3
_Để tôi nói cho chị một bí mật nhé? Tôi có cánh. Bây giờ thì không thấy thôi, nhưng từ từ nó sẽ phát triển. Nên là...
Jimin ngồi dưới nền, tựa lưng vào bộ ghế sofa đang nói chuyện với Váy Trắng đối diện nàng. Trên tay cầm một cốc chocolate nóng còn đang bốc khói nghi ngút. Jimin chầm chậm quan sát cái cách nói chuyện của Váy Trắng. Nó đều đều, nhẹ nhàng và rất êm tai. Jimin không hề nhận ra trong lúc nàng nghe em nói, em đã bò lại gần kế nàng rồi.
_Tôi có thể ở lại cho đến lúc đó không?
_Hả.... Ể!? Em đang nghiêm túc đó hả?
Váy Trắng chỉ ừm nhẹ xong lại mỉm cười nói tiếp.
_Thì là, tôi đã quyết định ở đây cùng chị còn gì.
_Đợi đã, tôi chỉ là...
_Không được sao?
Jimin im bặt khi nàng thấy khuôn mặt em đang đối diện nàng khoảng một gang tay. Đôi mắt trong veo như một đứa trẻ nhìn chằm chằm vào nàng khiến mọi từ ngữ trong đầu như bị cuốn bay đi hết.
Gần quá!
Váy Trắng chồm tới gần hơn nhưng Jimin lại cố tình tạo khoảng cách với em. Nàng đặt cốc chocolate lên bàn, dùng ngón trỏ đặt lên giữa trán Váy Trắng, đẩy nhẹ em cách xa mình một chút.
_Không phải, tôi rất muốn đồng ý...
Chẳng để Jimin nói chữ 'nhưng', Váy Trắng bắt lấy tay Jimin, giọng nói em kèm theo vài phần cầu xin trong đó. Nếu Jimin không chịu, thì bằng mọi giá em phải thay đổi quyết định của nàng.
_Làm ơn, tôi sẽ không đòi hỏi chị bất cứ thứ gì nữa. Mọi việc sẽ ổn thôi nếu chị cho tôi ở lại.
Một lần nữa, mọi thứ em ấy nói đều đúng. Cô gái này không cần ăn để duy trì sự sống, đồ ăn mình nấu ra em ấy đều không hề động đũa đến một lần vì em ấy bảo rất khó ăn. Mặc dù hơi ấm của em ấy, ngay cả làn da cũng không hề khác gì so với mình. Dường như, em ấy cũng không cần làm những thứ con người phải làm như đi vệ sinh và tắm rửa. Nhưng em ấy lại cứ lẽo đẽo theo mình khi mình ngồi trong bồn tắm, mình có hỏi em tại sao không ở ngoài đợi mình ra, em ấy chỉ trả lời rằng ở ngoài cửa một mình chán lắm... Mình cũng chẳng hiểu nổi em ấy là kiểu người gì.
Jimin thức dậy lúc nửa đêm, ánh trăng chiếu vào ô cửa sổ làm chói mắt nàng, Là Minjeong đang ngồi đó thả hồn đi xa. Jimin dụi mắt để nhìn rõ em đang là gì mà thẩn thờ thế.
Lại nữa rồi.
_Minjeong, em đang nhìn gì đó?
Minjeong là tên mà Jimin đặt ra cho Váy Trắng, nói đúng hơn là em chọn nó là cái tên đẹp nhất trong số những cái tên nghe kì cục không thể tả mà Jimin chế bừa ra.
_Mặt trăng. -Minjeong chỉ lên trời.
_Bộ nó vui lắm sao?
Jimin giọng ngáy ngủ, tay đặt tựa lên càm nhìn em. Minjeong nhìn từ góc độ nào cũng rất đẹp, phải nói có thể là người đẹp nhất trong số những cô gái nàng từng gặp qua. Jimin không phải kiểu người hay nói quá. Nhưng Minjeong thật sự rất đẹp.
_Ừm, cũng không hẳn, nhưng nó đẹp mà.
_Em lúc nào cũng nhìn nó phải không?
_Ừ, nhưng dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn thấy nó rất đẹp.
_... Vậy sao?
Jimin mất một lúc lâu để trả lời em, em tự hỏi liệu có phải Jimin ngủ gục hay không. Minjeong dời tầm mắt mình một lúc khỏi mặt trăng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt Jimin đang chăm chú nhìn em.
_Chị đang nghĩ gì vậy?
_Thì, tôi chỉ nghĩ "thật đẹp làm sao." thôi.
Minjeong ngẩn người ra, tay em chỉ về phía mặt trăng. Tự hỏi ý nàng muốn nói là nó, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Jimin. Tay em nắm lấy drap giường, tay còn lại chỉ về phía mình.
_Tôi?
_Ừm.
Mặt Minjeong phiếm hồng, nụ cười vương lại trên môi đôi đỏ. Thứ mà Jimin không bao giờ rời mắt khỏi. Em từ từ bò tới trước mặt Jimin hỏi.
_Thật sao?
Vài lọn tóc rơi ra làm che mất đi một phần khuôn mặt em, Jimin vén tóc sau tai em. Nàng lấy tay ôm lấy bên má phải của Minjeong, giọng nói nàng như một bản ballad cất lên khiến tim em đập loạn nhịp.
_Thật.
Minjeong vui mừng ôm lấy Jimin, em rút sâu vào hõm cổ nàng, cười vui sướng. Chả mấy khi Jimin mở miệng khen em đâu. Toàn là em hỏi 'xinh không, đẹp không' thì nàng chỉ gật đầu rồi sau đó lại quay về nét băng lãnh thường ngày. Thế nên khi Jimin chịu nói ra thế này, Minjeong chẳng thể làm gì khác ngoài cười trong sung sướng cả.
Em thích Jimin thế này lắm.
_Em chỉ nhìn mặt trăng khi tôi ngủ thôi à?
Jimin hỏi khi cả hai cùng nằm lại trên giường và Minjeong thì kế bên nàng. Tấm rèm cửa đã che lại để ánh trăng không lọt vào nữa. Jimin dặn nếu nàng ngủ thì em có thể kéo ra ngắm trăng tiếp. Nhưng em sẽ không đâu vì hôm nay em đã làm Jimin tỉnh dậy vì em rồi.
_Tôi nhìn rất nhiều thứ, bầu trời, sao, phong cảnh bên ngoài, xe cộ, các toà nhà cao tầng, bên trong căn phòng và khuôn mặt của chị khi ngủ say nữa.
_Tôi á? Tại sao vậy??
_Ừm, chứ còn ai vào đây nữa. Thì là...
_Tôi nghĩ khuôn mặt mình không có gì thú vị cả.
Jimin ngốc nghếch, cướp lấy lời nói của em rồi. Chẳng chịu để em nói hết gì cả.
_Không có đâu mà. -Minjeong nói.
_Nhưng tôi vẫn không thích em làm vậy, nó rất là xấu hổ đó.
Ngay một giây nào đó, Minjeong cảm thấy lòng mình như bị ai đó xé ra thành từng mảnh vụn nhỏ. Chúng rơi đầy xuống mặt đường và nhiều người thì đang thi nhau giẫm đạp lên nó. Nó không đau nhưng lại nhói vô cùng.
_Vậy tôi không làm nữa nhé? Nếu chị thực sự không muốn thì tôi sẽ không làm nữa.
Minjeong ôm lấy cơ thể nàng, khuôn mặt em thất vọng của em giấu trong tấm chăn dày cộm. Em không muốn vì hành động ích kỷ của mình mà khiến nàng ghét mình. Jimin có thể cảm nhận được giọng nói buồn buồn của em. Đồng thời cũng tinh ý biết Minjeong đang cuộn người lại như một con sâu. Lời nói nàng chắc đã làm tổn thương em rồi.
Jimin đặt càm mình lên đỉnh đầu em, nàng chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi nhắm mắt. Hai mươi phút trôi qua, Jimin vẫn không tài nào ngủ được, lòng nàng đang rối bời thế nào thì cũng chỉ có nàng gỡ rối được. Jimin lấy tay xoa lấy mái tóc vàng của Minjeong. Vẫn không hề có ý định mở mắt.
_Thôi được rồi. Lúc tôi ngủ thì có biết trời đất gì đâu nên chắc em nhìn cũng chẳng sao.
Minjeong ngẩng đầu lên nhìn Jimin, em cứ tưởng nàng đã ngủ lại rồi. Nhưng lại nhìn cái ngáp ngắn ngáp dài thì biết nãy giờ Jimin đấu tranh tâm lí dữ dội cỡ nào. Lòng em như có hàng ngàn đoá hoa cùng một lúc thi nhau nở rực rỡ.
_Vậy thì vui quá.
_Chỉ nhìn thôi nhé? Không được làm gì khác đâu đó.
_Tất nhiên.
Jimin buồn ngủ lắm rồi, nàng không thể thức để giỡn với Minjeong thêm được nữa. Mắt nàng chẳng thể mở nổi nữa rồi, nhưng nàng cứ có cảm giác như mình đang bị theo dõi ấy. Và đúng thế thật, Minjeong đang cực kì tập trung nhìn nàng ngủ. Hai mắt em cứ chớp chớp như cún con vậy. Khá đáng yêu mà cũng khá đáng sợ nữa.
_Minjeong à, tôi nói em nhìn tôi cũng chẳng sao nhưng là lúc tôi ngủ rồi cơ.
[còn tiếp]
MerrY Xmas. <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro