Chương 14: Dòng chữ bị bỏ quên
Cuối tháng Sáu, trời Đà Lạt trở gió.
Sương mù không còn nhẹ nhàng phủ ngang đồi như đầu xuân, mà dày đặc, ẩm ướt, len vào tóc, vào áo khoác, và đôi khi len cả vào ngực – khiến người ta bất giác thấy lạnh dù đã mặc rất dày. Em đến Đà Lạt sau một đợt mệt mỏi kéo dài, không vì muốn trốn chạy, mà là để tự hỏi: Liệu bản thân mình đã thật sự buông được chưa?
Em chọn một homestay nhỏ nằm khuất trong con dốc sâu. Mỗi sáng thức dậy bởi tiếng gió rít khe cửa, mỗi đêm ngủ với tiếng mưa rơi nhẹ trên mái tôn. Em ăn một mình, đi bộ một mình, uống cà phê một mình. Nhưng em không thấy cô đơn. Vì những tháng ngày bên anh dạy em một điều: Có những nỗi cô đơn đẹp như hồi ức.
Chiều hôm ấy, trời bất chợt mưa.
Em tìm thấy một tiệm sách cũ nằm nép bên hông chợ. Cũ đến nỗi bảng hiệu gỗ mục gần phân nửa, cánh cửa kêu cót két mỗi khi mở, và bên trong, không gian đậm mùi gỗ, mùi giấy mục, mùi thời gian. Cô chủ tiệm là một người phụ nữ đã ngoài sáu mươi, gật đầu chào em rồi quay lại với ấm trà cũ kỹ trong góc quầy.
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng mưa và tiếng lật sách.
Em lang thang giữa những kệ gỗ cũ, ánh đèn vàng lờ mờ phủ lên từng gáy sách xỉn màu. Ngón tay em chạm vào một cuốn sổ tay bọc da màu nâu, góc bìa sờn và ẩm nhẹ. Nó không có tên, không nhãn, không gì ngoài sự im lặng.
Em tò mò mở ra.
Và ngừng thở.
Trang đầu tiên là dòng chữ viết tay:
“Gửi em, nếu em vẫn còn giữ thói quen đọc đến cuối những điều không ai gửi.”
Chữ viết ấy… là của anh.
Là nét chữ mà em đã từng nhìn thấy hàng trăm lần trong những tờ giấy post-it anh hay để lại trong ba lô em, trong những cuốn sổ anh ghi chép nhạc, trong bức thư anh gửi em khi nhóm đi tour nước ngoài lần đầu tiên.
Tay em run lên.
Trang kế tiếp là lá thư.
Là tất cả những điều anh chưa từng nói, hoặc đã cố giấu, hoặc không thể nói. Là nỗi nhớ, là dằn vặt, là yêu thương, là hối tiếc, là khát khao… là anh, trần trụi và yếu mềm như cái cách mà chỉ mình em từng thấy.
Em đọc từng dòng, từng chữ. Và với mỗi dòng, em như quay ngược trở lại:
… buổi tối đầu tiên anh nắm tay em trong phòng tập vắng người.
… sáng hôm sau, khi scandal bùng nổ và em biến mất.
… đêm đầu tiên anh hát mà không nhìn xuống hàng ghế đầu – nơi em từng ngồi.
… và hôm anh gửi bài hát không lời lên mạng ẩn danh, với tiêu đề là “M.”
Tất cả trở lại, rõ ràng, buốt nhói, và dịu dàng.
Em ôm cuốn sổ như thể nó là một phần của anh mà em có thể chạm vào.
Trên cùng một trang, gần cuối thư, là dòng cuối cùng:
> “Nếu một ngày nào đó em đọc được điều này… thì hãy biết rằng, anh chưa từng quên.”
Không ai biết tại sao cuốn sổ ấy lại ở đó. Cô chủ tiệm cũng không nhớ ai đã bỏ nó lại. Có thể là một fan, có thể là một người quen cũ, có thể chính anh – trong một lần ghé qua nơi đây trong chuyến công tác lặng thầm nào đó. Hoặc, chỉ đơn giản, là định mệnh.
Em đem cuốn sổ về.
Không ngủ đêm ấy. Em đọc, rồi lại đọc. Lần đầu tiên sau rất lâu, em khóc như thể mọi cảm xúc bị đóng băng trong suốt tám tháng cuối cùng vỡ tung ra, chảy tràn.
Anh chưa từng quên.
Và em… cũng chưa từng ngừng yêu anh.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên rọi vào khung cửa sổ nhỏ, em mở điện thoại.
Tay lướt qua dãy số cũ.
Số anh vẫn còn lưu.
Từng có những lý do để em không gọi.
Nhưng sáng nay, với ánh nắng vàng nhạt, tiếng chim và hương trà hoa nhài nhẹ từ tầng dưới bốc lên… em chợt muốn biết:
Nếu em gọi, anh có bắt máy không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro