Chương 3
Khi cuộc đua kết thúc tôi ở lại để nhận tiền thưởng từ người tổ chức Madam Sean. Dù mục đích của bọn tôi tới đây không phải là vì tiền nhưng có thì mình nhận thôi.
"Lúc cậu ở trong xe và khi ra ngoài chẳng giống nhau gì cả."
Tôi đưa tay lên chỉ mặt mình để chắc chắn rằng Mark không nhằm. Tôi thấy mình vẫn đẹp trai ngời ngời dù là ở bất kì đâu cơ mà. Khi Madam Sean bắt đầu tiến lại gần tôi, nhóc ấy mỉm cười còn tôi thì không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu ta.
"Sao vậy người chiến thắng?"
Giọng nói lanh lảnh của cậu ta cất lên bên tai, tôi có thể nhận xét là nó khá mê người. Tôi lúc này mới thôi cúi mặt mà ngẩng lên nhìn nhóc ấy. Vì đâu mà mỗi lần tiếp xúc với những người mà bản thân biết mình không đấu lại, tôi lại tự mình e dè.
"Tôi ổn."
"Ông chủ của tôi muốn gặp anh một chút, có tiện không?"
Tôi nhìn sang Mark và nhận được cái gật đầu từ anh ta. Madam Sean cũng thấy và mỉm cười với điều đó, sau đó Madam Sean dắt tôi vào một căn phòng dưới trường đua. Tôi thấy cái người đang ngồi ở đó là ai và cái cảm giác hắn ta mang lại tôi vẫn nhớ rõ.
"Chào! chúng ta gặp lại nhau rồi."
Hắn ta xoay cái ghế lại rồi nhìn tôi, vẫn cái ánh mắt xuyên thấu ấy. Tôi không biết mình nên phản ứng thế nào chỉ bất động.
"P'Winny đừng làm người ta sợ."
Giọng của Madam Sean đứng sau lưng tôi vang lên. Tôi biết mà, mấy cái cảnh này tôi hay thấy trong phim lắm. Sau cảnh này là cảnh ông trùm sẽ vạch mặt tôi và giết tôi.
"Anh biết, vậy nên em ra ngoài trước đi."
Madam Sean lại ngó sang nhìn tôi mỉm cười rồi bước ra ngoài. Cậu ta thường xuyên cười nhưng tôi nhìn mãi vãn chưa thể quen nỗi với nó. Còn người trước mặt này tôi không biết sẽ giải quyết thế nào.
"Cậu có muốn đi theo tôi không?"
Hắn ta cầm con dao găm trên tay mà xoay xoay. Tôi biết con dao găm đó từ đâu ra, nó là của tôi... Và Madam Sean đã lấy nó khi nãy, chỉ là tôi không biết làm sao nó đến tay của hắn ta nhanh đến vậy.
"Cậu có hai lựa chọn. Một là theo tôi, hai là chết."
Rốt cuộc đây là cái lựa chọn quái gở gì cơ chứ nó hoàn toàn không cho người khác cái cơ hội từ chối. Tôi biết là mình sẽ không từ chối đâu nhưng mà vẫn muốn nhắc lại rằng anh ta đúng là loại tâm thần.
"Tôi chọn một."
Hắn ta tiến đến gần tôi và con dao găm trong tay hắn đang ở rất sát cổ tôi. Cái cảm giác lạnh lẻo toát ra từ nó tôi có thể cảm nhận được.
"Trả cậu."
Tôi không có cái lựa chọn nào khác ngoài cầm vào cái lưỡi dao đang hướng về cổ mình. Tôi biết hắn ta muốn gì vì khi tôi vừa cầm vào lưỡi dao hắn ta liền cười phá lên một cách điên rồ. Tay tôi bắt đầu rỉ máu ra nhưng hắn vẫn chưa buông nó ra việc đó đồng nghĩ rằng hắn chưa thỏa mãn.
"Giữ cho chặt."
Tay tôi đau nhưng hắn vẫn muốn tôi giữ chặt hơn nữa và khi tôi đã nắm chặt nó hơn thì hắn ta mới buông. Tôi cầm lấy cán dao bằng tay còn lại lau đi mấy vệt máu dính trên mũi dao rồi lại cho nó vào sau quần. Máu từ cái tay phải của tôi vẫn rỉ ra dính đầy trên mặt đất.
"Fourth! Chúng ta về thôi."
Madam Sean từ ngoài chạy vào bên cạnh còn có Heart Killer đi cùng. Tôi cứ nghĩ họ sẽ đưa tôi đến một nơi nào đó tâm tối hơn nhưng không, họ đưa tôi đến một căn biệt thự lộng lẫy. Tôi thật sự không quen với cái kiến trúc cầu kì ở đây hay nói đúng hơn là sự giàu có này.
Tôi tự hỏi không biết hiện giờ Mark đang ở đâu và làm gì và sao anh ta không đi cùng với tôi. Trong một khắc nào đó tôi đã nghĩ anh ta bị thủ tiêu nhưng rồi tôi lại xua nó đi.
"Anh đi theo em để em băng bó cho."
Madam Sean tiến đến khoác tay tôi rồi kéo tôi đi đến một căn phòng khác. Tôi nhìn vào nơi này có cảm giác nó như một cái phòng thí nghiệm nhỏ.
"Anh tên Uni đúng không?"
"Đó là biệt danh khi đua xe."
Khi bắt đầu cuộc đua Mark bảo với tôi là nghĩ ra một biệt danh nào đó để dành cho công việc đua xe và tôi đã bảo là tôi tên Uni. Mặc dù cái tên ấy nghe có chút dễ thương nhưng tôi không để tâm quá nhiều.
"Vậy tên thật của anh là gì?"
"Satang Kittiphop."
Cậu ta bắt đầu băng bó vết thương ở tay cho tôi một cách tỉ mỉ mặc dù tôi đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa nhưng tôi thấy biết ơn.
"Cảm ơn Madam Sean."
"Đừng khách sáo ạ! Cứ gọi em là Fourth."
Tôi nói thật nếu không phải vì lời cảnh báo của Mark lúc nãy chắc giờ tôi đã có thể tiến đến mà nựng má người trước mặt. Khuôn mặt đáng yêu như thế chỉ tiếc một điều, cậu ta là Madam Sean...
"Chúng ta ra ngoài thôi P'Winny đang đợi."
Tôi không biết bọn họ có thể thoải mái gọi tên thật của nhau như thế trước mặt người lạ nhưng kệ đi càng mất cảnh giác càng có lợi cho tôi.
"Từ mai chúng ta bắt đầu huấn luyện cậu."
Tôi không nghĩ rằng mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi và nhanh chóng đến vậy. Nói xong câu đó hắn ta cũng đi mất hút lên lầu, tôi tự hỏi rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
"Để em dắt anh lên phòng."
Tôi đi theo cậu ta lên lầu đến tận tầng ba thì mới dừng lại. Cậu ta chỉ dắt tôi đến trước cửa rồi quay người rời đi, tôi mở cánh cửa phòng ra và hơi sửng người lại một chút. Căn phòng mang một màu xanh da trời và không những thế còn đầy ấp gấu bông.
Tiến đến tôi cầm lấy một con gấu bông lên ngắm nghía. Trước giờ việc tôi thích màu xanh da trời thì có thể nhiều người sẽ biết nhưng gấu bông thì tôi không chắc, đã thế lại còn chuẩn bị từ trước. Hắn ta biết rồi một ngày nào đó tôi sẽ tiếp cận hắn sao?
Mở tủ quần áo ra xem, may thay là nó chỉ có một bộ đồ duy nhất là chiếc áo thun trắng và một chiếc quần ngắn. Tôi cứ nghĩ lúc mở tủ ra sẽ thấy đóng đồ ở nhà đang nằm ở đây thì tôi có mà chết tươi ở đây luôn.
Tạm thời bỏ qua những chuyện kì lạ đó tôi lấy bộ đồ duy nhất trong tủ đó rồi đi vào nhà tắm. Khi bước ra cả người tôi đã cảm thấy thoải mái hơn, tôi cầm con dao găm yêu thích trong tay xoay xoay vài đường rồi lại nhét nó về chỗ cũ, tiến đến giường vừa nằm xuống thì cái bụng thân yêu của tôi lại réo lên.
Tôi không biết là bản thân mình có thật sự đang đột nhập vào tổ chức Mafia hay không hay chỉ là đang đi du lịch vài ngày. Tôi thấy mọi chuyện diễn ra thật nhẹ nhàng trừ cái chuyện tên Salmon đáng chết đó để tôi bóp chặt con dao găm của mình.
Cơn đói bụng ập tới khiến tôi bỏ qua mọi thứ bước xuống từ tầng ba để tìm đồ ăn. Khi tôi xuống tầng nhìn vào chiếc bàn được đặt giữa nhà tôi thấy bộ ba đang ngồi ở đó.
"Ngồi vào bàn đi anh."
"Ờ.. Cảm ơn."
Tôi hơi dè chừng nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Madam Sean. Cậu ta đưa về phía tôi một dĩa thức ăn đầy ụ và tôi biết tôi sẽ không ăn nổi đâu nhưng vì không muốn phụ lòng cậu ta nên tôi nhận nó.
"Anh thấy phòng của mình thế nào?"
"Tốt." - Tôi uống một hóp nước rồi lên tiếng nói.
Khi đang ngồi giữa một bày sói thế này tôi không muốn làm chúng phật ý vậy nên tốt nhất tôi nên nói ít thôi. Tôi thấy tốt hơn khi không khí đã trở nên im lặng nhưng rồi chưa bao lâu sau.
"Mai anh đi mua đồ với em nhé!"
"Không phải huấn luyện sao?"
"Thì lúc anh huấn luyện xong ấy."
Tôi không còn cái cớ nào hợp lý nữa nên chỉ có thể gật đầu đồng ý. Tôi cố gắng xúc đồ ăn thật nhanh vào miệng để có thể trở về phòng.
Khi đã yên vị trên chiếc giường tôi mới thấy an tâm hơn một chút. Mở điện thoại ra tôi thấy tin nhắn từ Mark, anh ta bảo tôi rằng cứ yên tâm ở đó điều tra sau một thời gian sẽ hành động.
Mark dặn tôi không được động tâm trong lúc làm nhiệm vụ, điều đó tôi biết rõ và trước giờ tôi cũng chưa từng làm trái lại với điều đó nên tôi khá chắn chắn mà nhắn lại kêu anh ta hãy yên tâm.
Bỏ chiếc điện thoại trong tay xuống, tôi nhìn vào bàn tay đã được băng bó của mình, lại bắt đầu nhớ về những điều xảy ra hôm nay. Nỗi khiếp sợ trong tôi với tên trùm Salmon kia thật sự quá lớn, tôi đã phải đánh đổi rất nhiều máu để đến được bước này và tôi biết mình sẽ còn phải đánh đổi thêm nhiều thứ khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro