Chương 9. Chầm Chậm Bước Vào

Một Jeon tiên sinh bận bịu làm việc đúng là không chăm sóc cho mèo nhỏ tử tế được. Vì để cảm tạ cái tình nuôi mèo của Chan, anh kiên quyết bồi thường bộ sofa, lại mua thêm một cái nhà cây cho mèo, tốn cả bữa chiều để lắp ráp.

Thật ra cách lắp nhà cây rất đơn giản, nhưng Jeon tiên sinh nom rất chi là thông lại lại hình như không am hiểu lắm về cách lắp thủ công kiểu này, không lắp sai chỗ này thì sẽ sai chỗ khác.

Chan nhìn mà thấy nóng ruột, rất muốn tự tay làm, lại sợ khiến Jeon tiên sinh bẽ mặt, chẳng thốt mấy câu không mấy tế nhị đó, bởi vậy bèn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tay cầm quyển sách, chốc thì đọc sách, chốc thì liếc sang anh, im lặng kiên nhẫn đợi anh lắp. Mèo con không được quậy đồ chơi mới ngay, bèn bất mãn ầm ĩ mãi, lăn lóc soàn soạt mấy vòng trên đất, cuối cùng là mệt đến nỗi ghé bên cửa sổ ngủ.

Thấy trời đã sẩm tối, Chan cân nhắc về tình hàng xóm láng giềng mọi khi, lí nhí mời anh ở lại ăn cơm tối. Không biết có phải là ảo giác không mà lời mời vừa được thốt ra, thoáng chốc hiệu suất của Jeon tiên sinh đã nhanh hơn mấy lần lận, còn rảnh rang ngoái đầu nhoẻn cười: “Vậy phiền cậu Lee nhé… canh cà tím lần trước ngon lắm.”

Cậu ngơ ngác gật đầu, khi đi vào bếp thì không khỏi quay đầu lại nhìn, nhà cây cho mèo đã làm xong xuôi.

… xem ra tích góp kinh nghiệm suốt cả chiều, rốt cuộc Jeon tiên sinh cũng đã thông não, giác ngộ chân lý rồi.

Kì nghỉ lễ chẳng mấy chốc đã trôi qua, Chan không hiểu nỗi khổ của tộc đi làm, nhưng khi sáng sớm tỉnh giấc phát hiện tấm bưu thiếp bên cạnh cửa, cậu vẫn khá là ngạc nhiên.

Thời gian lại quay về trước khi đón Tết, ngày nào cậu cũng nhận hai tấm bưu thiếp, một tấm chúc buổi sáng, một tấm chúc ngủ ngon. Nhưng lần này cậu và Jeon tiên sinh đã có thêm đề tài chung là mèo con, nên Wonwoo sẽ thường đến nhà cậu ngồi chơi với mèo một lát.

Dường như cậu đã quen với việc người này bước vào vỏ ốc sên của cậu mất rồi.

Chú chim lớn được kéo vào động cây trong thoáng không đành lòng ấy, đã trở thành khách quen của sóc con.

Còn thường ngậm theo chút ít quà cáp, toàn là những điều bất ngờ nho nhỏ.

Lâu lắm rồi cậu mới có được niềm vui đến nhường ấy.

Mức độ hớn hở khi nhận bưu thiếp và gặp Jeon tiên sinh đã vượt qua ranh giới nào đó. Chan hồn nhiên không hề hay biết, cậu đang tích cực dẫn sói vào nhà.

Wonwoo vẫn đầy vẻ kiên nhẫn, dẫu đã xâm nhập vào địa bàn rồi, nhưng cư xử với con mồi ngây thơ không biết gì bên miệng mình thì vẫn chọn cách chầm chậm mưu tính, thong dong đưa cậu vào lòng mình.

Đối với Chan, những ngày tháng như vậy không thể tốt hơn được nữa. Sự tiếp cận của Jeon tiên sinh, đã khuấy đảo cục diện ưu sầu cô đơn của trước đây, cậu cảm thấy mình đã sống lại.

Mèo con vàng cũng có tên, do Jeon tiên sinh đặt, gọi là Tùng Tùng. Tùng Tùng là một chú mèo hoạt bát trong loài mèo, suốt ngày nhảy lên tót xuống, cứ muốn chạy ra ngoài chơi. Vì vậy, Chan giẫm một bước chân ra ngoài đầu tiên.

Thi thoảng cậu sẽ đưa Tùng Tùng ra ngoài một vòng vào ban đêm, tuy chỉ đi cho có, giống y như đang tuần tra ranh giới, song không hề kháng cự việc ra khỏi cửa nhà như trước nữa.

Wonwoo xem trong mắt, lòng thầm mừng vui, hiếm khi tốt tính ở công ty, suốt nửa tháng không khẩu nghiệp với ai, khiến cả nhóm len lén run sợ, tưởng anh đang ém chiêu lớn. Thế là ai nấy trở nên cẩn thận hơn, sai sót trên công việc giảm bớt, Jeon tiên sinh đôi bên thuận lợi, xuân phong đắc ý.

Biến cố xảy ra vào một đêm khuya thứ sáu nào đó.

Wonwoo sinh tăng ca quanh năm suốt tháng, hở ra là đến mười giờ mười một giờ, thường hay đêm muộn không về nhà. Nhưng từ sau khi đưa bưu thiếp cho Chan, nếu anh không ngủ lại thì nhiều đêm vẫn sẽ về nhà, bởi sếp khá là tốt tính nên hôm nay thả anh về nhà sớm.

Lúc về vừa đúng bảy giờ tối.

Hiện giờ, chắc Chan đang nấu bữa tối rồi đây.

Wonwoo đương suy tính xem làm sao để ăn chực cơm tối nhà cậu thì cửa thang máy mở, anh hí hửng đi ra ngoài, hẵng còn chưa đến cửa thì đã nghe giọng nói sắc bén không khống chế được của Chan: “Nơi này không chào đón anh! Mời anh về cho!” cậu thanh niên thường luôn dịu giọng nhỏ nhẹ, lúc cao giọng nghe như dây đàn kéo căng, lúc nào cũng sẽ đứt đoạn.

Sắc mặt Wonwoo sầm xuống.

Một người đàn ông lạ mặt đang đứng trước cửa nhà cậu, mặc đồng phục của bảo vệ.

Cậu sóc của anh cả người căng cứng, ánh nhìn cảnh giác, thậm chí còn chứa cả nỗi căm hận và sợ hãi, liều mạng chắn trước cửa nhà, cơ thể gầy run rẩy, cả người như con diều được thả giữa trời cao, dây dù vừa đứt thì sẽ rớt xuống khỏi bầu trời ngay. Tùng Tùng cũng đứng bên chân cậu, lông dựng đứng, léo réo kêu meo meo vừa cảnh cáo vừa bất an.

Người bảo vệ nọ mở lời: “Em họ này, đừng trở mặt thế chứ, tao với mẹ tao tìm mày nhiều năm đến vậy, nhìn mày giờ đang sống trong tiểu khu như này, chẳng lẽ còn không có tiền ư?”

Gã vừa mở miệng, mặt cậu đã tức thì đỏ gay, môi run run, nghiến từng chữ qua kẽ răng: “Tôi… không nợ nhà anh, thứ gì hết.”

Gã bảo vệ nọ lại toan mở miệng, vai bỗng bị người vỗ.

Người đàn ông cao lớn đứng ngay sau gã, mặc vest, đeo cà vạt, khí thế bức người, mặt lạnh như băng: “Anh không phải bảo vệ của tiểu khu này phải không, thế mà dám đến đây gây sự.” Anh truyền một cái nhìn trấn an cho cậu, giọng càng lạnh lùng hơn, “Mau cút ngay đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Nom gã bảo vệ đeo bộ mặt hung ác, nhưng khi đụng độ phải ánh mắt của Wonwoo vẫn co rúm theo bản năng, vội chống hông: “Mày là ai, đi lo chuyện không đâu vậy!”

Wonwoo vờ muốn báo cảnh sát.

Gã đàn ông vội vươn tay cắt ngang: “Này này, mày làm gì đó, tao đến đòi nợ cơ mà! Mày là hàng xóm của nó đúng không, mày quan tâm nó làm gì, nó nợ tiền nhà tao! Trốn nợ suốt mấy năm nay rồi!”

Trong lòng Chan hừng hực lửa giận, nhưng cậu ăn nói vụng về, không nói vặn được gã, tức đỏ cả mắt. Thoáng chốc lúc nhìn thấy Wonwoo, lòng cậu vừa thấy kiên định và sợ hãi.

Jeon tiên sinh đến rồi… Nhưng một chuyện xấu mặt như thế mà để Jeon tiên sinh biết được thì sẽ nhìn cậu thế nào đây?

Tùng Tùng thấy Wonwoo, cũng dần bình tĩnh hẳn song, miêu đại gia vẫn cảnh giác nhìn chòng chọc vào gã đàn ông lạ hoắc nọ, trông như lúc nào cũng sẽ nhảy phắt lên, thi triển miêu trảo thần công và miêu miêu quyền bình thường hay khổ luyện trên bàn cào móng.

Hỡi con người đến từ xó nào đó, dám cả gan bắt nạt sóc con nhà ta à!

Wonwoo híp mắt, dựa vào ưu thế về chiều cao, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông từ trên cao xuống: “Cậu ấy nợ tiền nhà anh? Nợ bao nhiêu?”

Gã duỗi tay ra, chẳng chần chờ báo một con số: “Ba trăm triệu!” Nghĩ lại, đoạn nói tiếp, “Không đúng, là năm trăm triệu!”

Wonwoo đang định mở miệng thì Chan đứng cạnh cửa đã không thể nhịn được nữa, bèn bực dọc lắp bắp mở lời: “Tôi… không nợ tiền nhà các người!”

“Ha!” Gã đàn ông nhất thời quên khuấy Wonwoo đi, xoay người chỉ thẳng vào mũi cậu mà chửi, “Mày ăn đồ nhà tao, dùng đồ nhà tao, lễ tang bố mẹ mày toàn là nhà tao chi tiền ra để lo liệu cho. Đồ ăn cháo đá bát, buồn thay bố mẹ mày là tiến sĩ du học gì đó, mà lại sinh ra cái thứ của nợ này, cả nhà ba người mày đều là bọn sính ngoại, là lũ mắt xanh mũi lõ lòng lang dạ sói!”

“Đủ rồi!” Trán Wonwoo nổi gân xanh, lạnh lùng cắt ngang, “Mày muốn tự cút, hay để tao giúp mày cút?”

Gã đàn ông mắt điếc tai ngơ, chỉ vào mũi cậu định chửi tiếp nữa, sau đó bỗng thốt không nên lời. Ấy vậy mà Wonwoo xách cổ áo sau gáy gã lên, nhấc gã sờ sờ ra đó!

Người đàn ông bình thường hay nhã nhặn và điềm đạm, nay đôi mắt đè sâu lửa giận và lệ khí, gằn từng chữ một: “Tao không biết mày trà trộn vào đây như thế nào, nhưng mày đến từ cái xó nào, thì giờ chạy về chỗ đó, nếu để tao biết mày còn dùng dằng với cậu ấy nữa.” Anh dừng một lát, mặt lạnh tanh, “Mày sẽ hối hận đấy.”

Hoàn toàn không giống như đang nói đùa. Không chỉ gã đàn ông xa lạ mà đến cả Chan cũng điếng người.

Wonwoo thả gã ra, trong giọng nói không có chút độ ấm nào: “Cút.”

Gã đàn ông kinh hồn bạt vía, tay chân như nhũn hết cả, vội vã chạy không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro