୧ ‧₊˚ 🍓 ⋅ ☆
Đêm đã khuya, đồng hồ chỉ quá mười một giờ ba mươi phút khi Heeseung đẩy cánh cửa nặng nề của trạm cứu hỏa và bước ra ngoài. Không khí lạnh lẽo của đêm tháng bảy ùa vào làm anh khẽ rùng mình. Áo khoác đồng phục màu xanh đậm của anh đã trở nên sộc sệch, vạt áo lấm lem bụi than và ám mùi khói nồng nặc như thể ngọn lửa từ vụ cháy chiều nay vẫn còn bám lấy anh không chịu buông.
Vụ cháy ngày hôm nay không lớn, chỉ là một kho hàng cũ ở ngoại ô đầy những thùng gỗ khô và giấy vụn nhưng vì gió đêm mạnh bất thường, thổi những đám lửa nhỏ thành một trận lửa lớn khiến cả đội cứu hỏa phải vật lộn đến tận giờ này mới dập tắt được. Mệt mỏi như những sợi dây vô hình quấn chặt lấy từng thớ cơ trên người anh.
Anh không lấy điện thoại ra để gọi về nhà. Không cần thiết. Trong tim anh, hình ảnh Jungwon hiện lên rõ ràng: cậu ngồi co ro trên ghế sofa trong căn hộ nhỏ của họ với một tách trà hoa cúc đã nguội lạnh từ lâu đặt trên bàn, đôi mắt to tròn dán chặt vào màn hình điện thoại, chờ một tin nhắn ngắn ngủi từ anh – "Anh về rồi." Cậu luôn đợi, dù là mười giờ đêm hay ba giờ sáng với sự kiên nhẫn mà Heeseung biết mình không bao giờ xứng đáng. Nhưng đêm nay, anh không vội. Có một việc quan trọng hơn đang chờ anh, một việc anh đã lên kế hoạch từ hơn một tháng nay.
Anh rảo bước qua con đường quen thuộc, đôi giày cao su cọ vào mặt đường nhựa phát ra những âm thanh khô khốc. Con hẻm nhỏ nằm khuất giữa hai tòa nhà cũ kỹ, nơi ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống mặt đường loang lổ phản chiếu những vũng nước đọng từ cơn mưa chiều. Mùi ẩm mốc của bê tông hòa quyện với hương đất sau mưa tạo nên một không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ. Tiệm trang sức nhỏ xíu nằm cuối hẻm hiện ra với tấm bảng hiệu gỗ đã phai màu khắc chữ "Kim's Jewel" mờ nhạt đến mức gần như không đọc được. Gió đêm làm bảng hiệu kêu cọt kẹt nhưng ánh sáng ấm áp hắt ra từ cửa kính lại như một lời mời gọi lặng lẽ kéo Heeseung bước vào.
Bà Kim - người thợ già với mái tóc bạc phơ buộc gọn sau gáy, ngẩng lên từ chiếc bàn gỗ nhỏ khi chuông cửa kêu leng keng. Bà đẩy cặp kính trễ xuống sống mũi, đôi mắt tinh anh nhìn Heeseung.
"Cậu đến đúng giờ thật." bà nói, giọng trầm trầm nhưng không giấu được chút thích thú.
"Tôi tưởng cậu bận dập lửa đâu đó mà quên mất cuộc hẹn này rồi chứ."
Heeseung mỉm cười nhạt, một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành.
"Cháu không quên được đâu, bà."
Anh đáp rồi kéo ghế ngồi xuống trước bàn. Đôi tay anh vẫn còn lấm lem bụi than đặt nhẹ lên mặt bàn gỗ sờn cũ.
Bà Kim lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp nhung đen nhỏ xíu đẩy về phía anh.
"Cậu chắc chứ?" bà hỏi, giọng nghiêm túc.
"Khắc chữ ở mặt trong lắc chân thì nhỏ lắm, phải nghiêng sát mới thấy được chữ. Mà làm cái này tốn công lắm, cậu biết đấy. Tôi phải dùng kính lúp để khắc từng chữ một."
Heeseung gật đầu, ánh mắt mỏi mệt nhưng lấp lánh một tia kiên định.
"Chỉ cần em ấy thấy là đủ, bà ạ."
Anh mở hộp, động tác chậm rãi như thể đang mở ra một điều gì đó thiêng liêng. Bên trong, trên lớp nhung đen mềm mại là một chiếc lắc chân bạc mảnh mai. Mắt xích nhỏ xíu lấp lánh dưới ánh đèn vàng của tiệm như những ngôi sao nhỏ rơi xuống từ bầu trời đêm. Anh cầm chiếc lắc lên, lật nhẹ một mắt xích, nơi dòng chữ được khắc tinh xảo hiện ra:
"HW - only for you."
Chữ nhỏ đến mức phải nghiêng sát mới đọc được nhưng đối với Heeseung nó như một lời thì thầm chỉ dành cho một người duy nhất.
Anh vuốt nhẹ chiếc lắc, cảm giác mát lạnh của kim loại như xoa dịu đi những căng thẳng của ngày dài.
"Cảm ơn bà."
Anh nói, giọng anh trầm nhưng ấm áp như thể đang gửi lời cảm ơn không chỉ cho chiếc lắc mà còn cho sự tỉ mỉ của bà Kim. Anh đứng dậy cất hộp nhung vào túi áo khoác rồi bước chân ra khỏi tiệm vững vàng hơn như thể chiếc lắc nhỏ bé ấy đang tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Căn hộ của họ nằm ở tầng bảy của một tòa chung cư cũ kỹ nơi những bức tường loang lổ vết thời gian và thang máy phát ra tiếng kêu kẽo kẹt mỗi lần hoạt động. Hành lang dẫn vào căn hộ thoang thoảng mùi sơn cũ hòa lẫn với hương ẩm mốc của những ngày mưa kéo dài, một mùi hương mà Heeseung đã quen thuộc đến mức nó trở thành một phần của "nhà".
Anh đẩy cửa vào, động tác nhẹ nhàng như một thói quen được rèn luyện để bản lề không kêu to sợ làm xáo trộn giấc ngủ của người đang chờ anh. Căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn ngủ trong phòng ngủ hắt ra vẽ lên tường những vệt sáng mờ ảo. Ánh sáng vàng nhạt ấy làm không gian trở nên ấm áp, dù căn hộ nhỏ bé chỉ vỏn vẹn một phòng khách nhỏ, một góc bếp chật chội và căn phòng ngủ nhỏ của hai người.
Jungwon đang cuộn mình trong chăn chỉ lộ ra một ít mái tóc nâu mềm mại, những lọn tóc rối nhẹ nhàng rũ xuống trán. Phần trán cậu khẽ nhíu lại, lông mày cau chặt và đôi môi mím như đang giữ lại một lời thì thầm không thành tiếng. Ngay cả trong giấc ngủ, cậu trông như đang lo lắng điều gì đó – có lẽ là một giấc mơ về ngọn lửa, về những ca trực dài bất tận của Heeseung hay đơn giản chỉ là nỗi sợ anh không trở về.
Heeseung đứng lặng ở ngưỡng cửa phòng, túi áo khoác vẫn còn nặng trĩu bởi chiếc hộp nhung nhỏ. Anh nhìn cậu, tim khẽ nhói. Jungwon luôn là như vậy: nhỏ bé, mong manh nhưng mạnh mẽ một cách kỳ lạ. Cậu có thể ngồi hàng giờ trên chiếc sofa cũ kỹ với một tách trà hoa cúc nguội lạnh và đôi mắt dán vào điện thoại để chờ một tin nhắn từ anh. Sự kiên nhẫn ấy, Heeseung biết là điều anh không bao giờ có thể đền đáp đủ.
Anh bước đến, đôi giày cao su cọ nhẹ lên sàn gỗ phát ra âm thanh khe khẽ. Anh ngồi xuống mép giường, cẩn thận để không làm chiếc giường cũ kêu cọt kẹt. Hơi thở anh nhẹ nhàng như sợ làm xáo trộn không khí yên tĩnh của căn phòng, nơi chỉ có tiếng thở đều đều của Jungwon và tiếng tích tắc mơ hồ của chiếc đồng hồ treo tường. Anh đưa tay kéo chăn xuống chậm rãi từng chút một.
Đôi chân nhỏ nhắn của Jungwon lộ ra, làn da trắng mịn gần như phát sáng dưới ánh đèn ngủ. Mắt cá chân cậu mảnh mai, vẫn còn lưu lại vết hằn mờ nhạt từ chiếc lắc nhựa rẻ tiền mà cậu từng đeo – loại lắc mua ở một sạp hàng rong ở chợ đêm, chỉ vài nghìn won nhưng Jungwon yêu thích đến mức cứ sửa đi sửa lại mỗi khi nó đứt.
"Nó đáng yêu mà." cậu từng nói, cười tươi khi xoay chân để chiếc lắc nhựa lấp lánh dưới ánh đèn đường.
"Em mà có người mua lắc chân xịn cho, chắc em yêu người ta luôn đấy."
Jungwon từng đùa, giọng cậu trong trẻo, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vì sao khi nhìn Heeseung. Đó là một buổi tối mùa hè, cả hai ngồi trên ban công nhỏ của căn hộ ăn kem vani từ một hộp giấy cũ, gió đêm thổi qua làm tóc Jungwon bay lòa xòa. Heeseung lúc đó chỉ cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm như thể cậu vừa vô tình gieo vào lòng anh một hạt giống. Câu nói ấy dù chỉ là lời bông đùa đã khắc sâu vào tâm trí anh trở thành một lời hứa không cần nói ra – một lời hứa rằng anh sẽ cho cậu thứ gì đó xứng đáng hơn, bền bỉ hơn như tình yêu của anh dành cho cậu.
Heeseung lấy chiếc hộp nhung từ túi áo khoác, ngón tay lướt qua lớp vải mềm mại của hộp, cảm giác hồi hộp xen lẫn dịu dàng dâng lên trong lồng ngực. Anh mở hộp, động tác chậm rãi như thể sợ làm xáo trộn khoảnh khắc này. Chiếc lắc chân bạc nằm gọn trong lớp nhung đen, mắt xích mảnh mai lấp lánh dưới ánh đèn ngủ. Anh cầm chiếc lắc lên, ngón tay lướt qua dòng chữ khắc bên trong:
"HW - only for you."
Chữ nhỏ đến mức phải nghiêng sát mới thấy nhưng với Heeseung, nó như một lời tuyên ngôn, một lời khẳng định rằng Jungwon là của anh và anh là của Jungwon.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy chân Jungwon, ngón tay chạm vào làn da mềm mại, cảm nhận hơi ấm từ cậu. Da cậu mát lạnh vì do nằm ngoài chăn quá lâu nhưng cái chạm ấy lại khiến tim Heeseung ấm lên. Cẩn thận, anh cài chiếc lắc vào mắt cá chân cậu, từng động tác chậm rãi như thể đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng. Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên khi khóa lắc khép lại, âm thanh nhỏ bé nhưng dường như đánh dấu một điều gì đó vĩnh viễn. Chiếc lắc ôm vừa khít mắt cá chân Jungwon, lấp lánh mỗi khi ánh đèn chiếu qua như một vòng tròn nhỏ giữ lấy một lời hứa.
Heeseung cúi xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào mắt cá chân Jungwon nơi chiếc lắc vừa được đeo. Nụ hôn ấy dịu dàng gần như thành kính như thể anh đang gửi gắm cả trái tim mình vào khoảnh khắc này.
"Từ giờ trở đi nếu ai nhìn xuống... họ sẽ biết em là của ai."
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Heeseung chạm vào mắt cá chân khiến Jungwon khẽ cựa mình như thể cơ thể cậu vô thức phản ứng với sự hiện diện của anh.
"Anh về rồi à...?"
Giọng cậu vang lên, khàn khàn vì vừa tỉnh giấc mang theo âm điệu lười nhác nhưng tràn đầy thân thuộc, một giai điệu mà Heeseung đã nghe hàng trăm lần nhưng không bao giờ chán. Cậu không mở mắt mà chỉ nhích người lại gần hơn, bàn tay nhỏ bé tìm lấy tay anh trong bóng tối. Những ngón tay mảnh mai của Jungwon hơi lạnh, có lẽ vì nằm ngoài chăn quá lâu trong đêm se lạnh nhưng cái siết tay nhẹ nhàng ấy lại ấm áp đến lạ như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm cả lồng ngực Heeseung.
"Em tưởng anh quên em mất rồi..." cậu thì thầm, giọng ngái ngủ xen lẫn một chút trách móc trẻ con.
"Lâu quá... làm em mơ thấy anh bị thương..."
Lời nói của Jungwon dù mơ màng lại như một nhát dao vô hình đâm vào tim Heeseung. Anh nhắm mắt, để hơi ấm từ bàn tay cậu lan tỏa trong mình. Anh biết những giấc mơ ấy không phải hiếm. Công việc của anh phải đối mặt với lửa và khói mỗi ngày luôn khiến Jungwon lo lắng. Nhưng nỗi sợ ấy, Heeseung cảm nhận được qua cách cậu siết chặt tay anh mỗi khi anh trở về, qua cách cậu luôn để đèn ngủ sáng như một ngọn hải đăng nhỏ dẫn đường cho anh trong đêm.
Anh kéo chăn lên nhẹ nhàng đắp lại cho cả hai rồi ôm lấy Jungwon từ phía sau. Cánh tay anh vòng qua eo cậu siết nhẹ như muốn giữ cậu thật chặt để xua tan những giấc mơ không hay. Tay còn lại của anh đặt lên mắt cá chân Jungwon, ngón tay lướt qua chiếc lắc bạc vừa được đeo cảm nhận sự mát lạnh của kim loại hòa quyện với làn da ấm áp của cậu.
"Anh không quên đâu."
"Anh chỉ muốn em đeo cái này trước rồi mới ôm được."
Jungwon khựng lại một giây như thể vừa nhận ra một cảm giác lạ lẫm chạm vào da mình. Cậu bật đèn ngủ, động tác hơi vụng về vì còn ngái ngủ. Ánh sáng vàng dịu tràn ra, lan tỏa khắp căn phòng soi rõ chiếc lắc bạc lấp lánh trên mắt cá chân cậu.
Jungwon ngồi dậy, chăn trượt xuống khỏi vai để lộ chiếc áo phông rộng thùng thình mà cậu hay "mượn" từ tủ đồ của Heeseung. Đôi mắt cậu mở to, long lanh dưới ánh đèn như thể không tin vào những gì mình đang thấy. Bàn tay run run chạm vào mắt xích mảnh mai của chiếc lắc, ngón tay lướt qua từng mắt xích nhỏ xíu.
"Cái này... là cho em thật sao?"
Cậu nghiêng sát vào, nâng chân lên để nhìn rõ hơn. Dưới ánh đèn, dòng chữ khắc bên trong một mắt xích hiện ra rõ ràng:
"HW - only for you."
Jungwon đọc khẽ, giọng cậu run run như thể mỗi chữ là một nhịp tim đang đập. Đôi mắt cậu long lanh không rõ vì ánh đèn phản chiếu hay vì những giọt nước mắt đang chực trào. Cậu ngẩng lên nhìn Heeseung, môi khẽ mấp máy nhưng không tìm được lời nào đủ để diễn tả cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
"Anh... anh mua từ khi nào vậy?"
Heeseung không trả lời ngay. Anh kéo Jungwon ngã lại xuống giường. Anh ôm chặt cậu trong vòng tay, môi kề sát tai cậu để hơi thở ấm áp phả vào da cậu mang theo mùi khói nhàn nhạt hòa lẫn với hương nước hoa gỗ quen thuộc của anh.
"Từ lúc em nói thích lắc chân."
"Và từ lúc anh biết em là người duy nhất khiến anh muốn trói buộc một ai đó."
Jungwon im lặng nhưng Heeseung cảm nhận được nhịp tim cậu đập nhanh hơn qua lớp áo mỏng. Cậu quay người lại đối diện với anh, đôi mắt lấp lánh như hai vì sao trong bầu trời đêm. Ánh sáng từ đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt cậu làm nổi bật những đường nét mềm mại – đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao và đôi môi vẫn còn hơi mím chặt vì xúc động.
"Anh ngốc thật đấy."
Cậu nói, giọng nghèn nghẹt nhưng khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu tiên sau một cơn mưa.
"Mua cái này làm gì... Em đâu cần lắc xịn để biết anh yêu em."
Heeseung mỉm cười, nụ cười hiếm hoi mà Jungwon luôn nói là "đẹp hơn cả ánh đèn cứu hỏa". Anh đưa tay vun nhẹ tóc cậu, ngón tay lùa vào những lọn tóc mềm mại để cảm nhận sự mượt mà.
"Nhưng anh muốn."
"Anh muốn em có thứ gì đó nhắc em rằng dù thế giới có cháy rụi, dù anh có phải đi qua bao nhiêu ngọn lửa anh vẫn sẽ tìm cách trở về với em."
Jungwon không nói gì nữa. Cậu chỉ rúc sâu vào ngực Heeseung, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh như thể sợ anh sẽ biến mất nếu cậu buông ra. Chiếc lắc khẽ rung lên khi cậu động đậy, phát ra những âm thanh nhỏ xíu như tiếng chuông gió lảnh lót trong đêm tĩnh lặng. Âm thanh ấy nhỏ bé lại như một lời thì thầm giữa hai người, một lời hứa không cần nói thành lời – rằng họ thuộc về nhau bất kể thời gian hay hoàn cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro