CHƯƠNG 44
CHƯƠNG 44
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Ngày nghỉ lễ lễ Giáng Sinh năm nay, Harry không có nhận được thư mời của trang viên Malfoy, nghe nói thân thể của Abraxas ngày càng suy yếu, Lucius thậm chí cũng đã rất lâu không có xuất hiện ở trước mặt công chúng, mà Chúa tể Hắc ám nếu tổ chức tiệc, kia là Tử thần Thực tử vui hết mình, vô luận Voldemort cảm thấy hứng thú bao nhiêu với Harry, gã cũng sẽ không giảm bớt phẩm cách tiệc của mình lại hạ mình mời một học sinh năm thứ ba ở trường tới.
Lily và Mary ở lại Hogwarts qua lễ Giáng Sinh, vì vậy trong xe chỉ có Harry, Snape và Regulus, ba người bọn họ xúm lại, Snape và Regulus vẫn có bản lĩnh biến thùng xe thành nhóm nhỏ học tập, để cho người khác ban đầu nghĩ muốn ngồi vào đầu tiên là chùn bước, tiếp theo nhượng bộ lui binh.
Ban đầu cho rằng hôm nay cũng là tình huống như vậy, thế nhưng không nghĩ đến rất nhanh có người kéo cái rương đi đến, "Em có thể ngồi ở chỗ này sao?"
Ba người cùng lúc ngẩng đầu, Snape hoàn toàn xa lạ với người tới, Regulus là quen biết, quen thuộc nhất ngược lại là Harry, người tới chính là Quirinus Quirrell của Ravenclaw, Harry xê dịch đồ cậu đặt ở trên bàn, "Ngồi đi."
Quirrell nhẹ chân nhẹ tay cất xong cái rương ngồi xuống, "Black, đã lâu không gặp." Sau đó cậu ta thay đổi phương hướng về phía Harry và Snape, "Chào hai vị học trưởng, em tên là Quirinus Quirrell, học sinh Ravenclaw năm hai."
"Đã lâu không gặp." Regulus lễ phép gật đầu.
Snape không có lên tiếng, anh đang bận nhìn một quyển sách ma độc dược, Harry cảm thấy thú vị, nâng má nhìn Quirrell, thì ra cậu ta khi còn bé là người ngại ngùng như thế sao, "Chào em, anh tên là Harry Potter, đây là Severus Snape, học sinh Slytherin năm thứ ba."
Quirrell có chút đỏ mặt, "Lúc năm nhất nhập học hai vị học trưởng còn từng giúp em nhấc cái rương."
Harry bình thường sẽ ở lúc tân sinh nhập học giúp trôi nổi cái rương học sinh cầm không nổi lên, để tránh khỏi bọn họ ngăn trở lối đi nhỏ, Snape thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ, thế nhưng bọn họ còn thật không có cố ý đi mình đã nhớ giúp người nào.
"Hừm." Harry lên tiếng, "Ở Ravenclaw thế nào? Nghe nói phòng nghỉ Ravenclaw có một thư viện nhỏ."
"Rất tốt ạ, chính là em có một vấn đề còn không có suy nghĩ cẩn thận." Quirrell từ trong túi xách lấy ra một quyển sách, mở ra bên trong còn kẹp một đóa hoa nhỏ màu tím, cậu ta đặt hoa ở một trang cuối cùng, chỉ một đoạn trên sách: "Học trưởng Harry, trong sách nói dược Co Rút cần cắt nát cây sồ cúc, quả sung thu nhỏ bỏ vỏ, sâu lông cắt thành lát, một giọt mật chuột và một chút nước đỉa, nếu muốn cho quả sung bỏ vỏ, vì cái gì không trực tiếp sử dụng quả sung không vỏ chứ."
"Em đang chuẩn bị bài nội dung ma độc dược năm thứ ba a." Harry cũng không quá hiểu Quirrell, cậu cũng không có địch ý gì với Quirrell thời kì học sinh, nghe nói Quirrell ban đầu ở trước khi đảm nhiệm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn họ là dạy Muggle học, nếu như không phải là gặp được Voldemort, về sau có thể cũng sẽ không thay đổi thành như vậy, "Quả sung thu nhỏ là hong khô, quả sung gọt vỏ là phơi khô, hai loại thủ pháp bào chế sẽ thay đổi tính chất bên trong quả sung, nếu như dùng quả sung bỏ vỏ, tính chất dược Co Rút không ổn định, đợi đến lúc năm thứ ba em có thể thử xem, quả sung thu nhỏ bỏ vỏ nấu thành dược Co Rút là màu xanh lá tươi đẹp, quả sung bỏ vỏ làm ra là màu xanh xám."
*xanh xám 灰绿色
Harry vừa nói, Quirrell vừa ghi chép, Quirrell cúi đầu, vì vậy Harry cũng không có nhìn thấy mặt của cậu ta rất đỏ, chỉ nghe được cậu ta nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó Quirrell cũng không có lại hỏi những vấn đề khác, sau đó chỉ là muốn lưu lại một ấn tượng cho Harry, Ravenclaw luôn luôn am hiểu nắm chặt độ giao du, cũng không nhiệt tình quá phận, cũng không rụt rè quá đáng.
Bởi vì ngày nghỉ lễ còn có một ít bài tập, Quirrell với Regulus lại là cùng năm, bọn họ thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện vài câu, vô hình trung đã kéo gần lại quan hệ của đoàn thể nhỏ với Harry.
Lúc đến nhà ga Ngã tư Vua trời đã tối rồi, Harry và Snape theo thường lệ đi quán Cái Vạc Lủng, hai người vừa tới ngoài cửa quán Cái Vạc Lủng, thì bị một người phụ nữ ngăn cản.
"Harry Potter." Người phụ nữ tháo mũ trùm áo choàng xuống, Harry mới nhìn rõ, là Bellatrix.
"Chào buổi tối, phu nhân Lestrange." Harry theo bản năng nghiêng phía trước một bước, che Snape ở phía sau cậu, trên mặt cậu mang một mỉm cười khéo léo, giống như tiệc tối ở nhà Malfoy trước đó ném một bùa chú Lời nguyền lửa quỷ về phía cậu không phải là người phụ nữ trước mặt này.
Bellatrix tiến lên một bước, dùng lỗ mũi nhìn về phía Harry, lấy ra một phong thư mời màu đen bạc, "Đêm Giáng sinh, trang viên Lestrange."
Harry nhận lấy thư mời, "Cảm ơn."
"Hừ." Bellatrix cười lạnh một tiếng, xoay người cao giọng: "Mi sẽ không muốn biết hậu quả vắng mặt."
"Nhận được lời mời, không chỉ vinh hạnh, làm sao sẽ không đi chứ." Thanh âm của Harry không có nâng cao, chỉ là vẫn như cũ mang ý cười ôn hòa, giống như là vì lần mời này mà sung sướng.
Snape đương nhiên chú ý tới động tác Harry che ở trước mặt anh, nhưng mà anh chỉ là mím mím môi, không có di chuyển cũng không nói gì, anh không thể ảnh hưởng hành động của Harry, cho dù là chỗ rất nhỏ, thẳng đến Bellatrix đi xa, anh mới lên tiếng, "Xem ra lão Malfoy bệnh rất nặng."
Harry gật đầu, "Trang viên Malfoy vào lễ Giáng Sinh năm nay hẳn không có cái hoạt động tiệc tùng gì, chẳng qua còn là phải đi xem một chút."
"Cậu đi nhà Lestrange một mình phải chú ý an toàn."
"Ừm."
Lão Tom Quán Cái Vạc Lủng đã thành thói quen hai người thiếu niên mỗi một ngày nghỉ lễ đều ở nơi này của lão tạm trú, đêm nay Harry và Snape ngủ đến rất sớm, bởi vì bọn họ ngày mai còn có một việc rất quan trọng muốn đi làm.
Rạng sáng, mặt trời còn không có lên, thế nhưng trong bầu trời màu xanh đen duy nhất rõ ràng có thể thấy được chỉ còn lại có sao mai.
Harry và Snape dựa theo miêu tả của giáo sư Slughorn đi trang viên Prince, vị trí của trang viên Prince rất vi diệu, nó ở giữa thung lũng Godric và Hogsmeade, diện tích che phủ bao gồm một tòa núi nhỏ, hơn nữa Harry chú ý tới sau lưng núi còn có một thung lũng, căn cứ hướng sông, trong trang viên Prince hẳn là có nước chảy lưu động.
Loại gia tộc cổ xưa này đều có pháp thuật bảo vệ cổ xưa, từ bề ngoài thoạt nhìn đã là trang viên hoang phế rồi, lại ở một khắc tay Snape xoa nhẹ cửa chính kia giống như có cái gì tỉnh lại, hiển nhiên Snape cũng cảm giác được, anh chỉ là bỏ tay vào ở trên cửa, cũng không dùng sức đẩy tay vịn cửa chính ra, lá khô quấn ở trên tay vịn lại bị phủi xuống, có hoa văn màu bạc từ vị trí dưới tay Snape lan ra.
Lúc này bên núi mới vừa xuất hiện một tia đỏ, cửa chính trang viên mở ra, những hoa văn bạc sáng đó từ từ yên tĩnh lại, thật giống như mạch máu gồ lên lại im lặng ngủ đông dưới da thịt.
Snape và Harry liếc mắt nhìn nhau, đi vào trang viên Prince, cảnh tượng khác biệt với bên ngoài nhìn thấy, bên trong trang viên không có hiện ra rất suy bại, chỉ là thực vật cũng không rậm rạp.
Rất nhanh bọn họ sẽ biết nguyên nhân, trong trang viên Prince, còn có gia tinh vì nhà Prince phục vụ —— April.
*April là giống cái nha
Lỗ tai và mắt của nó đều rất lớn, mũi lại rất nhỏ, mặc khác biệt với gia tinh khác Harry từng thấy, quần áo thoạt nhìn giống như là quần yếm vậy, April chuẩn xác không có sai lầm đi tới trước mặt Snape, sợ hãi mở miệng: "Tôi là gia tinh April vì nhà Prince phục vụ, xin hỏi ngài là thiếu gia của nhà Prince sao?"
Snape khẽ gật đầu, "Severus Prince Snape, là tên của tôi."
Trong đôi mắt to sáng long lanh của April xuất hiện một tầng ánh nước, thoạt nhìn rất kích động, thế nhưng nó cũng không có đập đầu vào đất hay là tường, mà là cúi chào thật sâu, "Thiếu gia, hoan nghênh trở về, nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực."
Đi vào nhà lớn của Prince, Harry mới hiểu được April vì cái gì không có cho rằng cậu là đời sau của nhà Prince, bởi vì vẻ ngoài của Snape kỳ thực rất giống với ông ngoại anh ngài Prince già.
Bức tranh nhà Prince rất ít, trong đó phần lớn đều không phải là bức tranh pháp thuật, đại khái bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên việc chế tác bức tranh buồn chán, thì nhớ tới giáo sư kiếp trước cũng giống vậy, ở sau khi qua đời đi đến nơi yên lặng.
Chỉ có một vị phu nhân ở trong bức tranh còn buồn ngủ dụi dụi con mắt, sau đó dùng quạt lông che mặt mình lại, nhìn nhìn Harry, lại nhìn Snape một chút, "Ừm? Con là con trai của Eileen sao?"
"Đúng vậy, phu nhân, con tên là Severus, không biết nên xưng hô ngài làm sao?" Snape đi tới ngay phía trước bức tranh.
"Dana Prince, tôi là bà nội của mẹ con, mẹ của ông ngoại con, ừm... Hẳn là bà cố ngoại của con." Dana Prince nói dời quạt lông trong tay đi, bà thoạt nhìn chỉ có dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp lại ưu nhã.
"Ngài khỏe, bà cố ngoại."
Dana vẫy vẫy cây quạt trong vẫy tay, "Gọi bà là Dana thì tốt, con thì sao? Đứa nhỏ, con là ai?" Dana chuyển hướng Harry.
"Con là bạn của Severus." Harry trả lời.
"Nga." Dana như có điều suy nghĩ chuyển hướng Snape, "Bà còn không biết cha con là người nào."
"Một Muggle, tên là Tobias Snape."
"Ừm... Eileen Tùy hứng." Dana cũng không có tức giận, "Ba con cậu ta rất anh tuấn sao? Hay là rất săn sóc?"
Snape có chút ngạc nhiên với mấy vấn đề Dana hỏi này, lại bất đắc dĩ, anh không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, làm hết sức không hạ thấp quá nhiều một người đã qua đời, "Ông ta là một người đàn ông bần cùng, xấu tính."
"Vậy Eileen yêu thích cậu ta chỗ nào?" Dana nhìn Snape, "Chờ một chút, cậu ta sẽ không phải còn chán ghét phù thủy đi?"
Snape khẽ gật đầu, "Ông ta đã qua đời." Anh cũng không muốn nói thêm về Tobias.
"Được thôi, không hỏi, càng hỏi càng tức giận, con có thể ở nhà xem xét thật kỹ một chút." Dana xách váy lên, "Nga, đúng rồi, con muốn ở lại sao?"
Snape hỏi ngược lại: "Con có thể không?"
Dana cười ngồi dậy, gật đầu, "Con đương nhiên có thể, thế nhưng con phải học một ít thứ để làm sao làm một Prince đạt tiêu chuẩn, Prince không chỉ có có nghĩa là hưởng thụ tất cả ở đây, còn có trách nhiệm tương ứng cần gánh vác." Dana dứt lời liền rời đi bức tranh, không biết đi nơi nào.
Đi tới phòng của ngài Prince già, April giao huy hiệu của nhà Prince tìm ra được đến trên tay Snape, ngoại trừ huy hiệu nặng trịch, lão Prince còn có lưu lại một câu nói, April nháy mắt to sáng long lanh nói: "Gia chủ từng nói, nếu như tiểu thư Eileen trở về, để cho tôi hỏi một câu, là tiểu thư của nhà Prince, hưởng thụ vinh quang Prince mang cho con bé, như vậy con bé đã gánh vác trách nhiệm gia tộc hay không chứ?"
Lời Dana nói còn văng vẳng bên tai, Snape suy xét hồi lâu, mới hỏi: "April, mi biết chuyện về mẹ ta sao?"
April rất dày dạn kinh nghiệm thở dài, nhưng thanh âm của nó vẫn như cũ non nớt, "Thiếu gia, lúc tiểu thư rời nhà tôi mới vừa sinh ra không lâu, tôi chỉ nhớ rõ ông chủ yêu cầu rất nghiêm khắc với tiểu thư, về sau bọn họ bùng phát một lần tranh cãi rất kịch liệt, tranh cãi qua đi tiểu thư đêm đó liền đi, ông chủ bệnh rất nặng, trực tiếp đến khi ông chủ qua đời, tiểu thư cũng không trở về nữa, trước khi ông chủ qua đời đặt tên này cho tôi."
"Vậy trong trang viên còn có gia tinh khác sao?"
April lắc đầu, "Chúng nó ở sau khi ông chủ qua đời từ từ đều chết, trước khi chết muốn tôi chăm sóc vườn thuốc của ông chủ cho tốt, chúng nó nói chỉ cần tôi còn sống, thì đại biểu cho đời sau của nhà Prince còn sống sót hậu thế, để cho tôi chờ đợi ngày nào đó trang viên lần thứ hai mở ra, hiện tại, ngài trở về, này thật sự tốt."
Huy hiệu đã ở trong tay Snape cầm đến ấm áp, anh nhìn thoáng qua Harry, vừa nhìn về phía April, "Đúng vậy, tôi đã trở về, April, đi tìm xem Dana tốt sao? Tôi nghĩ bọn tôi cần phải nói chuyện."
"Được thiếu gia, xin tuân theo sắp xếp của ngài." April lần thứ hai cúi chào, là gia tinh nhà Prince, April mơ hồ cảm giác được có thứ gì đang thay đổi.
Sau khi April theo một tiếng nổ biến mất tại chỗ, Snape mới nói với Harry: "April ở trong tiếng Latin có ý nghĩa mặt đất hồi xuân."
Harry gật đầu, "Ông ngoại cậu hẳn là rất hy vọng mẹ cậu trở về, hay hoặc là hy vọng nhìn thấy cậu đến."
Snape khẽ cười một cái với Harry, anh sẽ cố gắng, vì Harry, cũng vì Prince.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro