Chap 2
Winter được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính dòng tủy (APL) khi mới 21 tuổi.
Sẽ không phát hiện ra nếu không có các buổi kiểm tra sức khỏe định kỳ. Em đi khám sức khỏe mỗi năm một lần để đảm bảo sức khỏe của mình đang đi đúng hướng.
Tuy nhiên, trước khi đi khám, Winter đã gặp phải những triệu chứng nhưng em đã bỏ qua vì lúc đó là mùa đông và em đang căng thẳng vì kỳ thi cuối kỳ.
Em không quan tâm đến tình trạng chảy máu mũi thường xuyên, những cơn ngất xỉu và tình trạng mệt mỏi của mình mà chỉ thức trắng đêm để phát triển Bibi.
Cơn sốt kéo dài hơn 3 ngày chính là chiếc đinh đóng vào quan tài. Giselle vô cùng tức giận vì Winter không chăm sóc bản thân. Bạn em đích thân đưa em đến một phòng khám gần đó và đợi hàng giờ cho đến khi Winter được khám.
Nếu không có chuyến thăm đó, Winter sẽ bị cục máu đông đe dọa tính mạng, như thể ung thư không phải là căn bệnh đe dọa tính mạng. APL, nếu không được điều trị, có thể phát triển thành các vấn đề chảy máu khiến việc điều trị trở nên khó khăn hơn.
Khi Winter nhận được chẩn đoán sau nhiều xét nghiệm trong phòng thí nghiệm, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Em nghĩ rằng đó là một dạng tâm lý với tốc độ sức khỏe của em suy giảm nhanh chóng khi biết về tình trạng của mình.
Càng nghĩ về căn bệnh của mình, em càng yếu đi. Không chỉ là chảy máu mũi hay ngất xỉu. Chỉ một vết xước nhỏ cũng trở thành tình huống khẩn cấp vì máu của em trào ra như đập và bất kể em có dùng bao nhiêu băng cứu thương, nó vẫn cứ rỉ ra. Và nó sẽ chảy rất nhiều đến nỗi nếu em không đến phòng cấp cứu, em sẽ gặp biến chứng - cục máu đông. Tất cả chỉ vì một vết xước nhỏ.
Mọi thứ như một sự mờ nhạt. Winter không nhớ nhiều về chuyện đó nhưng em nhớ nỗi đau, những mũi kim vô tận đâm vào da em cho đến khi nó bầm tím. Những ống, thuốc, hóa trị và cách em khó thở vì bị nhiễm trùng do ở ngoài trời lạnh quá lâu.
Và Giselle chỉ ở đó, ngồi bên giường bệnh, cầu nguyện với bất kỳ vị thần trên cao nào đó rằng cơ thể Winter sẽ chiến đấu - rằng bệnh nhiễm trùng phổi của em sẽ không dẫn đến thuyên tắc phổi, một cục máu đông trong phổi.
Những lần họ thường xuyên đến bệnh viện để điều trị cho Winter là nơi họ gặp Mijoo, một y tá khoa ung bướu. Là một người Hàn Quốc, Mijoo trở nên thân thiết với Winter và chăm sóc em bất cứ khi nào ở gần.
Sau ba tháng điều trị tích cực, Winter cuối cùng đã thuyên giảm, chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 22 và năm mới. Winter tin tưởng rất nhiều vào sức mạnh của tư duy tích cực. Trong suốt quá trình điều trị, em từ chối cảm thấy đau khổ về điều đó, vì lúc đầu em chỉ gục ngã khi chìm đắm trong sự tự thương hại và căm ghét.
Thay vào đó, em đã nghiên cứu Bibi, lập trình để nó có thể hỗ trợ em toàn diện thay vì chỉ là một trợ lý giọng nói đưa ra những câu trả lời hạn chế.
Em vẫn tiếp tục với suy nghĩ đó, thậm chí còn tranh cãi với Giselle về việc nói với bố mẹ về tình trạng của mình khi em đã khỏi bệnh.
"Cậu phải nói với bố mẹ cậu!" Giselle phản đối.
"Không có ích gì đâu, Gi. Bây giờ mình ổn rồi. Mình không muốn họ phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa."
"Họ cần phải biết, Winter. Cậu gần chết rồi!" Giselle kêu lên.
Winter biết Giselle phải chịu đựng gánh nặng như thế nào khi thấy bạn em bất lực trong suốt quá trình điều trị. Em không muốn điều đó xảy ra với bố mẹ em. Họ đã già rồi. Em là con gái duy nhất. Như vậy sẽ quá sức chịu đựng.
"Nhưng mình đã không như thế. Mình đã chiến đấu, Giselle. Mình vẫn ở đây."
Ngay cả khi Winter cần được chăm sóc hỗ trợ, em vẫn nhanh chóng nhờ Mijoo làm y tá riêng của mình. Em muốn khỏe lại nhanh chóng và muốn có y tá giỏi nhất chăm sóc mình.
Nhưng ngay cả với tình hình đó, em vẫn sợ. Không phải cái chết khiến em sợ, mà là nỗi đau. Đó là nỗi đau khi thấy Giselle lo lắng đến phát bệnh vì em; đó là nỗi đau khi cảm thấy bất lực và yếu đuối; đó là nỗi đau khi cơ thể em phản bội lại em.
Với đôi tay run rẩy, Winter áp điện thoại vào tai và nghe thư thoại của bác sĩ Kwon.
Xin chào Winter, tôi là bác sĩ Kwon.
Giọng nói của bác sĩ Kwon vang vọng trong tai Winter. Thật khó chịu khi giọng nói của bác sĩ nghe nghiêm túc đến vậy trong khi người này luôn có giọng nói vui vẻ mỗi khi nói chuyện với Winter. Điều đó khiến trái tim Winter chùng xuống.
Chúng tôi có kết quả xét nghiệm CBC mới nhất của bạn và tôi chỉ muốn trao đổi với bạn. Hãy gọi cho tôi sớm nhất có thể.
Và với giọng nói an ủi, bác sĩ Kwon kết thúc tin nhắn thoại bằng lời chúc em tận hưởng tuần lễ thời trang và mong chờ được xem ảnh của em và Karina.
Winter thở dài run rẩy. Em nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại khi nghĩ về cách bác sĩ kết thúc tin nhắn thoại.
Winter nghĩ giọng của vị bác sĩ nghe không có vẻ gì là vội vã.
"Này Bibi," em gọi trợ lý ảo trong phòng mình. "Giờ làm việc của bác sĩ Kwon là mấy giờ?"
"Bác sĩ Kwon đã kết thúc ca làm việc lúc 6 giờ tối hôm nay. Bạn có muốn tôi gọi điện cho cô ấy sau giờ làm việc không?"
Em lắc đầu và nhớ ra Bibi không phải là người thật nên em thì thầm "không" và nằm xuống giường.
Hàng triệu thứ đang chạy qua đầu em, tất cả đều là về căn bệnh ung thư chết tiệt của em đang tái phát.
Nếu nó không xảy ra thì sao?
Nhưng nếu nó xảy ra thì sao?
Winter cố gắng nhìn vào mặt tích cực của mọi việc. Bác sĩ Kwon không có vẻ buồn bã. Nghiêm túc nhưng không có vẻ như ai đó vừa mới chết. Vị bác sĩ nói rằng em nên vui vẻ ở buổi trình diễn thời trang.
Nhưng tâm trí em cứ quay trở lại những lúc em bất động và rên rỉ.
Những suy nghĩ tích cực, những suy nghĩ tích cực, Winter hát vang trong đầu mình. Lần cuối cùng em đau khổ về sức khỏe của mình, em gần như đã chết.
Vì vậy, em liệt kê trong đầu những thứ em thích và những thứ khiến em vui vẻ gần đây. Một thói quen em đã làm kể từ khi khỏe hơn.
Giselle, chị Mijoo, Bibi, Harry Styles, tteokbokki, meme tiếng Malta vui nhộn mà em tìm thấy trên Twitter, mèo rơi khỏi đồ vật, công ty khởi nghiệp mới mà em tham gia, bữa sáng với Karina -
Winter đột nhiên bật dậy khỏi giường và nhớ lại những gì Karina đã nói về việc Bibi có thể nấu ăn.
Chuyện gì xảy ra nếu?
Nhưng Winter chỉ lắc đầu và cười thầm. Thật nực cười. Winter sẽ phải tự xây dựng phần cứng cho nó và em không biết gì về điều đó.
Em luôn có thể cập nhật cho Bibi và kết nối với các thiết bị nhà bếp khác của mình. Bibi đã kết nối với tủ lạnh, lò vi sóng, máy rửa chén và máy pha cà phê.
Nếu thêm nữa thì sao nhỉ?
Winter quyết định dành phần còn lại của đêm ở văn phòng tại nhà thay vì suy nghĩ quá nhiều về cuộc gọi điện thoại của bác sĩ Kwon.
Em nghĩ rằng tất cả đều là tâm lý. Nếu em nghĩ rằng mình bị bệnh, thực tế em sẽ bị bệnh.
Em đứng dậy khỏi giường, buộc tóc lên và đeo chiếc khăn bandana hoa dễ thương rồi đi ra khỏi phòng.
Winter nghĩ Karina đang ngủ hoặc đang ở trong phòng (vì cô ấy không bao giờ rời khỏi phòng khi ở nhà) nhưng em vô cùng ngạc nhiên khi thấy Karina đeo kính đang rón rén đi vào bếp.
Dễ thương.
"Chị cần gì à?"
Karina hét lên một tiếng dễ thương và nhảy dựng lên vì ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Winter. "Mẹ kiếp, Winter! Cô định giết tôi à?"
Winter cười khúc khích, thích thú nhìn khuôn mặt Karina. "Em xin lỗi. Chị đang tìm kiếm thứ gì đó à? Sao chị lại đi rón rén như một tên trộm vậy?"
Em nghiêng đầu, nhìn Karina với nụ cười nhỏ trên môi. Winter thấy Karina thật dễ thương ngay lúc này với quần in hình khủng long, áo phông rộng thùng thình, búi tóc lộn xộn và cặp kính tròn. Em luôn thấy Karina trang điểm rất kỹ nên đây là diện mạo hoàn toàn mới đối với em - diện mạo mà em không ngại nhìn thấy hàng ngày.
Một Karina thoải mái trong ngôi nhà của họ khiến Winter cảm thấy vui vẻ đôi chút trong lòng.
Tiến triển.
"Tôi không biết cô đã ngủ chưa, tôi không muốn gây ra tiếng động nào", Karina giải thích. "Và tôi nhận ra rằng tôi không biết về nhà của mình chút nào cả. Chúng ta còn có trà không vậy? Chúng ta để cốc ở đâu?"
Winter chớp lấy cơ hội, vui vẻ giúp đỡ và chạy thẳng đến tủ bếp cạnh tủ lạnh. "Lần sau chị có thể hỏi Bibi, chị biết đấy. Cô ấy sẽ chỉ cho chị biết mọi thứ ở đâu."
Em lấy ra một cái cốc và một hộp đựng nhiều loại trà.
"Được rồi, tôi vẫn thấy Bibi kỳ lạ. Tôi đang nói chuyện với không khí và thật kỳ lạ khi cô ấy chỉ nói chuyện một cách vô định," Karina phàn nàn. Bước gần hơn đến nơi Winter đang đứng, cô ấy kiểm tra những thứ trong hộp và chỉ vào túi trà xanh.
"Chị chưa từng sử dụng Siri sao? Về cơ bản thì chúng cũng giống nhau thôi."
"Ít nhất thì tôi biết Siri đến từ đâu, Winter ạ," cô ấy phản biện. "Tôi có thể thấy điện thoại của tôi sáng lên. Tôi có thể thấy nó nói chuyện. Bibi không có hình dạng vật lý."
Đặt túi trà vào cốc, Winter ghi nhớ phải cập nhật phần mềm của Bibi để có thể pha trà cho Karina.
"Vậy thì chị muốn một con robot phải không?"
"Trời ơi, không! Thậm chí còn kinh dị hơn!"
Winter cười khúc khích và dựa vào quầy bếp trong khi em đợi nước sôi. Em cẩn thận cất khoảnh khắc này vào hộp kỷ niệm hạnh phúc của mình: Karina đang trò chuyện thực sự với em.
"Chị sẽ quen với Bibi thôi. Cô ấy tốt bụng và rất hay giúp đỡ."
Karina nhún vai, không quan tâm đến trợ lý ảo. Cô ấy tò mò nhìn Winter. "Bộ đồ này là sao thế?" Cô ấy chỉ vào khăn bandana hoa của Winter. "Cô định ra ngoài hay sao thế?"
"Ồ thế này à? Tôi chỉ đến văn phòng để làm bản cập nhật của Bibi thôi. Khăn bandana là sở thích của tôi ... nó giúp tôi tập trung. Tôi không biết nữa. Tôi cảm thấy các tế bào não của mình hoạt động tốt hơn nếu tôi đội thứ gì đó trên đầu."
Ấm điện kêu và Winter rót nước nóng vào cốc của Karina. "Cưng à*?"
Karina chọc vào cánh tay Winter. "Tôi đã bảo cô đừng gọi tôi như thế mà."
"Ý tôi là, chị có muốn 'mật ong' không?" Winter cười và Karina rõ ràng đỏ mặt vì lỗi của mình. Karina gật đầu rồi cúi đầu xuống vì xấu hổ.
Winter thích thú khi thấy Karina bối rối như thế này. Đây chỉ là điều em chưa từng được chứng kiến trước đây nên việc Karina thể hiện cảm xúc một cách công khai ngoài sự khó chịu và thờ ơ khiến Winter cảm thấy vui.
"Nhân tiện, chị đang làm gì trên này thế?" Winter hỏi.
Karina lẩm bẩm cảm ơn khi Winter đưa cho cô ấy chiếc cốc. "Tôi đang xem lại một số kịch bản."
"Ồ, tuyệt quá, chị thích cái nào?"
Karina mở miệng rồi lại ngậm lại. Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy nên Winter đảm bảo với cô ấy rằng không cần phải nói gì nếu cô ấy không muốn.
Suy cho cùng, đó không phải việc của em. Đó là một phần trong quy tắc của họ.
Nhưng Karina nghĩ đến lời Ning Ning nói trước đó, cô ấy nên cho Winter một cơ hội, có lẽ, cô ấy có thể từ từ để Winter bước vào, làm bạn với cô ấy.
Winter vừa pha cho cô ấy một tách trà.
"Không, ý tôi là - có một bộ mà tôi thích. Một bộ cổ trang. Ờ thì cổ trang và hiện đại," Karina nói. Winter chờ cô ấy tiếp tục, lắng tai nghe. "Nó kể về một hồ ly đã yêu một thợ làm bánh. Chắc chắn là thú vị. Tôi nghĩ mình sẽ nhận nó."
"Chị là thợ làm bánh hay là hồ lỳ?" Winter hỏi tiếp.
Em mỉm cười khi Karina tiết lộ nhiều hơn về dự án tương lai của cô ấy. "Hồ ly."
"Tôi thấy rồi," Winter nghiên cứu nét mặt của Karina, gật đầu đồng tình. "Chị trông rất cáo" cô trêu chọc, mỉm cười tinh nghịch và Karina lại đỏ mặt, hoàn toàn bất ngờ trước lời bình luận láo xược của Winter.
"Thôi được rồi," Karina lắp bắp và cô ấy gần như muốn tát mình vì đã kéo mặt nạ xuống quá thấp.
"Được thôi, tôi rất mong được chứng kiến điều đó. Tôi chắc chắn nó sẽ tuyệt lắm", Winter chân thành nói.
Họ chìm vào im lặng thoải mái. Có chút kỳ lạ khi cả hai đều đứng cạnh tủ lạnh, Karina nhấp một ngụm trà trong khi Winter chỉ nhìn xuống đất.
Nhưng Winter không bận tâm đến điều đó.
Những khoảnh khắc như thế này là những khoảnh khắc em từng mong đợi. Em sẽ trân trọng nó.
Winter sắp rời đi, em nghĩ rằng mình đã ở lại quá lâu nhưng Karina đột nhiên lên tiếng.
"Nhân tiện, cảm ơn cô." Karina đột nhiên cảm thấy ngại ngùng. Đã sáu tháng kể từ khi họ bắt đầu sống chung và cô ấy chỉ nói lời cảm ơn vào lúc này. "Tôi không nghĩ là mình đã từng nói với cô."
"Cảm ơn vì điều gì?" Winter hỏi.
"Vì đã sắp xếp phòng của tôi như thế."
Winter nhíu mày, cố nhớ lại những gì em đã làm và rồi nhận ra Karina đang nói về rèm cửa của cô ấy. "Ồ, đừng lo. Tôi biết khó ngủ vào buổi sáng thế nào."
"Làm sao em biết được?" Karina hỏi vì những thông tin nhỏ nhặt như thế không có trong hồ sơ mà gia đình cô ấy chuyển cho gia đình Kim.
"Tôi đã đọc về điều đó trên một trong những trang fanpage của chị." Winter thú nhận. "Tôi phải tìm hiểu về chị bằng cách nào đó."
Karina cảm thấy tệ. Cô ấy thực sự rất khó chịu với Winter đến nỗi em phải nhờ đến Google để tìm hiểu về cô ấy. "Cô có thể -" cô ấy bắt đầu, rồi dừng lại một lúc khi cô ấy nhận ra mình đang làm gì. Nhưng rồi lại thôi, kệ xác. Nếu họ muốn làm bạn, Karina phải tử tế. "Cô có thể hỏi tôi ... vào lần tới."
Nói rằng nụ cười của Winter thật chói mắt là còn nói giảm nói tránh. Nụ cười của em còn rạng ngời hơn khi Karina bắt chước, môi cong lên và thật buồn cười khi Karina rõ ràng đang cố gắng ngăn mình cười. Winter phải chụp lại khoảnh khắc hiếm hoi này. Đặc biệt là khi em nhận thấy một lúm đồng tiền nhỏ nổi lên trên má Karina.
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó, Karina. Cảm ơn chị."
Trước khi Winter rời đi, em quyết định làm Karina khó chịu một chút vì tại sao không nhỉ? "Nhân tiện, tôi thích bộ đồ ngủ của chị lắm, bạn thân yêu à. Trông chị dễ thương quá."
Em chạy đi trước khi Karina kịp gây ra thiệt hại, như ném cái cốc vào mặt em. Em chỉ nghe thấy Karina hét lên rằng cô ấy sẽ không làm bạn với em nữa nhưng Winter chỉ cười thích thú trước phản ứng của Karina đến nỗi em tạm thời quên mất tin nhắn thoại.
"Ngủ ngon nhé, tình yêu! Tôi hy vọng chị sẽ có một giấc ngủ không mộng mị!" Em gọi với theo trước khi khóa cửa phòng lại.
Karina chỉ thở dài. Cô ấy chắc chắn không còn cảm thấy tệ khi Winter tìm kiếm thông tin trên Google về cô ấy nữa.
Mặc dù rất phẫn nộ về bình luận của Winter về bộ đồ ngủ khủng long của cô ấy( chúng dễ thương quá! Em ấy thì biết cái gì chứ?), nụ cười trên khuôn mặt cô ấy không biến mất cho đến khi quay lại phòng và lật kịch bản đến đoạn hồ ly đã hy sinh cái đuôi của mình cho người thợ làm bánh.
Những việc bạn làm vì tình yêu.
Có lẽ làm bạn với vợ cô ấy cũng không đến nỗi tệ.
***
Có lẽ là một ý tưởng tồi khi lập trình Bibi để mách lẻo bất cứ khi nào Winter quên nghỉ ngơi. Bất cứ khi nào Winter làm việc đến tận khuya, Bibi sẽ tự động bật vào lúc 11 giờ tối, không muộn hơn thế, để nhắc nhở em đi ngủ.
Và nếu em phản đối, Bibi sẽ đe dọa em, sẽ gọi điện cho Giselle hoặc Mijoo.
Mijoo thì ổn, em không quá sợ nếu Bibi mách lẻo. Nhưng Giselle? Bạn em thậm chí không nghĩ ngợi gì mà xông vào nhà của cặp đôi và kéo Winter vào phòng ngủ của em.
Và Giselle có sức mạnh khủng khiếp. Sẽ không mất nhiều sức để nâng cơ thể nhỏ bé của em.
Vì vậy, sau khi cập nhật phần mềm của Bibi để trợ lý ảo có thể pha trà cho Karina, em đứng dậy khỏi ghế văn phòng và quay trở lại phòng mình.
Winter đi ngang qua phòng Karina và tự hỏi liệu nữ diễn viên đã ngủ chưa. Em không nghe thấy gì ở phía bên kia cánh cửa và chỉ mỉm cười trước khi đi vào phòng ngủ.
Ở đó, em nhớ lại cuộc điện thoại em phải gọi vào buổi sáng và ngủ không yên suốt đêm.
"Hãy nói thẳng với tôi, bác sĩ. Đừng giấu diếm nữa, làm ơn", Winter nói với bác sĩ qua điện thoại. Trong nhiều năm, Winter đã phát triển cơ chế phòng thủ này bằng sự phô trương giả tạo khi nói đến căn bệnh của em. Nó giúp ích cho sự lo lắng - và em từ chối thể hiện mặt yếu đuối của mình trước người khác.
Đủ rồi khi em biết mình yếu đuối. Đủ rồi khi Giselle và Mijoo thấy em có thể yếu đuối đến mức nào. Em ghét cái nhìn mà người khác dành cho em khi họ phát hiện ra. Thường là sự buồn bã. Hầu hết là sự thương hại và điều cuối cùng em muốn là mọi người cảm thấy thương hại em.
"Được rồi," Bác sĩ Kwon trả lời. "Số lượng tế bào bạch cầu của bạn cao hơn bình thường một chút," vị bác sĩ bắt đầu và ngay lập tức, Winter mất tập trung.
Winter cảm thấy nỗi sợ hãi đang lơ lửng trên đầu em. Giống như ba năm trước, khi họ báo tin xấu rằng cơn sốt của em không chỉ là do nhiễm trùng đơn giản.
Cơ thể em nhớ rất rõ nỗi đau đến nỗi em không thể ngăn được nước mắt rơi. Em phải trải qua tất cả những điều đó sao?
Lại nữa à?
Em có thể cảm thấy hơi thở của mình thắt lại khi bác sĩ Kwon tiếp tục nói. Winter đã ngừng nghe khi em nghe thấy số lượng bạch cầu của em tăng cao.
Với em, thế là hết - nó đang quay trở lại. Mọi thứ khác đều không quan trọng nữa.
"Winter, bạn có nghe không?" Giọng nói của Bác sĩ Kwon đầy lo lắng. Winter không nhận ra rằng em đang thở rất mạnh cho đến khi bác sĩ bắt đầu hướng dẫn em. Cứ như vậy, sự tự tin giả tạo của em tan vỡ. "Này, nào, hít thở cùng tôi nào, Winter. Và tôi cần bạn lắng nghe tôi, được chứ?"
Winter hít vào một hơi rồi thở ra một cách run rẩy, gật đầu như thể bác sĩ có thể nhìn thấy em.
"Số lượng bạch cầu của bạn cao hơn một chút so với lần cuối bạn ở đây nên chúng tôi sẽ theo dõi bạn", Bác sĩ Kwon giải thích một lần nữa. Lần này đã cẩn thận với giọng điệu của mình, đảm bảo rằng không kích hoạt bất cứ điều gì. "Bạn vẫn theo kịp tôi chứ?"
"Vâng" Winter thì thầm.
"Được rồi. Không đáng báo động nhưng chúng tôi muốn thận trọng nên tôi sẽ kê đơn thuốc cho bạn để chúng ta có thể đưa nó trở lại mức bình thường", Bác sĩ Kwon tiếp tục. "Và tôi muốn bạn quay lại đây sau ba tuần để theo dõi. Rất hiếm khi APL quay trở lại -"
"Nhưng không phải là không thể." Winter ngắt lời cô.
"Vâng, không phải là không thể." Bác sĩ Kwon dừng lại. "Đó là lý do tại sao chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều đó không xảy ra. Gần đây bạn không có bất kỳ triệu chứng nào, đúng không?"
"Không-không có triệu chứng nào cả." Và rồi Winter nhớ lại cảm giác hơi lạnh của mình tại buổi trình diễn thời trang hôm qua. "Hôm qua tôi bị lạnh, bác sĩ ạ." Winter nhắm mắt lại, nuốt cục nghẹn đang hình thành trong cổ họng.
"Bạn còn cảm thấy gì khác không? Hôm nay thế nào? Bạn cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy ổn."
Winter nghe thấy bác sĩ Kwon gõ gì đó trên máy tính trước khi tiếp tục nói. "Được rồi. Nếu bạn cảm thấy có điều gì bất thường trước khi đến gặp tôi, hãy gọi cho tôi ngay, được chứ, Winter? Ngay cả khi đó chỉ là một cơn đau đầu nhẹ."
"Được rồi." Winter trở nên tê liệt.
"Nếu điều đó xảy ra, tôi không thể để bạn đi cả chặng đường dài đến đây để điều trị. Tôi cần bạn đến Yonsei, Winter. Bây giờ, tôi cần sự đồng ý của bạn để công bố bệnh sử của bạn -"
"Không!" Winter lập tức phản đối.
Bác sĩ Kwon thở dài ở đầu dây bên kia. "Đi quãng đường bốn giờ đồng hồ không tốt cho sức khỏe của bạn đâu. Bạn sẽ cần được chăm sóc ngay nếu các triệu chứng tái phát. Chúng tôi sẽ cần kiểm tra tình trạng đông máu của bạn", bác sĩ Kwon bình tĩnh giải thích. Điều này cũng khó khăn với người này. Biết rằng với tư cách là một bác sĩ, cần phải tách biệt cảm xúc của mình với bệnh nhân nhưng vì đã trở nên rất yêu quý người thừa kế này. Thật khó để không làm vậy. Nhất là khi em luôn lạc quan về căn bệnh của mình. "Xin hãy đồng ý với tôi, cô Kim. Tôi không thể giúp cô chiến đấu với căn bệnh này nếu cô không cho phép. Đây là một căn bệnh có thể chữa khỏi và tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta tránh được mọi biến chứng về máu để nó không cản trở việc điều trị của cô".
Winter không thể phản đối nữa. Em đã từ bỏ ý định giấu chuyện này với bố mẹ mình- không, với cả thế giới. Nếu đến nước này, em phải thành thật. Và em không biết mình đã sẵn sàng cho chuyện đó chưa.
"Được rồi." Winter cuối cùng cũng nhượng bộ. "Nhưng tôi muốn cô điều trị cho tôi, làm ơn. Tôi muốn cô là bác sĩ của tôi. Cô sẽ đến đó vì tôi chứ?" Thật khó khăn nhưng Winter đã cảm thấy thoải mái với bác sĩ. Em cũng đã tin tưởng người này.
"Tất nhiên rồi." Bác sĩ Kwon thậm chí không do dự. "Nhưng bây giờ, chúng ta hãy giữ cho bạn khỏe mạnh và uống những loại thuốc mà tôi sẽ kê đơn. Hy vọng chúng ta không phải đi xa đến thế. Như vậy có ổn không, Winter?"
Hơi thở của Winter run rẩy khi em trả lời, "Đúng vậy."
"Được rồi. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, được chứ?"
Winter muốn tin điều đó - em phải tin. Bởi vì em đã từng làm điều đó trước đây và em sẽ làm mọi thứ để giữ cho mình khỏe mạnh. "Được rồi, bác sĩ. Cảm ơn cô."
***
Cuộc gọi video ba chiều giữa Giselle và Mijoo kết thúc bằng việc Mijoo tạo ra chế độ sức khỏe mới cho Winter và một cuộc tranh luận khác với Giselle về việc nói với bố mẹ của em.
Winter không muốn nghĩ về điều đó ngay bây giờ vì nó chưa trở lại. Không đời nào em cho phép điều đó. Và em nghĩ rằng việc nói với bố mẹ mình sẽ gây ra hiệu ứng domino của những sự kiện không may mà Winter không muốn xảy ra.
Vì vậy, em vẫn cố chấp nói không với Giselle.
Nhưng Giselle cũng không bỏ cuộc và đã thỏa thuận với Winter rằng sẽ ra ngoài và cùng em vận động thể chất ít nhất một lần một tuần.
Bởi vì việc nhốt mình trong văn phòng trước máy tính cả ngày không hề tốt cho sức khỏe.
Winter đồng ý.
Bất cứ điều gì để các tế bào ung thư ngu ngốc không quay trở lại và phá hủy em lần nữa.
Winter bận rộn với công việc và bất cứ thứ gì khác để giữ cho tâm trí bận rộn. Em có thể dễ dàng lấp đầy ngày của mình bằng cách phát triển phần mềm mới. Đó là điều em đã và đang thực hiện và có kế hoạch trình bày với hội đồng quản trị sớm.
Đây là phiên bản của Bibi sẽ được tích hợp vào các thiết bị di động. Hiện tại, Bibi giống như một trợ lý cá nhân danh dự của Winter. Cô ấy chỉ tồn tại trong căn hộ áp mái của Karina và Winter. Bibi trên thiết bị di động sẽ thông minh hơn Siri, Bixby hoặc Google. Vấn đề với những trợ lý ảo này là có quá nhiều bước, quá nhiều câu hỏi tiếp theo được hỏi cho đến khi bạn nhận được câu trả lời mong muốn.
Thuật toán của Bibi sẽ giúp bạn đặt câu hỏi và nhận được câu trả lời ngay lập tức.
Hãy nghĩ về nó như một trang web có giao diện người dùng tốt nhất: bạn cần bao nhiêu lần nhấp để đến một trang cụ thể? Càng ít lần nhấp càng tốt.
Và với chế độ chăm sóc sức khỏe mới của Mijoo, Winter có thể duy trì cân nặng mà không phải hy sinh bất cứ điều gì.
Lịch làm việc nghiêm ngặt từ 7 giờ sáng đến 3 giờ chiều nhưng em có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Và em vui vì đã đưa ra quyết định đúng đắn khi không đảm nhận vai trò COO. Căng thẳng có thể giết chết em. Theo nghĩa đen.
Winter ngạc nhiên khi thấy Karina bước ra khỏi phòng vào buổi sáng. Bình thường, Karina vẫn đang trên đường về nhà từ trường quay.
Winter không muốn thắc mắc nữa, vui mừng khi thấy Karina đã được nghỉ ngơi và thay vào đó, chào vợ mình. "Chào buổi sáng."
Vẫn còn ngái ngủ, Karina chỉ gật đầu với Winter trước khi đi vào bếp để lấy một cốc nước.
Ồ, vậy là chị ấy biết mọi thứ đang ở đâu rồi, Winter trầm ngâm. Tốt quá.
Winter bắt đầu thói quen chuẩn bị bữa sáng. Cách em di chuyển quanh bếp giống như một vũ đạo đã được luyện tập, cơ thể em chuyển động chỉ dựa trên trí nhớ cơ bắp.
Karina chỉ quan sát em một cách thích thú, mắt cô ấy dõi theo từng chuyển động của em.
"Cùng ăn sáng với tôi nhé?" Winter rời mắt khỏi món ăn và nhìn Karina với ánh mắt đầy hy vọng.
Karina vẫn còn mệt và muốn ngủ thêm một chút. Nhưng mùi trong bếp rất thơm và cô ấy hơi đói. Vì vậy, cô ấy chỉ ngồi trên đảo bếp và Winter vui vẻ tiếp tục nấu ăn.
"Tôi sẽ xong sớm thôi. Cứ ngồi yên đó đi, tình yêu." Winter mong đợi nghe thấy một điệp khúc chửi rủa và những lời nhận xét tức giận ném vào em nhưng không thấy gì cả. Tò mò, em quay lại nhìn Karina lần nữa và thấy cô ấy đang ngáp, hoàn toàn không bận tâm đến cách gọi âu yếm mà em vừa ném vào cô ấy.
Đó là lần thứ hai Karina không nói gì về chuyện này. Lần đầu tiên là vài ngày trước khi Winter bình luận về bộ đồ ngủ khủng long của cô ấy và sau đó là bây giờ.
Cô ấy không phàn nàn. Chỉ là mọi chuyện còn mới và Winter không quen với việc Karina không gây gổ với em.
Winter đang ngứa ngáy muốn chọc phá quá vì cũng vui khi làm phiền Karina và nhận được phản ứng từ cô ấy. Em muốn nói rằng Karina lẽ ra nên nói cô ấy thích được gọi là tình yêu vì điều đó này cứu vãn được tất cả những lần cô ấy trừng mắt nhìn em. Nhưng em nghĩ rằng không nên. Bởi vì em thích Karina dễ chịu và hòa nhã như vậy.
Và em muốn tiếp tục gọi Karina là tình yêu .
Karina càu nhàu "cảm ơn" khi Winter đặt một bát cơm xuống cho cô ấy. Từng cái một, Winter đặt xuống một ít banchan, bánh kếp hành lá, trứng cuộn nổi tiếng mà Karina thích, và súp rong biển. Khi em vừa làm xong, Karina chảy nước miếng, rất muốn ăn nhưng cô ấy ngồi rất ngay ngắn, giống như Winter đã nói và đợi Winter ngồi xuống đảo bếp.
"Chúc ngon miệng" Winter nói và Karina không lãng phí thời gian để húp hết súp.
Lịch trình tối qua thực sự đã ảnh hưởng đến cô ấy và món súp ngon đến mức cô ấy nghĩ rằng mình muốn tiêm nó vào tĩnh mạch. Cô ấy ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể mệt mỏi của mình và rên rỉ trong cổ họng khi cô ấy ăn xong.
Karina cuối cùng cũng nhận ra mình đang ở đâu và đang ở cùng ai khi cô ấy nghe thấy Winter cười khúc khích bên cạnh mình. Xấu hổ, cô ấy ngồi thẳng dậy và vén tóc vào tai, đây là một ý tưởng tồi vì tai cô ấy luôn là một dấu hiệu tố cáo.
Cô ấy hơi dịch chuyển trên ghế, hất tóc và hắng giọng. "Xin lỗi."
"Đừng như thế." Winter vẫy tay trước khi nhấp một ngụm súp. "Đây là nhà của chị. Chị có thể thoải mái như chị muốn ở đây - tôi muốn chị thoải mái ở đây. Tôi sẽ không phán xét."
"Phải."
Không muốn Karina phải bối rối vì xấu hổ, Winter nói chuyện phiếm chỉ để cô ấy cảm thấy thoải mái.
"Chị về nhà lúc mấy giờ? Chị thường không về cho đến khi..." Winter kiểm tra đồng hồ trên bếp, "...khoảng tám giờ. Chuẩn bị đồ đạc sớm à?"
Karina gật đầu. "Tôi về vào khoảng hai giờ."
Gần đây, Karina thường về thẳng nhà ngay sau khi kết thúc lịch trình. Cô ấy không muốn thừa nhận điều đó (ít nhất là cô ấy không muốn nói ra) nhưng kể từ khi cô ấy và Winter trở thành bạn bè, Winter không còn khiến cô ấy cảm thấy muốn thoát khỏi căn hộ áp mái nữa.
Karina vẫn còn hơi thận trọng khi ở gần Winter nhưng cô ấy đang dần phá bỏ bức tường của mình. Nữ thừa kế thực sự không làm gì cô ấy. Cô ấy chỉ đang thể hiện sự tức giận của mình với em vì, trời ơi, tại sao cô ấy phải chịu đựng trong cuộc hôn nhân không tình yêu này còn Winter thì không? Tại sao cô ấy là người duy nhất ghét nó?
Mọi chuyện thật ngớ ngẩn và Karina đang cố gắng - thực sự cố gắng.
"Cô luôn nấu bữa sáng thịnh soạn như thế này sao?" Karina cắn một miếng bánh hành. Cô ấy tự hỏi làm sao Winter có thời gian làm thế này mỗi ngày khi em luôn bận rộn như vậy. Cô ấy nghĩ Winter là kiểu người chỉ ăn ngũ cốc trước máy tính.
Winter gật đầu. "Đó là cách tốt để bắt đầu ngày mới. Và tôi chỉ cố gắng để khỏe mạnh thôi."
"Mỗi ngày nấu ăn cô không thấy chán sao?"
"Không. Tôi thích nó."
Karina không nói gì sau đó. Ngay cả khi im lặng, Karina vẫn thấy vui khi có Winter bầu bạn.
Nhiều đến nỗi vài ngày sau đó, cô ấy phải ngồi trên đảo bếp mỗi sáng. Lần này, Winter thậm chí không hỏi Karina có muốn cùng em ăn không. Karina chỉ xuất hiện trong bếp với vẻ mặt uể oải. Đôi khi cô ấy chỉ tựa đầu vào quầy bếp trong khi chờ Winter nấu xong.
Ở đâu đó giữa chừng, họ bắt đầu di chuyển đồng bộ trong bếp. Karina sẽ dọn bàn. Cô ấy sẽ rửa bát ngay sau bữa ăn. Và đôi khi họ sẽ ngồi im lặng uống cà phê. Và khi Winter phải đi làm, Karina trở về phòng mình với cảm giác hài lòng rằng cô ấy ngủ như một khúc gỗ.
***
"Cậu biết không, nếu mình không biết rõ hơn, mình có thể đã nghĩ là cậu bị ám ảnh với Winter rồi," NingNing đột nhiên ngắt lời Karina khi cô ấy đang nói về bữa sáng của cô ấy cùng Winter lần thứ n. "Cậu cứ Winter này, Winter kia. Trứng của Winter ngon lắm. Được rồi cô gái, mình không cần biết trứng của Winter ngon thế nào." Ning nhăn mũi ghê tởm và Karina ném một cây bút vào mặt cô ấy.
"Cậu thật thô lỗ." Karina nhìn quanh để xem Giselle có còn trong phòng họp không. Không có.
Họ vừa kết thúc cuộc họp về các dự án tiếp theo của Karina. Sau khi hoàn thành việc quay phim, Karina được chọn làm gương mặt đại diện cho trang phục thể thao công nghệ mới của Giselle cùng với một người mẫu Nhật Bản khác, Kazuha. Đây là một trong nhiều lợi thế của việc kết hôn với Winter. Sự kết hợp của hai gia đình đã mở ra phạm vi tiếp cận của Karina, khiến cô ấy trở thành một trong những người nổi tiếng được săn đón nhất tại Hàn Quốc để ký hợp đồng quảng cáo. Được ca ngợi là "blue chip của Chungmuro" là một kỳ tích nhưng cũng thật đáng sợ khi giữ một danh hiệu như vậy. Đôi khi, kỳ vọng có thể quá sức chịu đựng.
"Và cậu cũng thế đấy. Mình tưởng cậu ghét Winter?"
"Mình đã nói là mình không ghét em ấy mà."
"Vậy bây giờ cậu có yêu cô ấy không?"
"Cái gì cơ? Ghê quá, Ning. Đừng có lố bịch thế." Karina nhăn mặt, như thể việc yêu Winter Kim là điều tệ hại lắm vậy.
"Ồ, được thôi. Bởi vì với tần suất nghe tên Winter phát ra từ miệng cậu, mình nghĩ là cậu thực sự đang ôm hôn cô ấy rồi."
Karina nhìn Ning Ning với vẻ mặt kinh hoàng và véo người quản lý của mình vì quá thô lỗ. "Cậu có thể đừng? Mình đã nói với cậu rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra mà."
Ning Ning đảo mắt. Muốn tát cho bạn thân của mình một cái vì quá ngu ngốc. "Được thôi. Hãy cho mình biết khi nào cậu hoàn thành cuộc hôn nhân của cậu nhé, được không? Đã 9 tháng rồi. Chắc là sa mạc Sahara ở đó."
Ning chỉ vào phía dưới của Karina và Karina chỉ tát tay bạn cô ấy ra. Tiếng cười the thé của Ning Ning vang vọng khắp phòng họp nhỏ và Karina đỏ bừng mặt. Bởi vì Ning không sai. Đã lâu rồi và ngay cả khi cô ấy có nhu cầu, cô áy cũng không dám làm điều đó với Winter.
Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi cũng khiến cô ấy nổi da gà.
"Cậu thật kinh tởm Ning Ning."
"Và cậu đang phủ nhận. Nghiêm túc đấy, nếu cậu không muốn làm chuyện đó với Winter, mình sẽ làm. Mình cũng muốn biết trứng của cô ấy ngon đến mức nào." Ning tinh nghịch liếm môi và lần này, Karina tát bạn cô ấy mạnh đến nỗi nó thực sự vang vọng khắp phòng. "Trời, đồ khốn!"
"Đó là những gì cậu phải nhận khi nói về Winter như thế, đồ đáng ghét."
"Ồ, bà Kim đang bảo vệ vợ mình khi vắng mặt à? Hay bà đang hơi chiếm hữu người vợ ngôi sao nhạc rock của mình? Hay cả hai?"
"Im mồm đi." Karina cuối cùng cũng đứng dậy và mang theo chiếc ipad. "Gửi cho mình lịch trình tiếp theo cho việc này với Giselle. Mình sẽ về nhà."
Thật may là mọi người khác đã rời khỏi phòng họp trước khi Ning Ning bắt đầu loạt trò đùa vô cùng không phù hợp. Lần tới, cô ấy thực sự nên đóng ghim vào miệng Ningning. Người quản lý không ý tứ và hoàn toàn không quan tâm đến việc ai có thể nghe thấy. Không phải ai trong công ty của Karina cũng biết về tình hình của cô ấy với Winter nên điều bắt buộc là họ phải giữ im lặng để không bị đưa tin.
Thật là một vụ bê bối. Nó sẽ lớn đến mức gia đình Kim sẽ phải rất khó khăn để chôn vùi nó.
"Tạm biệt bà Kim. Hôn vợ bà giúp tôi nhé." Ning Ning hôn Karina và Karina giơ ngón tay giữa ra trước khi rời khỏi phòng.
Karina không thể chờ để về nhà và ngủ thiếp đi trên giường. Hôm nay là một ngày dài họp hành. Cô ấy đã mong chờ được ngủ đông kể từ khi quay phim kết thúc nhưng với lịch trình như thế này, cô ấy may mắn khi được ngủ ít nhất sáu tiếng mỗi ngày. Karina thực sự cảm ơn Winter vì đã giúp cô ấy dễ dàng hơn. Những bữa sáng thịnh soạn đó thực sự tạo nên sự khác biệt trong ngày của cô ấy.
NingNing đã từng đề cập rằng cô ấy có vẻ vui vẻ mặc dù cô ấy không phải là người của buổi sáng.
Trời ơi, mình có thực sự nói về Winter nhiều như vậy không? Karina chỉ lắc đầu, không muốn để NingNing xâm nhập vào đầu mình như vậy. Bạn thân của cô ấy có tài khiến cô ấy phải suy nghĩ quá nhiều. Và ngay lúc này, cô ấy không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì về tình bạn mới chớm nở của mình với Winter.
Bibi chào Karina như thường lệ ngay khi cô ấy bước chân vào ngưỡng cửa căn hộ áp mái của họ.
"Chào buổi tối, cô Yu."
"Chào, Bibi," Karina chào lại. Đúng vậy, Karina đã dần thích Bibi. Bạn có thể nói rằng đôi khi cô ấy phụ thuộc vào trợ lý ảo. "Winter có nhà không?" Cô ấy hỏi. Điều đó đã trở thành thói quen của cô ấy mỗi khi trở về nhà.
Trước đây cô ấy tự hỏi liệu Winter có ở nhà không vì cô ấy sợ phải ở chung một mái nhà với em, giờ đây, cô ấy chỉ hỏi vì thế. Cô ấy không biết chuyện đó bắt đầu từ khi nào, nó chỉ xảy ra vậy thôi. Karina đã rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng cô ấy bắt đầu biến nó thành thói quen.
"Cô Kim đang ở trong bếp."
Karina ngân nga, lấy đôi dép đi trong nhà từ tủ giày. Cô ấy đi đến bếp, nơi cô ấy thấy Winter đang cúi xuống một cái bát ... gì đó.
"Xin chào", cô ấy chào.
Winter ngay lập tức ngước lên, nụ cười đã nở trên môi. "Này, tình yêu."
Karina lờ đi cách bụng cô ấy quặn lên mỗi lần Winter gọi như vậy. Cô ấy đã chán ngắt khi bảo Winter đừng gọi cô ấy bằng những cái tên đó, cô ấy chỉ bỏ cuộc. Cô ấy đã cam chịu số phận của mình.
"Muộn rồi," Karina nói. "Cô đang ăn gì thế?"
"Cháo."
"Mười giờ tối à?"
Winter nuốt một ngụm cháo trước khi uống nước. Gật đầu, em nói, "Gần đây tôi không thể tiêu hóa được bất cứ thứ gì. Bài thuyết trình sắp tới khiến tôi lo lắng."
Đây sẽ là lần đầu tiên Winter trình bày dự án của riêng mình trước hội đồng quản trị. Em là một người thừa kế, em không cần phải chứng minh bất cứ điều gì nhưng đó không phải là cách Winter thích làm. Winter muốn tự mình làm việc và giành được vị trí của mình.
Và đó là lý do tại sao Karina thấy Winter rất đáng yêu. Karina chắc chắn đã tận dụng lợi thế là một đứa trẻ giàu có. Cô ấy không phải làm gì để đặt chân vào ngành giải trí. Tuy nhiên, cô ấy biết công chúng kỳ vọng vào cô ấy như thế nào. Áp lực chắc chắn là có và giống như Winter, cô ấy muốn chứng minh rằng mình không chỉ là một đứa trẻ giàu có.
"Ngày hôm nay của chị thế nào?" Winter hỏi.
"Dài," Karina đáp lại bằng một tiếng thở dài. Cô ấy do dự một giây xem có nên chia sẻ những gì đã xảy ra trong cuộc họp không. Karina luôn như vậy. Cô ấy luôn đắn đo không biết nên mở lòng với Winter bao nhiêu, ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất.
Winter cảm nhận được sự do dự của Karina và đã tiếp lời cô ấy. "Vâng, tôi nghe Giselle nói rằng cuộc họp của chị kéo dài. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp với chị chứ, tôi hy vọng vậy? Giselle nói rằng cậu ấy đã rời khỏi cuộc họp đó với cảm giác tự tin một chút về sản phẩm của mình."
"Ừm, đúng rồi. Mặc dù Giselle có vẻ không thích tôi cho lắm," Karina mách lẻo và Winter không thể không cười khúc khích. "Cô ấy trông như muốn đâm tôi bằng mắt vậy."
Giselle ghét cay ghét đắng chị.
Lắc đầu, Winter chỉ nói, "Lúc đầu cậu ấy cũng vậy đó. Rồi cậu ấy sẽ thay đổi thôi." Winter không thể thực sự nói rằng bạn thân của em ghét vợ em. Điều đó sẽ mở ra cả một mớ rắc rối mà em không muốn mở ra.
"Dù sao thì tôi cũng sẽ đi trước. Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Trước khi Karina rời khỏi bếp, Winter lại lên tiếng. "À, ngày mai tôi phải đi công tác."
Karina ngân nga đáp lại trước khi bỏ đi.
Đã hai tháng trôi qua kể từ cuộc hẹn tái khám của Winter với bác sĩ Kwon. Em nhớ tiếng thở phào nhẹ nhõm khi tất cả các xét nghiệm đều bình thường. Nhưng Bác sĩ Kwon muốn tiếp tục gặp Winter hàng tháng để theo dõi sức khỏe của em.
Winter rất vui khi được làm điều đó.
Vì vậy, khi em đến gặp bác sĩ Kwon một lần nữa và không nhận được cuộc gọi nào, Winter cuối cùng cũng cảm thấy sự căng thẳng biến mất khỏi cơ thể mình.
Và khi em trở về nhà sau một buổi thuyết trình thành công trước hội đồng quản trị và thấy Karina đang thư giãn trong phòng khách (một cảnh tượng hiếm gặp), em không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi như thể đang lơ lửng trên không trung.
Winter đã cố gắng không để ý đến cảm xúc của mình nhưng thật khó để không làm vậy.
Bởi vì bây giờ em hiểu rõ hơn tại sao mọi người lại yêu mến Karina.
"Chị đang xem gì thế?"
Một cảm giác tuyệt vời tràn ngập tâm hồn em khi Karina quay lại nhìn em và mỉm cười.
"Phim tài liệu về khủng long."
Và trái tim em hơi loạn nhịp khi Karina di chuyển để nhường chỗ cho Winter ngồi xuống.
Họ ngồi trong sự im lặng thoải mái. Mắt Karina tập trung vào TV trong khi Winter không thể không liếc nhìn vợ mình. Karina xinh đẹp, không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng có điều gì đó hoàn toàn khác khi nhìn thấy cô ấy trong trạng thái này: thư giãn trong không gian tự nhiên của cô ấy và thoát khỏi hình ảnh người nổi tiếng của cô ấy.
Winter đã trêu cô ấy một lần khi em phát hiện ra Karina thực sự là một cô bé ngốc nghếch đến mức nào. Thật khó tin - Karina có vẻ không thực tế vì cô ấy trông rất đáng sợ. Winter chắc chắn đã sợ Karina khi họ gặp nhau lần đầu. Nhưng khi Winter có thể từ từ lột bỏ lớp vỏ bọc của Karina, em đã rất ngạc nhiên khi thấy một cô gái vụng về, dễ xấu hổ và có tình cảm với các loài động vật hoang dã như cá sấu và khủng long.
"Chụp ảnh đi. Nó sẽ lưu lại lâu hơn", Karina trêu chọc.
Winter nở một nụ cười toe toét, không hề xấu hổ khi bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm. Ồ, em thích tính cách vui tươi của Karina biết bao.
Không phải là người dễ lùi bước, Winter đã đánh lạc hướng Karina bằng một câu hỏi khá ngây thơ nhưng láo xược. "Tôi có thể chứ?"
Gáy của Karina lập tức ửng đỏ, cũng như phần chóp tai của cô ấy. Và nguyền rủa cô ấy vì đã búi tóc vì giờ Winter đang cười khẩy đắc thắng.
"Thôi được rồi," Karina lắp bắp và cô ấy ghét việc thực sự không thể kiểm soát được cách cơ thể mình phản ứng khi Winter trở nên ... tình cảm như vậy.
Winter lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác nhưng đột nhiên hét lên đau đớn. Em ôm chặt cổ tay phải, cảm thấy như có kim châm vào bên trong da.
"Có chuyện gì vậy?" Karina nhảy lên ghế và kiểm tra tay Winter. "Đau ở đâu?"
"Cổ tay và ngón tay cái của tôi." Winter bĩu môi. Em nhăn mặt khi Karina ấn vào một chỗ đặc biệt đau. "Tôi nghĩ đó là ống cổ tay của tôi. Ngồi máy tính quá lâu rồi."
Karina tiếp tục xoa bóp tay Winter. Và nếu không phải vì tiếng ồn phát ra từ TV, Karina có lẽ sẽ nghe thấy tiếng cô ấy đang khiến trái tim Winter đập mạnh đến mức nào ngay lúc này.
"Có lẽ cô nên chườm đá", Karina gợi ý.
Cô ấy định đứng dậy và hỏi Bibi xem họ có túi chườm đá nào không nhưng Winter chỉ kéo cô ấy xuống. "Không, tôi thích được mát-xa ngay bây giờ hơn."
Karina vẫn ngồi yên trên ghế. Cô ấy nhìn Winter, cố gắng nhìn thấy bất kỳ dấu vết trêu chọc nào đó của em nhưng cô ấy không thấy gì ngoài đôi mắt cún con dễ thương. Cô ấy nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, không muốn bị thu hút bởi đôi mắt nâu to đẹp đó và hắng giọng. Karina quay mặt về phía TV, cố gắng hết sức để chú ý đến những sinh vật khổng lồ thời tiền sử trong khi ấn nhẹ vào tay Winter.
Winter tiến lại gần hơn một chút, tay em đặt trên đùi Karina. Em dựa đầu vào lưng ghế và nhìn chằm chằm vào Karina một cách vô liêm sỉ.
Đây không phải là một trong những sự khoe khoang giả tạo của em. Đây chỉ là Winter công khai thể hiện tình cảm thực sự của em dành cho vợ mình.
Karina hơi ngọ nguậy trên ghế, cảm thấy hơi choáng ngợp trước cái nhìn chằm chằm của Winter. Cô ấy không cảm thấy khó chịu. Cô ấy không thể gọi tên hơi ấm đang từ từ lan dần lên ngực mình.
Mặc dù thích nắm tay vợ, Winter thực sự cần phải thay đổi. Em cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài họp hành và thuyết trình.
"Tôi có thể lấy lại tay mình không?" Em hỏi một cách vui vẻ và Karina ngay lập tức bỏ tay xuống và chạy đi. "Tôi phải thay đồ vì tôi thấy khó chịu nhưng chị muốn ăn gì vào bữa tối?"
"B-bất cứ thứ gì."
"Được rồi, tình yêu à. Tôi sẽ nhanh thôi. Đừng nhớ tôi quá nhiều nhé." Winter nghĩ thật dễ thương khi Karina chỉ ngồi thụp xuống ghế sofa. Đối với một người phụ nữ có đôi chân dài như vậy, cô ấy chắc chắn có thể gập mình lại thật nhỏ.
"Tôi thực sự sẽ không."
***
Karina có một chút thời gian nghỉ ngơi trước khi cô ấy đến Nhật Bản để chụp và quảng bá cho trang phục thể thao công nghệ của Giselle. Cô ấy sử dụng thời gian này để nghiên cứu về hồ ly. Kể từ khi nhận vai, Karina đã biến việc tìm hiểu về nhân vật này thành dự án cá nhân của mình.
Đây sẽ là bộ phim cổ trang đầu tiên của cô ấy và cô ấy không muốn làm nửa vời chút nào. Mọi thứ được viết rất đẹp đến nỗi cô ấy đã ngay lập tức yêu hồ ly. Khi Winter nói rằng cô ấy trông hơi cáo, cô ấy nhìn mình trong gương và đồng ý.
Không phải tự phụ nhưng Karina biết rằng một phần sức hấp dẫn của cô ấy là khuôn mặt. Cô ấy tuyệt đẹp, cô ấy tự biết điều đó. Và cô ấy hoàn toàn có thể hình dung mình là một con hồ ly chín đuôi ngàn năm tuyệt đẹp. Cô ấy đã có mái tóc dài và đen cho điều đó.
Hiện đang đọc kịch bản trong phòng khách, Karina đánh dấu và dán các dấu trang vào những cảnh cụ thể mà cô ấy muốn nghiên cứu. Cô ấy cũng ghi chú, viết ra cách hồ ly nên cảm thấy và phản ứng trong những tình huống nhất định.
Chìm đắm trong kịch bản, Karina gọi Bibi pha cho cô ấy một ít trà để cô ấy có thể tập trung hơn. Cô ấy đột nhiên giật mình khi chiếc cốc xuất hiện trước mặt cô ấy.
"Winter! Ôi trời ơi. Tôi nghĩ Bibi mọc tay!" Karina với lấy cái cốc và thổi vào nó trước khi nhấp một ngụm. "Cô đã về nhà bao lâu rồi? Tôi không nghe thấy khi cô vào."
Winter ngồi cạnh Karina và nhìn đống đồ lộn xộn trên bàn cà phê. "Bibi nói là chị bận ngay khi em vào nên em không muốn làm phiền chị. Chị đang làm gì thế?"
"Nhớ bộ phim hồ ly mà tôi đã kể với em không?" Karina vẫy kịch bản trước mặt Winter. "Tôi chỉ đang nghiên cứu kịch bản. Việc quay phim sẽ không bắt đầu cho đến sau này nhưng tôi muốn chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này."
Winter chỉ vào kịch bản, yêu cầu xem và Karina đưa cho em. "Tốt lắm," Winter bình luận khi em xem qua những ghi chú đầy màu sắc mà Karina đã viết. "Tôi chắc chắn chị sẽ làm tốt! Chị luôn làm tốt."
"C-cảm ơn."
Karina nhìn khuôn mặt Winter biến dạng thành nhiều biểu cảm khác nhau. Đây là lần đầu tiên Karina thực sự nhìn kỹ khuôn mặt Winter. Cô ấy bắt đầu từ cách lông mày Winter nhíu lại và nhíu lại, đến đôi mắt nheo lại và mở to có lẽ là do đọc một cảnh đặc biệt nặng nề. Sau đó, xuống đến chiếc mũi nhọn mà Karina nghĩ rằng cô ấy có thể trượt xuống dốc. Và rồi Karina dừng lại và nhìn chằm chằm vào đôi môi Winter, răng cắn chặt ở dưới và Karina nghĩ về việc cô ấy đã hôn Winter bao nhiêu lần nhưng điều đó thực sự không có ý nghĩa gì. Cô ấy tự hỏi nếu cô ấy hôn Winter bây giờ, thì liệu nó có -
Tạm ngừng đã.
Karina giật mình, hoàn toàn sửng sốt trước suy nghĩ của mình, bởi vì từ khi nào cô ấy lại nghĩ đến việc hôn Winter theo cách đó ?
Đây là lỗi của Ning Ning. Luôn nhồi nhét mọi thứ vào đầu tôi, khiến tôi phải suy nghĩ khi tôi không thích suy nghĩ.
Lắc đầu, cô ấy yêu cầu Winter đọc lời thoại cùng cô ấy.
"Thật sao? Được thôi! Tôi luôn muốn làm thế. Tôi cũng là một diễn viên tuyệt vời, chị biết đấy," Winter khoe khoang, vui vẻ thổi móng tay. "Tôi từng tham gia câu lạc bộ kịch hồi trung học."
"Cô chơi guitar và có thể diễn xuất? Được rồi siêu sao, chúng ta hãy xem cô có gì."
Winter giả vờ cảm động, lau nước mắt giả. "Vậy là chị đã xem video của tôi à?" Em nhướn mày đầy ẩn ý. "Tôi ngầu mà, phải không? Không chỉ là một đứa mọt sách, bạn của tôi ơi."
"Được thôi, được thôi." Karina lật qua kịch bản và mỉm cười tinh nghịch khi tìm thấy cảnh cô ấy đang tìm. "Cô vào vai thợ làm bánh."
Cô ấy muốn thử thách Winter và thực sự kiểm tra khả năng diễn xuất của em nên cô ấy chọn cảnh hồ ly và người thợ làm bánh cuối cùng đoàn tụ sau một năm xa cách. Cảnh này hơi nặng nề và cần rất nhiều sự chuẩn bị về mặt cảm xúc, đặc biệt là đối với nhân vật của Karina.
Karina hắng giọng trước khi biến thành gumiho. Cô ấy không phải là diễn viên theo phương pháp, theo bất kỳ cách nào. Nhưng cô ấy đủ đồng cảm để hiểu được cảm giác của gumiho.
Cả hai bắt đầu ném lời thoại vào nhau, Karina nhập vai khi Winter cố gắng bắt chước cô ấy. Karina không ngờ Winter sẽ hiểu nhưng cô ấy đã bị bất ngờ khi Winter đột nhiên trở nên buồn bã, rõ ràng là cố gắng không khóc trước mặt cô ấy khi hồ ly giải thích về việc già đi khi không có thợ làm bánh.
Cảnh này đã chạm đến trái tim Winter. Với căn bệnh của em, có cảm giác lờ mờ rằng nó sẽ quay trở lại và hủy hoại em hoàn toàn. Winter đắm chìm đến mức em bắt đầu nghĩ về khả năng không bao giờ quay trở lại. Có nỗi hoang tưởng phải bỏ lại mọi thứ phía sau - để lại Karina phía sau, cảm xúc mà em không nói ra.
Vì vậy, em cứ để nước mắt rơi.
Karina rất ấn tượng với diễn xuất của Winter đến nỗi cô ấy cũng nhập tâm vào khoảnh khắc đó, nước mắt bắt đầu chảy dài trên mắt cô ấy khi cô ấy liên tục xin lỗi vì đến muộn, vì đã để người thợ làm bánh phải đợi.
Vậy nên khi đến lúc hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy sau một năm mong nhớ, trái tim Karina đập thình thịch khi nhìn Winter. Đúng là lời họ nói về đôi mắt của Winter rất hút hồn. Bởi vì Karina bị cuốn vào.
Cô ấy thả kịch bản xuống ghế và cúi xuống hôn Winter, ôm lấy khuôn mặt em. Cô ấy không biết mình vẫn đang diễn xuất hay Winter vẫn đang nhập vai nhưng Karina thở hổn hển khi Winter hôn lại cô ấy một cách nồng nhiệt, như thể em đã chờ đợi để làm điều này từ rất lâu rồi.
Nó không giống như những nụ hôn khác mà họ đã chia sẻ trước đây, nơi mọi thứ đều được tính toán và lên kế hoạch. Nó không giống như những nụ hôn mà họ làm vì được yêu cầu - vì đó là điều người hâm mộ muốn.
Nụ hôn này khác biệt vì chỉ có hai người và có sự đói khát cần được thừa nhận.
Có sự cấp bách trong cách Winter bao phủ môi Karina trên môi em. Nó nóng bỏng, nồng nhiệt, và Karina có thể nếm được hơi thở chung của họ khi họ hơi tách ra để lấy không khí. Nhưng Winter không lãng phí thời gian để áp môi họ lại với nhau, một sự tiếp xúc chóng mặt trên đôi môi mềm mại của Karina và Winter rên rỉ khi em cảm thấy những ngón tay của Karina lướt qua mái tóc đỏ của em, gửi những làn sóng tê dại xuống sống lưng em.
Chỉ đến lúc đó Karina mới hoàn hồn khi cảm thấy Winter cắn nhẹ môi dưới của mình và một luồng điện chạy khắp người cô ấy.
Karina từ từ lùi lại và Winter đuổi theo đôi môi cô ấy khi em không còn chạm vào cô ấy nữa.
Không ai trong số họ nói lời nào. Tiếng thở nặng nề của họ vang vọng trong phòng khách rộng lớn và nếu Bibi là người thật, cô ấy sẽ bỏ chạy sau khi chứng kiến cảnh hôn nồng cháy của họ.
Lau môi bằng mu bàn tay, Karina đứng dậy và hắng giọng. "Ừm, tôi-tôi sẽ ở trong phòng."
Winter gật đầu và quay lại nhìn bóng dáng đang khuất dần của Karina.
Em thở dài rồi quay về phòng và khi đi ngang qua phòng Karina, em định gõ cửa và nói về những gì đã xảy ra.
Nhưng Winter không ngốc.
Bất chấp những cảm giác sau nụ hôn, em biết rằng không nên mong đợi bất cứ điều gì từ vợ mình.
Em chọn cách không mong đợi bất cứ điều gì.
Karina ngồi phịch xuống giường, ngón tay chạm vào đôi môi sưng tấy. Cô ấy đưa tay lên ngực, trái tim vẫn đập loạn xạ trong lồng ngực.
Cái quái gì thế này? Tôi đã hôn Winter rất nhiều lần nhưng lần này thì... khác biệt.
Phải mất một lúc cô ấy mới bình tĩnh lại được nhưng cô ấy vẫn không thể ngừng nghĩ về những nụ hôn của Winter và cảm giác tuyệt vời mà nó mang lại. Và cô ấy thấy khó chịu với chính mình vì đã hạ thấp hoàn toàn bức tường của mình.
Karina trở nên thất vọng vì để mọi chuyện xảy ra. Cô ấy bào chữa rằng mình quá đắm chìm vào khoảnh khắc đó vì Winter đã diễn rất tốt. Cô ấy cố gắng hết sức để thuyết phục bản thân rằng đó là diễn xuất - rằng đó không gì hơn là họ nhập vai.
Nhưng thật khó. Bởi vì cơn đói bên trong cô ấy rất khó có thể phớt lờ.
Và cô ấy biết rằng cô ấy muốn nhiều hơn thế nữa.
Giống như đôi chân của cô ấy có một tâm trí riêng vì điều tiếp theo cô ấy biết, cô ấy đã ở trước phòng của Winter, gõ nhẹ vào cửa phòng em. Và ngay khi Winter mở cửa, cô ấy thậm chí không có thời gian để nghĩ về việc mình đang làm khi cô ấy áp môi mình vào môi Winter, lưỡi cầu xin được vào.
Cô ấy có thể cảm thấy bàn tay của Winter nắm lấy eo cô ấy, rên rỉ khi cô ấy nghiêng đầu để hôn em sâu hơn.
"Bảo tôi dừng lại đi," Karina thở hổn hển bên miệng Winter, trán họ chạm vào nhau, tay đã chạm vào gấu áo ngủ của Winter, ngứa ngáy muốn ném nó qua đầu em. "Em bảo tôi dừng lại đi Winter, tôi sẽ dừng lại."
Nhưng Winter chỉ vòng tay quanh cổ Karina và khép lại khoảng cách nhỏ giữa họ. Được Winter khích lệ, Karina trượt tay xuống vai Winter, xuống eo em, và ôm lấy mông trước khi nâng em lên để quấn chân Winter quanh eo cô ấy.
Winter nhẹ như lông vũ và Karina dễ dàng bế em lên giường, môi không bao giờ rời khỏi môi em. Họ nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Làn da của Winter ngân nga cảm giác cơ thể trần trụi của Karina áp vào da em. Mỗi lần chạm vào đều khiến em như đang bốc cháy và điều đó quá sức chịu đựng đến nỗi Winter muốn khóc.
Không khí nóng nực và nặng nề, Winter nhắm mắt và nắm chặt tấm ga trải giường bên dưới khi Karina đưa em đến trạng thái hưng phấn. Muốn người yêu mình cũng vậy, em vội vàng ôm lấy mặt Karina, đưa môi cô ấy đến môi em, tay lang thang cho đến khi Karina cũng có được cảm giác sung sướng tương tự.
Sáng hôm sau, Winter tìm hơi ấm ở phía bên kia giường nhưng chỉ thấy trống rỗng.
***
Nếu Karina có thể tự ném mình xuống mương thì cô ấy sẽ làm vậy.
Cô ấy đang tránh mặt Winter.
Sau khi tỉnh dậy trên giường của Winter, cô ấy ngay lập tức hoảng loạn và bỏ đi mà không nói một lời nào. Kể từ đó, cô ấy đã cố gắng không ở lại căn hộ áp mái của họ. Cô ấy không biết phải đối mặt với Winter như thế nào sau những gì đã xảy ra.
Karina không nghĩ cô ấy đã sẵn sàng cho cuộc nói chuyện đó.
Bởi vì nếu Winter hỏi chuyện đó là sao, cô ấy sẽ không biết phải trả lời thế nào.
Ồ, tôi chỉ bị cuốn vào khoảnh khắc đó và việc hôn em khiến tôi cảm thấy hưng phấn nên thế thôi.
Cô ấy không thể nào nói điều đó với Winter được.
Hơn nữa, cô ấy đang nuôi dưỡng cảm giác lo lắng trong lòng mà không thể giải thích được. Cô ấy bối rối.
Nhưng cô ấy không vô tâm đến mức bỏ mặc Winter. Cô ấy cập nhật lịch trình chung của họ và để lại một ghi chú với Bibi rằng cô ấy sẽ đi làm trong vài ngày. Có lẽ cô ấy có thể sử dụng thời gian xa cách để suy nghĩ về việc mối quan hệ của họ sẽ đi về đâu tiếp theo.
Winter biết. Giselle đã kể cho em nghe nhiều điều về lịch trình của họ ở Nhật Bản.
Trong khi Karina đi vắng, Winter trở lại Busan để kiểm tra sức khỏe hàng tháng. Em cho rằng mọi thứ đều ổn nhưng khi Winter nhắc đến việc cổ tay em bị đau trong vài tuần, Bác sĩ Kwon nhìn em với vẻ lo lắng.
"Có chuyện gì vậy, bác sĩ?" Winter lo lắng hỏi. "Chỉ là ống cổ tay của tôi thôi."
"Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi, Winter. Tôi muốn chạy một số xét nghiệm và kiểm tra cổ tay của bạn. Bạn không có triệu chứng nào khác, đúng không?"
Winter lắc đầu. Em đề cập đến việc em không muốn ăn nhưng lại viện lý do là công việc. Nhưng bác sĩ Kwon có vẻ không tin.
"Bạn nên gọi cho tôi khi bạn bắt đầu cảm thấy như thế."
"Nhưng điều này là bình thường, bác sĩ ạ. Bất cứ khi nào có chuyện gì lớn xảy ra, tôi luôn lo lắng và không thể ăn bất cứ thứ gì. Vì vậy, tôi không nghĩ nhiều về điều đó."
Bác sĩ Kwon thở dài. Vị bác sĩ muốn mắng Winter nhưng điều đó sẽ gây hại nhiều hơn là có lợi. "Tôi biết nhưng lần này, mọi thứ nhỏ nhặt, chúng ta đều phải kiểm tra, được chứ?"
"Được rồi."
"Tôi muốn bạn đi xét nghiệm máu và tủy xương. Và bạn biết đấy, không có cuộc gọi nào là tin tốt."
***
Giselle cảm thấy hụt hẫng ngay khi đọc tin nhắn trên điện thoại và đạo diễn hét lên "Cắt!" Cô nhanh chóng gõ lại gì đó bằng đôi tay run rẩy. Cô nhớ lại nỗi sợ hãi tương tự mà cô cảm thấy khi nhận được cùng một tin nhắn từ Winter ba năm trước.
Quá quen thuộc khi cô cảm thấy mật trào lên cổ họng. Ý nghĩ nhìn thấy Winter nôn thốc nôn tháo sau mỗi lần hóa trị khiến dạ dày cô quặn lại.
Chuyện này không thể xảy ra lần nữa. Winter có nguy cơ tái phát thấp.
Cô cần phải bay về Hàn Quốc ngay lập tức.
"Sakura-chan," cô gọi đối tác kinh doanh của mình. "Tôi có thể để cô ở đây để kết thúc không? Có một trường hợp khẩn cấp và tôi cần phải đi."
"Đừng lo lắng, Aeri-chan," Sakura trấn an, dùng tên tiếng Nhật của Giselle. "Gọi cho tôi nếu bạn cần bất cứ điều gì."
"Được thôi. Cảm ơn cô, Sakura-chan."
Giselle gọi điện thoại nhanh để đặt chuyến bay sớm nhất đến Hàn Quốc. Cô bắt gặp Karina đang nói chuyện với đạo diễn và cân nhắc xem có nên nói với cô ấy không.
Nhưng Winter không muốn điều đó.
Bất chấp những gì Winter đã nói với cô về mối quan hệ với vợ, cô không biết mức độ gần gũi thực sự của họ. Tất cả những gì cô biết là họ tránh xa chuyện của nhau.
Và điều này không phải việc của cô.
Vì vậy, cô lắc đầu và bắt đầu bước đi. Trước khi cô có thể rời khỏi trường quay, cô lại nhìn lại, chỉ để bắt gặp Karina đang nhìn cô với ánh mắt tò mò và cô hy vọng Karina có thể đọc được sự lo lắng trong cô.
Karina trở về nhà vẫn không chắc chắn về cảm xúc của mình. Ba ngày ở Nhật Bản của cô ấy không giúp ích gì, cũng như vẻ mặt của Giselle khi vội vã rời đi.
Cô ấy nghĩ rằng có thể có chuyện gì đó đã xảy ra với Winter. Nhưng chắc chắn gia đình cô ấy sẽ thông báo nếu có chuyện gì xảy ra.
Vì vậy, cô ấy cố gắng không nghĩ về điều đó quá nhiều.
Nhưng giờ cô ấy có thể cảm thấy mũi mình bắt đầu đổ mồ hôi khi nhập mật mã vào căn hộ áp mái của họ. Cô ấy được Bibi chào đón như thường lệ và khi Karina hỏi Winter đâu, cô ấy chỉ ngắt lời Bibi và nói không sao khi cô ấy thấy một người phụ nữ bước ra khỏi phòng Winter mang theo thứ trông giống như một chiếc túi ngủ qua đêm.
Có một cảm giác lạ lẫm trong lòng và cô ấy không thích điều đó chút nào. Nhưng cô ấy cảm thấy hơi tổn thương và có thể hơi tức giận vì những gì cô ấy vừa chứng kiến.
Cô ấy hoàn toàn không nghĩ Winter là kiểu người như vậy.
Bằng cách nào đó, cô ấy cảm thấy bị phản bội và bất ngờ.
Karina thậm chí còn quyết tâm hơn là không nói về bất cứ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra giữa họ. Cô ấy nghĩ mình có thể tiếp tục tránh mặt em, giống như trước đây.
Không muốn giao tiếp với người phụ nữ của Winter, Karina nhanh chóng đi vào bếp cho đến khi cô ấy nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại và tiếng khóa cửa kêu tách.
Cô ấy đến tủ lạnh để lấy nước uống và ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng Winter ở phía sau.
"Này, chúng ta nên nói chuyện," Winter nhẹ nhàng nói.
Winter đã thảo luận với Giselle và Mijoo sau khi phát hiện ra em tái bệnh. Em sẽ nói với bố mẹ mình. Em sẽ nói với Karina, đó là điều tối thiểu em có thể làm cho cô ấy. Và vì em ngày càng thích vợ mình, cô ấy xứng đáng được biết tình hình của em.
Nhưng Karina lại nghĩ đến những điều khác.
Chỉ cần nhìn Winter là cô ấy đã nổi giận. Không cần bận tâm đến việc Winter trông giống như một chú chó con bị đá. Karina nghĩ rằng cô ấy sẽ không bị lung lay chỉ vì điều đó.
"Về những gì đã xảy ra -"
Giống như có điều gì đó kích động Karina khiến cô ấy thốt ra những lời thô tục nhất.
"Em không mệt sao, Winter?" Karina phun ra những lời đó, giọng điệu đầy hằn học.
Bị giật mình bởi sự thù địch của Karina, Winter lùi lại, bối rối. "C-cái gì cơ?"
"Em không thấy mệt mỏi vì phải giả vờ sao? Chuyện hôn nhân này thật nhảm nhí cả tôi và em đều biết rằng tất cả những gì chúng ta làm chỉ là giả vờ. Em không thấy mệt mỏi sao? Bởi vì tôi mệt mỏi."
"Giả vờ?" Winter hỏi một cách khó tin. "Đó là vấn đề, Karina. Em chưa bao giờ giả vờ. Nhưng chị ... wow. Em đã hy vọng được nói chuyện nhưng bây giờ ... thôi bỏ đi."
"Em biết tôi ghét cay ghét đắng chuyện này đến mức nào mà, Winter."
"Em biết. Chị nhắc nhở em mỗi ngày và em chịu đựng. Nhưng gần đây... em nghĩ chúng ta đang tiến triển. Em nghĩ chúng ta có thể -" Winter dừng lại, không thể tiếp tục những gì em sắp nói. Em đấu tranh với sự thôi thúc muốn khóc và thay vào đó cười mỉa mai. "Chị thực sự đã lừa được em. Chị thực sự là một diễn viên."
"Tôi cũng có thể nói như vậy với em" Karina đáp trả. "Đưa một cô gái về nhà khi vợ em đi vắng? Quá kinh điển." Cô ấy đang trở nên vô lý. Cô ấy tức giận đến nỗi không biết mình đang nói gì. Cô ấy thậm chí còn không nghĩ.
Winter nhìn cô ấy với vẻ bối rối. "Chị đang nói cái quái gì thế?"
Karina chỉ nhìn chằm chằm vào em, cơn giận của cô ấy càng dâng cao hơn vì sự ngu ngốc của Winter.
Không có ích gì khi cố gắng nói chuyện với Karina khi rõ ràng là cô ấy đã quyết định. Và Winter không cần điều này ngay bây giờ. Em đã quá suy sụp vì tái phát, các triệu chứng của em đột nhiên biểu hiện cùng một lúc. Em yếu đuối và không thể dành thêm hơi thở nào để chiến đấu nữa.
Vì vậy, em thở dài, vai xẹp xuống. "Chị vẫn còn khổ sở ở đây sao? Với em? Em có khiến chị thấy không thoải mái không?"
Karina nắm chặt tay. Những giọng nói trong đầu cô ấy đang hét lên 'không', rằng cô ấy thực sự thích bầu bạn và Winter khiến cô ấy cảm thấy như mọi vấn đề của mình có thể tan biến. Nhưng cô ấy không nói gì cả, lòng kiêu hãnh quá lớn để thừa nhận tác động của Winter đối với cô ấy.
Và cô ấy biết rằng sau này cô ấy sẽ phải hối hận. Nhưng Karina vẫn không hề nao núng.
Winter đón nhận sự im lặng của cô ấy theo cách khác. Thật buồn cười khi em muốn kể cho Karina mọi chuyện, nghĩ rằng họ sẽ là gì đó. Nhưng em đã nhầm.
Rốt cuộc thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một giao dịch kinh doanh mà thôi.
Và có lẽ, họ nên tiếp tục tránh xa cuộc sống của nhau.
"Ba năm," Winter thì thầm. Winter đã tự cho mình một mốc thời gian. Có lẽ em thậm chí sẽ không chống cự được trong ba năm. Và ngay cả khi em làm được, em vẫn sẽ tôn trọng lời hứa của mình. Với giọng nói run rẩy, em nói, "Em sẽ ly hôn với chị trong ba năm."
Karina bắt đầu hoảng loạn, phần lý trí trong đầu cô ấy bắn ra những lệnh phản đối, nói không, bất cứ điều gì! Nhưng cô ấy quá sửng sốt để nói, không ngờ Winter lại đưa ra một điều như vậy.
"Không có điều khoản ly hôn trong hợp đồng. Vậy là ba năm. Chị sẽ được tự do. Đủ dài để họ không nghi ngờ gì cả nhưng đủ ngắn để chị không phải chịu cảnh khốn khổ trong cuộc hôn nhân này", Winter cay đắng nói. "Em xin lỗi vì không bao giờ có thể làm chị hạnh phúc, Karina. Em thực sự đã cố gắng nhưng em đoán điều này chẳng là gì với chị cả".
Cuối cùng cũng nhận ra sức nặng của tình hình, Karina run rẩy đứng tại chỗ khi cô ấy cố với lấy Winter. "Winter, đợi đã -"
Nhưng Winter ngắt lời cô ấy bằng cái lắc đầu.
Karina càng đau lòng hơn khi Winter chúc cô ấy 'kỷ niệm ngày cưới vui vẻ' trước khi bỏ lại cô ấy một mình trong bếp.
Và chỉ khi đó cô ấy mới cho phép mình khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro