Chương 149: Như Ẩn Như Hiện

Chương 149: Như Ẩn Như Hiện

Editor: Rosaline

Beta: Chim


Ba thiếu niên Phương Thiên Duyệt, Thần Toàn và Cổ Dạ Tinh liên thủ, đánh phủ đầu ba người Thử, Miêu, Phụng.

Mới mở đầu trận một, bên phía Triển Chiêu đã rơi ở phía sau không ba (0:3).

Ở dưới tình huống nội lực áp chế tuyệt đối, kết quả này cũng có chút lúng túng, đồng thời, ba người lớn cũng bắt đầu nóng giận... Người luyện võ a, đều là hiếu thắng.

Trên hồ nước, không khí bắt đầu sôi sục, bên bờ hồ cũng rất náo nhiệt. Chợt nghe trên trời truyền đến tiếng "Ha ha ha".

Mọi người bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám lão đầu lão thái Ma cung cũng tới vây xem, Thiên Tàn lão gia tử vui vẻ đến độ suýt làm rơi mặt nạ.

Triển Chiêu ném trả cầu lại cho ba thiếu niên đối diện.

Cổ Dạ Tinh nhận cầu, tiếp tục phát cầu.

Trên bờ, Triệu Trinh xâm nhập vào trong đám nhóc đứng cùng Lương Thần Mỹ Cảnh, "trinh sát tình hình quân địch" .

Hoàng thượng hỏi hai nhóc Lưu Tinh môn, "Tiểu Cổ vẫn phát cầu hả? Không phải là đã bị phá giải sao?"

Ngoại trừ Lương Thần Mỹ Cảnh ra, mấy đứa bé khác cũng không biết Triệu Trinh chính là hoàng thượng, chỉ biết hắn là lĩnh đội của Tiểu Lương Tử, nên rất tùy tiện đi theo hắn lải nhải.

"Tinh ca biết rất nhiều loại phát cầu!" Lưu Nguyệt giới thiệu cho Triệu Trinh, "Ngươi xem tư thế của hắn tuy rằng đều là giống nhau, nhưng trong nháy mắt chân đụng cầu sẽ dùng lực ngầm..."

Đang nói chuyện, Cổ Dạ Tinh đã phát cầu.

Lần phát cầu này rõ ràng sử dụng lực mạnh hơn mấy lần trước.

"Hay!" Thẩm Nguyên Thần chọc Tiểu Lương Tử, để cho hắn nhìn kỹ, "Đây là chiêu phát cầu thương hiệu của Cổ Dạ Tinh."

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn.

"Chiêu này đối với Triển Chiêu không có tác dụng, trước đây từng dùng rồi."

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Cổ Minh Nguyệt cũng chạy tới đứng ở bên bờ xem cuộc chiến cùng mọi người.

Sau khi Cổ Dạ Tinh phát cầu qua lưới, bỗng nhiên liền xuất hiện nhiều bóng chồng, cùng nhau hạ xuống.

"Biến thành nhiều hơn nha!" Tiểu Tứ Tử kinh ngạc.

Ba nhóc Bàn Miêu bên cạnh cũng gật đầu theo.

"Oa, Hỏa Kê là dựa vào nghe tiếng mà tới đón..." Tiểu Lương Tử lời ra khỏi miệng, đã cảm thấy không thích hợp.

Ngay cả Công Tôn đều nghe được, hỏi Triệu Phổ đang chăm chú bóp vai cho hắn, "Có phải là có tiếng gió không?"

Cửu vương gia gật đầu, "Ừ! Là lợi dụng nội lực chế tạo tiếng gió thổi, vì phối hợp bóng chồng, ẩn dấu vị trí thực sự của quả cầu."

"Đây là đặc điểm nội lực của Lưu Tinh môn." Nam Cung Kỷ nhìn Triệu Trinh đang tỏ vẻ không hiểu gì cả, nhỏ giọng nói với hắn, "Lưu Tinh môn là môn phái thiện sử dụng ám khí."

"Nga..." Hoàng thượng cũng hiểu, đây là tạo cảm giác nghe nhìn lẫn lộn hả?

Nhưng mà trong trận đấu, người phụ trách nhận cầu cũng không phải Triển Chiêu, mà là Lâm Dạ Hỏa đứng ở phía sau.

Hỏa Phụng không nhúc nhích, cũng không biểu hiện gì ra mặt, quả cầu trên đầu rơi xuống như tiên nữ rải ra, Lâm Dạ Hỏa "Hừ " một tiếng.

Công Tôn nhìn thấy quả cầu sắp rơi xuống đất, có chút khẩn trương, túm tay áo Triệu Phổ, ý kia —— Ngươi là người chỉ đạo, tạm thời đừng xoa bóp nữa, nhìn tình hình thi đấu đi.

Triệu Phổ bị hắn chọc cười, "Đừng nói đó là cầu* giả, cầu thật cũng không có tác dụng a!"

*Nguyên tác chỗ này là 流星, tức là sao băng, ở đây chúng mình dịch theo nghĩa văn cảnh.

Công Tôn đang cảm thấy khó hiểu, chợt nghe đến tiếng kinh hô truyền đến từ đám trẻ con.

Những cái bóng chồng của quả cầu đã sớm không còn, quả cầu đang ở ngay bên cạnh Lâm Dạ Hỏa, lúc này quả cầu không đến trên chân Hỏa Phụng, mà đang quay quanh hắn quay.

Trái lại lúc này Công Tôn xem hiểu, "Cái này hình như ta đã từng gặp! Trước kia lúc Lâm Dạ Hỏa đánh nhau với ngươi ở quân doanh, cũng có một quả cầu, đều chuyển động quay quanh hắn."

Cửu vương gia gật đầu, lại hỏi Công Tôn vai còn mỏi hay không.

Công Tôn chỉ chỉ lưng, ý là —— Bóp luôn ở đó đi.

Triệu Phổ tiếp tục giúp hắn bóp lưng.

Trên Mai hoa thung, lần đầu tiên ba đứa bé đối diện thấy tình huống này, sao quả cầu kia lại quay xung quanh người thế? Bơm linh hồn vào sao?

Phương Thiên Duyệt vuốt cằm nghiên cứu, "Đây là Vô Phong Chưởng trong truyền thuyết sao? Quả nhiên rất huyền diệu!"

Trên bờ, đám trẻ con đều đang tưởng tượng ra các loại phương pháp sử dụng Vô Phong Chưởng của Lâm Dạ Hỏa...

"Đến Nguyên Tiêu không cần phải lo cầm đèn lồng nữa!"

"Đốt đuốc cũng có thể khiến nó bay lên!"

"Chọc tổ ong vò vẽ còn không sợ bị đốt!"

"Còn rất thực dụng!"

Lâm Dạ Hỏa "tiếp được" cầu cũng không có khách khí, bay lên đá về phía bên kiai.

Cầu vừa qua lưới, cũng tản ra như tiên nữ rải hoa, giống y như chiêu vừa rồi của Cổ Dạ Tinh.

Cổ Dạ Tinh nhịn không được "Sách" Một tiếng, chạy tới nhận cầu, vừa oán thầm, người này chỗ nào cũng tiếp cầu được, thật khó đối phó.

Chỉ là, Cổ Dạ Tinh rõ ràng chạy đến vị trí rồi, vừa nhấc chân, lại đạp phải khoảng không.

Mọi người sửng sốt.

"Ai nha!" Lưu Nguyệt và Thiệu Thanh đều nhảy lên.

Cổ Minh Nguyệt lắc đầu, "Tinh Tinh bị gạt!"

Cổ Dạ Tinh bổ nhào vào một khoảng không cũng bối rối, vội vàng trở về, cũng may Thần Toàn đã phát hiện cầu ở đâu, bước dài một bước tiến lên đón.

Quả cầu nhanh chóng xuống, Thần Toàn đưa chân ra nhưng cũng cảm thấy mình với không tới, Phương Thiên Duyệt đạp mai hoa thung dưới chân, một gợn sóng nhanh chóng chuyển tới, giúp đỡ Thần Toàn tiến lên phía trước...

Gần như là cùng lúc, bên này lưới, Bạch Ngọc Đường cũng đạp một cước lên mai hoa thung... Một cơn sóng chuyển động tới.

Thần Toàn lập tức lại lung lay trở về.

"Ai u..."

Thần Toàn chao đảo, sớm mất thăng bằng, một bước dài khiến hắn sắp dạng thẳng chân ra.

Trên bờ, bọn họ Hà Kiêu đều hô lên, "Sắp rơi xuống nước!"

Quả nhiên, Thần Toàn "ầm " một tiếng liền rơi xuống hồ.

Nhưng lưới bên này, Triển Chiêu lại không đứng nhìn, là đi tới lưới trước.

Chỉ thấy quả cầu vừa rồi vẫn đang bay vèo vèo qua lưới.

Triển Chiêu nhấc chân tiếp được cầu, phóng tầm mắt nhìn về phía trước...

Lúc này, Phương Thiên Duyệt và Cổ Dạ Tinh đều ở bên trái, phía bên phải trống ra một mảng lớn.

Khóe miệng Triển Chiêu hơi động, đá cầu về phía khoảng trống lớn kia.

Phương Thiên Duyệt và Cổ Dạ Tinh vội vàng chạy tới đón, chợt nghe trong nước "ầm" một tiếng, Thần Toàn đột nhiên chui lên đá quả cầu lên giữa không trung.

Trên bờ mọi người cũng không nhịn được gật đầu —— đứa nhỏ này quả nhiên là do Hà Bang Thủy Minh dạy dỗ, kỹ năng bơi rất cao! Hắn vừa rồi rõ ràng rơi ở mặt nước bên kia, chỉ chớp mắt đã tới đầu này, ở dưới nước nước đợi lâu như vậy cũng không lấy hơi, chính là vì chờ quả cầu này!

Cổ Dạ Tinh và Phương Thiên Duyệt hiển nhiên vừa rồi cũng là giả bộ đi tới cứu cầu, trên thực tế chính là chờ Thần Toàn chuyền bóng.

Một chuỗi động tác liên tục này mau đến dọa người, trên bờ sau khi mọi người hiểu được, Phương Thiên Duyệt và quả cầu đều bay lên.

Phương Thiên Duyệt nhảy dồn lên không trung một cước phi đá.

Nhưng mà, ngay lúc trong nháy mắt cầu bị đá ra, khoảng trống ban đầu ở trên lưới, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu lam.

Phương Thiên Duyệt cả kinh, Cổ Dạ Tinh và Thần Toàn còn ôm mai hoa thung ở trong nước cũng là cả kinh.

Vì ba người bọn hắn vừa nãy rõ ràng thấy Triển Chiêu còn ở vị trí giữa, thế nào nháy mắt xuất hiện ở nơi này?

Lúc Phương Thiên Duyệt thấy Triển Chiêu, cầu đã đá đi ra.

Triển Chiêu trên không trung trực tiếp một cước đã đem cầu đá quay về cho Phương Thiên Duyệt.

Khinh công của Tiểu Phương đích thực rất tốt, nhưng hắn lại không sử dụng được Yến Tử Phi, bay lên cao không có chỗ mượn lực, dù cho Triển Chiêu chỉ là nhẹ nhàng đá cầu cho hắn, không có dùng bao nhiêu nội kình, hắn vẫn ôm cầu bay ra ngoài.

"Hỏng bét rồi!"

Nhìn Tiểu Phương trên không trung vẽ ra một đường tròn hoàn mỹ rơi hướng về phía mặt nước, trên bờ, hai đứa nhỏ khác của phái Thiên Sơn đều nảy lên.

"Xong rồi! Muốn chìm xuống!"

Tiểu Lương Tử và Thẩm Nguyên Thần đều giật mình, "Một chút nước cũng không được sao?"

"Không cản lại không được, hắn chính là một quả cân!" Khổng Thiên Lâm và Hứa Thiên Kỳ chuẩn bị nhảy xuống nước đi cứu người.

Thiên Tôn lại đưa tay, một tay một người, kéo lại cổ áo của hai người.

Hai người đều quay đầu lại nhìn Thiên Tôn —— sư tôn?

Thiên Tôn hơi hơi nhướn mày —— hắn sẽ không chìm, yên tâm.

Phương Thiên Duyệt đích thực là rơi xuống mặt nước, cũng không có "ầm" một tiếng chìm xuống, mà là ngồi ở trên mặt nước... Nói xác thực, là trên mặt băng.

"Ai nha..." Tiểu Phương đặt mông ngồi ở trên một tảng băng nổi lớn, đưa tay xoa thắt lưng.

Cổ Dạ Tinh nhìn đối diện, mặt nước dưới chân Bạch Ngọc Đường bị đông cứng ra một tầng băng nổi, hầu như đông lạnh hơn nửa mặt ao.

Ngũ Gia vẫn tương đối yêu thương đệ tử phái Thiên Sơn, đặc biệt Phương Thiên Duyệt, hiếm thấy thu được một đứa nhóc thông minh lanh lợi như thế, tự nhiên sẽ không để cho một con vịt cạn như hắn rơi trong nước, cho nên đông lạnh một tầng băng đón hắn.

Bên kia, Thần Toàn còn ở trong nước cũng bị băng lan đến, bị cố định trong lỗ thủng băng nổi.

Thần Toàn còn đưa tay gõ một cái mặt băng, cảm thấy chiêu này cũng rất thực dụng, "Cái này nếu như dùng để đông lạnh đồ ăn, cũng không cần dùng hầm băng a."

Phương Thiên Duyệt bất đắc dĩ, vỗ vỗ mảnh vụn băng trên quần, ôm cầu về tới trên mai hoa thung. Hắn và Cổ Dạ Tinh cùng đi túm Thần Toàn cắm ở trong lớp băng

Tầng băng rất dày, ngay cả cầu nổi cũng đông lại, Thần Toàn không trên không dưới, túm lên không được.

Cổ Dạ Tinh và Phương Thiên Duyệt đều ngẩng đầu nhìn ba người lớn đối diện.

Lâm Dạ Hỏa khoát tay với hắn, ý bảo —— cẩn thận.

Chỉ thấy Hỏa Phượng khoát tay... ầm một tiếng... Một ánh lửa phong ra.

"Nương a!"

Trên bờ, đám nhóc sợ đến hô lên.

Cổ Dạ Tinh và Phương Thiên Duyệt sợ đến mức lui về phía sau vài bước.

Nhìn lại... Lớp băng trên mặt hồ đã tan ra.

Đồng thời, Thần Toàn cũng biến mất.

Mọi người còn buồn bực —— hài tử đâu? Thiêu cháy mất rồi sao?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng khoanh tay.

Qua một lúc lâu, Thần Toàn mới từ trong nước nhô ra, liền lộ nửa cái đầu và cặp mắt, thuận tiện phun ra bọt nước. Nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút —— lửa cháy hết rồi hả?

Mọi người tiếp tục cảm khái —— kỹ năng bơi là thật tốt.

Ba đứa trẻ lại một lần nữa trở lại trên mai hoa thung, nhìn ba người đối diện, cũng có chút lẩm bẩm —— cảm thấy không ổn, hình như đã vượt qua phạm trù đá cầu, cái này càng giống như luận võ... Làm sao có thể thắng ba người bọn họ? !

Công Tôn hỏi Triệu Phổ, "Cái này tính là một ba (1:3) đi? Thừa thắng xông lên?"

Triệu Phổ dở khóc dở cười, "Là nhân cơ hội đánh hài tử đi."

Nhìn lại trên đài thi đấu, ba người lớn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa luân phiên tiến công, các loại phá giải tuyệt chiêu và sự phối hợp của ba đứa trẻ đối diện... Cùng trước đó Triệu Phổ nói giống nhau —— nội lực áp chế.

Cuối cùng ba đứa trẻ cũng mặc kệ, nhưng đám nhóc trên bờ lại không mặc kệ, nhảy lên nói không công bình.

Ngay cả Thiên Tôn và Ân Hậu đều ở bên bờ lên tiếng phụ hoạ, nói đại nhân Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Lâm Dạ Hỏa khi dễ tiểu hài nhi!

Ba người Triển Bạch Lâm nhìn hai lão còn rất oan —— ban nãy ai nói thua sẽ không nhận thức bọn họ? !

Đá xong nửa chận, ba người Triển, Bạch, Lâm càng đá càng mạnh hơn, phối hợp đa dạng càng ngày càng nhiều, cuối cùng Phương Thiên Duyệt, Thần Toàn và Cổ Dạ Tinh đối diện trực tiếp không đá nữa, cảm giác so với luyện công một ngày đêm còn mệt hơn, đừng nói, ba người còn cảm thấy trên công phu tựa hồ là bị dẫn dắt không nhỏ, nội lực đều tăng trưởng.

Triệu Phổ kêu ngừng trận đấu, đem tiểu hài nhi ướt nhẹp mang về bên bờ, thay đổi quần áo giữ bọn họ nghỉ một lát. Nói tóm lại, mục đích trận đấu đã đạt được, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa ở dưới sự trợ giúp của ba người cao thủ thiếu niên, từ người vô cùng bình thường biến thành nửa người trong nghề, ít nhất là có chuẩn bị, thực sự đến thi đấu biểu diễn ngày đó, cũng không đến mức bị đánh trở tay không kịp.

Triệu Trinh để cho ngự trù làm một bàn mỹ thực phong phú, mở tiệc chiêu đãi các vị tiểu bằng hữu, xem như là đáp tạ.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa coi như thông qua lần tranh tài này lĩnh hội đến "sự thú vị" của thi đấu hoa mai, Âu Dương Thiếu Chinh, Long Kiều Quảng và Trâu Lương xem náo nhiệt cũng lên mặt nước, hai bên đá một trận, như vậy là một cảnh tượng đối chiến kịch liệt khác diễn ra.

Triệu Phổ hỏi Cổ Minh Nguyệt người duy nhất chính thức đá thi đấu của người trưởng thành —— thế nào?

Cổ Minh Nguyệt gật đầu, nói rất có bộ dáng! Công phu của ba người bọn họ không phải là dạng nửa người giang hồ có thể so sánh, vừa thông suốt lại bách thông, ứng phó đội Thanh Long đoán chừng là không có vấn đề, bất quá a...

Tất cả mọi người nhìn Cổ Minh Nguyệt —— bất quá?

"Ta chưa từng đá qua dã đội do sòng bạc nuôi, cũng chưa từng thấy đội Thanh Long đá, vẫn là nghe không ít bằng hữu nói về chi đội bóng này."Cổ Minh Nguyệt có chút lo lắng, "Đội bóng kia tương đối nguy hiểm, thật giống như danh môn chính phái luận võ là điểm đến đó thì ngừng, bọn họ lại như là sát thủ nhà nghề leo lên lôi đài, sẽ xuất ra các loại chiêu số âm ngoan, lại còn khiến cho người ta không bắt được nhược điểm."

Triệu Phổ cau mày, "Bình luận kém như vậy, vẫn không có tìm được nhược điểm?"

Cổ Minh Nguyệt thở dài nói, "Bọn họ không chỉ có đội bóng có đội viên, còn có rất nhiều trọng tài bị mua chuộc cùng làm việc vặt, nói chung là một đoàn đội, phối hợp rất ăn ý! Kinh nghiệm cũng rất già dặn! Nhất định phải cẩn thận!"

Trải qua nhắc nhở hết lần này đến lần khác của Cổ Minh Nguyệt, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, lần thi đấu biểu diễn này sẽ không giản đơn, nhất định phải đề phòng nhiều hơn.

Mặt khác, Triển Chiêu bọn họ còn có tính toán khác, mục đích thực sự của cuộc so tài hữu nghị này là "Tương kế tựu kế", dẫn ra manh mối chân chính.

Đội Thanh Long đến dự thi, tựa hồ cũng không phải là nói chỉ cần muốn một trận cầu thắng đơn giản như vậy, trận đấu ngày đó, ngoại trừ phải đề phòng trên mặt nước, dường như còn phải đề phòng dưới mặt nước.

Lô Nguyệt Lam, Phương Tĩnh Tiếu, Tương Bình, cùng với Thủy Nguyệt cung liên thủ bố trí trạm gác ngầm ở trên mặt nước, đồng thời, cũng đang quan sát đò nhiệt nhiệt nháo nháo nổi trên mặt hồ, hành động làm ra khán đài trên nước của thương hội.

Đến buổi tối ngày thứ hai, hết thảy đều bố trí thỏa đáng, sẽ chờ ngày mai cử hành khai mạc so tài.

Màn đêm buông xuống, mọi người Bạch gia trang nghỉ ngơi thật sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai đánh một trận.

Đêm khuya, trong trang viên vắng vẻ không một tiếng động, có một gian trong nhà sáng lên sáng đèn lên.

Căn phòng lớn trong trang viên này là một phòng xép, bên trong gian nhà là phòng ngủ của Yêu Vương, phía ngoài gian phòng lớn hơn một chút, có hai cái giường, Thiên Tôn và Ân Hậu ngủ ở nơi này.

Yêu Vương ngủ đến nửa đêm, liền nghe phía ngoài vang lên thanh âm của hì hì tác tác, xuyên thấu qua rèm cửa, còn thấy ngọn đèn gian ngoài bị đốt sáng lên.

Yêu Vương rất buồn bực, nhóm Tương Du nhà hắn hơn nửa đêm không ngủ được, bò dậy làm cái gì a?

Lão gia tử xuống giường đi tới cửa, chợt nghe thấy đúng là Ân Hậu và Thiên Tôn đang nói chuyện mà.

"Thật hay giả? Ngươi có phải là nằm mơ hay không?"

"Nói cho ngươi tỉnh! Chính ngươi sờ một cái xem!"

"Không nhúc nhích a!"

"Động a! Ngươi nghe nha!"

"Không có a..."

Yêu Vương nghe xong nửa ngày ầm ĩ không có hiểu rõ hai người đang nói chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là vén rèm cửa lên thò đầu ra liếc mắt nhìn.

Chỉ thấy Thiên Tôn và Ân Hậu hai người khoác thảm, đang ở phía dưới ngọn đèn bên cạnh bàn chụm đầu nghiên cứu cái thứ gì.

Yêu Vương nhịn không được đi tới, sát lại gần nhìn thử...

Chỉ thấy Thiên Tôn cầm cái "kén" kia, đang để cho Ân Hậu sờ.

Ân Hậu có chút ghét bỏ mà chọc vài cái xuống, lại nghe nghe, vẫn lắc đầu, nói không có tiếng.

Thiên Tôn nhìn Yêu Vương tới, liền lấy cho hắn nhìn, nói bên trong có thanh âm.

Yêu Vương tiếp nhận miếng kén này, nâng ở trong tay, tiến đến bên đèn nhìn kỹ.

Chỉ thấy ở dưới ngọn đèn dầu sáng trưng, cái kén liền hiện ra một ít màu trắng sữa trong suốt, giống như có một đám sương mù bao phủ. Mà ở trong sương mù, có một bóng tối màu nâu đậm cuộn tròn, nhìn kỹ, như là một con sâu. Không giống như là sâu lông, càng giống như là hình dạng của con dế mèn hoặc là ong mật gì đó. . Nhìn chằm chằm lâu một chút, như ẩn như hiện, trên lưng sâu trong sương mù dày đặc, tựa hồ còn có cánh cuộn lại... Tuy rằng chỉ có một đường viền...

Nhìn chòng chọc một lúc lâu, cánh đột nhiên lay động.

Yêu Vương sửng sốt.

Nhưng nhìn nữa, vừa tựa hồ không có nhúc nhích.

Yêu Vương một chốc còn có chút không biết chính xác là thật động, hay là ảo giác của mình.

Quay đầu, đem miếng kén trả lại cho Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhận kén.

Ở trong nháy mắt kén tiếp xúc được lòng bàn tay của Thiên Tôn, Yêu Vương tinh tường thấy, bóng đen trong sương mù dày đặc, động một cái.....

←Chương trước: Chương 148:←

→Chương sau: Chương 150:→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro