Chương 5: Anh không cần mùa hè nếu không có em
Sân khấu hôm đó rực sáng. Cả nhóm mặc đồ trắng, bước ra như những vị thần giữa ánh đèn flash và tiếng hò hét vang dội. Nhưng giữa tất cả vẻ hoàn hảo ấy… em thấy anh lạc lõng.
Camera lia qua gương mặt anh — đôi mắt không còn ánh sáng như xưa. Anh cười, như mọi khi. Nhưng người từng yêu anh đủ lâu sẽ nhìn ra, nụ cười ấy mỏi mệt đến mức nào.
Em tắt livestream sau khi bài hát kết thúc. Không phải vì em không quan tâm. Mà vì em biết mình không đủ mạnh mẽ để nhìn anh giả vờ hạnh phúc.
Ba tháng em biến mất khỏi cuộc đời anh.
Em xóa hết tài khoản viết truyện. Xoá toàn bộ tin nhắn. Cắt đứt liên lạc với mọi người từng biết đến “em của anh”. Ngay cả những món quà fan gửi anh có chữ viết của em, em cũng lặng lẽ gỡ bỏ, như thể chính mình chưa từng tồn tại trong thế giới ấy.
Và rồi, một đêm đầu hạ — em mơ thấy anh.
Anh đứng trước em, không có đèn sân khấu, không có fan, không có hàng rào bảo vệ hay manager giám sát. Chỉ có anh… và đôi mắt đầy nỗi buồn mà em từng cố quên.
“Tại sao em lại đi?”
“Vì em không muốn anh mất tất cả vì một người không là gì cả.”
“Nhưng em là tất cả với anh.”
Em bật dậy giữa đêm, tim đập loạn trong lồng ngực. Chỉ là một giấc mơ… nhưng em đã khóc như thật.
Ba ngày sau, bài phỏng vấn của anh lên sóng. Người dẫn hỏi anh:
“Quãng thời gian khó khăn nhất của cậu là khi nào?”
Anh đáp, không ngập ngừng:
“Là khi tôi yêu một người… nhưng không thể giữ cô ấy ở lại.”
Cả fandom bùng nổ. Ai cũng nghĩ anh nói vu vơ. Có người cho rằng là lời bài hát. Có người bảo anh đang "fanservice".
Chỉ riêng em… biết, đó là lời thật.
Và rồi, tin tức ập đến như bão:
“Nguyên Vũ vắng mặt toàn bộ lịch trình trong hai tuần. Công ty xác nhận nam idol cần thời gian nghỉ ngơi vì lý do cá nhân.”
Em không thể ngồi yên.
Một tin nhắn được gửi từ số lạ, nhưng cách hành văn thì em thuộc lòng.
“Em sống thế nào?”
“Anh không trách em bỏ đi. Nhưng em không thể bắt anh sống tiếp mà không có trái tim.”
“Anh xin lỗi… vì đã không đủ mạnh mẽ để giữ em lại. Nhưng lần này, anh sẽ không để em tự xoá mình khỏi thế giới của anh nữa.”
Em bật khóc. Không còn che giấu. Không còn lý trí.
Không thể tiếp tục chạy trốn khỏi một người… vẫn chờ em giữa mùa hè dang dở.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro