Chương 27: Lần đầu em không im lặng

Trưa hôm đó, sau cuộc gọi của anh, em ngồi một mình bên cửa sổ.

Ngoài kia, những tờ báo mạng vẫn nhan nhản tiêu đề về "tình yêu trái phép", về "người hâm mộ phản đối", về "idol mất kiểm soát".
Và trong tất cả những dòng đó, không có một lần nào giọng nói của em được trích dẫn.

Họ viết về em như một nhân vật phụ, một cái tên để giận dữ, một cái bóng để chỉ trích.

Và em hiểu, nếu cứ tiếp tục im lặng… em sẽ mãi bị định nghĩa bởi những người chưa từng biết em là ai.

**

Chiều hôm ấy, em gọi cho một người bạn làm truyền thông – người từng giúp nhóm trong một số lần xử lý khủng hoảng.

“Tớ muốn viết một lá thư. Công khai. Tớ muốn người ta nghe chính tớ nói, không phải nghe qua miệng người khác.”


Cô bạn im lặng vài giây.

Rồi nói:

“Cậu chắc chứ? Một khi đăng rồi, không quay lại được đâu.”
“Người ta có thể sẽ thương… hoặc giết cậu bằng lời lẽ.”


Em gật đầu, thật chậm:

“Nhưng nếu không nói… tớ sẽ tự giết mình bằng sự hèn nhát.”


**

Đêm đó, em viết.

Không hoa mỹ. Không thanh minh.

Chỉ là những dòng thật lòng, gửi đến những ai từng yêu anh – dù là với tư cách fan hay bạn đồng hành.

“Gửi những người đã yêu thương anh ấy.”

“Tôi biết mình không phải lựa chọn đẹp nhất trong mắt công chúng. Tôi không có ánh hào quang, không nổi tiếng, không xuất hiện trong các show truyền hình.”
“Tôi chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng tôi yêu anh ấy… bằng tất cả điều bình thường đó.”


“Tôi chưa từng có ý định phá hỏng nhóm. Chưa từng nghĩ sẽ được công nhận. Tôi chỉ biết… tôi đã đến, trong lúc anh ấy cần một nơi yên lặng để thở.”
“Và anh ấy – chưa bao giờ hứa sẽ thuộc về tôi. Nhưng luôn nói rằng: nếu phải yêu trong bóng tối, anh thà không yêu.”


“Tôi viết những dòng này… không phải để xin sự thương hại. Mà là để khẳng định: tôi không trốn nữa.”
“Tôi không đáng bị nguyền rủa chỉ vì yêu ai đó.”


“Nếu anh ấy phải đánh đổi ánh sáng chỉ để ở cạnh tôi… thì tôi cũng sẽ đánh đổi sự an toàn để bảo vệ anh ấy.”


“Tôi không sợ nữa.”


“Và nếu sau tất cả, bạn vẫn ghét tôi… tôi hiểu.”


“Nhưng tôi hy vọng, một ngày nào đó, khi người bạn yêu thật lòng yêu một ai đó… bạn sẽ được chúc phúc.”
“Chứ không phải bị gọi là gián.”


Em đăng bài viết đó vào đúng 00:00.

Đêm lặng như tờ. Tim em đập thình thịch như chuẩn bị nhảy khỏi lồng ngực.

Anh gọi ngay sau đó. Giọng khàn khàn:

“Em dũng cảm quá rồi đấy… Mai à.”
“Anh tự hào phát điên lên được.”


**

Sáng hôm sau.

Bài viết được chia sẻ chóng mặt.

Người ta chia làm hai phe – như mọi khi.

Nhưng lần này, khác.

Có một lượng lớn fan – đặc biệt là fan nữ – bắt đầu viết lại những dòng như:

“Mình từng ghét bạn, vì mình sợ mất anh ấy. Nhưng bây giờ, mình chỉ thấy bạn là người duy nhất đủ can đảm đứng cạnh anh ấy giữa bão.”
“Nếu là người mình yêu, mình cũng muốn được bảo vệ như thế.”
“Cảm ơn bạn đã nói hộ lòng những cô gái từng yêu một ai đó mà không dám nói.”


**

Và giữa muôn vàn tin nhắn gửi đến anh – lần đầu tiên, có rất nhiều dòng chỉ viết vỏn vẹn:

"Cảm ơn vì đã yêu thật."


**

Chuyến tàu dư luận chưa dừng hẳn.

Nhưng với lá thư đó – em, một cô gái từng chỉ biết đứng sau fandom, nay đã trở thành người dám bước ra, và biến tình yêu của mình thành điều không cần phải giấu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro