Chương 40
Đến buổi chiều Kwon Soonyoung đã hạ sốt.
Cậu ở nhà Jeon Wonwoo đợi đến nhàm chán, nhiệm vụ hằng ngày đều đã làm xong. Cậu muốn chơi trò chơi mới mua hôm qua, nằm ở trên giường gọi Jeon Wonwoo, muốn về ký túc xá lấy máy chủ và hai bộ quần áo.
Lúc đầu Jeon Wonwoo muốn đi thay cậu, nhưng Kwon Soonyoung cũng muốn tham gia chọn trò chơi, với lại cậu còn có mấy trò chơi cũ để ở ký túc xá, có thể Jeon Wonwoo sẽ không tìm ra được.
Jeon Wonwoo cùng cậu giằng co ước chừng khoảng nửa phút rồi thỏa hiệp, đưa cậu về khuôn viên ký túc xá.
Áo khoác Kwon Soonyoung đang mặc trên người là của Jeon Wonwoo, cả người như được bao bọc bởi mùi hương của Jeon Wonwoo. Cậu ngồi trong xe của Jeon Wonwoo, lại một lần nữa cảm thấy rất vui vẻ, duỗi tay ra khoác tay hắn, nói: "Jeon Wonwoo, lát nữa em lại muốn ăn bánh kem hạt dẻ."
Jeon Wonwoo đồng ý với cậu.
Trở về ký túc xá của Kwon Soonyoung, Kwon Soonyoung cất máy chủ, dây sạc và trò chơi vào một chiếc túi, sau đó bắt đầu thu xếp quần áo của mình.
Jeon Wonwoo đứng sau cậu, Kwon Soonyoung quay đầu lại nhìn Jeon Wonwoo, hỏi hắn: "Jeon Wonwoo, về sau chúng ta sẽ sống ở đâu?"
Jeon Wonwoo nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn ở đâu?"
Kwon Soonyoung ôm quần áo, suy nghĩ một lúc, nói: "Em không biết, chắc là gần công ty một chút đi."
"Nhưng mà lúc em vào đại học thì đã hy vọng chúng ta sau này có thể ở một chỗ cách trường em gần một chút." Kwon Soonyoung bổ sung: "Có khả năng sau này sẽ thay đổi."
Jeon Wonwoo ôm Kwon Soonyoung từ phía sau, cằm dựa lại gần mặt Kwon Soonyoung, hình như có chút lơ đãng, thì thầm: "Thật không?"
"Hai chúng ta ở chung nên không thể nhỏ như ký túc xá được." Kwon Soonyoung lại nói: "Như phòng của anh hiện tại thì phù hợp hơn một chút."
Cậu đã lấy xong quần áo nhưng Jeon Wonwoo lại ôm cậu không buông. Cậu kêu tên Jeon Wonwoo, Jeon Wonwoo rất nhẹ nhàng kéo tay cậu, xoay người cậu lại, hôn cậu, nói: "Anh thấy phù hợp mới mua đấy."
Bên chiếc giường của ký túc xá nhỏ hẹp, trong ánh đèn mờ ảo, hơi thở của Jeon Wonwoo, giọng nói của Jeon Wonwoo đang vờn quanh bên người cậu, làm cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như thể sinh mệnh của cậu từ đây lại trở về lúc xuân thì.
Kwon Soonyoung đi đến bàn làm việc, lấy một chiếc túi lớn rồi cho quần áo vào.
Sau khi xếp từng bộ quần áo vào góc vừa vặn nhất, Kwon Soonyoung quay đầu lại, thấy Jeon Wonwoo lấy ra chiếc điện thoại di động cũ của cậu giấu trong tủ quần áo dưới một chiếc áo len.
Điện thoại di động cũ của Kwon Soonyoung thường đều để ở nhà, lần này cậu đem nó đến ký túc xá là vì cảm thấy nếu bản thân gặp lại Jeon Wonwoo thì có thể sẽ mất ngủ.
Mấy đêm sau cuộc họp thường niên, cậu đều ngủ không ngon.
Sau khi Jeon Wonwoo đi, Kwon Soonyoung thường bi quan. Cậu cảm thấy cậu như một vị khách đến từ một vùng đất xa lạ sống trên trái đất, vĩnh viễn không thể học được ngôn ngữ thuần túy nhất của một người bình thường, không thể trở thành một người bình thường như bao người khác.
Do đó, chuyện cậu không có được thứ mà cậu muốn là một việc có xác suất xảy ra rất lớn.
"Đây là cái gì?" Jeon Wonwoo cầm di động hỏi cậu: "Di động trước kia của em à?"
Kwon Soonyoung nói: "Ừ."
"Đã hỏng lâu rồi đúng không?" Jeon Wonwoo nói: "Nhiều năm thế rồi."
"Chưa hỏng." Kwon Soonyoung bênh vực chiếc điện thoại cũ: "Vẫn bật được."
"Vậy hả?" Jeon Wonwoo rũ mắt, khởi động điện thoại cũ của Kwon Soonyoung.
Kwon Soonyoung đặt túi đựng trò chơi và túi đựng quần áo vào một chỗ, đi đến bên cạnh Jeon Wonwoo, chiếc điện thoại cũ đã hiện ra giao diện mật khẩu.
Kwon Soonyoung vươn tay, ấn mật mã, giao diện chính của di động liền xuất hiện.
"Anh nhìn đi." Kwon Soonyoung nói với Jeon Wonwoo: "Có thể mở được."
Jeon Wonwoo "Ừ" một tiếng, tiện tay lướt lướt một chút, nhìn thấy "Vườn Sao băng Tường Vi" nhưng không nói gì.
Hắn dường như muốn trả lại điện thoại cho Kwon Soonyoung, nhưng không biết thế nào lại chạm tay vào, tin nhắn liền nhảy ra, Jeon Wonwoo theo bản năng cúi đầu, rồi sững người.
Kwon Soonyoung lại gần xem. Một dòng trên cùng của tin nhắn là lịch sử trò chuyện của cậu và Jeon Wonwoo. Còn có một tin nhắn cuối cùng mà cậu không gửi thành công: "Tôi muốn ăn bánh kem hạt dẻ." ở dưới có dòng chữ "Gửi đi thất bại"
Cậu ngẩng đầu nhìn Jeon Wonwoo, Jeon Wonwoo cũng nhìn cậu, trong đôi mắt còn ánh lên ý cười, nói: "Lúc ấy anh đã nhờ Chun Ae đem qua cho em đó. Em ăn được chưa?"
Kwon Soonyoung nhìn Jeon Wonwoo một lúc, nói: "Ăn được rồi."
Lúc này, Kwon Soonyoung lại nhớ ra có một trò chơi vẫn chưa lấy liền đến chỗ ngăn kéo bàn làm việc lấy nó bỏ lại vào trong túi. Lúc ngẩng đầu lên thấy Jeon Wonwoo đang dựa lưng vào tường xem di động cũ của cậu, không biết đang xem cái gì.
Cậu lại gần Jeon Wonwoo, gọi: "Jeon Wonwoo." Jeon Wonwoo nâng mắt lên nhìn cậu, nói: "Kwon Soonyoung, em gửi nhiều tin nhắn cho anh đến vậy cơ à?"
"Ừ." Kwon Soonyoung trả lời.
Jeon Wonwoo khóa di động cũ của cậu lại, dịu dàng hôn lên trán cậu, nói: "Đi mua bánh kem thôi."
Lúc bọn họ tới bên ngoài nhà ăn bán bánh kem hạt dẻ đã là 4 rưỡi chiều, vài tia nắng mặt trời ló dạng sau những đám mây xám xịt.
Kwon Soonyoung ngồi bên kia đường, nhìn Jeon Wonwoo xếp hàng hơn 20 phút, xách theo bánh kem đi tới.
"Về nhà ăn à?" Jeon Wonwoo đưa hộp bánh cho cậu.
Kwon Soonyoung rất thích thời tiết chiều nay, thế nên nói với Jeon Wonwoo: "Em muốn ăn ở đây."
Jeon Wonwoo nói "Được." rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Nhánh cây ngô đồng bên đường trụi lá, ánh mặt trời chiếu vào, in trên mặt đất những vệt bóng nhạt màu. Gió thổi tới nhưng cũng không quá lạnh.
Kwon Soonyoung cúi đầu, dùng thìa xúc bánh kem. Ăn được hai, ba miếng thì nghiêng đầu ngắm gương mặt cực kỳ đẹp trai của Jeon Wonwoo, nói với Jeon Wonwoo: "Jeon Wonwoo, hôm nay em vui lắm."
Jeon Wonwoo nhìn cậu, vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang ôm hộp bánh của cậu, nói: "Em dễ vui thật đấy."
Kwon Soonyoung ngồi bên cạnh Jeon Wonwoo, yên lặng ăn hết nửa cái bánh kem, nghĩ rằng dựa theo cốt truyện truyền thống của phim điện ảnh về các vì sao, người khách lạ đến từ nơi xa xôi có nhân phẩm tốt đẹp thì cuối cùng cũng sẽ tìm được một người địa cầu, người đó là nơi mà hắn ta muốn trở về.
Người Vulcan tìm được, Kwon Soonyoung cũng tìm được rồi.
—- Hoàn —-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro