Chương 21: Những vết nứt khép lại

Cứ tưởng cuộc gặp hôm đó là điểm dừng.

Nhưng hóa ra, nó chỉ là điểm bắt đầu.

**

Sau hôm ấy, em cố giữ khoảng cách.

Không đến công ty đón anh. Không để lại bình luận trên mạng. Không xuất hiện trong bất kỳ khung hình nào có thể khiến nhóm bị nhắc tên.

Chỉ ở bên anh – yên lặng và kiên nhẫn.

**

Một tuần sau, Hùng gửi cho anh một đoạn ghi âm ngắn.

Giọng khàn vì mệt, chắc là sau buổi tập muộn:

“Này… hỏi Mai xem… còn ghét cà chua không?”

Anh cười. Một nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày căng như dây đàn.

**

Rồi đến lượt Quang.

Buổi livestream mừng kỷ niệm debut, anh vô tình nhắc đến một bài thơ cũ – bài mà em từng in ra dán trên tường nhà anh, để anh đọc mỗi khi mỏi mệt.

Quang quay sang hỏi nhỏ:

“Bài đó… cô ấy gửi à?”

Anh gật đầu.

Quang im một lúc, rồi cười nhẹ:

“Không tệ.”

Chỉ hai chữ đó, nhưng với anh… là một vết nứt đang khép lại.

**

Dù không ai nói ra, nhưng không khí trong nhóm bắt đầu dịu hơn.

Họ không còn tránh né anh khi trò chuyện. Khi cùng ghi hình gameshow, Hùng còn quay sang đùa:

“Đừng dùng chiêu người yêu giúp giải câu hỏi nha.”

Anh ngỡ ngàng.

Nhưng em – người đang theo dõi qua màn hình – bật cười.

Không phải vì câu đùa, mà vì lần đầu tiên… em không cảm thấy mình là “vết trầy” trong mối quan hệ giữa anh và nhóm nữa.

**

Tối hôm đó, cả nhóm ngồi lại trong phòng ký túc xá cũ.

Uống vài lon nước có gas, nói vài chuyện cũ, và dừng lại ở một khoảnh khắc im lặng.

Hùng là người nói đầu tiên:

“Chắc tụi mình cũng sai… khi mong cậu mãi mãi là đứa nhóc debut năm đó.”

“Tình yêu không phải điều đáng sợ.”

Quang tiếp lời:

“Chỉ là… em cũng sợ mất anh, như tụi fan ngoài kia.”

“Nhưng nếu người đó đủ yêu anh… và anh vẫn đứng đây… thì chắc cũng đáng để học cách chấp nhận.”

**

Đêm đó, anh gọi cho em.

“Mai, họ không còn ghét em.”
“Thật á?”

“Ừ. Quang còn nói nếu em rảnh thì đi xem tụi anh tập. Hùng thì… bảo anh nhớ trả đôi giày diễn.”

Em cười, một nụ cười nhẹ tênh. Như nắng đầu hè sau cơn mưa rào kéo dài.

**

Yêu một idol chưa bao giờ dễ dàng.

Nhưng cũng không có gì là không thể – nếu cả hai đủ kiên định, và nếu người bên cạnh… dám yêu họ như một con người, không chỉ là hào quang.

Và giờ đây, không chỉ anh, không chỉ em…
Mà cả những người từng xem em là “rào cản” – cũng đang học cách yêu thương, theo cách trưởng thành hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro