhưng cậu lại muốn nghe đàn anh có gì để nói...

Umemiya xuất hiện ngay khi Sakura bước ra khỏi cổng khu phức hợp của anh. Tóc anh xõa xuống vì thiếu gel, khiến anh trông quyến rũ hơn trước. Anh mặc áo phông và quần nỉ, hoàn toàn khác với bộ đồng phục Furin của anh. Mặc dù trông giản dị, anh vẫn giữ được sức hút đó, sức mạnh đó như khi anh mặc đồng phục. Sakura cảm thấy mình bị mê hoặc.

Phải rất can đảm Sakura mới không quay gót chạy vào nhà. Cậu muốn quay đi, nhưng đôi chân lại dẫn cậu đến gần hơn với người đang khiến tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực lúc này. Người đã gây ra chứng rối loạn chức năng tim của cậu.

"Sakura, em đến rồi." Umemiya mỉm cười và Sakura phải hít một hơi thật sâu. "Tóc em vẫn còn ướt."

Umemiya cố chạm vào những sợi tóc ẩm ướt nhưng Sakura hất tay ra.

"A-Anh muốn gì?" Sakura lắp bắp, tránh nhìn xuống đất để không phải nhìn vào mắt anh.

"Anh đến đây để xin lỗi," Umemiya nói. Sakura thở hắt ra trong khi vẫn nhìn xuống đất. "Này, anh không bao giờ có ý định làm em giật mình khi nói rằng anh biết em có cảm tình với anh. Thật không công bằng với em khi đặt em vào tình thế như vậy và anh xin lỗi."

Sakura đứng đấy, bối rối và run rẩy, cảm thấy nước mắt chực trào ra khỏi mắt. Không phải vì buồn, mà chỉ vì hoàn toàn kinh ngạc. Cậu không biết tất cả những điều này đến từ đâu.

"Anh nghe nói rằng em bị trêu chọc ở chỗ Kotoha và anh không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Em sẽ không bị trêu nếu không có sự bất cẩn của anh. Khi anh biết rằng em thích anh, anh đã rất phấn khích... bản năng đầu tiên của anh là nói với em rằng anh biết và điều đó thật trẻ con. Anh đã không nghĩ đến việc em sẽ cảm thấy thế nào."

Sakura vẫn nhìn xuống đất. Chọn lắng nghe thay vì phản ứng, chọn nhìn sỏi thay vì nhìn vào mắt Umemiya vì cậu biết mình sẽ đắm chìm mất. Trước sự hốt hoảng của cậu, Umemiya đặt bàn tay to lớn của mình lên vai cậu. Lần này, Sakura cảm giác tim cậu ngừng đập.

"Anh muốn thẳng thắn cho em biết rằng anh thích em. Thực ra anh rất thích em. Không phải vì em thích tôi, mà vì anh thích cách em suy nghĩ. Anh thích những gì em bảo vệ và quan điểm của em... và anh thích sự dễ thương của em."

"Làm ơn đừng nói nữa, tôi sắp không ổn..."

"Chỉ vì anh nói anh thích em không có nghĩa là em phải đáp lại những cảm xúc đó. Em không cần phải ép buộc bản thân phải tiến xa hơn nữa. Anh ổn khi biết em thích anh. Khi em sẵn sàng chia sẻ cảm xúc của mình, anh sẽ ở đây để lắng nghe em. Cho đến lúc đó, anh sẽ đứng ngoài cuộc để ủng hộ em theo bất kỳ cách nào anh có thể. Cảm ơn em đã ra ngoài để nói chuyện, Sakura."

Sakura cảm thấy bàn tay rộng lớn đang đặt trên vai mình dịu dàng vuốt ve. Cậu không có thời gian để phản ứng. Khi dừng lại, cậu nhìn thấy gót chân của Umemiya bước lên vỉa hè rời đi. Nhịp tim của cậu dần trở nên nhanh hơn và vang lên ầm ầm bên tai mình.

Đêm nay tới đây là kết thúc.

Umemiya sẽ không biết mình cảm thấy thế nào về mọi chuyện.

Hành động của Sakura đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Cậu anh vô thức nắm lấy cánh tay Umemiya để ngăn anh rời đi.

"Đ-đừng đi," Cậu nghẹn ngào. Mắt cậu vẫn nhìn xuống sàn vì cậu không thể chịu đựng được ánh mắt anh nhìn mình. "Tôi vẫn còn chưa nói hết mà."

Umemiya im lặng, để Sakura có thời gian làm dịu những dây thần kinh đang rối bời trong đầu cậu. Môi cậu run rẩy khi cố gắng thốt ra một suy nghĩ duy nhất bị mắc kẹt trong tâm trí phức tạp của mình.

"Em... em thích anh," Sakura thú nhận, và những lời đó nghe như thể chúng không phải do chính cậu nói ra. "Em thích anh, nhưng em không nghĩ mình có thể đáp lại những cảm xúc đó sớm đâu."

"Tôi xin lỗi nếu lời nói của tôi có vẻ quá thẳng thắn, nhưng đó là sự thật mà anh xứng đáng biết. Tôi cảm thấy hạnh phúc nếu anh không phải lòng ai cả, vì tôi cảm thấy mình đang phát điên mỗi ngày... nhưng tôi không thể làm gì được. Điều làm tôi phát điên hơn nữa là những trò đùa giỡn."

Umemiya nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.

"Ý tôi là, với tôi thì điều đó thật ngốc nghếch. Đúng là tôi thích anh, nhưng những người khác thì bảo hãy lập tức hẹn hò và hôn nhau. Như vậy không phải là quá đáng sao? Tôi có thể chỉ thích khuôn mặt ngốc nghếch của anh mà không cần phải hôn anh hay tiến xa hơn trong mối quan hệ... Nirei ngốc." Sakura tiếp tục càu nhàu mà không hề suy nghĩ, lời nói của cậu nhanh hơn cả suy nghĩ. "Mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ với tôi. Tôi vừa mới bắt đầu kết bạn và tìm hiểu bản thân, vì vậy làm ơn... hãy để tôi thích anh trong yên bình. Chúng ta hãy tận hưởng việc thích nhau mà không mong đợi điều gì từ nó."

Sakura ngước lên nhìn Umemiya, chờ đợi phản ứng của anh. Cậu không mong đợi cơn sốc hay tức giận từ anh vì Umemiya không phải người như vậy. Cậu ít nhất mong đợi một cái nhướn mày hay biểu cảm nghiêm nghị. Nhưng nụ cười của Umemiya khiến cậu cảm thấy như mình là người duy nhất trên thế giới ngay lúc này. Sakura cảm nhận được sự ấm áp mà cậu chưa từng trải qua.

"À, Sakura, em vẫn còn trẻ và dễ thương quá. Cảm ơn em đã chia sẻ suy nghĩ của mình," Umemiya vỗ nhẹ đầu Sakura thêm lần nữa. Sakura đảo mắt trước lời bình luận dễ thương đó, nhưng cơ thể cậu vẫn râm ran vì đụng chạm. "Anh nghĩ việc thích thầm nhau mà không cần thêm điều gì khác là một ý tưởng tuyệt vời. Hãy dành thời gian cho cảm xúc của em, không chỉ với anh mà còn với tất cả những người khác. Em có một trái tim tốt và tự nhiên mọi người sẽ bị thu hút bởi em. Kể cả anh. Khi đến lúc, em sẽ thấy."

Sakura không chắc Umemiya có ý gì khi nói vậy. Có rất nhiều điều Umemiya nói mà cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu. Có lẽ đây là một trong những điều cậu sẽ nhận ra khi thời điểm đến.

Sự im lặng bao trùm xung quanh họ, báo hiệu cuộc trò chuyện chính thức kết thúc. Mọi thứ đã được nói ra, ranh giới đã được thiết lập, và họ có thể chia tay mà không gặp vấn đề gì. Sakura không chắc tại sao lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cậu không muốn Umemiya rời đi ngay bây giờ. Cậu cảm thấy mình chưa tìm ra được điều mà mình thực sự muốn từ anh ấy.

"A-Anh có thể ôm em không?" Sakura rụt rè hỏi. Những lời nói thoát ra khỏi miệng cậu trước khi cậu kịp nghĩ cách ngăn chúng lại. Thậm chí đó có thể không phải là điều cậu muốn, vậy tại sao cậu lại hỏi thế? Chắc chắn là cậu thích cách Umemiya xoa đầu cậu, vuốt ve ngón tay cậu khi cậu nói chuyện, và đặc biệt là cách anh xoa bóp vai cậu, nhưng tại sao lại là một cái ôm?

"Đang chuẩn bị cho nụ hôn đầu của chúng ta, đúng không nè?"

"ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ Ý TÔI TÊN KHỐN NÀY—" Trước khi Sakura kịp nói hết câu và chạy vào nhà trong cơn xấu hổ tột độ, cậu đã bị kéo vào vòng tay của Umemiya. Phản ứng đầu tiên của cậu là kinh ngạc. Cơ thể họ áp sát vào nhau và cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như tan biến. Đôi tay vốn mạnh mẽ trong chiến đấu giờ đây ôm chặt lấy cậu, kéo cậu lại gần hơn nữa. Sakura cảm thấy mọi dây thần kinh của mình như ngừng hoạt động khi cậu chìm vào vòng tay ấm áp của Umemiya.

Cảm giác giống như khi Umemiya lần đầu tiên xoa đầu cậu trong lần gặp đầu tiên đã trở lại, nhưng lần này, cảm giác ấy được khuếch đại gấp bội. Sakura không biết rằng sự an toàn và thoải mái có thể đến từ một cái ôm đơn giản như vậy. Cậu hoàn toàn buông lỏng, và cảm giác như mình tan chảy khi được ôm. Cậu tiếp tục lắng nghe bản năng của mình, vòng tay ôm lấy Umemiya và đáp lại cái ôm của anh.

Umemiya tựa cằm lên đỉnh đầu Sakura và nhẹ nhàng đung đưa họ qua lại. Sakura thở dài trước hành động dịu dàng đó và vùi mặt sâu hơn vào ngực Umemiya. Cậu không muốn rời xa hơi ấm này. Nếu có thể dính chặt vào Umemiya hàng giờ đồng hồ để suy nghĩ của mình luôn rõ ràng như thế này, cậu sẽ làm vậy.

"Thật tuyệt," Umemiya nói với giọng trầm ấm chỉ dành cho Sakura. Bàn tay anh di chuyển từ eo lưng Sakura lên phía sau đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt của cậu.

Sakura ậm ừ đáp lại. Vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện, cậu chọn cách dụi mặt vào ngực Umemiya.

"Anh cũng không biết là em lại tình cảm đến thế. Em giống như một chú mèo con dễ thương vậy. Mềm mại nhưng hung dữ... Anh nên gọi em là mèo con."

"Tôi thề với tất cả rằng tôi sẽ giết anh ngay khi anh còn gọi tôi như thế," Sakura đe dọa, gỡ mình ra khỏi Umemiya để anh có thể quay lại nhà. "Tiệc đã tàn. Tôi không bao giờ muốn ôm anh nữa."

"Không," Umemiya cười. Anh nắm lấy cánh tay Sakura và quấn chúng quanh người mình. Anh dùng tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé và tiến lại gần hơn, đảm bảo nhìn sâu vào mắt Sakura. Sakura cảm thấy thật bồn chồn. "Chỉ một lúc nữa thôi." Anh tiến lại gần hơn.

Sakura im lặng. Cậu hít một hơi thật sâu và để não chuyển sang chế độ tự động.

-----

Ghi chú: Tôi thậm chí còn không chắc có fandom nào cho bộ anime/manga này không vì tôi không thấy nhiều người nói về nó. Gần đây, tôi mới bắt đầu thích nó và muốn viết một fic. Tôi đang làm một fic dài nhiều chương với cặp đôi này, nhưng trước tiên tôi muốn thử nghiệm cách viết về họ. Đây là một dạng nghiên cứu tính cách nhân vật để xem liệu tôi có thể thể hiện được sự phản ứng hóa học giữa họ không.

Có chút khó khăn, nhất là khi tôi đã không viết trong một thời gian. Nếu có ai đó trong cộng đồng fan này, hy vọng bạn sẽ thích fic này.

Beta lần 1.

*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.

*Xem trên WordPress CriaraChanh để đọc chương mới nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro