chương 8: Gặp lại anh như một người xa lạ
Em đã do dự rất lâu
__________________________________
Rằng liệu có nên tìm đến anh- người mà giờ đây chẳng còn nhớ mình là ai. Liệu việc ấy có ích gì? Hay chỉ là thêm một nhát dao tự đâm vào trái tim mình?
Nhưng nỗi nhớ không để em yên.
Và rồi, em tìm đến anh.
Căn hộ mới của anh nằm trên tầng cao, đầy nắng đầy gió. Không còn là nơi cũ em từng đi ngang qua để hy vọng thấy anh nơi khung cửa sổ.
Cánh của mở ra. Anh đứng đó.
Ánh mắt anh chạm vào em- lạ lẫm, xa cách, như lần đầu tiên gặp gỡ. Em mỉm cười, cố giữ cho tim không run:
"Xin lỗi... em chỉ muốn... trả lại anh một thứ."
Em đưa anh chiếc ô đen cũ. Là chiếc ô mà anh từng che cho em trong cơn mưa đầu tiên. Em giữ nó từ ngày anh biến mất. Như giữ một mảnh kỉ niệm còn sót lại.
Anh nhận lấy, hơi ngập ngừng. Rồi mỉm cười nhẹ:
"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"-anh hỏi giọng lịch sự, xa cách.Ánh mắt anh trong veo, không vướng một chút kí ức nào về em.
Trái tim em lúc đó, như bị ai bóp nghẹn. Em mím môi, cố nuốt nước mắt vào trong.
"Em..em chỉ là một người quen cũ."-em khẽ nói.
Anh gật đầu nhẹ, không hỏi thêm gì. Không một chút bối rối, không một chút gì là.. nhớ em.
Em lặng lẽ lấy từ túi áo ra một cuốn sổ tay cũ, đặt vào tay anh.Bên trong là những dòng chữ em từng viết: nhật kí của em, về anh, về em, về tình yêu mơ mộng của em dành cho anh mà em luôn giấu kín....và lời chào cuối cùng
Anh nhận lấy... mỉm cười nhẹ:
"Cảm ơn. Dù em là ai... cũng chúc em hạnh phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro