2
Căn nhà vắng lặng đến đáng sợ khi Trương Chiêu bước vào, tiếng cửa đóng lại vang lên trong không trung như dấu chấm hết cho một giấc mơ. Cậu đứng trong bóng tối một lúc lâu, không bật đèn, mặc cho hơi lạnh thấm vào da thịt. Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi, nhẹ lúc đầu, rồi dần nặng hạt như thể bầu trời cũng đang nghẹn lại, nuốt không trôi một nỗi buồn. Căn nhà đêm nay lặng đến phát lạnh. Không tiếng người, không tiếng xe cộ ngoài cửa sổ, chỉ có tiếng mưa rơi rả rích đập lên mái hiên.
Cậu bật đèn lên. Ánh sáng trắng lạnh tràn xuống căn phòng quen thuộc nhưng bỗng dưng trở nên xa lạ. Ghế sofa vẫn đặt ở chỗ cũ. Kệ sách, bàn làm việc, từng ngóc ngách nhỏ đều không thay đổi, chỉ là trong mắt Trương Chiêu, tất cả bỗng trở nên trống rỗng lạ thường. Lạnh lẽo đến mức như thể nơi này chưa từng được lấp đầy bởi tiếng cười hay hơi ấm của ai đó. Cậu lặng lẽ đi một vòng, chạm tay vào chiếc ghế nó từng ngồi, mở ngăn tủ có chiếc cốc sứ nó từng uống nước, và nhìn ra phía ban công nơi hai đứa từng ngồi cãi nhau về chuyện meta game.
Mọi thứ vẫn y nguyên.
Chỉ là... nó không còn ở đây nữa.
Cậu cởi áo khoác, ném nó lên ghế, ngồi bệt xuống sàn như một người vừa mất hết sức lực.
Rồi ánh mắt lơ đãng liếc quanh không gian im lìm, trong đầu cậu thoáng hiện lên một ý nghĩ mơ hồ.
Có lẽ cậu nên chuyển nhà. Một căn hộ khác rộng rãi hơn, sáng sủa hơn, có ban công đón nắng. Để một ngày nào đó, nếu nó qua chơi, cả hai có thể cùng ăn sáng ngoài đó. Hoặc giá như... nếu đủ thân thiết, có thể sống chung luôn. Cùng nhau nuôi một con chó, cùng nhau sống cuộc đời đơn giản sau giải nghệ như nó từng nói.
Nhưng giờ đây, tất cả đều chỉ là những điều "giá như".
Trương Chiêu cười khẽ, tiếng cười nứt vỡ, chẳng mang lấy một chút vui vẻ. Cậu chống tay lên đầu gối, cúi gằm mặt xuống, cố nén một tiếng nấc.
Nhưng nước mắt vẫn rơi. Từng giọt, từng giọt nặng nề, kéo theo bao ấm ức, tủi thân tích tụ bấy lâu nay.
Lặng lẽ.
Không ai hay biết.
Không có ai để vỗ về.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng hạt, gõ lộp độp vào khung kính. Mùi đất ẩm tràn ngập trong không khí, và tiếng gió quất vào cửa kính khiến lòng người thêm se sắt. Trương Chiêu ngồi đó, ôm lấy đầu gối, để mặc nước mắt hòa cùng tiếng mưa.
Cậu nhớ nó.
Nhớ đến mức từng tế bào trong người đều co rút lại.
Nhớ những lần vô địch mà bật khóc, chính nó là người đầu tiên lao tới ôm chặt lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu, nói mấy câu trấn an vụng về nhưng đủ làm lòng cậu ấm lên.
Nhớ những lần cậu bị áp lực đè nặng, chẳng ai hiểu, chẳng ai thấy ngoài nó. Nó là người duy nhất được nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối nhất của Trương Chiêu, cái khoảnh khắc cậu rũ bỏ vẻ ngoài mạnh mẽ, chỉ còn lại một Trương Chiêu mỏi mệt, cần một bờ vai.
Nhưng bờ vai ấy... bây giờ lại đang là chỗ dựa cho một người khác.
Mọi thứ trong lòng cậu vỡ tan như chiếc ly thủy tinh rơi xuống nền đá.
Tan tành.
Chẳng thể gom lại nữa rồi.
Trương Chiêu ngồi phịch xuống mép giường, như thể toàn bộ cơ thể bị rút hết sinh lực. Cậu ngửa người ra sau, ánh mắt vô hồn hướng lên trần nhà trắng xóa. Tâm trí quay cuồng giữa mớ cảm xúc hỗn loạn: giận hờn, tủi thân, tiếc nuối và trống rỗng.
Ánh đèn ngoài hiên chớp tắt một nhịp dài, phản chiếu ánh mưa rơi lên vách kính. Lạnh lẽo.
Cậu thở ra một hơi rất khẽ, tay chậm rãi với lên ngăn tủ đầu giường, lấy ra một liều thuốc ngủ, thứ mà bác sĩ từng kê khi cậu gặp khó khăn trong giấc ngủ vì áp lực thi đấu. Trương Chiêu lấy ra vài viên, lặng lẽ đặt lên lòng bàn tay. Không run rẩy, không do dự.
Trong khoảnh khắc ấy, Trương Chiêu nghĩ:
Có lẽ, đây là cách duy nhất để giữ lại mọi điều đẹp đẽ nhất giữa tao và mày.
Không còn mong chờ.
Không còn hy vọng.
Không còn cảm giác bị bỏ lại phía sau khi mày bước vào cuộc đời của người khác.
Cậu nuốt trọn số thuốc, từng viên một. Họng khô đắng, nhưng cậu chẳng thấy gì nữa cả. Chỉ là một khoảng trống mênh mông dần lan ra từ tâm trí.
Cậu nằm xuống, kéo chăn ngang ngực. Tay đặt lên tim, như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng. Nhắm mắt.
Trước khi rơi vào cơn mê man, Trương Chiêu nở một nụ cười rất khẽ. Nụ cười ấy thấm đẫm sự giải thoát, sự đầu hàng, và cả lòng biết ơn với một người đã từng là cả bầu trời của cậu.
"Cảm ơn mày... vì đã đến.
Và xin lỗi... vì tao không thể tiếp tục đi nữa."
Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, thấm ướt gối. Ngoài kia, mưa vẫn chưa ngừng rơi như thể ông trời cũng tiếc thương cho mối tình chưa bao giờ được gọi thành tên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro