The Scent of the Fated Anchor

Lee Sangwon là một Alpha. Điều này không cần phải chứng minh. Mọi thứ về anh, từ những động tác nhảy sắc nét đến chất giọng đầy nội lực, đều được đóng khung trong sự hoàn hảo tuyệt đối, thứ đã đưa anh lên vị trí P01 ngay từ tập đầu tiên của chương trình sống còn Boys II Planet. Pheromone Tuyết Tùng của anh, lẽ ra phải là mùi hương vững chãi và ấm áp của người dẫn đầu, lại trở nên sắc bén và lạnh lẽo dưới sức ép của sự kỳ vọng. Anh là "cựu TraineeA," "Center tương lai," và trên hết, "người không được phép phạm sai lầm."

Áp lực này không chỉ khiến anh ngột ngạt mà còn làm biến dạng năng lượng Alpha của chính anh.

"Không, phần này chưa được. Cảm xúc phải chạm đến. Mình cần sự mềm mại hơn, chứ không phải sự giận dữ này!" Sangwon gằn giọng với hình ảnh phản chiếu của mình, sự căng thẳng tạo ra một luồng áp lực vô hình nhưng rõ rệt, ép những thực tập sinh Beta và cả một số Alpha cấp thấp phải vô thức lùi lại. Nỗi sợ hãi sâu thẳm của anh là liệu anh có xứng đáng với chiếc vương miện P01, hay chỉ là một chiếc bình tài năng nhưng trống rỗng về cảm xúc.

Giữa không gian căng như dây đàn đó, chỉ có một người vẫn điềm tĩnh lau sàn bằng chiếc khăn trắng, đó là Zhou Anxin. Thí sinh đến từ C-Planet, Anxin là một Omega, một bí mật mà cậu phải giữ kín hơn cả sinh mạng. Cậu luôn phải tiêm thuốc ức chế liều cao, tạo ra vỏ bọc của một Beta gần như vô cảm, kỹ thuật hoàn hảo nhưng không để lộ chút rung động Pheromone Trà Xanh và Bạc Hà nào. Cậu biết, nếu danh tính bị lộ, giấc mơ debut sẽ tan tành.

"Hyung, anh đang quá tập trung vào kỹ thuật. Màn trình diễn này cần một nụ cười ấm áp." Giọng Anxin vang lên nhẹ nhàng, phá vỡ lớp vỏ áp lực mà Sangwon tạo ra.

Sangwon quay phắt lại, đôi mắt Alpha khóa chặt Omega đang giả dạng Beta kia. "Em không cảm thấy áp lực từ anh à?"

Anxin nhún vai, không tỏ ra sợ hãi. "Em thấy. Nhưng việc của em là luyện tập, không phải hít Pheromone của anh."

Thái độ tự chủ và điềm tĩnh đó đã đập tan lớp vỏ hung hăng của Sangwon. Anh nhận ra Anxin không phải là người sợ hãi, mà là người biết kiểm soát bản thân. Trong khoảnh khắc đó, Sangwon cảm thấy khao khát một sự cân bằng mãnh liệt. Anh cần một người giúp anh giải phóng năng lượng, thay vì dồn nén nó.

Sangwon đã chọn Anxin vào nhóm của mình, bất chấp lời khuyên từ các cố vấn về việc Anxin quá "an toàn."

"Anh cần em làm điểm neo," Sangwon nói trong phòng chờ.

"Anh muốn em giữ sự ổn định, để anh có thể bay cao hơn mà không sợ bị đổ vỡ?" Anxin hỏi lại.

"Không," Sangwon cắt lời, ánh mắt sắc lạnh nhưng chân thật. "Anh muốn em dạy anh cách cảm nhận."

Quá trình luyện tập của họ là một vũ điệu tinh tế giữa hai cực. Sangwon cố gắng học cách truyền tải cảm xúc, thay vì chỉ trình diễn sự hoàn hảo. Anxin, thông qua việc dạy Sangwon, cũng bắt đầu mở lòng hơn một chút.

Một buổi tối muộn, khi Anxin bật một bản ballad cũ và bắt đầu nhảy. Cậu không nhảy hoàn hảo như Sangwon, nhưng mỗi chuyển động lại chứa đựng một nỗi niềm, một sự thổn thức sâu kín. Trong giây lát buông thả đó, Pheromone Trà Xanh và Bạc Hà bị kìm nén đã rò rỉ ra một nốt hương rất yếu, tinh tế đến mức gần như không tồn tại.

Nhưng Sangwon, với khứu giác Alpha nhạy bén, đã ngửi thấy.

Đó là một mùi hương ngọt ngào, tươi mát, đầy cám dỗ, hoàn toàn đối lập với mùi Tuyết Tùng lạnh lẽo của anh. Nó khiến anh sững sờ, cảm thấy một sự hấp dẫn lạ lùng, và cả sự hoài nghi.

"Em là Beta... phải không?" Sangwon hỏi, giọng khàn đặc.

Anxin ngừng lại đột ngột, khuôn mặt lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh. "Em là Beta, Hyung. Thuốc ức chế của em rất mạnh." Một lời nói dối cần thiết để bảo vệ giấc mơ.

Tuy nhiên, sự hấp dẫn đã bén rễ. Sangwon bị cuốn hút bởi sự điềm tĩnh và mùi hương gần như không tồn tại của Anxin. Anxin thì tìm thấy ở Sangwon một vùng an toàn tinh thần kỳ lạ, một người không bao giờ hỏi anh quá nhiều về nguồn gốc cảm xúc. Mối liên kết Alpha – Omega vô hình bắt đầu được dệt nên từ những khoảnh khắc gần gũi và im lặng đó.

Áp lực càng lớn, sự che giấu càng trở nên khó khăn. Tuần cuối cùng, chuẩn bị cho đêm Chung kết, cơ thể Anxin bắt đầu phản ứng lại. Thuốc ức chế không còn hiệu quả. Cậu bị sốt nhẹ, triệu chứng phát tình sớm bắt đầu hành hạ cậu. Mùi Trà Xanh và Bạc Hà, tuy vẫn còn yếu, nhưng đã trở nên rõ ràng hơn, giống như một lời kêu gọi tuyệt vọng mà chỉ Alpha mới có thể nghe thấy.

Một đêm, sau buổi tập khuya, cơn nóng ập đến. Lọ thuốc ức chế duy nhất của Anxin đã bị vỡ trong túi. Cậu ngã quỵ xuống sàn phòng tắm, hơi thở hỗn loạn, mồ hôi vã ra. Pheromone Omega bùng nổ, tràn ngập không gian kín, không còn là nốt hương tinh tế nữa, mà là một sự kêu gọi tuyệt vọng.

"Anxin!" Sangwon đã đi theo sau.

Anh tìm thấy Anxin đang co ro, ôm chặt lấy bụng.

"Đừng... đừng lại gần, Hyung," Anxin thều thào, nước mắt lưng tròng vì sợ hãi và hoảng loạn.

Ánh mắt Sangwon, lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu chương trình, không còn sự tính toán hay áp lực. Nó chỉ còn sự kinh ngạc, lo lắng và bản năng Alpha thuần túy.

"Em là... Omega," Sangwon khẳng định. Pheromone Trà Xanh đang ôm lấy khứu giác anh, đánh thẳng vào trung tâm bản năng Alpha đang gầm gừ muốn bảo vệ.

"Em xin lỗi. Em không muốn bị loại. Em xin lỗi..." Anxin khóc nức nở.

Bản năng Alpha đã chiếm lấy Sangwon. Anh không còn nghĩ đến P01 hay sự hoàn hảo. Anh chỉ biết có một Omega đang gặp nguy hiểm. Anh nhẹ nhàng nhấc Anxin lên, ôm chặt vào lồng ngực.

"Không ai biết được," Sangwon thì thầm. "Không ai được phép biết. Anh sẽ bảo vệ em."

Anh phóng thích Pheromone Tuyết Tùng mạnh mẽ của mình, không còn là mùi hương lạnh lẽo mà là một làn sóng ấm áp, bao bọc, và trấn an. Pheromone Tuyết Tùng của Sangwon bao phủ toàn bộ cơ thể Anxin, áp chế cơn phát tình đang lên, làm dịu đi nỗi đau.

Đó là Đánh dấu Pheromone Tạm thời, một sự cam kết vô hình giữa Alpha và Omega. Hai mùi hương hòa quyện vào nhau, tạo thành hương thơm độc nhất vô nhị—ngọt ngào, tươi mát của Trà Xanh và Bạc Hà, nhưng được bảo vệ bằng độ sâu và quyền lực của Tuyết Tùng.

Khi Anxin ổn định trở lại, Sangwon vẫn giữ tay cậu.

"Vì đây là giấc mơ của em, Hyung," Anxin giải thích về bí mật của mình. "Omega không được phép debut trong nhóm nam thế này."

Sangwon nhìn thẳng vào mắt Anxin, xóa tan mọi sự hoài nghi còn sót lại trong tâm trí Alpha của mình. "Đừng lo. Anh sẽ lo việc đó. Anh sẽ bảo vệ em cho đến ngày em debut, và cả sau này nữa."

Anxin không thể không tin vào sự cam kết tuyệt đối này. Cậu đã chiến đấu một mình quá lâu.

"Em... em cần anh, Hyung," Anxin nói, lần đầu tiên cậu để lộ sự yếu đuối thuần túy của Omega.

Sangwon mỉm cười, nụ cười chân thật và hiếm hoi nhất của anh. "Và anh cần em, Anxin. Anh cần em để nhắc nhở anh rằng anh không cần phải hoàn hảo. Anh chỉ cần chân thành. Em là điểm cân bằng của anh."

Đêm chung kết. Sangwon đứng ở vị trí Center, hoàn toàn bình tĩnh. Anh cảm thấy một sự tự tin mới, không phải đến từ danh tiếng, mà đến từ sự chấp nhận. Anh cảm nhận được sự hiện diện vững chắc của Anxin ở ngay phía sau mình, như một chiếc neo vô hình.

Trong suốt màn trình diễn, Pheromone Tuyết Tùng của Sangwon ấm áp, mạnh mẽ và bao dung, dẫn dắt cả nhóm. Khi họ thực hiện phần Killing Part cuối cùng, Sangwon nhìn thẳng vào ống kính, nhưng ánh mắt anh lại tìm kiếm Anxin.

Trong khoảnh khắc đó, Pheromone Trà Xanh và Bạc Hà của Anxin đã rò rỉ một cách vô thức, không phải vì sợ hãi, mà vì niềm hạnh phúc và sự tự hào. Mùi hương của họ hòa quyện, một sự thầm lặng khẳng định tình yêu và sự tin tưởng giữa họ, một bí mật ngọt ngào chỉ có hai người họ và những người có khứu giác cực kỳ nhạy mới cảm nhận được.

Kết quả được công bố: Lee Sangwon P01, Zhou Anxin P02. Cả hai cùng debut trong nhóm ALPHA DRIVE ONE (ALD1).

Sau hậu trường, Sangwon nhẹ nhàng ôm Anxin vào lòng.

"Chúng ta đã làm được," Sangwon thì thầm, Pheromone Tuyết Tùng bao bọc Anxin.

Anxin ngước lên. "Em muốn mối quan hệ này không phải vì bản năng hay Pheromone, Hyung. Em muốn nó phải được xây dựng trên sự tin tưởng và tình yêu mà chúng ta đã có."

"Tất nhiên rồi," Sangwon đáp. Anh đưa tay chạm vào gáy Anxin, nhưng không tiến xa hơn. "Chúng ta sẽ đi chậm rãi. Anh sẽ bảo vệ bí mật này, bảo vệ em. Và em sẽ giúp anh không bao giờ nghi ngờ chính mình nữa."

Anxin mỉm cười rạng rỡ, lần đầu tiên nụ cười đó không có sự phòng thủ nào. Cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn chấp nhận Pheromone Tuyết Tùng ấm áp của Alpha của mình.

Mối tình của họ, được sinh ra từ áp lực và sự che giấu, đã tìm thấy ánh sáng dưới ánh đèn sân khấu. Họ sẽ cùng nhau bước tiếp, không chỉ là đồng đội, mà còn là Alpha và Omega của nhau, lặng lẽ và bền bỉ. Mùi hương của họ sẽ là bí mật ngọt ngào và vĩnh cửu của ALD1.

Bảy tháng sau debut, nhóm ALD1 đã trở thành hiện tượng toàn cầu. Lee Sangwon không còn là Alpha hoài nghi về tài năng, nhưng áp lực từ sự nổi tiếng đã thay thế áp lực debut. Pheromone Tuyết Tùng của anh, vốn là sự trấn an, lại trở nên căng thẳng và sắc lạnh mỗi khi anh trở về căn hộ chung sau lịch trình dài. Anh cần sự hoàn hảo trong mọi lời nói, mọi hành động, và sự mệt mỏi đã khiến anh co mình lại, đóng băng cả không gian xung quanh.

Đêm đó, sau buổi diễn concert đầu tiên ở nước ngoài, Sangwon ngồi một mình trong phòng, sự cô độc và áp lực nặng trĩu. Anh cảm thấy Pheromone của mình như một bức tường băng.

Cánh cửa mở ra. Zhou Anxin bước vào. Cậu nhìn thẳng vào Sangwon, không nói gì về áp lực hay buổi diễn, chỉ tiến đến bên giường. Anxin đã học được cách đọc vị Sangwon, không chỉ qua ánh mắt mà qua từng nốt hương Pheromone Tuyết Tùng đang rò rỉ sự mệt mỏi.

Anxin leo lên giường, không chút dè dặt, và tựa đầu vào hõm cổ Sangwon, ngay sát tuyến hương Omega của mình. Đó là một cử chỉ táo bạo, phơi bày sự tin tưởng tuyệt đối vào Alpha của cậu.

Sangwon sững sờ. Anh đã quen với việc giữ khoảng cách Pheromone tối thiểu để bảo vệ bí mật của Anxin.

"Mệt quá, Hyung," Anxin thì thầm, giọng khàn vì kiệt sức. "Em cần mùi Tuyết Tùng của anh. Mùi hương đó... là nơi duy nhất em cảm thấy mình không phải là Zhou Anxin của ALD1, mà là Anxin của Lee Sangwon."

Sự tin tưởng tuyệt đối đó đánh thẳng vào trái tim Sangwon. Anh cảm thấy lớp băng của áp lực tan chảy. Anh buông bỏ mọi sự căng thẳng, và Pheromone Tuyết Tùng bùng nổ, không phải hung hăng, mà là một làn sóng ấm áp, bao bọc và cực kỳ trấn an. Sangwon ôm chặt lấy Anxin, hít sâu mùi Trà Xanh và Bạc Hà của cậu. Anh cảm thấy mình được giải thoát, được giải tội.

Họ không cần lời nói hay bất cứ hành động nào khác. Khoảnh khắc ôm chặt đó đã là sự gắn kết sâu sắc nhất. Pheromone của họ hòa quyện, tạo ra một không gian riêng tư, bùng cháy bởi sự hấp dẫn bản năng và tình yêu sâu sắc, một sự tình nguyện đánh dấu tinh thần ngọt ngào, cháy bỏng nhất. Anxin thả lỏng cơ thể, tin tưởng hoàn toàn vào vòng tay của Alpha. Anh biết, giữa thế giới hào nhoáng và khắc nghiệt này, Sangwon chính là chốn trú ẩn vĩnh cửu của cậu.

"Ngủ đi, Anxin," Sangwon nói khẽ, giọng đầy dịu dàng. Anh đã tìm thấy điểm cân bằng của mình, và nó đang yên ấm trong vòng tay anh. Mối quan hệ của họ, chậm rãi và thầm kín, giờ đây là điểm tựa vững chắc nhất, là bí mật ngọt ngào mà họ sẽ mãi mãi giữ gìn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro