Chương 33: Một lần nữa đứng cùng sân khấu

Một buổi sáng mùa thu, khi em còn đang ngái ngủ trong chiếc áo hoodie của anh, quản lý gõ cửa căn hộ:

“Công ty đối tác bên Hàn gửi kịch bản MV mới.”
“Họ muốn người nữ chính là Mai.”

Em tưởng là nhầm.

Nhưng không.

Họ biết rõ em là ai.
Biết cả câu chuyện, cả lời talkshow em từng nói: “Anh không cần em hoàn hảo, chỉ cần em là chính mình.”

Đạo diễn nói, đầy cảm xúc:

“Chúng tôi không cần một diễn viên chuyên nghiệp.”
“Chúng tôi cần một người thật – và không ai thật hơn cô ấy trong cuộc đời anh.”

**

Em không lập tức đồng ý.
Thậm chí có phần sợ hãi.

“Anh nghĩ có ổn không… nếu em đứng trước ống kính, không còn là fan, không còn là khán giả – mà là một người diễn cùng anh?”

Anh nhìn em, như thể mọi lo lắng đều tan biến trong ánh mắt ấy:

“Em không phải diễn.
Em chỉ cần sống lại những gì mình đã đi qua.”

**

MV được quay tại một vùng ven biển – nơi có những ngôi nhà gỗ, những con đường phủ nắng, và cả bãi cỏ lau ngập gió.

Kịch bản kể về một mối tình lặng lẽ:
Chàng trai là người nổi tiếng, cô gái là người bình thường.
Họ yêu nhau, chia xa, rồi tìm lại nhau qua những tấm ảnh cũ và kỷ niệm vụn vặt.

Chỉ là… kịch bản MV không khác mấy cuộc đời họ.

Trong một cảnh, em đứng giữa bãi biển, quay lưng lại.
Anh chạy đến, thở gấp, và chỉ nói một câu:

“Anh về rồi.”

Câu thoại không có trong kịch bản.

Đạo diễn định hô “Cắt!” nhưng không ai lên tiếng.
Vì ánh mắt em lúc đó – rưng rưng nhưng không diễn.
Và cách anh ôm em – là thật.

Tất cả trong ê-kíp im lặng.
Một lúc sau, đạo diễn mới nói khẽ:

“Giữ nguyên. Cảnh đó chính là trái tim của MV.”

**

MV phát hành, chỉ trong một ngày đã đạt 15 triệu lượt xem.
Fan quốc tế gọi đây là “MV confession đẹp nhất năm”.
Có người bình luận:

“Không cần sub, vẫn cảm nhận được tình yêu.”
“Không phải hai người đang diễn – mà là hai trái tim đang kể lại những gì họ đã vượt qua.”

**

Em nhìn lại đoạn clip hậu trường, nơi em và anh ngồi trong cabin nghỉ ngơi, em ngả đầu lên vai anh, còn anh thì hỏi nhỏ:

“Nếu một ngày, anh không còn là idol, em vẫn đi cùng anh chứ?”

Em không trả lời.

Chỉ mỉm cười, đưa tay vuốt lại tóc anh, và hôn lên trán anh nhẹ như gió biển hôm đó.

**

Và trong một cảnh cuối chưa công bố, em đứng giữa sân khấu trống, cầm micro, nhìn vào ống kính.

“Em từng là fan.”
“Giờ em là bạn đồng hành.”
“Nhưng hơn hết – em là người mà anh ấy tin tưởng đủ… để yêu giữa thế giới này.”



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro