Chương 8: Một chu toàn, một lệ thuộc
Chú Bình mang đến một chiếc xe Dream nhìn vẫn còn ngon nghẻ, Trí Mẫn vừa nhìn đã thấy ưng mắt, cô nhờ bác của Mẫn Đình xem giùm mình xe như vậy đã ok chưa. Bác của Mẫn Đình xem ba bốn chiếc xe, cuối cùng cũng thấy chiếc này chạy được. Ông ra hiệu cho Trí Mẫn kì kèo giá với chú Bình, cô cũng kì kèo giá, cuối cùng mua chiếc xe với giá cả phải chăng, còn là xe mới.
Cô đạp thử rồi vào số chạy một vòng, đúng thật là xe rất êm, có vẻ như chưa hề bị luộc đồ. Mẫn Đình đứng ở bên lề nhìn cô chạy với ánh mắt háo hức, cô vừa nhìn đã biết cô bé rất muốn chạy thử xe này.
"Mẫn ơi, chị mua rồi hả?" Mẫn Đình nhìn chiếc xe mới cóng bằng đôi mắt long lanh, ước muốn được leo lên cho Trí Mẫn chở. Trí Mẫn biết ý nên vỗ vỗ ở yên sau, nói:
"Leo lên, chị chở đi một vòng hóng gió nè."
"Dạ." Mẫn Đình vui vẻ leo lên xe, thật ra đi xe máy là chuyện bình thường nhưng xe máy của Trí Mẫn lại khác. Đây là xe đích thân chị mua, chở cô đầu tiên, cô làm sao có thể không vui?
Hai người phóng bon bon trên đường, Trí Mẫn chở Mẫn Đình qua công viên 23/9, nơi vẫn chưa có hàng cây rậm rì, thay vào đó là nước hồ bao quanh khu công viên. Mẫn Đình vui vẻ nói luyên thuyên sau xe Trí Mẫn, khiến cô cũng vui tai, tâm trạng hưng phấn.
"Đình, em có muốn đi du lịch không? Chị có xe rồi, tới hôm nào em rảnh hai chị em mình đi Vũng Tàu chơi."
"Được!" Thật ra Mẫn Đình chỉ đợi một câu rủ đi của Trí Mẫn, hôm trước cô đã nghe Trí Mẫn dự tính đến chuyện đi du lịch, chỉ là cô sợ trong "dự tính" của Trí Mẫn không hề có cô. Nghe được Trí Mẫn rủ mình, cô mừng muốn chết.
Ngọn gió mơn man bên tóc mai của Mẫn Đình, bay bay, cảm nhận gió phả vào mặt từng đợt mát lạnh khiến tâm hồn của cả hai trở nên thư thái. Hai người đi một vòng thật lớn rồi mới quay trở về, lúc cất xe vào trong bãi đỗ xe Trí Mẫn có nói sẽ mua cho Mẫn Đình và mình hai cái nón bảo hiểm. Ở thời hiện đại đi đâu làm gì cũng đội nón bảo hiểm đã quen, về năm 2002 chính phủ chưa thắt chặt vấn đề này, chạy xe Trí Mẫn cứ cảm thấy run run.
"Mẫn, hôm nay em nhờ anh hai bán kem rồi, hai đứa mình về dọn dẹp nhà đi." Trí Mẫn đã dọn về nhà mới hôm qua, Mẫn Đình cả đêm không ngủ được vì sợ Trí Mẫn đãng trí, không dọn dẹp nhà cửa cẩn thận. Tối qua Mẫn Đình cố gắng nài nỉ anh mình giúp một ngày ra phụ quầy kem với mẹ, dành hẳn cả ngày hôm nay để dọn dẹp nhà Trí Mẫn.
Thật ra mướn nhà là thế nhưng khi nghỉ trưa Trí Mẫn mới về ngủ, còn không tối cô thường về 2018 nghỉ ngơi. Mẫn Đình một mực muốn về nhà cô để dọn dẹp, cô cũng không biết thế nào, đành chở Mẫn Đình đi sắm sửa đồ đạc cho nhà, rồi chở cô bé về nhà.
Căn nhà nằm im lìm trong hẻm nhỏ, bên cạnh có trồng một khóm dâm bụt đỏ tươi. Mẫn Đình đưa tay chạm vào bông hoa dâm bụt đang nở đến độ, cô hỏi:
"Chủ nhà trước thích trồng cây lắm hả chị?"
"Chị không biết nữa, đằng sau nhà cũng có trồng cây." Trí Mẫn đẩy cửa nhà rộng ra mời Mẫn Đình vào bên trong. Trong nhà tuy trong mắt Trí Mẫn là không dơ bẩn nhưng trong mắt Mẫn Đình, căn nhà không khác gì ổ lợn, bụi bám một lớp dày, tách trà trên bàn nằm ngổn ngang, giấy tờ vụn bụi gì đều nằm hết trên sàn. Khóe môi Mẫn Đình giật giật hai cái.
"Cái... cái này là dọn rồi á hả?"
"Chị mới dọn sơ thôi." Trí Mẫn kéo rèm ra, không biết do cô kéo quá mạnh hay rèm quá cũ, cô vừa kéo một cái đã rách toạc.
Mẫn Đình lắc đầu chậc lưỡi đi vào bên trong nhà, cô múc một xô nước nhỏ, kéo hẳn cái rèm rách ra để lấy vải lau nhà. Chẳng hiểu sao Trí Mẫn lại tự tin tuyên bố rằng mình đã dọn nhà như vậy, rõ ràng nhà dơ như cái ổ lợn.
Trí Mẫn áy náy nhìn Mẫn Đình lụi cụi lau nhà, rõ ràng cô thấy nhà cực kì sạch nhưng khi Mẫn Đình lau nhà nước nhà còn đen hơn kem sô cô la mà cô bán. Cô có cảm tưởng Mẫn Đình giống như mẹ cô, nhớ mỗi khi cô quét nhà, cô thường vỗ ngực bảo rằng nhà quét đã sạch lắm rồi, đến khi mẹ quét lại lần nước rác tựa Ngũ Hành Sơn.
Vốn Mẫn Đình rất muốn sai Trí Mẫn đi mua rèm cửa, mua thêm đồ nhưng cô muốn tự tay mình lựa cho chị ấy, vậy nên cô gắng lau nhà thật nhanh, sau đó rửa tay rồi vòi Trí Mẫn chở mình ra tiệm đồ nội thất ở quận mười. Trí Mẫn đứng chắp tay sau lưng nhìn Mẫn Đình tỉ mỉ chọn mua rèm cửa, mua thêm đồ đạc trong nhà, ngay cả đèn để bàn nhìn dễ thương Mẫn Đình cũng mua.
"Em mua mền gối luôn nhé, một mình chị ngủ thì mua một cái gối, một cái mền, một cái gối ôm là được." Mẫn Đình lẩm bẩm ghi nhớ.
Trí Mẫn cười, "Mua hai cái gối đi, một cái của em nữa."
"Em làm gì được ngủ nhà chị chứ... Mẹ đâu có cho." Mẫn Đình buồn buồn, mẹ cô rất khó, không phải muốn xin đi ngủ lang ngủ chạ thì xin. Với tâm tình trẻ con của mình, cô cũng rất ham chơi, ham muốn được ngủ lại nhà riêng của Trí Mẫn càng thêm mãnh liệt.
Trí Mẫn kêu anh bán hàng lấy thêm cho mình một cái gối với một con gấu bông nữa, cô ôm tất cả về nhà mặc cho Mẫn Đình có lèm bèm thế nào.
"Em không ngủ tối được thì ngủ trưa, mệt thì ghé nhà chị, đi bộ từ bên kia qua đây có hai ngõ thôi, đừng nói em lười vậy nha."
Mẫn Đình nghe vậy mới chịu, cô ôm con gấu bông Mickey lớn trên tay mình, cảm giác mềm mại khiến cô thích thú không thôi. Con gấu bông đắt tiền đến vậy mẹ không bao giờ mua cho cô, ban nãy cô hết sức ngăn cản không cho Trí Mẫn mua nhưng trong lòng vẫn muốn con gấu bông này, nửa muốn nửa không, cuối cùng không thắng nổi Trí Mẫn, "đành" phải ôm gấu bông về nhà.
Hai người cùng nhau treo rèm, cùng nhau thiết kế lại căn nhà của cả hai. Sau khi cảm thấy tươm tất Mẫn Đình mới ngồi xuống giường, hai má nóng lên đỏ au, nhà gì mà nóng như lò lửa. Cô phe phẩy tay để cho mình không nóng chết.
"Ngày mai chị đi mua máy lạnh."
"Thôi, ai đời mua máy lạnh, tiền đâu mà mua." Mẫn Đình liền phản bác.
Trí Mẫn nhìn gương mặt đỏ au của Mẫn Đình cảm thấy thương không thôi, nóng đến như vậy, chỉ một cái quạt làm sao mát?
"Chị mua chị xài."
"Không cho."
"Cho đi mà, bé Đình dễ thương."
Mẫn Đình bĩu môi không cho phép Trí Mẫn mua, nhưng với biệt tài nịnh nọt của Trí Mẫn, cô không thể nào cứng lòng cứng dạ bảo không được nữa. Đúng ngày hôm sau Trí Mẫn mua một cái máy lạnh về, cái thứ xa xỉ mắc tương đương một con Dream ngon nghẻ, Mẫn Đình cảm thấy xót.
Thật ra những gì Trí Mẫn muốn đó chính là đem lại cho bạn mình một cuộc sống ổn, những thứ bình thường như máy lạnh, xe máy ở hiện đại, cô cũng muốn cho bạn mình được sử dụng. Những thứ này ở thời đại này thì mắc mỏ, nhưng thời đại của cô lại rất bình thường, còn là nhu cầu thiết yếu của mọi nhà.
Mà Mẫn Đình lại là bạn cô, cô muốn Mẫn Đình được sử dụng những thứ như thế này.
2002, một người cố gắng chu toàn cho một người, một người lệ thuộc vào một người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro