Chap 14: Vẫn là anh thương em nhất

.
.
.

Winny bế Satang đặt xuống giường, sau đó vỗ tay hoan hô nói.

"Đi ngủ! Đi ngủ thôi! Hôm nay ngồi nhìn vợ đến buồn ngủ muốn chết... Hì hì."

Cậu nhìn ông xã ngốc trên mặt vẫn còn dính tèm lem nước mặt nước mũi đang có ý định không thay quần áo mà trèo lên giường, cho nên liền ngồi hẳn dậy, vỗ vào mông anh một cái nói.

"Không được. Như vậy là anh không ngoan, mau ngồi im đó, để em vào giặt khăn lau mặt, sau đó thì thay đồ khác rồi mới được ngủ."

"Nhìn cái mặt anh kìa, không khác gì con mèo cả."

Winny vẫn đứng đó, nhưng môi bĩu ra như muốn móc thêm bình trà vào, giọng nói oán giận đáp.

"Vợ lại đánh anh nữa rồi, hứ hứ... Mà mèo có dễ thương không bà xã nhỉ?"

Satang xỏ dép vào, đứng lên đi thẳng vào trong phòng tắm, nhưng miệng thì vẫn thản nhiên đáp.

"Mèo tất nhiên là dễ thương rồi, nhưng mà anh là loài đã thành tinh, chỉ đẹp trai chứ không giống tụi nó, và là chồng của em."

Ai kia vui sướng nói.

"Hoan hô! Vợ khen anh kìa!"

Tiếng nước từ trong phòng róc rách phát ra, chưa mất ba phút sau cậu đã đi ra ngoài, trên tay đã cầm chiếc khăn bông giặt sạch, sau đó tiến đến gần Winny, ấn anh ngồi ngay ngắn trên giường, dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho anh.

"Ông xã, anh nhìn đi... Mặt mũi lắm lem đến không chịu được... Thật sự là hư quá mà."

Winny ôm eo cậu, khúc khích cười đáp lại.

"Vợ dễ thương quá... Không được mắng anh nữa, ban nãy em nói thương anh mà."

...

"È hèm! Xin lỗi đã phá khoảnh khắc này, nhưng mà tôi có chuyện cần nói."

Perth không biết tự khi nào đã xuất hiện ở trước cửa phòng.

Chứng kiến một màn ân ân ái ái của hai vợ chồng nhà này, hắn liền ganh tỵ phá đám.

Satang giờ đây mới nhớ ra rằng ba người họ kia vẫn còn đang rất giận mình, cho nên trong lòng cậu suy nghĩ.

'Cậu hai đến đây, không lẽ là phản đối chuyện mình được Winny tha thứ dễ dàng như vậy sao? Lại sắp bị đuổi ra ngoài rồi?'

Perth đi đến gần chỗ hai người, ánh mắt nghiên túc nói.

"Cậu Satang, bởi vì cậu đã làm tổn thương sâu sắc đến em trai tôi, cho nên cha mẹ cùng tôi đã không muốn cậu đặt chân vào đây..."

Lời còn chưa nói xong, Winny đã dụi đầu vào bụng cậu cọ cọ, miệng thì thầm đủ cho ba người nghe.

"Anh Chimon nói, nếu anh hai làm em không vui thì em có quyền méc anh ấy, bây giờ Winny buồn ngủ, Winny chỉ muốn vợ thôi... Tâm trạng khó chịu quá."

"Ê ê khoan khoan, anh chưa nói hết mà."

Perth vừa nghe đến tên bà xã đại nhân, khuôn mặt liền xanh như tàu lá chuối, miệng thì vội vội vàng vàng kêu gào nói tiếp.

"Nhưng mà bởi vì nhìn thấy thằng bé vì cậu mà đau lòng, lại vì người ngoài đây mà vui vẻ. Biết rằng nó đã quá yêu cậu đến không buông bỏ được."

"Cho nên cha mẹ đã đành nhắm mắt cho qua truyện, hai người bọn họ tha thứ cho những lỗi lầm kia. Hy vọng cậu sẽ yêu thương nó thật lòng như những lời vừa nói khi nãy..."

Satang không ngờ rằng mình lại có thể được chấp nhận nhanh như vậy, liền lập tức vui vẻ cuối đầu cảm ơn Perth.

"Cảm ơn cậu hai đã tha thứ, tôi xin hứa sau này sẽ quan tâm, yêu thương anh ấy thật lòng mà."

Perth làm mặt ngầu gật đầu đồng ý lời hứa, sau đó lại hướng Winny nói tiếp

"Em trai buồn ngủ thì ngủ đi nhé, đừng có khó chịu gì cả, giờ này Chimon ngủ rồi, em... đừng gọi điện méc em ấy."

Winny gật đầu, vẫn nhất quyết ôm vợ mình đáp lại.

"Anh hai cứ đứng đây làm sao Winny ngủ được."

"Ấy... Ấy anh đi ra liền đây mà."

Tuy rằng ngoài mặt thì đối xử rất tốt với em trai ngốc, nhưng mà thật ra từ tận sau trong lòng Perth đang kêu gào

'Ôi trời ơi là trời... Không biết ai là anh ai là em nữa rồi... Tức chết mất thôi.'

Cánh cửa vừa khép lại, Winny liền kéo Satang nằm xuống giường, sau đó lại tiếp tục ôm cậu vào lòng, còn không quên lưu lại trên mặt ai kia vài nụ hôn.

"Vợ đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em... Đi ngủ thôi nào."

Satang nhìn nam nhân ngốc đang cọ cọ cười khúc khích này, trong lòng cảm thấy may mắn vì anh cuối cùng cũng không bỏ rơi cậu, chẳng biết xuất phát từ khi nào về cái loại tình cảm yêu thương dành cho anh, nhưng mà nhận ra kịp lúc thật là tốt...

Chỉ đành xin lỗi cha mẹ vì đã làm hai người thất vọng rồi.

Nhẹ nhàng chui rúc vào lồng ngực của Winny, Satang nhẹ nhàng đáp lại.

"Được rồi, mau ngủ thôi... Em cũng mệt rồi, vài bữa nữa chúng ta cùng về quê để em chính thức ra mắt anh với cha mẹ nhé?"

Winny thật sự đã rất buồn ngủ, nhưng mà bà xã vừa nói gì anh đều nghe rõ, cho nên vẫn liu riu mơ màng đáp lại.

"Đúng rồi... Vợ là của anh... Không cho em cưới vợ đâu... Khò khò."

Ông xã ngốc ngủ rồi, cậu nghe anh trả lời như vậy mà có chút buồn cười, bởi vì khóc nhiều cũng mỏi mắt, cho nên không nhanh không chậm, cậu cùng liền chìm vào giấc ngủ cùng với anh.

Đêm nay cả hai vẫn ngủ ngon như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó cả...

.
.

Hiểu lầm qua đi, Winny cùng Satang lại trở về những ngày vui vẻ như xưa, vợ chồng Pholcharoenrat biết con trai mình yêu người giúp việc cho nên cũng đành thở dài nhắm mắt cho qua chuyện mà không hề ý kiến...

Ai bảo, anh là đứa ngốc nhất nhà làm gì cơ chứ?

Mặc dù là đã đồng ý chuyện tình của hai người, nhưng ba người nhà kia vẫn phải ra điều kiện với Satang.

Đó chính là phải công khai chuyện này với cha mẹ của cậu biết, để tránh gây ra gây trường hợp hiểu lầm, cùng khó xử cho hai bên, dù sao ông bà Sereevichayasawat cũng chỉ có một mình vậy là con trai mà.

Thật ra cả tuần nay, chính bản thân Satang cũng đã tính đến chuyện về khai báo thành thật với cha mẹ mình rồi.

Cho nên khi điều kiện kia vừa được phát ra thì cậu cũng liền đồng ý ngay.

Thế là buổi tối cùng ngày hôm đó, vẫn là khung cảnh rất quen thuộc, Satang cùng ông chồng ngốc của mình soạn đồ vào hành lí để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.

"Ừm.. Socola, sữa, bánh, kẹo con gấu, siêu nhân nè... Gấu bông nữa... Ơ.. Ơ sao lại không bỏ vào được thế này."

Winny ra vẻ suy tư, cố gắng nhồi nhét cả một núi bánh kẹo vào chiếc cặp tội nghiệp.

Nhưng mà số lượng anh mang theo quá nhiều, cho nên khi cho tất cả vào sẽ dẫn đến tình trạng quá tải.

Hết cách, anh đành phải đi đến ngồi xổm trước mặt bà xã, vẫn là nụ cười ngốc nghếch nhưng đáng yêu, giọng nói vui vẻ.

"Vợ anh cũng muốn có vali to to, cho anh một cái đi."

Satang dự định chuyến đi này chỉ có bốn ngày, lần trước thời gian đi còn lâu hơn, nhưng chiếc cặp đựng " lương thực dự trữ " của anh vẫn thừa sức mang nhiều thứ theo mà, sao bây giờ lại nói không đủ?

Còn muốn thứ to hơn thế này?

Cậu lập tức nhíu mày, với tay đến chiếc cặp kia kiểm tra, qua một lúc lâu mới đỡ trán nói.

"Ông xã à, chúng ta chỉ về quê thôi mà, đâu có phải đi cứu đói đâu mà anh lại lấy hết bánh kẹo trong tủ cho vào đây thế này? Mau lấy ra cho em, mang theo một ít thôi."

Winny bĩu môi, nhướn người đến tặng cho cậu một nụ hôn trên trán, khúc khích cười giải thích.

"Không được... Anh không có ăn đâu, bánh kẹo này là cho bé Tanni, siêu nhân cùng gấu bông cũng cho bé luôn. Tanni ngoan lắm, nên phải cho nhiều."

"Anh còn muốn cho heo đất vào nữa."

Satang nhìn khuôn mặt ngốc kia đang tỏ vẻ nghiêm túc kia liền bật cười lớn, cậu thuận thế xoay người ngồi vào lòng anh, vui vẻ đáp lại.

"Anh bị gì thế? Tanni chỉ mới hai tuổi thì làm sao có thể chơi siêu nhân được? Gấu bông là tốt rồi, thằng bé vẫn còn ở tuổi mọc răng, anh tặng cho nó nhiều bánh kẹo như vậy chắc chắn sẽ làm bé bị sâu răng đó."

"Còn nữa, mang theo heo đất làm gì? Đừng nói là anh định lấy tiền cưới em cho người khác đấy? Em không chịu đâu."

"Không có! Bánh kẹo một nửa cho Tanni, còn lại cho hai bác, heo đất cũng cho hai bác luôn!"

Đừng nói với cậu là con người này muốn dùng quà cáp để lấy lòng cha mẹ đấy chứ...

Úi chà chà con rể tốt là đây mà, nhưng xem ra khi nhắc đến hai vị thân sinh, Winny hình như có chút buồn rầu, cho nên cậu liền ngước mặt lên, dùng tay gãi gãi cằm anh hỏi.

"Anh lại làm sao thế? Sao lại buồn rồi?"

Winny như một ông cụ thở dài thườn thượt, dùng đầu mình dụi dụi vào cổ của Satang đáp lại.

"Hai bác không thích anh, muốn đem em đi cưới vợ sinh con... Cho nên anh phải đem thật nhiều quà để hai bác vui vẻ mới được."

"...Vợ chỉ là của anh thôi."

"Anh không cần phải lo chuyện đó, cứ vô tư như bình thường là được rồi. Quà thì em không biết có cha mẹ có nhận hay không, nhưng có một điều rằng, chắc chắn là hai chúng ta sẽ bị đòn nha."

Winny vừa nghe đến đánh đòn, đầu não ra suy nghĩ, trong giọng nói đầy phần vui vẻ đưa ra yêu cầu."

"Vậy chúng ta đưa anh hai đi cùng, anh hai không biết đau là gì cả."

"Có lần anh Chimon đánh anh ấy đến phun máu miệng, anh hai vẫn cười được đó! Để anh ấy theo, chắc chắn vợ và anh sẽ không bị gì.. Hí hí."

Winny vừa nghe đến đây, liền dở khóc dở cười thông cảm cho Perth vì có đứa em trai yêu thương hắn đến thế. Trong lòng thầm nghĩ.

'Cậu hai mà nghe vậy, không lên cơn đau tim mà chết mới là chuyện lạ.'

Nhìn đồng hồ đã chín giờ tối, sắp đến lúc ông xã ngốc phải đi ngủ rồi, nên cậu không đùa giỡn nữa, vội vã đứng lên nói.

"Được rồi, để em mang cho anh một cái vali nhé, chúng ta mau soạn đồ rồi còn đi ngủ nữa."

Chưa mất một lúc sau, Satang từ trong tủ lấy ra một chiếc vali khác đưa đến trước mặt anh.

Winny bây giờ đã có thể thành công chuyển hết thức ăn từ tủ lạnh nhỏ vào trong này, đến khi bỏ món cuối cùng là con heo đất vào, anh liền nhìn nó một hồi.

Sau đó, đợi khi Satang đang chăm chú chuẩn bị áo quần, liền len lén lấy thêm ba con heo đất nữa cho vào luôn.

Winny bây giờ an tâm chắc chắn rằng.

"Chừng đó heo đất, bác trai bác gái sẽ không ép vợ đi lấy người khác nữa."

"Mình thật thông minh mà."

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #winnysatang