Sự Thật Đằng Sau Món Omurice Bị Bỏ Lại
Editor: Criara_Chanh
Tác giả: Sfhgj
Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.
Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57482821
Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka
-----
Văn án: Các bạn cùng lớp và anh chị khóa trên bắt đầu nhận ra rằng Sakura đang gầy gò ốm yếu quá nhanh.
Họ bắt đầu đặt câu hỏi tại sao lại như vậy và nhận ra rằng cậu ấy không ăn uống gì cả.
‼️⚠️ Văn bản có chứa nội dung miêu tả chi tiết và rất đau lòng.
Sự Thật Đằng Sau Món Omurice Bị Bỏ Lại [Phiên bản hoàn chỉnh]
{"Sự Thật Đằng Sau Món Omurice Bị Bỏ Lại" là một bản thảo chưa được dự định đăng tải nhưng tôi đã đăng nhầm. Và tôi thấy mọi người thích nó, nên đây là phiên bản hoàn chỉnh. Và cho những ai không biết, đây cũng là một phần của loạt bài.}
Ghi chú: Đây là phiên bản hoàn chỉnh của "Sự Thật Đằng Sau Món Omurice Bị Bỏ Lại", nó buồn và tôi đã khóc khi viết nó.
Cảnh báo: Nội dung chứa mối quan hệ thể xác bị cưỡng ép, không có sự đồng ý của đối phương.
-----
Một ngày của Sakura tại trường Furin lại náo động như mọi khi, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua các hành lang khi cậu vội vàng nhét sách vào túi. Tiếng chuông cuối cùng vang lên, trái tim cậu đập rộn ràng, báo hiệu kết thúc một buổi học dài đằng đẵng. Cậu lấy điện thoại ra, lướt nhanh qua những tin nhắn, rồi bước ra ngoài, đón nhận làn không khí thu mát lạnh, cảm nhận từng chiếc lá vàng khẽ vỡ dưới chân.
Một tin nhắn mới từ Suo thu hút sự chú ý của cậu, màn hình sáng lên với nội dung tin nhắn chứa đầy sự thúc giục "Gặp anh ở Pathos". Lông mày Sakura nhíu lại. Bình thường, họ hay gặp nhau ở quán cà phê, nhưng cách truyền đạt bí ẩn của tin nhắn lại thật khác thường.
Khi cậu đến gần quán Pathos ấm áp quen thuộc, cậu nhận thấy nhóm bạn của mình từ Bofurin đang tập hợp, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng đan xen nghiêm túc. Tim cậu như chững lại, tâm trí bắt đầu lướt qua hàng loạt khả năng. Có chuyện gì không ổn chăng? Có chuyện gì xảy ra?
Cậu bước vào, ánh mắt của họ đổ dồn về phía cậu, như chờ đợi điều gì đó. Tsubaki, như thường lệ, luôn giữ vẻ điềm tĩnh, phá vỡ bầu không khí im lặng bằng một nụ cười nhẹ nhàng. "Thật mừng là em đã đến, Sakura. Tụi chị đã chờ em."
Ánh mắt của Sakura đảo quanh nhóm bạn, dừng lại ở Suo, người gật đầu trấn an cậu. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng xua đi cảm giác lo lắng đang chiếm lấy mình. "Chuyện này là sao?" Giọng cậu đều đều, che giấu rối ren bên trong.
Umemiya nghiêng người về phía trước, nụ cười lôi cuốn thường ngày dần biến mất, thay vào đó là một vẻ nghiêm nghị hơn. "Tụi anh phát hiện một số người lạ gây rắc rối quanh thành phố," anh ta bắt đầu, giọng nói đanh thép. "Trường đã nhận được báo cáo về sự gia tăng các vụ trộm cắp và phá hoại. Chúng ta cần tăng cường tuần tra để giữ gìn trật tự."
Những người khác gật đầu đồng ý, nhưng lúc này bụng Sakura lại réo lên, tạo ra một âm thanh lớn làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Cậu đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ và khó chịu vì cơ thể mình phản bội. Mắt của Suo nheo lại, và anh vỗ vai Sakura. "Chờ đã," anh nói, quay sang nhóm bạn. "Trước tiên hãy cho em ấy ăn chút gì đó."
Cả nhóm gọi một loạt các món ăn từ thực đơn của quán cà phê, làm bàn ăn trở nên rực rỡ với đủ màu sắc và hương thơm quyến rũ. Khi đồ ăn được bày ra, mọi người bắt đầu thưởng thức, tiếng dĩa thìa va chạm hòa quyện với tiếng thì thầm khe khẽ của cuộc trò chuyện. Dù rất đói, Sakura chỉ gắp từng chút thức ăn, mắt đảo quanh bàn như thể đang tìm cách trốn thoát khỏi sự soi mói.
Umemiya, người thủ lĩnh luôn quan sát, nhận ra Sakura không muốn ăn và đặt đũa xuống. "Sakura, em cần phải ăn nhiều hơn nữa", anh ta nói một cách kiên quyết, nụ cười của anh ta thu lại và thay vào đó là vẻ mặt ân cần. "Chúng ta đang chiến đấu để bảo vệ thị trấn này, và điều đó đồng nghĩa với việc phải giữ gìn sức khỏe."
Sakura ngước lên, hai má đỏ bừng. "Tôi ổn," cậu lẩm bẩm, dí cơm. "Tôi không thấy đói."
Suo, người đã im lặng quan sát bạn trai mình, cúi gần, giọng điệu trầm ấm và chắc nịch. "Em cần ăn, Sakura. Chúng tớ không thể để em ngất xỉu." Tay anh nhẹ nhàng siết chặt vai Sakura.
Nirei gật đầu đồng ý, nuốt miếng thức ăn xuống. "Cậu biết mà, cậu ấy nói đúng," anh nói, đôi mắt anh ánh lên lo lắng. "Dạo này trông cậu nhợt nhạt hơn, và cậu cũng có vẻ đang sụt cân." Anh dừng lại, ánh mắt lướt qua thân hình Sakura, trông có vẻ mảnh mai hơn bao giờ hết. "Cậu không thể cứ ép mình như thế này được."
Tsugeura ngả lưng ra ghế, ánh mắt không rời khỏi đĩa thức ăn của Sakura. "Cậu biết đấy," anh bắt đầu một cách bình tĩnh, "Tớ để ý rằng bụng cậu đã kêu khá lớn hôm nay." Ánh mắt anh híp lại, như thể đang cố gắng ghép mảnh câu đố. "Lạ lắm, phải không? Khi cậu không ăn uống như bình thường."
Sakura cảm thấy tức giận, tay siết lại thành nắm đấm dưới gầm bàn. Tại sao họ không thể bỏ qua chuyện này? Tại sao họ phải lo lắng cho cậu? Nhưng cậu biết mình không nên cãi lại. Cậu hít một hơi sâu và cầm đũa lên, cố gắng đưa thêm vài miếng vào miệng. Món ăn chẳng khác gì miếng bìa cứng, nhưng cậu vẫn nhai và nuốt, lặp lại một cách máy móc khi cậu lắng nghe những kế hoạch đang diễn ra xung quanh mình.
Tay Suo vẫn đặt trên vai cậu, là một lời nhắc nhở cậu sẽ luôn được hỗ trợ từ nhóm bạn mình. Sakura biết cậu có thể dựa vào họ, nhưng cậu cũng biết rằng thể hiện bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào có thể đồng nghĩa với việc làm họ thất vọng. Cậu phải duy trì vẻ ngoài, ngay cả khi điều đó có thể khiến tự mình khó chịu. Vì vậy, ngay khi cuộc trò chuyện chuyển sang các tuyến đường tuần tra và những điểm có khả năng gây rắc rối, cậu lẻn vào phòng vệ sinh, dạ dày cậu xoắn lại.
Nhà vệ sinh mát mẻ và yên tĩnh, khác biệt hoàn toàn với sự ồn ào của quán cà phê. Sakura khóa mình trong buồng, hít một hơi sâu và chống tay vào bồn rửa mặt lạnh lẽo. Cậu nhìn vào gương, đôi mắt vàng và xanh của cậu nhìn lại với vẻ chỉ trích. Cậu biết mình phải làm gì. Với đôi tay run rẩy, cậu nhét ngón tay vào họng, nôn ra thức ăn mà cậu vừa ăn. Đôi mắt cậu rưng rưng, cổ họng cậu bỏng rát, nhưng cậu vẫn không dừng lại cho đến khi dạ dày trống rỗng.
Cậu xả nước bồn rửa tay và rửa mặt, nước lạnh làm dịu má nóng bừng của cậu. Hình ảnh phản chiếu của cậu vẫn vậy - vẫn là đôi mắt ám ảnh đó, mái tóc nửa trắng nửa đen đó dường như gào thét nỗi đau bên trong cậu với cả thế giới. Nhưng cậu đã làm được. Cậu đã duy trì được lớp mặt nạ của mình.
Khi Sakura bước ra khỏi nhà vệ sinh, không khí trong quán cà phê lập tức trở nên im ắng. Nhóm bạn của cậu đã tụ tập tại cửa, vẻ mặt họ lo lắng cũng có bối rối cũng có. Sakura cố tránh ánh mắt của họ, hai má vẫn còn đỏ vì việc vừa nôn. Suo tiến lại gần, tay anh đặt nhẹ nhàng nhưng chắc chắn trên vai Sakura. "Em ổn chứ?" anh hỏi, giọng đầy sự quan tâm chân thành.
Sakura gật đầu, không tin vào giọng hiện tại của mình. Cậu không muốn nói về điều đó. Cậu chưa bao giờ muốn nói về điều đó. Nhưng sự ấm áp trong ánh mắt của Suo nói cho cậu biết rằng bạn trai cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua. Những người khác nhìn cậu mong đợi, ánh mắt họ đầy lo lắng và tò mò. Cậu biết họ đang chờ một lời giải thích, nhưng những từ ngữ mắc kẹt trong cổ họng như mật đắng mà cậu vừa tống ra ngoài.
"Em ổn," cậu cố gắng rặn ra, giọng cậu khàn khàn. "Chỉ là em cần, ưm, làm sạch cổ họng."
Lũ bạn trao đổi ánh mắt nghi ngờ nhưng để Sakura trở lại chỗ ngồi, sự lo lắng của họ vẫn dày đặc trong không khí. Tsubaki dẫn đầu, nói với giọng điệu ôn hoà và êm dịu. "Tụi chị biết em không ổn, Sakura. Em có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra."
Kaji, người theo dõi tình hình từ bên ngoài, cuối cùng cũng lên tiếng, sự thờ ơ thường thấy của anh ta biến mất trong chốc lát. "Gần đây mày cư xử rất lạ", anh nói, mắt anh khóa chặt vào Sakura. "Đầu tiên, mày không ăn nhiều, và sau đó mày liền chạy vào phòng vệ sinh." Anh ta dừng lại, một thoáng lo lắng thực sự hiện lên trên khuôn mặt. "Có phải mày đã không nói với tụi tao chuyện gì đó phải không?"
Sakura cảm nhận được ánh mắt nặng nề của họ, càng lúc càng trầm trọng. Cậu hít một hơi sâu và mở miệng định nói, nhưng không có lời nào thoát ra. Cậu biết mình không thể duy trì điều này mãi mãi, nhưng nỗi sợ bị từ chối mạnh hơn việc phải thành thật.
Kiryu, người luôn quan sát, lên tiếng, giọng nói chầm chậm của anh cắt ngang sự căng thẳng. "Cậu không phải là người sẽ ăn rồi nôn ra, Sakura-chan," anh nói, nụ cười của anh tắt dần thành một cái nhíu mày. "Có điều gì đang làm phiền cậu sao?"
Nirei gật đầu đồng ý, sự lo lắng của anh hiện rõ trên khuôn mặt. "Chúng tớ nhận thấy dạo gần đây cậu làm việc này rất nhiều," anh ta nói, ánh mắt dò xét Sakura. "Cậu bắt đầu làm chúng tớ sợ. Cậu không còn là chính mình và cậu đang trở nên quá ốm yếu."
Nhưng Sakura chỉ cười yếu ớt, mắt né tránh ánh nhìn của họ. "Mọi người đang nói gì vậy?" cậu nói, cố gắng cười. "Tao thực sự đang tăng cân. Những bộ đồ này dần chật chội!" Cậu kéo áo của mình, vải co giãn căng lên trên khung xương gầy của cậu. Cả phòng lặng đi khi họ nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt họ vẻ nghi ngờ xen lẫn buồn bã.
Bàn tay của Suo siết chặt cổ tay Sakura, ánh mắt anh nghiêm nghị. "Em không thể tiếp tục nói dối chúng tôi", anh nói, giọng nói vừa trìu mến vừa kiên quyết. "Chúng tôi là bạn của em. Là gia đình của em."
Tay Sakura lập tức rút lại như bị bỏng, và cậu lùi lại, ánh mắt mở to vì hoảng loạn. "Đừng chạm vào tôi!" cậu hét lên, giọng nói vang vọng trong phòng yên tĩnh. Khuôn mặt của mọi người rõ ràng là rất sốc, nhưng vẻ mặt đau khổ của Suo là điều làm Sakura cảm thấy đau đớn nhất. Cậu chưa bao giờ có ý làm tổn thương anh. Đôi mắt cậu mở to, con ngươi giãn ra, hơi thở của cậu trở nên không dồn dập.
Tay Suo lơ lửng trên không, sự choáng váng trên khuôn mặt anh phản chiếu bởi những biểu cảm kinh ngạc của bạn bè. Không khí ấm áp, sôi nổi của quán cà phê ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Nirei và những người khác trao đổi ánh nhìn, không biết phải làm gì tiếp theo. Họ chưa bao giờ thấy Sakura như vậy trước đây.
Ánh mắt Sakura lia nhanh quanh phòng, tìm kiếm một lối thoát. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, cậu cảm nhận được cơn buồn nôn lại dâng lên. Cậu lùi một bước, rồi thêm một bước nữa, tay cậu với về phía tay nắm cửa. Nhưng trước khi cậu kịp mở cửa, Sugashita, người đứng bên quầy, đã ở đó, tay vòng quanh eo Sakura.
Cái chạm bất ngờ như một vết bỏng trên da cậu, khiến cậu thở hổn hển, cơ thể cậu cứng lại. Đôi mắt của Sugashita mở to, và anh nhìn vào thân hình gầy guộc của Sakura, tay anh ta to lớn và thô ráp so với cơ thể cậu. Anh đã luôn biết Sakura gầy, nhưng khi cảm nhận từng chiếc xương sườn nhô lên dưới lòng bàn tay, thấy các cơ nổi rõ dưới áo cậu, nhận thức rõ ràng.
"Buông ra," Sakura rít lên, giọng nói lẫn lộn giữa sợ hãi và tức giận. Nhưng Sugashita không nới lỏng ra. Thay vào đó, anh nắm chặt hơn, ánh mắt cầu xin.
"Sakura, tụi tao chỉ lo lắng cho mày," anh nói, giọng gần như thì thầm. "Mày không ổn, và mày biết điều đó."
Nhưng tâm trí Sakura hỗn loạn, tim cậu đập ầm ầm trong ngực như nhịp trống. Cậu phải thoát ra khỏi đó, phải trốn khỏi ánh mắt dò xét và thương hại của họ. Cậu vùng vẫy chống lại cái nắm của Sugashita, nhưng cánh tay trên người cậu như thanh sắt thép, giữ cậu lại.
Khi Sugashita nâng cậu lên, áo của Sakura cuộn lên, lộ ra bụng của cậu. Cảnh tượng xương sườn của cậu nhô ra qua làn da nhợt nhạt giống như một cú đấm vào bụng đối với tất cả mọi người trong phòng. Không gian căng thẳng trở nên dày đặc đến mức có thể cắt được bằng dao. Họ đã nhìn thấy những dấu hiệu, nhưng thực tế còn tồi tệ hơn những gì họ sợ.
Căn phòng từ sự nhốn nháo chuyển sang sự im lặng đến đáng kinh ngạc. Cảnh tượng cơ thể gầy gò của Sakura giống như một cú tát vào mặt tất cả mọi người có mặt. Họ nhận thấy cậu đang sút ký, nhưng không ai nhận ra mức độ của nó. Rõ ràng là vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày của cậu chỉ là lớp mặt nạ che đi điều thực sự sâu sắc và đáng lo ngại hơn nhiều.
Umemiya là người đầu tiên hành động. Anh nhanh chóng đi về phía cửa quán cà phê và khóa lại, ánh mắt ánh lên sự nghiêm trọng của tình huống. Anh biết họ cần có cuộc trò chuyện riêng tư, và điều cuối cùng họ muốn là để công chúng nhìn thấy Sakura trong tình trạng mỏng manh đến thế này.
Suo, ánh mắt anh đầy lo lắng hối hận, lập tức tiến lại gần và đến gần Sakura. Anh có thể thấy sự sợ hãi và xấu hổ trong mắt Sakura, và rõ ràng là cái chạm của anh vừa nãy đã kích thích điều gì đó sâu bên trong cậu. Cẩn thận chạm cậu, anh lấy vạt áo khoác Bofurin của mình và quấn quanh vai Sakura, bao phủ cậu trong cái ấm áp che chở mà nó mang lại.
"Anh xin lỗi," Suo thì thầm, giọng nói của anh gần như không nghe thấy so với âm thanh thở hổn hển hoảng loạn của Sakura. "Anh không định làm em sợ." Anh dừng lại, ánh mắt tìm kiếm sắc thái từ Sakura. "Chúng tôi chỉ lo lắng cho em, chỉ có vậy thôi."
Ánh mắt Sakura vẫn dán chặt vào sàn, cơ thể cậu vẫn cứng lại trong vòng tay của Suo. Cậu biết họ có ý tốt, nhưng điều cậu không muốn là để họ biết bí mật của mình. Nỗi sợ bị phán xét là quá sức chịu đựng với cậu. Nhưng khi hơi ấm của Suo thấm vào cậu, cậu cảm thấy một sự an ủi kỳ lạ mà cậu đã không cảm nhận được từ lâu. Cậu cho phép mình thoải mái, vai cậu chùng xuống khi dựa vào vòng tay của Suo.
Suo nhìn vào khuôn mặt của Sakura, đưa mắt tìm kiếm bất kỳ tín hiệu cảm xúc nào khác từ cậu. "Chúng ta ngồi xuống đi," cậu thì thầm, dịu nhàng dẫn Sakura trở lại bàn. Những người khác nhường chỗ, vẻ mặt họ vẫn còn sốc và lo lắng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Sakura?" Nirei hỏi, giọng điệu chầm chậm. Anh không bỏ qua cái ánh mắt của Sakura lóe lên sự sợ hãi khi bị chạm vào. Nó khác hẳn với sự quyết tâm dữ dội mà anh thấy trong các trận chiến của họ. Đó là sự đau đớn và cứng nhắc, cho thấy vấn đề này có vẻ nghiêm trọng hơn vấn đề cân nặng thông thường.
Sakura nuốt khan, đôi mắt của cậu liếc quanh căn phòng. Cậu cảm thấy mình như bị phơi bày, và bốn bức tường của quán cà phê bỗng chốc như đang thu hẹp lại với cậu. "Chỉ là không có gì," cậu nói, giọng nói gần như thì thầm. "Tôi chỉ... không thích bị chạm vào."
Umemiya ngả người ra ghế, ánh mắt không rời khỏi Sakura. "Tụi anh thấy rõ điều đó," anh nói chầm chậm. "Nhưng tụi anh là bạn của nhóc, và tụi anh quan tâm đến nhóc. Chúng anh muốn giúp đỡ."
Sakura cảm thấy một cục nghẹn hình thành trong cổ họng, đôi mắt của cậu ươn ướt. Cậu không biết làm thế nào để giải thích nỗi sợ hãi của mình về việc gần gũi, có một niềm tin sâu sắc rằng cậu không xứng đáng với sự quan tâm của họ. Nhưng khi nhìn quanh bàn, nhìn khuôn mặt của những người đã chấp nhận cậu mặc dù anh có vẻ ngoài gai góc, cậu biết mình phải thử.
"Tôi..." cậu bắt đầu, giọng nói run rẩy. "Tôi đã có một... tuổi thơ khó khăn." Cậu hít một hơi sâu, cảm nhận áp lực từ cái ánh nhìn mang vẻ im lặng đầy kì vọng được nghe. "Mẹ tôi, bà là một người nghiện ma túy, còn cha tôi là một võ sĩ cựu chiến binh, một đô vật. Họ không... không tốt với tôi." Giọng cậu rất nhẹ, gần như bị lạc đi giữa sự im lặng của quán cà phê. "Họ không bao giờ quan tâm đến tôi, thực sự. Và một ngày..." Cậu nuốt khan, vị của đồ nôn vẫn còn trong miệng. "Một ngày, cha tôi làm cho tôi thức ăn. Tôi không biết trong đó có gì, nhưng tôi ngất xỉu." Giọng cậu khàn khàn, những từ ngữ như đang rơi ra một cách khó khăn. "Khi tôi tỉnh dậy, ông ấy đang..." Cậu ngừng lại, không thể nói ra những từ ngữ đã ám ảnh cậu từ lâu.
Đôi mắt của Suo tối sầm lại vì tức giận và đau đớn. "Sakura," anh nói, giọng anh trầm đục. "Em không cần phải nói với chúng tôi nếu em không muốn."
Nhưng Sakura cảm thấy sự tan vỡ bên trong mình, và những lời nói tuôn ra như một trận lũ. "Cha tôi, ông ấy... ông ấy đã làm tôi đau," cậu thì thầm, mắt không rời khỏi sàn nhà. "Ông ấy đã cưỡng hiếp tôi. Và sau đó, tôi chỉ..." Cậu hít một hơi run rẩy, tay run rẩy. "Tôi chỉ không thể ăn. Tôi không thể chịu đựng được suy nghĩ về thức ăn sau những gì ông ấy đã làm."
Căn phòng im lặng đến mức tiếng ù ù của tủ lạnh trong quán cà phê trở nên chói tai. Những người khác nhìn cậu, vẻ mặt họ pha lẫn sự kinh hoàng và sự không thể tin được. Họ đều đã nghe về những mặt tối của cuộc sống, nhưng nghĩ rằng bạn của họ đã sống sót qua cơn ác mộng như vậy thì gần như không thể tiếp nhận nổi.
"Điều đó không dừng lại sau ngày hôm đó," Sakura tiếp tục, giọng nói của cậu chỉ vừa đủ nghe. "Mỗi ngày, đều như vậy. Và một ngày, tôi đói đến mức không thể chịu đựng được. Tôi ăn nhiều hơn những gì tôi đã ăn trong nhiều tuần, hy vọng sẽ lấp đầy sự trống rỗng bên trong tôi. Nhưng khi cha tôi... khi ông ấy biết, ông ấy đã tức giận." Đôi mắt cậu nhắm chặt, như thể cố gắng chặn lại ký ức. "Ông ấy nói ông ấy thích tôi khi tôi gầy, rằng ông ấy thích cảm giác ông ấy chiếm trọn hết không gian trong tôi." Giọng Sakura trở nên nhẹ hơn, vai cậu cúi xuống. "Và khi tôi ăn quá nhiều, ông ấy đã thô bạo đến mức tôi ngất xỉu. Sau đó, tôi chỉ không thể... tôi không thể ăn."
Căn phòng im lặng đến nỗi như thể không khí cũng đang nín thở. Suo siết chặt nắm đấm, khớp xương trắng bệch. Đôi mắt Tsubaki tràn ngập sự giận dữ khiến chúng trông như sắp xé toạc thế giới này ra. Nirei trông như sắp khóc, tay dần siết chặt lại.
Sakura thì thầm, giọng nói gần như không thể nghe thấy. "Tôi sẽ ăn đủ để sống sót, và sau đó nôn ra tất cả. Tôi không muốn no. Tôi không muốn cảm giác... như vậy nữa." Giọng cậu vỡ vụn, và cậu hít một hơi thở sâu, run rẩy. "Và khi tôi ăn nhiều hơn, khi tôi tuyệt vọng, cha tôi... ông ấy sẽ tức giận. Ông ấy nói rằng tôi phải gầy, rằng ông ấy thích tôi như vậy hơn."
Đôi mắt Nirei mở to khi anh nhận ra. "Đó là chứng cuồng ăn," anh lẩm bẩm, giọng nói pha lẫn giữa nỗi kinh hoàng và buồn bã. "Cậu đã phải đối mặt với điều này từ khi còn nhỏ sao?"
Sakura gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống sàn. "Đó chỉ là điều tao phải làm thôi," anh nói, giọng không chút cảm xúc. "Giờ thì nó thành thói quen rồi. Tao không biết làm sao để dừng lại. Nhưng tao ổn. Tao có thể xử lý được."
Nhưng vẻ mặt của Suo lại nói khác. Hàm anh ta nghiến chặt, và đôi mắt anh đanh lại. "Em không ổn," anh nói một cách chắc chắn. "Và em không xử lý được chuyện này. Em đang tự giết mình đấy, Sakura."
Sakura cứng đờ trong vòng tay anh, mắt cậu mở to nhìn thẳng vào mắt Suo. "Em không có," cậu phản đối, giọng nói nhỏ nhẹ.
Biểu cảm của Suo không hề dao động. "Em có," anh nói thẳng thừng. "Và chúng ta sẽ không để em làm điều đó nữa."
Nirei bước lại gần hơn, giọng điệu dịu dàng. "Mọi chuyện bắt đầu từ năm bao nhiêu tuổi, Sakura?" anh hỏi. "Cậu... chuyện đó xảy ra khi nào?"
Ánh mắt Sakura vẫn nhìn xuống sàn, giọng của anh chỉ là tiếng thì thầm. "Khi tao năm tuổi," cậu nói, những từ ngữ mắc kẹt trong cổ họng cậu như những mảnh thủy tinh sắc nhọn. "Nó kéo dài trong nhiều năm. Và cũng vào khoảng thời gian đó tao bắt đầu... làm việc này." Cậu chỉ tay mơ hồ vào cơ thể mình, má cậu đỏ bừng vì xấu hổ.
Bàn tay Nirei nắm chặt tay thành nắm đấm ở bên hông, trái tim anh tan nát vì người bạn của mình. "Còn mẹ cậu?" anh nhẹ nhàng thúc giục.
Đôi mắt Sakura vẫn buồn bã, giọng nói của cậu gần như không thể nghe thấy. "Khi bà ấy phát hiện ra, bà ấy nói rằng đó là lỗi của tao," cậu thì thào. "Là tao đã phá hỏng cuộc hôn nhân của bà. Vì vậy, bà ấy đã bỏ tao ở trại trẻ mồ côi khi tao mới mười một tuổi." Cậu hít một hơi thật sâu, run rẩy. "Đó là điều tốt nhất mà bà từng làm cho tao."
Những từ ngữ lơ lửng trong không khí, trái ngược hoàn toàn với mùi hương ấm áp, mời gọi của quán cà phê. Những người khác nhìn cậu, không thể tưởng tượng nổi nỗi đau sâu sắc mà cậu phải trải qua. Kiryu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng bằng một cái chạm nhẹ nhàng vào vai Sakura. "Cậu đã trải qua quá nhiều," anh nói, giọng đầy sự thông cảm. "Nhưng cậu không còn đơn độc nữa."
Nirei gật đầu, ánh mắt anh đầy sự quyết tâm. "Chúng tớ sẽ giúp cậu," anh nói, với tay nắm lấy một trong những bàn tay run rẩy của Sakura. "Chúng tớ đều ở đây vì cậu, bất kể điều gì xảy ra."
Tsugeura cũng lên tiếng. "Chúng ta là một đội, nhớ không?" anh nói, một nụ cười nhẹ nhàng quay trở lại trên khuôn mặt của anh. "Chúng ta hỗ trợ nhau, trong cả những lúc tốt đẹp lẫn khó khăn."
Tsubakino ngả người ra ghế, ánh mắt không rời khỏi Sakura. "Cậu không cô đơn," anh nói, giọng điệu chắc chắn. "Chúng ta đều đang chiến đấu với những trận chiến của riêng mình. Nhưng khi cùng nhau, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn."
Sakura nhìn quanh bàn, nhìn vào những khuôn mặt của bạn bè, và cảm nhận một sự ấm áp lan tỏa trong lòng mình không liên quan gì đến hệ thống sưởi của quán cà phê. Cậu chưa từng nhận ra mình đã mang bao nhiêu nỗi đau cho đến khi chia sẻ bí mật của mình. Giống như một gánh nặng đã được gỡ bỏ, và lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu cảm thấy như có thể thở được. "Cảm ơn các cậu," cậu thì thầm, đôi mắt ngấn lệ.
Suo nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán Sakura. "Em không cần phải cảm ơn tụi anh đâu," anh nói, giọng đầy cảm xúc. "Chúng tôi chỉ làm những gì bạn bè thường làm thôi." Anh vén một lọn tóc ra sau tai Sakura, cái chạm của anh âu yếm và an ủi. "Chúng ta sẽ giúp em khỏe lại."
Quán cà phê vẫn im lặng, không khí đặc quánh những lời hứa không nói ra và sự ủng hộ thầm lặng. Rõ ràng là mối liên kết của họ đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn trước tổn thương của Sakura. Kiryu đặt tay lên vai Sakura, nụ cười của anh ấm áp và chân thành. "Chúng tớ sẽ luôn ở bên cậu trên mọi bước đường", anh nói, lời nói của anh như một lời hứa nhẹ nhàng.
Sakura hít một hơi sâu, run rẩy và gật đầu, cảm nhận sức nặng của tình bạn và sự quan tâm bao quanh mình như một chiếc chăn ấm. Cậu chưa bao giờ cảm thấy được nhìn nhận, được hiểu như vậy. "Tôi sẽ cố gắng," cậu lẩm bẩm, giọng nói nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm. "Vì tất cả mọi người."
-----
Phần 3 của "Hơn những gì thấy được".
Đẩy nhanh tiến độ, hôm nào quay lại beta. Sau 6 phần thì sẽ chuyển sang fic khác, hiện có Kaji, Takiishi và Endo cùng trong 1 fic, Suo, Togame ai muốn fic nào thì bảo, còn không thì nhắm mắt chọn đại.
*Hãy bình luận cho tớ về việc mọi người muốn đọc truyện nào khác mà chưa có ai dịch. Tớ sẽ đi xin và dịch ạ. Lưu ý: Chỉ nhận couple Sakura Haruka với những người khác nhé.
*Xem trên WordPress CriaraChanh để đọc chương mới nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro