5


Bầu trời đêm như một tấm lụa nhung trải dài không điểm kết. Ánh trăng vằng vặc treo lơ lửng giữa không trung, nhuộm ánh bạc lên mặt biển lặng lẽ, từng con sóng nhỏ khẽ vỗ vào bờ như lời ru êm dịu. Gió thổi nhẹ mang theo vị mặn của đại dương, ve vuốt da thịt bằng sự dịu dàng hiếm có.

Trên bãi cát mịn trải dài, Trương Chiêu và Vương Sâm Húc dạo bước bên nhau. Cậu đi trước vài bước, hai tay đút túi, hít hà mùi biển và tận hưởng sự bình yên hiếm hoi giữa đêm.

Vương Sâm Húc lặng lẽ dõi theo bóng cậu. Mái tóc cậu bay nhè nhẹ trong gió, bước chân thong thả và an yên. Dưới ánh trăng, từng đường nét của Trương Chiêu dường như trở nên mơ hồ nhưng đẹp đến nghẹt thở.

Nó bất giác mỉm cười dịu dàng, thoáng chút hạnh phúc pha lẫn nhẹ nhõm.

Trương Chiêu quay lại, bắt gặp ánh mắt ấy. Cậu cũng cười theo, không nói gì, chỉ là nụ cười đáp lại nụ cười, yên ả và đầy thấu hiểu.

Hai người tiếp tục sánh bước, ánh mắt khi thì dừng lại ở mặt biển lấp loáng, lúc lại lén lút ngắm nhìn nhau trong im lặng. Mỗi bước đi như kéo gần hai trái tim lại, và rồi khi khoảng cách chỉ còn một gang tay, Vương Sâm Húc khẽ vươn tay về phía cậu.

Đầu ngón tay chạm nhẹ mu bàn tay Trương Chiêu, rồi bàn tay ấy từ từ siết lại, nắm trọn lấy tay cậu.

Trương Chiêu cảm nhận rõ ràng cái chạm ấy ấm áp và chân thành, giống như chính con người nó.

Tay trong tay, họ tiếp tục bước đi, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người. Không ai nói gì, nhưng hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đã đủ để lấp đầy mọi khoảng trống.

Vương Sâm Húc bất chợt dừng lại. Nó lặng lẽ lấy từ túi áo ra một hộp nhỏ. Mở ra là hai chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh xảo, ánh bạc phản chiếu ánh trăng lung linh.

Nó cầm lấy một chiếc, khẽ đeo vào tay Trương Chiêu.

Cậu sững sờ, tim đập mạnh như sắp vỡ òa. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không nói được gì, chỉ cảm thấy mắt mình cay xè. Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ thực sự sống trong một khoảnh khắc như thế không phải trong mơ, không phải giả tưởng mà là thực tại.

"Tao không biết phải nói như thế nào để mày hiểu hết tình cảm của tao. Có lẽ tao không đủ lãng mạn, cũng chẳng đủ tinh tế... nhưng tao thật sự yêu mày. Tao muốn ở bên mày. Tao muốn dành phần còn lại của cuộc đời sống cùng mày."

Vương Sâm Húc bắt đầu bằng giọng khẽ khàng, chân thành như chính đôi mắt đang nhìn cậu.

Trương Chiêu siết chặt bàn tay đang nắm lấy mình. Nước mắt cậu rơi không còn vì đau khổ hay tổn thương nữa mà là vì sự xúc động quá đỗi thuần khiết.

"...Tao đã đắn đo chuyện này từ lâu rồi, đặc biệt là khi mày phải trải qua cơn ác mộng đó... Tao không nỡ lòng nào để người tao yêu phải đau khổ như vậy. Nên tao muốn ở bên mày. Mãi mãi."

Vương Sâm Húc tiếp tục.

Trương Chiêu không thể nhịn được nữa. Cậu bật khóc thành tiếng, rồi ôm chầm lấy nó như thể sợ rằng buông ra thì giấc mơ sẽ lại biến mất.

"Tao yêu mày nhiều lắm, Vương ca...Cảm ơn mày vì đã ở bên tao. Vì đã không buông tay tao."

Cậu thì thầm, giọng nghẹn lại trong xúc động. Vương Sâm Húc ôm lấy cậu, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của Trương Chiêu. Nhịp tim nó đập rộn ràng, đập lên ngực cậu như một lời hứa lặng thầm.

Lời cầu hôn chân thành đã được đáp lại bằng cái gật đầu ấm áp, bằng giọt nước mắt xúc động và bằng cả trái tim đầy ắp yêu thương.

Hai người cuối cùng cũng đã tìm thấy nhau, sau những lạc lối và tổn thương. Hai trái tim, giờ đây không còn đập riêng rẽ nữa, mà đã hòa chung thành một nhịp đập. Nhịp đập của yêu thương, của niềm tin, và của một lời hứa cho mai sau.

Không cần đến nến lung linh hay hoa hồng đỏ, không cần đến những dãy bàn dài trải khăn lụa trắng. Giữa cát biển, gió đêm và ánh trăng bạc, chỉ cần một ánh nhìn sâu thẳm và một chiếc nhẫn giản dị cũng đủ khiến người ta xiêu lòng.

"Vương ca à... cảm ơn mày. Vì đã chọn tao."

Trương Chiêu ngước mắt, đôi đồng tử lấp lánh ánh trăng,

Vương Sâm Húc mỉm cười, siết tay cậu chặt hơn.

"Cảm ơn... vì em đã đồng ý ở bên tao."

Một thoáng im lặng giữa tiếng sóng rì rào. Rồi nó bật cười khẽ, hỏi:

"Nhưng mà lễ cầu hôn của tao có phải hơi sơ sài không? "

Trương Chiêu lắc đầu, nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai nó, giọng thì thầm:

"Dù ở hoàn cảnh nào, chỉ cần là mày... thì tao đều thấy hạnh phúc."

Nghe vậy, Vương Sâm Húc không kìm lòng được mà cúi xuống hôn lên đôi môi cậu. Một nụ hôn dịu dàng, nhưng đủ để truyền tải tất cả những xúc cảm không thể diễn tả thành lời. Rồi nó khẽ vuốt ve gò má cậu, ánh mắt đầy ấm áp và vững chãi.

"Tao nhất định sẽ cùng em bước vào lễ đường vào một ngày không xa. Tao muốn mọi người chứng kiến em sánh vai tao trong bộ suit trắng đẹp nhất, với nụ cười hạnh phúc nhất. Tao sẽ chăm chút cho hôn lễ ấy, không để em thiệt thòi một chút nào. Đây là điều mà em xứng đáng có được."

Trương Chiêu gật đầu, rồi dụi đầu vào cổ nó như một chú mèo nhỏ vừa được vỗ về.

Gió biển vẫn rì rào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng trôi. Chỉ còn lại hai người, hai trái tim đã trải qua bao lần lạc mất giờ lại tìm thấy nhau, yêu nhau và hứa hẹn cùng nhau.

Vương Sâm Húc chọn ngày 20 tháng 5 — ngày tượng trưng cho ba chữ "Anh yêu em" để bày tỏ lòng mình. Giữa biển đêm dịu dàng, hai con người bé nhỏ siết chặt lấy nhau, sẽ ở bên nhau, từ nay đến mãi về sau.


end.


cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây. chắc những chap trước tui cắt hành nên chap này coi như bù lại nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro