Chương 190: Dị biến

Chương 190: Dị biến

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Tiểu Tứ Tử đột nhiên đối với sói sinh ra hứng thú, để Trâu Lương bắt chước một lần các loại tiếng tru của sói cho bé.

Công Tôn chuẩn bị xong dược từ trong phòng đi ra, đưa tay ôm lấy nhi tử nãi thanh nãi khí học "sói dữ rít gào".

Triển Chiêu cũng hỏi Tiểu Tứ Tử, học cái đó để làm gì?

Tiểu Tứ Tử nói, bé ban nãy mới nhìn thấy một hình ảnh.

Lâm Dạ Hỏa mới vừa ở bên cạnh giếng múc nước rửa tay, nước trong giếng của Bạch gia vô cùng lạnh lẽo, Hỏa Phượng chạy tới đưa tay vào cổ áo Trâu Lương.

Trâu Lương cóng đến giật mình, quay đầu lại nhìn Hỏa Phượng.

Lâm Dạ Hỏa híp mắt ở bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi Tiểu Tứ Tử, "Thấy cái gì? Cùng sói có liên quan?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Thấy thật là nhiều người giống như sói sói ở trong rừng chạy nga! Vừa chạy vừa kêu, hình ảnh có điểm đáng sợ đồng thời cũng có một chút ngốc."

" Giống như sói?" Bạch Ngọc Đường không giải thích được "Bốn chân chấm đất chạy sao?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Ừ! Trong miệng còn phát ra thanh âm như sói tru vậy, còn 'Rống rống rống' nữa."

Công Tôn đến hoảng, hỏi "Tình huống gì... Bệnh dại?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Không giống nga, bệnh dại cũng sẽ không kêu gào, hơn nữa người mắc bệnh dại sợ ánh sáng sợ nước, những người đó mắt đỏ xông về phía trước, đạp vũng nước cũng không thèm để ý, còn hướng về phía một huyệt động có phát ra ánh sáng a."

Mọi người nghe được cau mày, Tiểu Tứ Tử thấy cơ bản đều sẽ phát sinh, cái việc tà môn này... Tại sao lại chạy đến vật kỳ quái như vậy?

"Tiểu Tứ Tử." Triển Chiêu hỏi bé "Đệ có thể nhìn ra những người đó đến sơn động nào không?"

Tiểu Tứ Tử nói, "Hẳn là ở trong Hội Kê sơn, thời điểm chúng ta trước đó đi một cái hố tế tự, không phải là rơi xuống một sườn dốc rất lớn sao, sau đó đến một sơn cốc sao? "

Tất cả mọi người gật đầu.

"Ta thấy đám người kia chạy xuống sườn dốc, hẳn là cái sườn núi kia!" Tiểu Tứ Tử rất khẳng định nói.

"Kia, cái sơn động có phát ra ánh sáng, chính là cái cửa động tế tự chúng ta đã đến sao?" Triển Chiêu hỏi.

"Chắc là vậy đi, ta thấy một đám người vọt vào, đội ngũ dài lắm a!" Tiểu Tứ Tử còn vươn hai cánh tay ngắn tận lực khoa tay múa chân một chút, biểu thị rất dài.

"Đội ngũ rất dài?" Công Tôn kinh ngạc, "Kia là bao nhiêu người?"

"Ừm..." Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay suy nghĩ một chút, "Có mấy trăm, hơn nữa ta thấy còn giống như không phải là toàn bộ nga."

Mọi người nhìn nhau một cái —— nhiều người như vậy?

"Trang phục của những người đó con nhận ra không?" Công Tôn hỏi, "Trước đây gặp qua hay chưa?"

"Hừ." Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Có nhận ra mấy người nha! "

Đây cũng để cho mọi người rất ngoài ý muốn, dĩ nhiên nhận ra?

"Bên trong có người Nguyệt Minh sơn trang!" Tiểu Tứ Tử đáp còn rất giòn giã.

Tất cả mọi người nhẫn cười, Nguyệt Minh sơn trang vẫn để cho Tiểu Tứ Tử nhớ thương đến giờ.

Bất quá nghe miêu tả của Tiểu Tứ Tử, người biến thành sói này chắc là trong đám người giang hồ ở Hội Kê sơn muốn thay Thu Phong Viên ra mặt....

"Đám người kia không phải là phải đợi tế tự đại điển ngày đó làm cho ra chuyện sao?" Lâm Dạ Hỏa có chút không hiểu, "Thế nào trước giờ bắt đầu tìm đường chết? "

"Tư thế này không giống như là tìm đường chết, là bị người hại đi." Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Khương Vọng Lâu khả nghi nhất, "Để cho đám người kia ở ngọn núi kia là chủ ý của Khương Vọng Lâu, ngay cả chỗ đều là hắn đi mượn, hơn phân nửa là hắn giở trò quỷ."

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy suy đoán này rất hợp lý, suy nghĩ một chút, hỏi Công Tôn, "Nếu như nói, trong những người kia cũng trúng vô sự tán, nói bọn họ là sói không phải người mà nói... Bọn họ có thể hay không thật coi mình là sói?"

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường, cảm thấy cái ý nghĩ này rất to gan!

Công Tôn sửng sốt một hồi, nghiêng đầu, "Cũng đúng nga... Có thể nói như thế này, có thể cũng đúng đi."

Triệu Phổ cảm thấy vô sự tán này còn thật sự là một vật có ý tứ, "Vậy nếu thời điểm chiến tranh hướng về phía địch nhân tung ra một chút, nói cho bọn hắn biết đã nếm mùi thất bại, có phải sẽ không chiến mà thắng? "

Âu Dương cùng Trâu Lương cảm thấy đồ chơi này mà dùng không đúng có nguy hiểm, ngộ nhỡ thời điểm vẩy hướng gió thay đổi làm sao bây giờ? Thao tác không tốt !

Công Tôn có chút không biết nói gì, "Các ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy, loại hạt giống của cây nấm này làm thành thuốc bột, không bay được xa như vậy..."

"Vậy nếu là ăn thì sao?"Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn suy nghĩ một chút, cau mày, "Ừ . Vậy thì có chút phiền toái! "

"Thế nào lại phiền phức như vậy?"

Tất cả mọi người hiếu kỳ.

"Ăn vô sự tán, vậy thì không phải là vô sự! " Công Tôn nói ra một câu rất mâu thuẫn.

"Vô sự tán này là dùng phấn hạt giống của nấm làm, chỉ có hít vào mới có hiệu quả, nếu như ăn, kia coi như là ăn nấm độc." Nói đến đây, Công Tôn đột nhiên ngừng lại, vuốt cằm bắt đầu suy nghĩ.

Một lát sau, Công Tôn đột nhiên vỗ tay một cái, "Đúng vậy! Chế tác vô sự tán cần đại lượng nấm vô sự, những cây nấm này nếu như làm thành đồ ăn để cho người ta ăn, kia coi như là ăn nấm độc, sẽ sản sinh ảo giác. Độc tính của nấm vô sự, có thể sẽ khiến người ta sản sinh ảo giác mình là động vật."

Tất cả mọi người kinh ngạc, "Còn có loại ảo giác này? "

Công Tôn gật đầu, "Ừ! Nấm độc sinh ra ảo giác các loại các dạng. Có khi là thấy ảo giác, thật giống như thế giới bên ngoài đều vặn vẹo, heo đang bay người nở hoa các loại. Mà có khi là cảm giác mình bị một loại lệch lạc. Trước đó ta đã chữa một nông hộ, hắn sau khi ăn nhầm nấm độc, bỏ ra chuồng heo ở chung với chúng, hắn nghĩ bản thân cũng là con heo."

Biểu tình trên mặt của mọi người đều là "kiến thức căng tràn".

"Vậy đối với người giang hồ ăn những cây nấm này, giải dược của vô sự tán còn có hiệu quả sao?" Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn có chút hơi khó, "Cái này sẽ không hiệu quả, lượng bất đồng, hạt giống mới bao nhiêu, một cái nấm lớn nếu như ăn phải, vậy phải giải độc hàng thật giá thật mới được.

"Khương Vọng Lâu tiểu tử kia rất tặc." Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, "Lừa dối người giang hồ đến trong Hội Kê sơn, đám người tập trung đến cùng nơi sau đó, cung cấp đồ ăn, chỉ cần dùng cái nấm này làm thành đồ ăn, đám người coi tiền như rác kia liền tập thể trúng chiêu! "

"Nhưng hắn vì sao lại làm như vậy ? " Công Tôn có điểm không hiểu nổi động cơ của hắn.

Triển Chiêu lại là có điểm ý kiến, kết hợp trước đó Khương Vọng Lâu cùng Hùng Khê tới hai chuyến, nói hai người thuật lại hai phiên bản tế tự bất đồng, liên hệ lại với tình huống hiện tại, thoáng cái đều có thể nói đến hợp lý.

"Khương Vọng Lâu cùng Hùng Viên là phân công nhau làm tế tự đi? " Triển Chiêu nói.

Tất cả mọi người cau mày —— phân công nhau làm?

"Khương Vọng Lâu cho rằng dùng máu người, còn rất nhiều người phải chết vì cái này." Triển Chiêu phân tích, "Hùng cung cho rằng là dùng thần thú, hai người bọn họ là con đường bất đồng. Khương Vọng Lâu lợi dụng mâu thuẫn của Thu Phong Viên cùng Hùng cung, đưa tới hơn một nghìn người giang hồ, chuẩn bị đem đám người này huyết tế. Mà Hùng cung chờ đám người này sau khi được huyết tế, liền nói là sơn thần trừng phạt, lại yêu cầu tế thần thú... Hai người bọn họ phân công nhau làm cũng được, tế tự có hai trình tự cũng được, nói chung kế hoạch của bọn họ vốn chính là hơn một nghìn người giang hồ cùng mấy con thần thú phải bị tế trong sơn cốc kia! Khả năng vốn là định dùng vô sự tán khống chế người giang hồ, nhưng phát hiện chúng ta có giải dược, cho nên mới cải biến phương pháp."

"Khương Vọng Lâu điên rồi sao, đây chính là hơn một nghìn mạng người." Công Tôn càng nghe càng tức giận.

"Có ngăn cản không?" Mọi người thấy đây là thời cơ, đúng lúc là thời gian cơm tối, đám người giang hồ kia hiện tại phỏng chừng đã hoặc đang dùng cơm..... Muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi!

Triển Chiêu khoanh tay —— làm sao bây giờ?

Tất cả mọi người cau mày, giúp người giang hồ tuy nói một mực tìm đường chết này, nhưng cũng không thể nhìn bọn họ chết ... . Hơn nữa đây nếu như một bang một phe cắn xé lẫn nhau chết ở trong Hội Kê sơn, vậy thì xong rồi, núi này sau đó còn cần hay không?

Cần phải ngăn cản thế nào? Bắt sống sao? Một nghìn người tự cho là sói? Đồ chơi kia có thể cắn người a!

Mọi người suy nghĩ một chút, đều nhìn Trâu Lương —— ngươi có biện pháp câu thông một chút không?

Trâu Lương nhịn xuống kích động nhìn trời một cái, "Bọn họ tự cho là sói, nhưng không phải thật sự là sói, cũng không có ở trong bầy sói sinh hoạt qua, cho dù dùng phương thức thật của sói theo chân bọn họ câu thông, bọn họ cũng chưa chắc có thể hiểu."

Lâm Dạ Hỏa cũng ở một bên gật đầu —— đúng vậy, đám ngốc kia không có làm chuyện gì thông minh, còn đi làm sói?

Triệu Trinh cảm thấy, bằng không bắt đám người đó lại, sau đó rót giải dược?

Triệu Phổ cảm thấy cũng chỉ có thể như thế, nhưng vẫn có chút lo lắng cho binh mã của mình và nha dịch trong nha môn, ngộ nhỡ bị cắn thì cảm giác không có lời.

Thời điểm mọi người nghĩ chủ ý, chợt nghe Triển Chiêu ho khan một tiếng.

Tất cả mọi người nhìn phía hắn.

Triển Chiêu hắng giọng một cái, mang trên mặt nụ cười, ưỡn ngực ngồi thẳng, nhìn mọi người.

Mọi người nháy mắt mấy cái, cũng không hiểu rõ hắn muốn biểu đạt cái gì.

Bạch Ngọc Đường tới một câu, "Không phải chừng một ngàn người sao, chờ bọn hắn đều chạy vào trong hố tế tự, để cho Miêu nhi dùng đến Ma Vương Thiểm, không phải đều hôn mê sao, đến lúc đó cứ như tha lợn chết đều tha đi giải độc là được, không chừng còn có thể bắt Khương Vọng Lâu đang phạm tội."

Mọi người sửng sốt, sau đó đều gật đầu, "Đúng vậy!"

Ma Vương Thiểm không chỉ đối với người hữu dụng, đối với động vật cũng hữu dụng giống vậy! Quản hắn là sói thật hay sói giả, dám lãng liền thiểm bọn hắn!

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười tủm tỉm —— cơ hội biểu hiện của Miêu gia rốt cuộc cũng tới!

Những người khác còn lại hoài nghi —— Ma Vương Thiểm ngươi luyện thế nào? Nếu không được, cũng đành phiền phức lão nhân gia Ân Hậu a.

Triển Chiêu liếc mọi người một cái —— đáng ghét!

Để chứng minh mình đã thành thạo cách sử dụng Ma Vương Thiểm, Triển Chiêu khoát tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một quang cầu màu đỏ lớn bằng trái táo.

Triển Chiêu cầm quang cầu, liền thấy mọi người đều nhìn phía sau hắn, đồng thời, trên ót bị người vỗ một cái.

"Ai nha..." Triển Chiêu che ót, Ma Vương Thiểm còn rớt xuống, ngay bên chân lóe lên một cái.

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Ân Hậu đứng phía sau hắn.

Triển Chiêu bất mãn, ngoại công ngươi tại sao đánh ta?

Ân Hậu trừng hắn, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép dùng Ma Vương Thiểm như vậy!"

"Có quan hệ gì." Triển Chiêu lầm bầm một tiếng.

Ân Hậu đưa tay nắm sau gáy hắn —— còn tranh luận?

Triển Chiêu đàng hoàng lại, bất quá vẫn như cũ biểu thị bất mãn.

Yêu Vương cùng Thiên Tôn cũng cùng vào, mọi người đem chuyện có thể xảy ra đêm nay ở Hội Kê sơn nói một lần.

Yêu Vương gật đầu, liếc bầu trời một cái nhìn huyết nguyệt dần dần rõ ràng "Quả nhiên sẽ xảy ra chuyện."

"Lão gia tử." Lâm Dạ Hỏa thật tò mò, "Vì sao huyết nguyệt đều sẽ xảy ra chuyện? Có ý tứ gì sao? "

Ngân Yêu Vương cười cười, lắc đầu nói, "Không phải là huyết nguyệt mới xảy ra chuyện, huyết nguyệt chỉ là một loại thiên tượng dị thường mà thôi, mỗi thiên tượng dị thường gặp, đều có người muốn mượn việc này để làm chuyện xấu, cho nên đó mới là nguyên do để cho mọi người cảm thấy ảo giác có huyết nguyệt sẽ xảy ra chuyện, tạo nên trình tự chính xác, không phải là thiên tượng dẫn đến người làm chuyện xấu, mà là muốn làm chuyện xấu đều chọn lúc thiên tượng dị thường."

Nói xong, Yêu Vương ra hiệu, đêm nay hắn cũng cùng vào núi nhìn một cái.

....

Chủ ý đã định, tất cả mọi người chuẩn bị một chút, thừa dịp ban đêm cùng nhau vào Hội Kê sơn, đi tới lão trạch của Lục gia.

Triệu Phổ cùng Triệu Trinh vẫn như cũ không được phê chuẩn vào núi, vừa nghe tối nay là một cục diện hỗn loạn một nghìn người như vậy, Nam Cung sống chết không chịu để cho Triệu Trinh vào núi.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng lưu lại, còn có Ân Hậu, mang theo bốn người tiểu hài nhi Lương Thần Mỹ Cảnh ở bên hồ nước luyện công.

....

Đi tới lão trạch, mọi người kiên nhẫn đợi.

Bạch Ngọc Đường đối với lão trạch Lục gia có điểm hứng thú, Âu Dương cũng hoài nghi Lục gia này có phải cùng Hiểu Hiểu có quan hệ gì không? Có phải là hậu nhân của Lộc cung ban đầu hay không?

Ngân Yêu Vương mang theo Thiên Tôn theo Triển Chiêu bọn họ cùng nhau tiến vào lão trạch Lục gia.

Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường cùng Âu Dương Thiếu Chinh tham quan Lục phủ.

Ngân Yêu Vương đi tới trong viện, liền thấy Triển Chiêu bắt chéo chân, ngồi trên bàn đá ngước mặt nhìn một vòng huyết nguyệt trên bầu trời kia.

Lão gia tử chạy đến, đưa tay xoa đầu Triển Chiêu.

Triển Chiêu buổi tối buồn buồn, không hoạt bát như bình thường, Bạch Ngọc Đường biết đại khái Triển Chiêu vì sao tâm tình không tốt... Là vì Ân Hậu.

Ngược lại không phải nói lão gia tử vỗ đầu hắn hoặc là túm lỗ tai hắn làm cho hắn mất hứng, Ân Hậu đặc biệt cưng chiều Triển Chiêu, vô luận là vỗ đầu hay là nhéo tai đều không khác gì như đang nựng mèo, hạ thủ đều là cưng chiều. Triển Chiêu sở dĩ không vui, đại khái là vì Ân Hậu không cho hắn dùng Ma Vương Thiểm.

Mà không để hắn dùng Ma Vương Thiểm chẳng qua là một loại biểu tượng, Ngũ Gia mỗi lần dùng công phu của phái Thiên Sơn, Triển Chiêu đều rất "ước ao", không phải là bởi vì ước ao Bạch Ngọc Đường làm náo động*, mà là ước ao câu "Võ công Phái Thiên Sơn thực sự là bác đại tinh thâm, danh bất hư truyền" kia.

*xuất phong đầu: làm náo động, khoe khoang, khoe mẽ, chơi trội, chơi nội,...

Ở Triển Chiêu xem ra, võ công của Ân Hậu cũng là bác đại tinh thâm, ngoại công hắn cũng danh bất hư truyền a, vì sao hắn không thể dùng võ công của ngoại công để "Làm náo động"?

Ngân Yêu Vương ở bên cạnh Triển Chiêu ngồi xuống, nâng cằm, nhìn Triển Chiêu ngồi trên bàn.

"Tuyết Trung Kính cho tới bây giờ cũng không thể trực tiếp kỳ nhân*, đều là lấy băng tuyết để che giấu, lưỡi dao sắc bén đều giấu phía sau gió tuyết, ngươi cảm thấy là vì sao? "

Yêu Vương tới một câu không đầu không đuôi.

Triển Chiêu trừng mắt, quay đầu nhìn Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương cũng không đợi hắn trả lời, liền tự mình nói tiếp, "Dĩ nhiên không phải để đánh lén, chỉ cần không trung có hơi nước, Tuyết Trung Kính chính là khó lòng phòng bị, có gió tuyết che giấu hay không, căn bản không quan trọng."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lầm bầm một câu, "Có gió tuyết tương đối suất đi, chính là băng nhận đầy trời, nhìn cũng rất dọa người."

Yêu Vương nở nụ cười, "Ngươi cũng biết dọa người?"

Triển Chiêu nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương hỏi hắn, "Ngoại công ngươi có dọa người hay không? "

Triển Chiêu lập tức vẻ mặt không vui, "Ngoại công ta đâu có dọa người..."

"Đúng vậy, Tương Tương là người ôn nhu nhất trên đời này... Ngươi biết ta biết ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng biết, nhưng có ích lợi gì? Tất cả mọi người nói hắn là Ma vương."

Triển Chiêu gõ "hanh" một tiếng không nói lời nào, tâm tình kém hơn.

"Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao người giang hồ đều cảm thấy Tiểu Du là võ thánh, là chính phái?" Ngân Yêu Vương hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu bĩu môi cúi đầu, cảm thấy không công bằng, tuy rằng Thiên Tôn quả là rất tốt, nhưng ngoại công hắn cũng tốt!

"Ta có thể nói cho ngươi biết lý do." Yêu Vương không nhanh không chậm nói, "Bởi vì trước kia Tiểu Du không phải là Tiểu Du bây giờ, Tiểu Du trước kia nếu như là Tiểu Du hiện tại, vậy hắn cũng sẽ là Ma vương trong miệng người giang hồ."

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút hiểu lại có chút lơ mơ, tiếp tục nhìn Yêu Vương.

"Nếu như ngươi cường đại đến 'Bác đại tinh thâm danh bất hư truyền', tất cả mọi người biết sợ ngươi. Ngươi làm người xấu bọn họ biết sợ ngươi, ngươi cái gì cũng không làm bọn họ cũng sẽ sợ ngươi, mà ngươi làm người tốt, bọn họ không chỉ sợ ngươi, mà còn có thể hại ngươi... Đây là nhân tính!"

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương đưa tay, cười xoa đầu hắn, "Ngoại công ngươi không cần được người khen 'Danh bất hư truyền', thời điểm danh khí ngoại công ngươi lớn, chim trời cũng không dám từ đỉnh đầu hắn bay qua, hắn chỉ cần ngươi hài lòng bình an."

Triển Chiêu cúi đầu tiếp tục lầm bầm, "Cái này ta biết... Nhưng cái này không phải là vấn đề."

Yêu Vương cười cười, thay đổi cái tay nâng cằm nhìn hắn, "Người lớn nói phải nghe."

Triển Chiêu lắc đầu một cái, tiếp tục giận dỗi.

Yêu Vương đưa tay chọc hắn một chút.

Triển Chiêu nhìn Yêu Vương —— ngươi chọc Tiểu Tứ Tử hình như cũng là thủ pháp này.

Yêu Vương híp mắt —— ngoại công ngươi ta cũng sẽ chọc như thế.

Triển Chiêu xoay người từ trên bàn đá nhảy xuống, kéo cái băng ngồi vào bên cạnh Yêu Vương, chăm chú nói, "Ta không sợ! Chút phiền phức này không có quan hệ!"

"Ngoại công ngươi tuổi còn trẻ lúc ấy cũng nghĩ như vậy..." Yêu Vương vừa nói vừa đưa tay, hướng về phía ót của hắn búng một cái.

Bất quá Triển Chiêu có kinh nghiệm lần trước, nghiêng ót tránh ra.

Yêu Vương lại ngẩn người.

Triển Chiêu đưa tay, trong lòng bàn tay có năm quả cầu nhỏ màu đỏ hình tròn, theo ngón tay hắn đong đưa, Ma Vương Thiểm vòng tới vòng lui.

Yêu Vương sờ sờ cằm, "Diệu."

"Ta mới không sợ." Triển Chiêu nhỏ giọng nói, "Ta tự có biện pháp!"

Yêu Vương gật đầu, "Cũng không phải không có, ngươi không chỉ có biện pháp, còn có Tiểu Bạch Đường làm chỗ dựa cho ngươi."

Triển Chiêu mỉm cười —— đúng a...

Đang nói chuyện, đột nhiên, chợt nghe xa xa truyền đến "Ngao ô" một tiếng sói tru, rất nhanh, tiếng sói tru liên tiếp vang lên trong Hội Kê sơn...


→Chương sau: Chương 191: THUA HAY THẮNG→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro