Chương 2: Nỗi Sợ


Buổi sáng đầu tiên của Minjeong ở nhà Jimin trôi qua trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Cô bé vẫn giữ nguyên thói quen co mình ở góc phòng, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn những món đồ xung quanh với vẻ xa lạ và dè dặt.

Jimin biết rõ rằng sự tin tưởng không thể ép buộc, nó cũng không hình thành nhanh được, nhất là với những người trải qua nhiều chuyện kinh khủng như em. Và mỗi một bước tiến nhỏ cũng là một chiến thắng lớn.

...

Hôm đó, Jimin chuẩn bị một bữa sáng đơn giản mà cô nghĩ Minjeong có thể ăn được: cháo trắng nấu nhừ, kèm vài lát bánh mì mềm.

Cô nhẹ nhàng đặt bát cháo trước mặt Minjeong, rồi ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ để không khiến cô bé sợ hãi.

Minjeong nhìn bát cháo, rồi nhìn Jimin, đôi mắt nhỏ xíu ánh lên vẻ đầy nghi ngờ.

“Em… ăn đi, chị nấu cho đó” Jimin nói với giọng ấm áp nhưng vẫn giữ sự trầm lặng vốn có.

Minjeong cúi đầu, lưỡi và tay vẫn không động vào thức ăn.

Cả hai ngồi im lặng. Jimin không ép, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, Minjeong cầm lấy muỗng, run run múc một thìa cháo nhỏ, rồi từ từ đưa lên miệng. Cảm giác ấm nóng lan tỏa, khiến cô bé nhíu mày, nhưng cũng giúp một phần nào xoa dịu cơn đói.

Jimin mỉm cười, lòng dịu lại khi nhìn thấy em bắt đầu ăn.

Minjeong bao tử nhỏ, em ăn không nhiều. Chỉ hơn nửa chén là em đã no. Nhưng em lại không than vãn, em tự ép bản thân mình phải ăn hết. Chỉ là Minjeong nghĩ rằng, nếu mình không chịu ăn, mấy ngày sau muốn ăn cũng không được.

Thế là Minjeong thật sự ăn hết.

...

Ăn xong, Minjeong lại cứ tiếp tục ngồi co ro trong góc phòng. Mặc cho Jimin nói gì, em vẫn im lặng.


...




Chiều tối buông dần trên khung cửa sổ, ánh sáng yếu ớt len lỏi vào phòng, vẽ nên những đường nét mờ ảo trên làn da trắng xanh của Minjeong khi cô bé ngồi co ro, mắt nhìn ra ngoài mà lòng đầy những suy nghĩ rối ren.

Jimin ngồi bên cạnh, mắt nhìn chăm chú vào cánh tay gầy guộc của Minjeong, nơi một vết thương vẫn còn hằn rõ – đỏ ửng, vừa mới lành nhưng vẫn còn sưng tấy.

Bất chợt, khi Jimin nhẹ nhàng đưa tay định sờ lên vết thương, Minjeong giật mình, mặt nhăn lại vì sợ hãi.

Cô bé nhanh tay kéo chiếc áo dài che kín cánh tay, né tránh ánh mắt của Jimin.

“Để chị kiểm tra xem vết thương đã lành chưa nhé,” Jimin nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm.

Nhưng Minjeong không đáp lời, đôi mắt mở to đầy hoảng sợ.

Em lắc đầu, nắm chặt tay áo như thể muốn bảo vệ bản thân khỏi một mối nguy hiểm vô hình.

Jimin nhìn thấy sự phòng thủ ấy, lòng đau nhói. Nhưng cô thật sự muốn kiểm tra vết thương trên người của em.

“Em có muốn tắm không? Chị sẽ giúp.”

Minjeong lặng im, ánh mắt tránh né, không một lời hồi đáp.

Cô bé không muốn ai nhìn thấy những vết thương thâm tím, những vết xước chằng chịt trên người của mình.

Nhưng Jimin vẫn kiên trì, không bỏ cuộc

"Chị sẽ không làm em đau, sẽ không bỏ rơi em đâu. Chị luôn ở đây mà, ở bên cạnh em." - Cô nói, giọng nhẹ nhàng như đang ru ngủ.

Sau một hồi im lặng, Minjeong cuối cùng cũng gật nhẹ, chấp nhận sự giúp đỡ mà không biết rằng, đó là một bước tiến lớn trong lòng cô bé.

Khi Jimin nhẹ nhàng cởi áo cho Minjeong, cô bé ngay lập tức dùng tay che chắn những vùng da tổn thương, như muốn giấu đi một phần xấu xí của bản thân mà em sợ rằng Jimin sẽ ghét bỏ, sẽ cảm thấy kinh tởm.

Ánh mắt Minjeong đầy lo lắng và sợ hãi, không ngừng nhìn Jimin với hy vọng và cả nỗi băn khoăn không biết cô sẽ nghĩ gì.

Jimin không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Minjeong, từng cử chỉ cẩn trọng như sợ làm tổn thương thêm cả thể xác lẫn tâm hồn cô bé.

"Không phải giấu, em cũng không cần phải sợ. Chị không ghét chúng đâu."

"..."

"Chị nói rồi, chị sẽ không bỏ rơi em."

Trong làn nước ấm, Minjeong dần buông lỏng những ngón tay che chắn, để Jimin lau nhẹ nhàng những vết thương, những vết bầm tím mà em cố dấu kín bấy lâu.

Nước cuốn trôi đi những nỗi đau ngoài da , nhưng những vết thương trong lòng vẫn còn đó, cần thời gian để chữa lành.

Dù vẫn còn cảm thấy mọi thứ mơ hồ và đầy nghi ngờ. Nhưng ngay khoảng khắc này, bên cạnh Jimin, Minjeong bắt đầu tin vào một tương lai khác.







💙⭐

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-..-.-.-.-.-.-.-

Dạo này lười quá=)
Phải tăng năng suất chạy cho 2 fic mới đc😔

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro