CHAP 4 - END
- Buông tôi ra! – Vinh Tể không nhúc nhích thân người, cũng không có động thái muốn đẩy nhưng trong giọng nói ấy thì bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu đau khổ đã buông xuôi mất rồi.
- Anh xin lỗi! – Tể Phạm nghẹn ngào kêu lên từ trong hõm vai của cậu, mùi hương của cậu khiến anh bình tâm và tỉnh táo hơn bao giờ hết.
- .... – Vinh Tể không đáp, ánh mắt hơi dao động nhưng là cậu đã từ bỏ níu kéo rồi, cậu không muốn nói thêm gì cả
- Vinh Tể, anh thực xin lỗi em .... Chúng ta đừng ly hôn, có được không? – Tể Phạm buông Vinh Tể ra mà nhìn thẳng vào mắt cậu – Anh sai rồi, anh biết lỗi rồi! Tha thứ cho anh được không Tể Tể?
- Buông tôi ra! – cậu nhẹ nhàng đề nghị.
Khi nghe anh nói xin lỗi, cậu rất muốn khóc cho thỏa nỗi cô đơn cùng sự ủy khuất này. Cậu sợ anh sẽ chỉ hứa xuông mà về sau sẽ lại tiếp tục mà bỏ rơi cậu cùng Thất Thất.
- Tể Tể, hãy nghe anh nói, anh thực sự biết lỗi rồi! Hãy nhìn anh – Tể Phạm nỉ non nói như cầu xin, khiến Vinh Tể không thể làm ngơ được, ai biểu cậu yêu anh đến thế - Anh biết rằng thời gian vừa qua anh đã quá đáng, anh không kiềm chế được bản thân mình. Anh cũng không hiểu sao bản thân anh lại có thể nóng tính đến như vậy, có thể vì anh rất nóng lòng muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để có thể chăm lo cho em cùng Tiểu Thất một cuộc sống nhàn nhã hơn. Có thể là nghe như biện mình nhưng anh thật lòng không muốn em em đi làm mệt nhọc như thế, anh cũng chẳng biết làm gì để giúp em, chỉ biết cắm đầu vào công việc cho thật tốt để được tăng lương tăng thưởng. Nhưng chắc anh đã lầm, những mỏi mệt bên ngoài, những va chạm cùng những stress ngoài kia khiến anh như kẻ tâm thần mà về nhà nổi nóng với em, bỏ rơi em cùng những nỗi buồn đến như thế.... Anh xin lỗi, thực sự anh rất xin lỗi em Tiểu Tể, em tha thứ cho anh có được không?
- Sao... anh có thể chắc chắn rằng....về sau anh sẽ quan tâm em và con hơn chứ? – cậu nghẹn ngào, bây giờ vì gió lạnh mà mũi cậu nghẹt cứng lại rồi
- Anh hứa, chắc chắc anh sẽ sửa lỗi lầm của anh. Anh thực sự không muốn ly hôn, không phải vì anh níu kéo hôn nhân này mà chính là anh níu kéo em, anh không muốn rời xa em, anh cũng không có can đảm nghĩ rằng anh có thể rời xa em. Anh rất yêu em, còn có anh cũng rất yêu Tiểu Thất, anh không thể nào mà sống nếu thiếu một trong hai người được!
- Anh...có chắc rằng....*khụ khụ khụ* - cậu chưa nói hết câu mà ho sặc sụa, một phần vì lạnh và một phần do mùi bia xộc lên khiến cậu khó chịu
- Chúng ta vào trước nói chuyện nhé, anh không muốn em sẽ lại bị cảm đâu!
Anh cầm tay cậu thật chặt mà kéo cậu vào nhà, anh để cậu ngồi ở ghế sôpha gần đó mà đi vào phòng lấy một chiếc khăn mỏng nhẹ khoác lên người cậu, tiện thể ôm chặt cậu vào lòng mà thì thầm, giọng ôn nhu như ngày trước
- Tiểu Tể Tể, cho anh một cơ hội nữa có được hay không? Anh hứa anh sẽ không tái phạm nữa, anh sẽ không uống rượu nữa, anh sẽ ngoan ngoãn nghe điện thoại của em, anh sẽ làm mọi việc em yêu cầu, anh sẽ làm tất cả, tất cả vì em. Có được không? Tha thứ cho anh nhé!
- ... Không... Là anh quá đáng trước ... – vừa nói xong thì cậu liền bật khóc – Là ...là do anh... tất cả là tại anh...
- Được được, là tại anh...
Anh ôm cậu vào lòng vỗ về, một tay anh nhẹ vuốt đầu cậu tay còn lại anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng nói thương yêu chiều chuộng vang lên bên tai khiến cậu thực sự khóc to hơn, bao nhiêu ủy khuất của cậu như òa ra theo dòng nước mắt ngày một nhiều. Anh mỉm cười vì Vinh Tể đang ôm đáp lại anh, đang khóc trong lòng anh, cảm giác được ỷ lại như thế này đã lâu anh không cảm nhận được. Có lẽ trong thời gian vừa rồi Vinh Tể của anh đã gồng mình thật lâu nên đã không biết đến cảm giác ỷ lại vào anh nữa, nhưng hiện tại như thế này rất tốt.
Tể Phạm anh tự hứa với lòng mình rằng sẽ giảm bớt lượng công việc và chắc có lẽ sẽ không tiếp khách hàng nữa, anh đã nhận ra rằng cho dù cho có làm được nhiều tiền nhưng nếu không có cậu và Tiểu Thất thì anh cũng không thể hạnh phúc được. Anh nhận ra rằng thật sự có cho thêm cả núi can đảm anh cũng không dám buông tay cậu và Tiểu Thất, cả hai ánh nắng quá chói chang khiến anh không thể thiếu được trong cuộc đời này.
Lâm Tể Phạm cười ôn nhu khi Thôi Vinh Tể chỉ vì khóc mệt quá mà ngủ quên trong vòng tay anh.
Khuôn mặt này, anh hứa sẽ không tổn thương người trước mặt thêm lần nào nữa.
Đôi mắt này, anh hứa sẽ không để người trước mặt rơi lệ lần nào nữa.
Đôi môi này anh hứa sẽ không bao giờ khiến nó thốt ra lời chia tay nào nữa.
. . .
Sáng sớm hôm sau nắng nhẹ chiếo vào căn phòng nhỏ ấm áp, hai người trên giường vẫn đang ôm nhau mà say ngủ. Có tiếng lục đục dưới nhà nhưng cả hai người trên giường vẫn là cố chấp hơi ấm của nhau mà không chịu rời giường. Tiếng bước chân dần to hơn đi về phía giường nhưng dường như cả hai người trên giường không hay biết.
- Hihihi – tiếng cười khúc khích vang lên khẽ khẽ rồi im bặt đi, dường như là bị thế lực nào đó áp chế không cho phát ra
Sau đó có tiếng sột soạt, rồi lại "Tách....", và cuối cùng là tiếng bước chân rời đi.
- Chú Vinh Vinh cho Tiểu Thất xem hình với hihihi – Tiểu Thất ở dưới nhà cười khúc khích
- Lại đây! – Chân Vinh dang tay đón chờ bé con sà vào – Tiểu Thất thấy chưa? Ba và Papa của con sẽ không chia tay đâu mà, chú nói có đúng không?
- Dạ!
- Vậy sau này không buồn mà bỏ nhà đi nữa nhé! Phải ngoan đó biết chưa?
Chân Vinh vỗ vỗ đầu bé con rồi hối thúc bé con lên chuẩn bị đi học, còn mình thì đảm đang một bữa là đi mua đồ ăn sáng giúp cái gia đình có vẻ ồn ào này và đưa bé con đi học, cậu còn tự rút kinh nghiệm cho bản thân rằng sẽ không bao giờ lấy chồng sớm như Vinh Tể, và sẽ không lấy người như anh trai mình, vân vân cái để cậu rút kinh nghiệm.
. . .
Sau một khoảng thời gian nhỏ thì một trong hai người trên giường cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Vinh Tể mệt mệt mà mở mắt nhận ra mình ngủ thật lâu, và cũng lâu lắm rồi cậu mới có giấc ngủ ngon như hôm qua. Vừa nghĩ đến đó thì từng đoạn kí ức ngày hôm qua ùa về khiến cậu có cảm giác không thật, nhìn sang người bên cạnh. Bây giờ mới có dịp nhìn thật kĩ gương mặt này, má anh sao lại hóp vào sâu thế này, quầng thâm dưới mắt anh sao lại đậm thế này, gương mặt anh gầy quá so với hồi xưa khiến cậu cũng có chút tự trách mình.
Nhưng khi vừa nghĩ đến những hành động lời nói của anh thì cậu lại tức giận, nhanh chóng hất mạnh tay anh ra khỏi eo mình rồi lăn xa một chút, sau đó lấy đà, sau đó....
*Bụp....* - tiếng va chạm giữa người và nền nhà vang lên rõ ràng trong nắng sớm êm đẹp
Tể Phạm tỉnh dậy ngơ ngác khi vừa thấy đau ở một bên mông mà vừa đau ở bên hông nữa, không hiểu có chuyện gì xảy ra cả. Mất mấy giây anh mới có thể tỉnh táo mà nhận thức rằng mình đang ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn lên giường thấy cậu đang ngồi khoanh chân trên đó và không biết vô tình hay hữu ý mà cổ áo cậu hơi trễ xuống để lộ xương quai xanh tinh xảo, anh nhìn từ dưới lên đương nhiên có chút xao động vì là buổi sáng mà :D
Anh đứng lên toan nhào vào ôm cậu nhưng mới dang tay chưa kịp làm gì thì nhận được một cái gối bay vào mặt
- Anh còn tiết tháo không? Sáng sớm mà anh lại có thể như thế?
Cậu vừa mắng anh xong thì quay mặt đi chỗ khác, ngưng không nhìn anh. Ban đầu anh có hơi không hiểu nhưng cảm giác chính mình mạnh mẽ nên cười gượng leo lên giường ngồi gần cậu, cười ngả ngớn
- Chúng ta là vợ chồng, không có gì phải ngại!
- Anh vẫn có thể ý thức chúng ta là vợ chồng?
- Anh xin lỗi vợ mà~~~ Anh sẽ không nóng tính mà nói bậy nữa – anh dang tay tính ôm làm nũng thì nhận được một cái gối khác va vào người
- Đừng đụng vào em khi em chưa cho phép!
Vinh Tể nói rồi tiêu sái đứng lên đi ra phía nhà tắm, vừa đi vừa lột cái áo thun trên người bỏ vào cái sọt đồ dơ ở trước cửa phòng tắm. Tể Phạm thèm thuồng nhìn theo nhưng không dám làm gì, cầm điện thoại nhìn giờ rồi nhanh chóng gọi điện cho chỗ làm xin nghỉ phép mấy ngày liền để ở nhà bồi cậu.
Tể Phạm mỉm cười ngu ngốc ở trên giường, lẩm bẩm rằng có lẽ mọi chuyện đã ổn, cậu chắc sẽ hành anh mạnh tay lắm nhưng vì vợ nên anh sẽ chịu. Anh sẽ làm mọi thứ để sửa lỗi lầm của mình, sẽ làm một người chồng tốt người cha đảm, cố gắng xây dựng gia đình nhỏ của mình như Vinh Tể đã từng.
"Anh sẽ luôn ở bên gánh vác cùng em, chia sẻ cùng em, yêu em, Thôi Vinh Tể!" anh nhìn cửa nhà tắm mà thì thầm.
Đột nhiên cửa nhà tắm mở, một cánh tay thò ra nhằm cái sọt đồ dơ mà ném cái quần ngủ vào đó. Anh méo mặt nhìn, tự nhủ có phải là cậu cố tình hay không, cả người anh lại chộn rộng lên nữa rồi.
- Tiểu Tể à, chúng ta tắm chung đi!
- Em đã nói anh không được đụng vào em cho đến khi em cho phép rồi mà!
Tiếng nói vọng từ tỏng ra khiến anh sầu não chết đi được, anh có thể làm bất cứ việc gì trừ việc này, đã lâu rồi anh đang "đói khát" cùng với đó là đêm qua xúc cảm ôm cậu trong lòng khiến anh "thèm", anh đau khổ ngồi xổm ở một góc gần phòng tắm than thở
- Bao giờ em mới cho phép anh đụng vào em!
- Khi nào em hết giận!
Cậu mở cửa đi ra cùng với cái khăn tắm quấn ngang người và ra lệnh cực kì sốc, anh không dám làm cậu giận hơn nên đành nhẫn nhịn mà nhìn. Có vẻ cuộc sống sau này của anh tàn khốc hơn rồi, anh tự hứa và quyết tâm với bản thân là sẽ không bao giờ làm việc gì khiến vợ giận nữa, vì hình phạt có lẽ sẽ rất tàn nhẫn và ngoan độc!
3�|#Y�
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro