Chương 23: Trong lành
Hôm nay 2018 mưa lớn, thầy giáo đến muộn quá ba mươi phút nên lớp trưởng đề xuất về sớm, mọi người lũ lượt về. Trí Mẫn nghĩ hôm nay được về sớm với Mẫn Đình, hai người đi bán kem rồi về đi ăn sâm bổ lượng, không ngờ vừa tới 2002 chưa kịp tắm đã nghe bà Hường gọi điện cho mình. Cô ngạc nhiên, bình thường hiếm khi nào bà Hường gọi điện cho cô trực tiếp như thế.
Giọng bà hớt hải nói với Trí Mẫn:
"Mẫn ơi, ba con Đình chở con Đình đi bán rồi."
Tim Trí Mẫn bỗng chốc như ngừng lại, sợ hãi đến nhanh đến mức cô không thở thông nữa. Khi một người được báo tin dữ, phản ứng đầu tiên không phải khóc, cũng không phải hét toáng lên, phản xạ đầu tiên và thường thấy nhất đó chính là chết điếng.
Lần đầu tiên trong đời My biết "chết điếng" nghĩa là thế nào.
"B-bán... bán ở đâu dì?" Cô thật muốn chửi thề một tiếng, đã bảo vấn đề nào có thể giải quyết bằng tiền thì để cô giải quyết, hai người họ lén lút giấu cô. Trí Mẫn cắn chặt môi dưới của mình lại, chờ đợi câu trả lời từ bà Hường.
Bà Hường khóc nấc lên, tiếng khóc nấc nghẹn truyền qua phía bên đầu dây. Trí Mẫn càng nghe càng sợ, ông ấy bán vợ của cô, bán đi đâu, bán làm gì, giờ này Mẫn Đình thế nào. Bao nhiêu câu hỏi vây quanh trong đầu cô, chúng khiến cô lo lắng đến sắp phát điên.
"Dì nói đi chứ! Dì đừng khóc nữa! Nói con nghe bán Mẫn Đình ở đâu đi, con đi rước Đình về. Dì làm ơn đừng khóc nữa, nói con nghe đi." Trí Mẫn hỏi dồn dập, giờ này cô làm sao còn tâm trạng để nghe tiếng khóc não nề của bà. Cô chậm một giấy, người cô yêu lại nguy hiểm một giây.
Bà Hường trong tiếng khóc não nề trả lời cô:
"Hình như ở quận tám, đường X."
Trí Mẫn ngay lập tức dắt xe ra phóng vù vù đến đường X, cô đi dọc hết con đường, đi qua các con hẻm bên cạnh rồi quay lại. Từ sáng đến tận trưa cô chỉ chạy con đường này, cô sợ cô sẽ bỏ lỡ Mẫn Đình. Cô không biết chính xác là nhà nào, nhưng cô biết con đường, cô hi vọng mình sẽ kiếm được em.
Rốt cuộc trời cũng không phụ lòng cô, cô thấy Mẫn Đình đang đi dưới con nắng nóng, cô bé thất thần với gương mặt lem luốc nước mắt ấy làm cô muốn khóc. Cô quay đầu xe lại chạy sát bên cạnh Mẫn Đình một lúc mà em cũng không hay, đến lúc cô ngừng xe lại bảo em ấy lên xe, em ấy mới phát hiện ra chiếc xe này là xe của cô.
Dỗ mãi Mẫn Đình mới chịu lên xe, vừa lên xe em đã áp mặt vào vai cô khóc òa lên, mặc cho người đi đường có nhìn hai người bằng ánh mắt hiếu kì như thế nào. Trí Mẫn vừa chở vừa dỗ dành Mẫn Đình đừng khóc nữa, nhưng cô dỗ vẫn dỗ, tiếng khóc ấm ức của em vẫn vang lên nhẹ nhàng. Cô đành để yên cho Mẫn Đình khóc, tiếng khóc rấm rứt từ người cô yêu hơn cả mạng sống của mình là âm thanh khiến cô đau đớn nhất, cả đời cô cũng không muốn nghe lại một lần nữa.
Hai người vừa về đến nhà Mẫn Đình đã bỏ vào nhà vệ sinh rửa mặt, Trí Mẫn nhấc điện thoại lên gọi cho bà Hường báo bình an, bảo bà đừng gây sự với ông Thuận nữa. Gọi xong cô đi đến cửa nhà vệ sinh gõ nhè nhẹ lên cửa, gọi:
"Em ơi... Rửa mặt xong chưa?"
"Chưa rửa xong... Chị đi ngủ đi..."
"Ngốc quá, giờ là buổi sáng mà, ngủ cái gì?"
Trí Mẫn lại gõ cốc cốc lên cửa, cố tình không cho Mẫn Đình ở một mình trong nhà tắm.
Cuối cùng kẻ gan lì cũng không thắng lại kẻ mặt dày, Trí Mẫn rốt cuộc cũng kêu được Mẫn Đình ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa thấy Mẫn Đình cô liền ôm chầm lấy, đủ rồi, cô không muốn làm em ấy thêm buồn nữa. Mẫn Đình là của cô, viên ngọc quý để cô nâng niu chiều chuộng, không phải là hòn đá mặc sức người khác chà đạp.
"Em xin lỗi chị... đáng ra phải nói cho chị biết mọi chuyện." Mẫn Đình ngước mắt lên nhìn Trí Mẫn, cô sợ không dám cho Trí Mẫn biết hôm nay phải lột hết quần áo đứng trước mặt ông người Đài Loan kia. Cô sợ Trí Mẫn ghét bỏ mình, cô sợ...
Trí Mẫn hôn nhẹ lên trán Mẫn Đình một cái, bảo rằng:
"Giờ thì chị biết rồi, sau này em giấu chị nữa chị sẽ giận em. Chị bế về phòng ngủ một giấc nhé? Coi kìa. Khóc mắt sưng to lên luôn". Cô vuốt đôi mắt sưng to lên vì khóc của em, không sao giấu nổi sự chua xót.
Không đợi Mẫn Đình trả lời mình, cô bế bổng cô bé lên đi về phòng ngủ. Sáng sớm Mẫn Đình đã phải dậy nấu cơm, còn đi linh ta linh tinh cả buổi, cô muốn cho em nằm nghỉ một chút. Trí Mẫn nhè nhẹ cầm cổ tay của Mẫn Đình lên, hôn lên cổ tay đỏ ửng của em ấy một cái.
"Đau em lắm hả?"
Trí Mẫn xoa xoa cổ tay của Mẫn Đình, càng nhìn cổ tay đỏ ửng một vùng của em ấy cô càng xót, Mẫn Đình của cô nâng niu trên tay còn sợ làm trầy, làm xước, vậy mà người ta lại nỡ đối xử như vậy.
"Không còn đau nữa rồi," Mẫn Đình cười dịu dàng, lúc nãy vừa bơ vơ vừa cô độc một mình, bây giờ có chị ấy ở bên cạnh, cô thấy mọi chuyện hết thảy đều không còn chông gai nữa rồi. Ít nhất vẫn còn có chị ấy bên cạnh cô.
"Ngốc, có gì cũng phải nói chị." Trí Mẫn chết lặng trong đôi mắt to tròn của Mẫn Đình, bao nhiêu lần bị đôi mắt kia cuốn lấy cả tâm hồn, bao nhiêu lần bản thân tự mình chìm đắm, cô không đếm nổi. Cô chỉ biết đôi mắt kia là thứ cô muốn nhúng chàm, đôi môi kia là thứ mà cô nên sỡ hữu. Cô sờ gương mặt bầu bĩnh của Mẫn Đình:
"Nói chị nghe, nãy có ai ăn hiếp em không?"
Ngọc lắc lắc đầu:
"Không có, ông ấy chỉ xem qua rồi chọn vợ thôi."
"Vậy ông ấy có chọn em không?"
Mẫn Đình gật gật đầu: "Có."
"Có mắt nhìn đó. Nhưng đây là vợ chị."
Người đàn ông này chọn Mẫn Đình tức là có mắt nhìn người, nhưng đáng tiếc cho hắn, người này chỉ có thể là vợ cô, không thể là vợ của bất kì ai khác. Trí Mẫn sờ soạng gò má bầu bĩnh của Mẫn Đình, càng sợ càng thấy mềm mịn, chỉ muốn cắn cho một ngụm.
"Vợ chị!"
Trí Mẫn tự nhiên lại đề tiếng lên, giọng cao hơn, chắc nịch hơn để khẳng định đây chính là vợ mình. Điều này khiến Mẫn Đình buồn cười, cô cười tủm tỉm:
"Trầu cau dạm hỏi gì chưa mà gọi người ta là vợ?"
"Chị yêu em."
Mười tám năm cuộc đời của Trí Mẫn, đây là lần đầu tiên cô biết cảm giác yêu một người là thế nào. Thường thì khi yêu người ta sẽ suy nghĩ đến thiên trường địa cữu, Trí Mẫn cũng vậy, cô cũng muốn sống bên cạnh Mẫn Đình đến mãi về sau. Cô nghĩ mình có thể gắn bó được với người con gái này, yêu thương, chiều chuộng em ấy.
"Em cũng yêu chị..." Mẫn Đình vòng tay ôm eo Trí Mẫn, cô ngả đầu dựa vào lồng ngực nhỏ nhắn của chị ấy. Cô thủ thỉ:
"Yêu hơn mọi thứ trên đời..."
Lẳng lặng ôm siết người thương trong vòng tay mình, cảm nhận nhịp đập đang dần hòa thành một. Hai người không ai thề hứa sẽ yêu ai đến trọn đời trọn kiếp, chỉ dám chắc chắn rằng trong thời điểm này sẽ coi người kia hơn cả sinh mạng mình.
Tình yêu của hai người trong xanh như ánh nắng của Sài Gòn năm 2002, trong lành, sạch sẽ, nồng nhiệt nhưng không gay gắt. Trí Mẫn thích cảm giác này, cô muốn chìm đắm trong ánh nắng này mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro