Chương 3

Độ hiếm - SSR

Jeon Wonwoo có chút không bình thường.Đây là kết luận mà Moon Junhui đưa ra sau khi lặng lẽ quan sát Jeon Wonwoo suốt một tuần.Jeon Wonwoo dường như quá chăm sóc cậu, theo ghi chép quan sát của Moon Junhui  trong tuần này, Jeon Wonwoo đã vô cớ mời cậu ăn hai bữa xiên thịt cừu, ba cây kem que và bốn cái bánh nhỏ. Đặc biệt là việc thay cậu làm công việc lấy nước cả tuần càng trở nên kỳ lạ. Jeon Wonwoo từ bao giờ lại chăm chỉ thế này?

"Tôi thật sự nghi ngờ cậu có âm mưu gì với tôi."

"Tôi là người xấu tính như vậy sao?"

"Vậy thì buông cái quần jeans của tôi ra... lỗ thủng cậu cứ gãi càng ngày càng to..."

"Không sao, càng to thì càng mát."

Nhìn xem, thật sự quá không bình thường.Moon Junhui tự nhắc nhở bản thân không được đầu hàng trước sức quyến rũ của những chiếc bánh nhỏ, lý thuyết của tổ tiên vẫn có giá trị tham khảo. Câu nói đó là gì nhỉ?

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*" .Đừng có mơ mà làm gì xấu xa"
*Nếu một người tự dưng tỏ ra ân cần, nhiệt tình với bạn mà không có lý do rõ ràng, thì rất có thể người đó đang có ý đồ hoặc mục đích nào đó không tốt.

"Cậu sao lại có thể nghĩ xấu về bạn cùng bàn như vậy? Cậu còn muốn ăn nhân đậu đỏ không?"

"Thật ra tôi thích nhân thịt chà bông mật ong hơn."

"Ngày mai tôi sẽ mua cho cậu."

Cái gì thế này! Moon Junhui liếm những vụn đậu đỏ trên khóe miệng, không khỏi buồn bã nghĩ rằng có lẽ mình đã rơi vào bẫy của Jeon Wonwoo.Mỗi trường học đều sẽ gặp phải một thầy giáo thể dục có những ý tưởng kỳ quái không thể tiêu tốn hết, họ thường biến những ý tưởng "thần kỳ" của mình thành trò đùa trong mắt học sinh, làm người ta không biết phải bắt đầu chê bai từ đâu.

Ví dụ như người này.

"Chắc mọi người đều đã nghe qua trò chơi thiwr thách lòng tin đúng không? Hôm nay chúng ta sẽ chơi phiên bản đơn giản để kiểm tra độ tin tưởng giữa hai bạn cùng bàn!"

Trước khi phàn nàn, Moon Junhui đứng trước Jeon Wonwoo vẫn còn cảm thấy may mắn. Nếu chuyện này xảy ra vào giữa học kỳ trước, thì thay vì kiểm tra độ tin tưởng vớ vẩn, Jeon Wonwoo có lẽ sẽ thích nhìn cậu ngã đến chết hơn. Moon Junhui không suy nghĩ gì, nhắm mắt và ngả người ra phía sau.Cậu đã được đỡ. Đây là điều không có gì phải nghi ngờ, dù sao Jeon Wonwoo cũng đã mời cậu ăn bao nhiêu bánh nhỏ rồi. Jeon Wonwoo ấm áp lạ thường, chiếc áo sơ mi của hắn chắc chắn rất thấm mồ hôi, nếu không tại sao lưng lại ướt nhèm thế này. Jeon Wonwoo ôm chặt lấy cậu, không biết hắn định ôm như vậy đến bao giờ. Jeon Wonwoo, hắn...

Jeon Wonwoo ngậm vành tai của Moon Junhui .

"Cậu! Cậu sao lại còn cắn người nữa hả?!!"

"Nói bậy. Tôi rõ ràng đang liếm cậu."

Nhìn xem, quá không bình thường. Jeon Wonwoo thật sự đã từ bỏ hình tượng "anh chàng nóng tính" để làm trò lưu manh rồi! Cảm giác bị ôm chặt trong mùa hè nóng bức thật sự không dễ chịu chút nào. Moon Junhui vùng vẫy, nhưng Jeon Wonwoo vẫn không có ý định buông tay. Hai người đứng trong góc sân thể dục mát mẻ, các bạn học bên cạnh đã bắt đầu vòng chơi tiếp theo. Moon Junhui nhìn vào đầu ngón chân của họ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bực bội. Phản xạ có điều kiện lâu dài khiến cậu không khỏi nghi ngờ đây có phải lại là một trò đùa ác ma của hắn. Jeon Wonwoo thậm chí còn cắm cằm vào hõm cổ của cậu.

"Cậu có buông tay không? Tôi đếm đến ba..."

"Cậu đếm đến ba trăm tôi cũng không buông."

Ánh mắt tò mò của những người xung quanh rơi vào họ, Jeon Wonwoo còn gối đầu vào vai cậu, nghịch ngợm cọ cọ. Moon Junhui không thể giữ được bình tĩnh, cậu giơ chân lên giẫm mạnh vào đôi giày trắng của Jeon Wonwoo, nhân lúc hắn còn sửng sốt, cậu đẩy hắn ra.

"Sau này đừng có trêu đùa như vậy nữa. Chẳng vui chút nào."

Nửa khuôn mặt Moon Junhui ẩn trong bóng râm tòa nhà đổ xuống, nửa bên môi lộ ra dưới ánh mặt trời lạnh lẽo khẽ động, dường như thiếu đi một nửa kia thì không thể ấm áp trở lại.Jeon Wonwoo nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt lạnh lẽo trong bóng râm của cậu, cố gắng tiến lên kéo cậu ra, nhưng bị cậu tránh né. Moon Junhui hoàn toàn đứng trong bóng tối. Nhưng Jeon Wonwoo mới là người bị bóng tối nuốt chửng.

Moon Junhui có chút hối hận.

Cậu tưởng rằng đoạn kết của tiết thể dục hôm đó sẽ sớm qua đi, không ngờ những gì đã xảy ra hôm đó lại như thể đã nhấn nút khởi động lại mối quan hệ của cậu và Jeon Wonwoo. Hắn không chỉ không nói chuyện với cậu nữa, mà ngay cả những lời mỉa mai châm chọc trước đây cũng không còn. Jeon Wonwoo tránh né cậu.

Ngày hôm đó Jeon Wonwoo bị đẩy ra, cả người đắm chìm trong ánh nắng chói chang, vẻ mặt dường như bị hòa tan, không nhìn rõ. Đôi giày thể thao trắng của hắn phản quang trắng xóa, một vết giày xám trên đó có chút chói mắt. Bây giờ vết tích chói mắt kia đã in hằn lên người Moon Junhui, khiến cậu ngồi đứng không yên. Jeon Wonwoo không còn nói chuyện với cậu nữa, Jeon Wonwoo thà cứ châm chọc cậu như trước đây còn hơn. Cậu thử chủ động nói chuyện, nhưng mỗi lần ném ra câu hỏi, nó như rơi vào biển cả, không có chút hồi âm nào. Moon Junhui nghi ngờ mình có phải đã trở thành người vô hình rồi không?

Vậy tại sao cậu lại bị gọi ra ngoài?

Cô gái lần trước thổ lộ với cậu lại đến tìm cậu. Moon Junhui lặng lẽ đi theo sau cô, thầm nghĩ rằng mình cũng chẳng thà trở thành người vô hình. Hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh, trên mái nhà không có gió, bầu trời phía sau cô gái xanh thẳm, vài đám mây hồng nhạt lững lờ trôi. Moon Junhui không dám nhìn vào ánh mắt đầy nhiệt tình của cô, ánh mắt cậu lướt qua cô, tùy tiện quan sát chiếc cầu thang gắn trong bầu trời xanh thẳm.Cậu nhìn thấy Jeon Wonwoo bước ra từ trong đó.

Jeon Wonwoo lại đứng dưới ánh nắng, đối diện với cậu, chiếc áo T-shirt rộng thùng thình của hắn theo từng động tác mà lúc lắc qua lại, bầu trời phía sau sâu thẳm như muốn nuốt chửng hắn. Nhưng Jeon Wonwoo đang từng bước tiến lại gần cậu. Hắn đi rất chậm, dường như đang cố gắng chống lại một lực lượng vô hình từ trên trời, nét mặt của hắn vẫn bình thản như những ngày qua, thậm chí khi hắn tiến lại gần và nắm tay Moon Junhui , hắn cũng chẳng hề có vẻ gì đặc biệt, giống như đang cầm lấy một món đồ nhỏ của riêng mình. Moon Junhui cảm thấy mình như bay bổng, như thể Jeon Wonwoo thật sự đã nhấc cậu lên. Cậu nghe thấy Jeon Wonwoo nói một câu nhẹ bẫng khi đi qua cô gái ấy:

"Từ giờ đừng đến tìm Moon Junhui nữa."

Khi xuống cầu thang, cô gái không đi theo. Cô ấy cảm thấy thế nào, có khóc hay không, Moon Junhui không chắc, và cậu cũng không còn tâm trạng để đoán nữa. Giữa họ vẫn là sự im lặng, giống như cảnh tượng hôm đó dưới cơn mưa. Nhưng lại khác biệt, Jeon Wonwoo vẫn nắm tay cậu, tay hắn ướt đẫm mồ hôi, ánh sáng chiếu qua cửa sổ cầu thang làm tai hắn đỏ bừng. Jeon Wonwoo nắm tay cậu quay trở lại lớp, im lặng đeo balo cho Moon Junhui , im lặng chỉnh lại cổ áo bị nhăn, rồi lại im lặng nắm tay cậu, tự nhiên và chắc chắn. Lần này,Moon Junhui lại không tự chủ được mà mím chặt môi thành một đường thẳng, vừa căng thẳng, lại vừa có chút mong đợi khó hiểu.

Trước khi tiếng chuông báo tan học vang lên phía sau họ, cuối cùng Jeon Wonwoo cũng quay đầu lại. Lúc đó, Moon Junhui đang nhìn chằm chằm vào tai đỏ của hắn, ánh mắt chưa kịp rút lại đã va vào đôi mắt của Jeon Wonwoo. Đôi mắt hẹp dài đó giống như tay của hắn, cũng đầy mồ hôi, trong đôi mắt ấy có sự chân thành mà ngay cả lớp kính của kính mắt cũng không thể che giấu. Jeon Wonwoo nói,

"Cậu có thể đừng ghét tôi không?"

Moon Junhui trong giây lát quên mất cách thở. Câu nói đó khiến cậu như bị đinh đóng tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp của cậu phản chiếu bóng dáng của Jeon Wonwoo ngày càng tiến lại gần.

Jeon Wonwoo ôm lấy cậu.

Âm thanh sắc nét của tiếng chuông lấn át tiếng ồn ào của đám đông. Jeon Wonwoo ôm lấy cậu hình như còn nói gì đó, nhưng Moon Junhui không nghe rõ, chỉ cảm thấy lồng ngực đang đập rộn ràng khi hai người sát lại gần nhau.Moon Junhui từ từ giơ tay lên chạm vào xương bướm nhô ra của Jeon Wonwoo, rồi hắn đột nhiên như mất hết sức lực, dựa vào cậu. Môi hắn áp vào tai cậu, chỉ cần động một chút là có thể hôn lên đó. Vì vậy, mỗi lần hắn nói một từ, lại hôn lên tai đã đỏ ửng của cậu.

Lần này, Moon Junhui nghe thấy rồi.

Giọng nói trầm thấp của Jeon Wonwoo phát ra từ lồng ngực gần kề.

"Hôm nay là thứ Sáu, không có tiết tự học buổi tối. Nhà tôi không có ai, cậu có muốn đến chơi không?"

Moon Junhui mơ màng bị kéo đi suốt một quãng đường, cho đến khi dừng lại trước cửa nhà của Jeon Wonwoo, cậu vẫn còn mơ màng. Cũng giống như lần mời hắn đi chơi vào chiều hôm đó, lần này đồng ý với Jeon Wonwoo cũng như không suy nghĩ qua.

A, quả thật là sự tình cờ kỳ lạ.

Cậu thậm chí không nhớ nổi mình đã đồng ý với Jeon Wonwoo như thế nào.

"Đang nghĩ gì vậy? Cậu cứ không tập trung suốt."

Jeon Wonwoo mở cửa, quay đầu lại nhìn Moon Junhui , giọng nói chứa đầy ý cười, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu một vệt qua mặt hắn, làm khuôn mặt lạnh lùng ấy trở nên ấm áp đến đáng ghét. Jeon Wonwoo vẫn cười, hai bên khóe miệng đều nhếch lên, công tắc bật lên phát ra một tiếng "bụp" rõ ràng như đâm thẳng vào trái tim của Moon Junhui .

Thật sáo rỗng. Moon Junhui không cam tâm, cậu lại thế mà rung động. Trong phòng tĩnh lặng, hai người ngồi đối diện nhau, bàn trà giữa họ đầy ắp đồ ăn vặt, tất cả đều là những món mà Moon Junhui đã mang đến trường mà Jeon Wonwoo đã ghi nhớ thật kỹ. Nhưng lúc này, Moon Junhui không còn cảm giác thèm ăn. Mặc dù Jeon Wonwoo ngồi đối diện với cậu, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn như thể có thể vặn vẹo cảm xúc bất cứ lúc nào. Và Jeon Wonwoo còn có vẻ do dự, như thể có điều gì đó muốn nói nhưng lại không thốt ra được.

Moon Junhui lặng lẽ lấy điện thoại ra. Hôm nay cậu định chơi một ván game.Âm thanh nền của trò chơi dường như là âm thanh duy nhất trong căn phòng, tiếng "đinh đinh" liên tục vang lên, đánh vào màng tai căng thẳng của cả hai. Moon Junhui chơi game mà lòng không chú tâm, độ sáng màn hình điện thoại được chỉnh thấp đến mức chỉ có thể phản chiếu bóng dáng căng thẳng không kém  của Jeon Wonwoo đang ngồi trên ghế sofa đối diện. Jeon Wonwoo liên tục kéo những sợi chỉ trên vỏ bọc sofa, vài lần hít sâu khiến Moon Junhui tưởng hắn sắp nói ra điều gì đó quan trọng. Trong phòng có máy lạnh, nhưng Moon Junhui vẫn cảm thấy mồ hôi lấm tấm. Jeon Wonwoo hắt hơi một cái, khiến Moon Junhui hoảng hốt làm rơi điện thoại.

Đây cuối cùng cũng là cơ hội để hai người vốn gần như hóa thành tượng đá có thể động đậy. Jeon Wonwoo nhặt điện thoại bị trượt rơi dưới chân, đưa lại cho Moon Junhui. Hắn vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại, nơi độ sáng đã được giảm xuống mức thấp nhất. Khuôn mặt căng thẳng của hắn bất ngờ giãn ra, rồi cậu bật cười. Trên màn hình điện thoại, trong ô tìm kiếm của trình duyệt, có một câu hỏi hiển hiện:

"Có người đồng tính có vẻ muốn tỏ tình với mình, nhưng cậu ấy rất căng thẳng, nên khuyến khích cậu ấy như thế nào?"

Moon Junhui hét lên và vội vã cướp lại điện thoại từ tay Jeon Wonwoo. Hắn cố gắng nén cười, nhưng ánh mắt lại không thể tránh khỏi hướng về chàng trai đang ngồi trên sofa, vẻ mặt đầy oán hận nhìn mình.

"Cậu không cần phải tìm nữa đâu."

Jeon Wonwoo nhìn xuống người bạn to lớn đang cố gắng giấu mình, sau một lúc ngập ngừng, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào má đỏ ửng của Moon Junhui . Cậu co người lại nhưng không tránh đi, điều này chỉ khiến hắn càng thêm tự tin. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng người chỉnh lại tư thế của cậu, làm cậu gần như gập người lại.

"Tôi thực sự rất căng thẳng, và có vài lời muốn nói với cậu."

Jeon Wonwoo nhìn thẳng vào Moon Junhui , người sau vì ngượng ngùng mà nhắm chặt mắt, mặt mày nhăn nhó.

"Nhưng cậu phải hứa với tôi, dù chuyện gì xảy ra, cậu cũng không được ghét tôi."

Moon Junhui gật đầu.

"Cũng không được im lặng với tôi."

Cậu lại gật đầu.

"Cũng không được xa lánh tôi."

"Cậu có nói không?"

Moon Junhui hé mắt nhìn lên, cậu càng chắc chắn hơn về điều sắp xảy ra, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là Jeon Wonwoo - người bình thường luôn kiêu căng, giờ lại muốn nói chuyện với cậu như thế này, thậm chí là đặt ra điều kiện. Những câu mệnh lệnh này cũng không thể gọi là điều kiện.Nhưng tất cả đã không còn quan trọng. Jeon Wonwoo dùng hai tay ôm nhẹ vòng eo mảnh mai của Moon Junhui , như buổi chiều tan học, hắn áp môi lên tai cậu, hơi thở ấm áp mang theo một cảm giác ẩm ướt, khiến một nửa cơ thể của Moon Junhui run lên.

"Tôi thích cậu, Moon Junhui . Tôi muốn yêu cậu."

Mặc dù trái tim Moon Junhui như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cậu vẫn run rẩy hỏi câu hỏi quẩn quanh trong tâm trí cậu suốt mấy tháng qua.

"Trước khi tôi đồng ý, cậu phải nói cho tôi biết,"

Cậu nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Jeon Wonwoo, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt của hắn, đôi mắt ấy không rõ là vì khoảng cách quá gần hay vì không đeo kính mà có chút mờ, thân hình gầy gò của hắn được ánh sáng ấm áp bao quanh, hoàn toàn không còn dáng vẻ cứng rắn thường ngày.

"Cậu thật sự thích tôi từ khi nào? Tại sao hôm ấy lại đi tìm tôi?"

Cậu nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, trong đó phản chiếu bóng hình nhỏ bé của chính mình.

"Cậu có phải đã thầm mến tôi lâu rồi không?"

"Không biết."

Jeon Wonwoo cười chặn lại lời than phiền sắp thốt ra của Moon Junhui. Khi hôn, lưỡi của Jeon Wonwoo thật linh hoạt. Đó là suy nghĩ duy nhất mà Moon Junhui có thể nghĩ trong lúc bị hôn cho choáng váng. Về sau, Moon Junhui coi ngày hôm đó là kỷ niệm. Điều khiến Jeon Wonwoo không vui trong suốt một thời gian dài chính là kỷ niệm không phải là lúc họ chính thức yêu nhau, mà là tối hôm đó, Moon Junhui đã có SSR đầu tiên của mình. A, một ngày nào đó hắn nhất định phải vứt cái trò chơi này đi.Jeon Wonwoo u oán nằm cạnh Moon Junhui , nhưng bạn trai hắn thì đeo tai nghe, chơi game mà chẳng thèm để ý đến hắn.

Thật là phiền phức.

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro