Chương 192: Ánh sáng của sơn thần
Chương 192: Ánh sáng của sơn thần
Editor: Rosaline
Beta: Ken Le
Triển Chiêu dùng Ma Vương Thiểm cứu đàn hùng võ lâm, còn đem Khương Vọng Lâu cùng mọi người Hùng cung một lưới bắt hết.
Lần này là người tang cũng lấy được, người giang hồ tập thể chỉ chứng Khương Vọng Lâu cùng đám người Hùng cung, còn có một trang chủ của Nguyệt Minh sơn trang, Đổng Nguyệt Minh.
Trong đó phiền muộn nhất chính là Khuê Phong của Thu Phong Viên, bị người lừa gạt đến một chuyến, ngay cả tính mệnh đại ca cũng mất, bản thân còn xem Khương Vọng Lâu là huynh đệ, thực sự là điển hình của bị bán còn giúp đếm tiền.
Diêu Đình Uyên làm tri phủ nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu đụng tới vụ án lớn như vậy. Diêu tri phủ nhịn không được nghĩ, nếu như mọi người Khai Phong không có trùng hợp đến Kim Hoa phủ tìm tương thân cho Tiểu Ngũ, vậy bây giờ sẽ là cục diện như thế nào? Trong Hội Kê sơn chết bao nhiêu người, cho ra bao nhiêu nhiễu loạn!
Mà Hùng Viên, Khương Vọng Lâu cùng Đổng Nguyệt Minh cũng là đảo môi huyết*, kế hoạch chu đáo ban đầu, cảm giác là thiên y vô phùng**, ai biết nửa đường nhảy ra mọi người Khai Phong, phá tan toàn bộ kế hoạch không nói, giá trị vũ lực lại mạnh, một chút co hội đứng lên đối kháng cũng không có. Đáng giận hơn nữa chính là, Khai Phong phủ không chỉ có giá trị vũ lực, còn có giá trị may mắn. Hùng cung cùng Khương Vọng Lâu thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao kế hoạch rõ ràng tốt lắm, bọn họ đã sớm xuất hiện ở Hội Kê sơn, Triển Chiêu bọn họ cũng đến sớm, hơn nữa phảng phất biết bọn họ muốn làm gì, sớm đã có chuẩn bị, thực sự là tà môn!
*ngã đến môi đầy máu aka xui xẻo a~
** không chê vào đâu được
Mấy người này là không biết, lúc này trong hậu viện Bạch phủ, Yêu Vương đang ở cạnh đoàn tử, vừa gấp vừa khen bé giỏi giang!
Hùng Viên cùng Khương Vọng Lâu cũng không còn biện pháp giấu diếm, bởi vì Triển Chiêu vỗ hai người bọn họ là có thể biết rất nhiều chuyện, khiến hai người bọn họ cho rằng Triển Chiêu đã sớm điều tra qua bọn họ, chuẩn bị kế hoạch bắt người từ lâu, không biết Triển Chiêu hoàn toàn là khai triển hiện trường.
Hơn nữa tâm tình Triển Chiêu cũng không tệ lắm, lần này làm náo động* không có xảy ra ngoài ý muốn, cũng không có nhặt thi thể, vận khí có chút tăng trở lại!
*khoe khoang, khoe mẽ, chơi trội
Ngũ Gia còn nhắc nhở hắn, trạm kế tiếp ta không phải muốn đến Lâm Ân sao, phủ Hàng Châu a!
Triển Chiêu gật đầu, "Ừ! Phủ Hàng Châu a! Cá chua ngọt Hồ Tây*!"
* (西湖醋鱼) -> hình ảnh
Ngũ Gia bất đắc dĩ, "Ngươi chỉ biết cá, ta là nói Linh Ẩn tự! Đi Linh Ẩn tự bái một xá, rèn sắt khi còn nóng!"
Triển Chiêu vuốt cằm cảm thấy đáng tin.
....
Diêu Đình Uyên tốn một buổi chiều, đem án tử liên quan tới Sơn Thần cung từ đầu tới đuôi đều điều tra rõ, nhìn sư gia ghi lại vụ án một xấp giấy dày cộm, Tri phủ đại nhân lắc đầu, có chút hoài niệm cuộc sống năm đó ở quân doanh.
Mọi người đồng ý nhận tội, Diêu Đình Uyên —— tuyên án mọi người Hùng cung hợp mưu hại chết Khuê Thu, ý đồ mưu hại hơn một nghìn người giang hồ chưa thành.
Đổng Nguyệt Minh còn thêm một tội danh giả mạo lang trung đi lừa gạt, hơn nữa trên tay cũng có mạng người.
Mặt khác, mọi người Hùng cung còn hại chết Hùng cung, Lộc cung cùng Hổ cung Sơn Thần cung, trên trăm nhân mạng.
Hùng Viên, Đổng Nguyệt Minh cùng với toàn bộ thủ hạ chủ yếu đều là tội nặng phải chém đầu, một đám đồng lõa khác cũng theo luật xử trí.
Mà tội danh của Khương Vọng Lâu càng nhiều, Lục Diêu Thiên mang theo Vương Mễ Nhi thăng đường, lúc đường nói hành vi phạm tội mưu hại sinh phụ của hắn.
Diêu Đình Uyên là một đại hiếu tử, để chiếu cố lão nương ngay cả chiếu tướng đều nói không làm sẽ không làm, vừa nghe Khương Vọng Lâu tên cầm thú này ngay cả thân phụ cũng bóp chết, tức giận đến muốn đem hắn ngũ mã phân thây.
Quá nhiều người có liên quan đến án tử, một lần muốn chém đầu nhiều người, vốn phải báo cáo cho huyện lệnh, khả năng đám người này phải chờ một năm rưỡi mới có thể bị đưa đến pháp trường.
Nhưng trùng hợp, Triệu Trinh ở chỗ này a.
Hoàng thượng lấy ra ngọc tỷ ấn lên cáo trạng, đại bút vung lên ba chữ —— trảm lập quyết*!
* lập tức hành quyết - chém.
Đám người này lập tức bị áp giải đến pháp trường thi pháp.
....
Như vậy án tử dính tới nhiều nhân mạng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Đầu sỏ gây nên vụ án này, thật ra là có hai người, một là Hùng Viên, một là Khương Vọng Lâu.
Hùng Viên lúc còn trẻ, là một lang trung gà mờ, bởi vì khanh mông quải phiến* hại chết mạng người mà bị đuổi giết, bị thương trốn vào núi, được người Hùng cung cứu.
*Hãm hại; lừa gạt; lừa đảo; lừa bịp; gian lận
Hùng Viên vốn chỉ là muốn ở trong Hùng cung tạm lánh dưỡng thương, bởi vì bản thân hắn chính là phiến tử*, sở trường nhất chính là hoa ngôn xảo ngữ, liền viện cho mình một thân thế cực thảm, giả bộ đáng thương các loại.
*tên lừa gạt
Mọi người Hùng cung ở lâu trong thâm sơn nên người tương đối đơn thuần, liền chứa chấp hắn.
Dần dần, Hùng Viên phát hiện Sơn Thần cung tựa hồ là một tộc hệ rất khổng lồ, hơn nữa trong đó có vẻ như có thể có lợi, hắn bắt đầu có ý định tiếp cận cung chủ của Hùng cung.
Hùng cung cung chủ lúc đó tuổi tác đã cao, cảm thấy Hùng Viên "Phẩm tính thiện lương", thu hắn làm nghĩa tử, không ngừng dạy võ công cho hắn, còn dạy hắn rất nhiều kỹ xảo sinh tồn trong núi. Mà vô sự cô vật như vậy, chính cung chủ Hùng cung trong lúc vô ý đã giới thiệu các loại nấm độc cho Hùng Viên. Người nói vô ý người nghe có tình, Hùng Viên đối với nấm Vô Sự sinh ra hứng thú, trải qua nhiều năm nghiên cứu, liền làm ra Vô Sự tán.
Hùng Viên càng biết bí mật của Sơn Thần cung, thì càng muốn trở thành sơn thần, hắn vẫn cảm thấy Sơn Thần cung có võ công cao như vậy, nhiều người như vậy, còn có nhiều tiền như vậy, hoàn toàn có thể trở thành một đại môn phái, thậm chí xưng bá võ lâm, tại sao lại trốn trong núi?
Sau khi Hùng Viên có ý định này, có một lần đã đem ý nghĩ nói với cung chủ Hùng cung. Ai ngờ cung chủ Hùng cung giận tím mặt, muốn đem hắn đánh đuổi đi, Hùng Viên dưới tình thế cấp bách, liền giết ân sư của mình. Đem lão cung chủ chết ngụy trang thành chết bệnh, sau đó Hùng Viên liền đường hoàng lấy thân phận dưỡng tử, thừa kế vị trí cung chủ Hùng cung. Chỉ tiếc hắn căn bản không phải là người được cung chủ chọn, bởi vậy thần thú rời khỏi Hùng cung, người trong cung đối với hắn cũng sinh ra hoài nghi.
Hùng Viên hoặc là không làm, liên hiệp một bộ phận thân tín của hắn, giết cung chúng Sơn Thần cung đối với hắn không phục, độc chiếm Hùng cung.
Sau đó, Hùng Viên vì muốn tìm được bản đồ tổ tiên Sơn Thần cung để lại liên quan tới bí mật tàng kim, mà bắt đầu dựa vào Vô Sự tán để tàn sát những Sơn Thần cung khác, Hổ cung Lộc cung lần lượt chịu độc thủ. Nhưng Sơn Thần cung kết cấu nghiêm mật, chỗ của toàn bộ bảo vật đều phải cần thần thú tán thành mới có thể tìm được. Thần thú dẫu có chết cũng không nghe theo chỉ huy của Hùng Viên, kết quả là hắn tốn công tốn sức một trận.
Hơn nữa sự tình chung quy bại lộ, tiểu cung chủ Lộc cung được nhũ mẫu cứu đi, chạy đến Hồ cung mật báo, kinh động Sơn Thần bà bà.
Hùng Viên đánh không lại Sơn Thần bà bà nên mang người đào tẩu, mai danh ẩn tích, thoát được người của Sơn Thần cung, tiếp tục điều tra bí mật của thạch huyệt người khổng lồ.
Đổng Nguyệt Minh Nguyệt Minh sơn trang thân phận chân thật là dưỡng tử của Hùng Viên, kỳ thực chỉ là một con rối, một bộ mánh khoé bịp người kia của hắn đều là lão bổn hành* vốn có của Hùng Viên bọn họ dựa vào danh hào của Nguyệt Minh sơn trang, trắng trợn đi lừa gạt vơ vét của cải, lấy giúp đỡ tiếp tục tìm kiếm bí mật của Sơn Thần cung.
*sở trường cũ
Mà nhắc tới cũng đúng dịp, năm đó vị bằng hữu Hồi Cốt viết thư lừa tiền hoàng tộc đã mang Yêu Vương đi nhìn thạch huyệt kia, những đầu mối quan trọng có liên quan đến Sơn Thần cung đều bị Hùng Viên chiếm được từ người này, cho nên bọn họ đều cho rằng thật sự có bất lão thần thụ tồn tại.
Có thể nói, Hùng Viên là một tên cặn bã chân chân chính chính lấy oán trả ơn lại lòng tham không đáy.
Mặt khác, Đại bá phụ Lục Diêu Thiên Lộc Tuyên, chính là người trong Lộc cung năm đó, hắn bị Vô Sự tán khống chế sau đó mất đi ký ức, mấy năm nay mới từ từ khôi phục.
Cái mua bán thổ sản vùng núi Phí Vũ ngay từ đầu chết ở Hội Kê sơn, ban đầu cũng chính là thủ hạ của Hùng Viên.
Mấy năm nay, Hùng Viên vẫn luôn để cho thủ hạ tìm kiếm thạch huyệt người khổng lồ khắp nơi, trong thạch huyệt có các loại tế phẩm, Phí Vũ tìm được rất nhiều bản đồ... Hắn đối với vu thuật cũng kiến thức nửa vời, lén bắt đầu sưu tập các loại bản đồ da dê, cảm thấy những thứ bản đồ này có thể là bản đồ bảo tàng.
Tấm bản đồ da dê ở lão trạch Khương gia thật ra là do Khương Vọng Lâu tìm được trong thạch huyệt của người khổng lồ.
Năm đó la bàn được Khương lão gia tử đưa cho Thiên Tôn, mà bản đồ da dê kia, hắn lặng lẽ giấu trong ghế đệm.
Phí Vũ ham hoàng kim cùng bất lão thần thụ, phản bội Hùng Viên, sau đó liền sửa lại danh tự, cùng Ngô Đại Mao ẩn dấu hành tung.
Hắn sở dĩ tự xưng Lục Diêu Thiên, là bởi vì hắn muốn vào Hội Kê sơn, nhưng dùng tên thật lại không tốt. Lục Diêu Thiên thiếu chưởng quỹ của Lộc Trân đường, vào núi là thiên kinh địa nghĩa*, hơn nữa thân là thủ hạ của Hùng Viên, biết Lộc Tuyên cùng Lộc cung có quan hệ, hắn cũng ham bảo tàng của Lộc cung.
* lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười
Lúc đó thấy Hùng Viên một thân bạch quang, hắn vốn còn tưởng là sơn thần trong truyền thuyết, ai biết sau đó lại phát hiện là Hùng Viên, muốn chạy đã không còn kịp rồi.
Hùng Viên giết hắn, vốn là lợi dụng thi thể của hắn cùng nha dịch giả diễn một tuồng kịch, đến vườn hổ tìm lão hổ, muốn nhân cơ hội đem Ngân Tuyết trộm đi.
Nhưng ai biết vườn hổ không chỉ có lão hổ còn có người Khai Phong phủ, Công Tôn hiểu rõ ngỗ tác có vấn đề tại chỗ, hơn nữa Vương Thiệu cũng biết Bạch Ngọc Đường, đám người này nhanh chóng liền chạy.
Vương Thiệu, ngỗ tác giả cùng nữ tử giả mạo Hiểu Hiểu kia đều là thủ hạ của Hùng Viên.
Ba người này cũng rất buồn cười, vốn là lấy tiền thay Hùng Viên làm việc, vừa nhìn thấy xảy ra mạng người, hơn nữa mọi người Khai Phong phủ tới, chỉ biết là không tốt.
Cho nên bọn họ cố ý trộm đi la bàn, lừa gạt Âu Dương ra ngoài, cố ý bị bắt, mục đích chính là sau khi bị bắt thì nói bản thân trúng Vô Sự tán, thì không cần chịu tội.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi lưới pháp luật.
....
Mà Khương Vọng Lâu sinh ra sau Hùng Viên mấy thập niên, chính là người kỳ ba.
Chuyện của Khương Vọng Lâu a, lại có chút liên quan đến Bạch Ngọc Đường.
Bởi vì từ nhỏ là láng giềng, cho nên hai người từ nhỏ liền biết nhau, thế nhưng không quen thân.
Khương Vọng Lâu từ nhỏ đã rất căm tức Bạch Ngọc Đường, lý do dĩ nhiên là, có một lần ở lễ mừng năm mới, Khương Vọng Lâu đứng ở cửa, thấy Thiên Tôn cùng tiểu Bạch Ngọc Đường cùng nhau về nhà ăn lễ mừng năm mới.
Lúc đó gấp rút lên đường, tiểu Bạch Ngọc Đường đại khái mệt mỏi, liền ngủ gật, Thiên Tôn ôm hắn bước qua Khương Vọng Lâu đang đứng trước cửa.
Khương Vọng Lâu từ nhỏ liền ước ao có võ công cao cường, thế nhưng thiên phú không cao, lại không có danh sư chỉ điểm. Hắn đứng trước cửa, thấy Bạch Ngọc Đường ghé vào vai Thiên Tôn, ôm cổ Thiên Tôn ngủ rất say, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận.
Vừa vặn cha hắn cùng gia gia biết bí mật thạch huyệt người khổng lồ, cha hắn muốn trả lại kim la bàn kia, Khương Vọng Lâu từ nhỏ liền điên cuồng si mê với thạch huyệt người khổng lồ, hắn cảm thấy trong Sơn Thần cung chắc là cất giấu bí tịch võ công tuyệt thế gì đó, liền muốn đi tìm.
Đồng thời, Khương Vọng Lâu bởi vì oán hận Bạch Ngọc Đường, nên muốn học võ công trái ngược với Thiên Tôn, nên đương nhiên sẽ nghĩ đến Ân Hậu. Hết lần này tới lần khác trên giang hồ thuật lại những chuyện liên quan đến Ân Hậu đều không đáng tin cậy, thường nghe một loại cảm thấy đúng nhất chính là sát nhân Ân Hậu nghi ngờ là luyện huyết công. Khương Vọng Lâu cũng không biết từ đâu mà tìm tới một đống tà điển, bắt đầu nghiên cứu cái gì huyết công. Hắn muốn võ công giỏi lại không chịu chăm học khổ luyện, còn chướng mắt môn phái giang hồ phổ thông nên không đi bái sư học nghệ, chỉ muốn một bước lên trời. Kết quả càng chạy càng lệch, còn ở hậu viện làm một đoạn đầu đài, giết hại động vật nhỏ lấy máu luyện công... Hắn bởi vì luyện công lung tung mà bình thường tẩu hỏa nhập ma, lúc kích động giết cha hắn, cũng có liên quan đến chuyện luyện công.
Khương Vọng Lâu từ nhỏ ở trong Hội Kê sơn tim tòi, đích thật là hắn tìm được tế đàn của người khổng lồ còn tìm được rất nhiều địa đạo. Lúc tối hắn sát hại cha hắn là thông qua địa đạo vào thành. Hơn nữa hắn vốn có thể len lén chạy đi, vì thấy Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà bắt mèo, mới cố ý làm ra vẻ để hắn thấy, chính là muốn sau khi sự việc xảy ra nói hắn bị hãm hại.
Về sau Khương Vọng Lâu ở trong Hội Kê sơn gặp Hùng Viên, hai người đặc biệt hợp ý, Hùng Viên càng coi trọng Khương Vọng Lâu, coi hắn là truyền nhân của mình.
Khương Vọng Lâu cùng Hùng Viên hai người điên đụng nhau, lợi dụng Vô Sự tán, bố cục đã nhiều năm, tìm cách chiếm Sơn Thần cung.
Sau đó lại nghe nói Sơn Thần bà bà đã qua đời, bọn họ rốt cục thấy thời cơ thiên tái nan phùng* thực hiện mộng đẹp, muốn nhân cơ hội cướp giật toàn bộ Sơn Thần cung.
* ngàn năm một thuở
Đến lúc đó Hùng Viên làm cung chủ, Khương Vọng Lâu lấy thân phận thành chủ Vọng Lâu thành dụ dỗ người giang hồ, sau đó dùng Vô Sự tán thu phục.
Bọn họ còn dự định huyết tích thánh địa, nhìn xem có thể hay không có kỳ tích phát sinh... Nói chung tất cả đã chuẩn bị tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lúc thực thi lại đụng phải người của Khai Phong phủ.
Khương Vọng Lâu cùng Hùng Viên cuối cùng cũng không thắng nổi mệnh của bản thân, sơn thần cái gì, hoàng kim, bí tịch võ công đều chưa từng có được, cuối cùng chỉ rơi xuống kết quả tử hình ngay tại chỗ.
....
Chân tướng án tử cuối cùng rõ ràng, hung thủ cũng đền tội.
Mọi người Khai Phong và Lục Hiểu Hiểu, mang theo thần thú cùng nhau lại một lần nữa đi tới tế đàn của Sơn Thần cung, đem bốn người khổng lồ Hùng cung giấu kín mang về trong hố.
Hiểu Hiểu mở ra sơn thần thụ, thần thú cùng người khổng lồ đều vào chỗ, mọi người chân chính dựa theo dáng vẻ trên bích hoạ, thành kính tiến hành cầu phúc sơn thần một lần.
Vừa thương tiếc mọi người Sơn Thần cung bị Hùng Viên hại chết, về phương diện khác, cũng khẩn cầu sơn thần phù hộ cho các con dân của sơn thần đang ẩn cư trong núi...
Sau khi chấm dứt nghi thức cầu phúc, nhóm thần thú đột nhiên kêu lên, chỉ chốc lát sau, từ trong núi bay tới rất nhiều chim.
Bầy chim đậu lên cành của sơn thần thụ, kêu líu ríu líu ríu, tràng diện như là chúc mừng, đặc biệt náo nhiệt.
Theo mấy con chim đậu vào cành, chỗ cành cây của sơn thần thụ cũng kéo ra, trong nháy mắt sơn thần thụ mở rộng, trên nhánh cây liền phát ra tia sáng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn, lúc này, Hiểu Hiểu đứng trên không, phía sau vừa lúc là ánh sáng mặt trời lên tới đỉnh đầu, mặt khác, trên chín nhánh cây của sơn thần thụ đều có điểu đứng, cũng đang phát sáng.
Bích hoạ sơn thần hoàn chỉnh xuất hiện!
Bầy chim từ trên nhánh cây sơn thần thụ bay tới chỗ khác, bay về phía Hiểu Hiểu.
Lục Hiểu Hiểu nhìn kỹ, mới phát hiện trong cành cây dĩ nhiên ẩn dấu chín viên dạ minh châu. Trên mỗi một viên dạ minh châu đều được móc một cái móc, bầy chim từ cái móc bay đến bên cạnh Hiểu Hiểu, đem hạt châu treo lên người Hiểu Hiểu.
Mọi người có thể coi là hiểu rõ sơn thần tại sao lại phát quang! Những thứ dạ minh châu này, mới là hoàng quan* chân chính của sơn thần, cho sơn thần lên ngôi cũng không phải là người khổng lồ, mà là các tinh linh trong núi.
*vương miện
Toàn bộ thần thú thừa nhận Hiểu Hiểu, hô hoán bầy chim đến, bầy chim lấy ra dạ minh châu trên sơn thần thụ, treo đầy toàn thân sơn thần, đây là nghi thức tế tự của sơn thần! Là chân tướng của sơn thần thiên tuyển.
Bạch Ngọc Đường cũng coi như hiểu rõ, thời điểm năm đó hắn thấy sơn thần bà bà, khả năng trên người bà bà cũng treo dạ minh châu. Hạt châu này trời tối liền sáng, hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, liền cho rằng thấy sơn thần phát sáng.
....
Hành trình Kim Hoa phủ lần này, đến chỗ này chuyện nên làm cũng đều xong xuôi, tuy nói có chút khó khăn nhỏ, nhưng tổng thể là thu hoạch được cũng rất khá.
Đầu tiên là Âu Dương Thiếu Chinh, Hỏa Kỳ Lân cũng không để Lục Hiểu Hiểu đi, nói sự tình nếu đã xong xuôi, vậy cũng theo đi du sơn ngoạn thủy đi.
Hiểu Hiểu đương nhiên là cao hứng.
Nhóm thần thú đương nhiên cũng đi theo chân, Ngân Tuyết cùng Tiểu Ngũ tình cảm đã rất khá, Ngũ Gia tính toán thời gian một chút, cảm thấy sang năm ôm hổ tử là có hi vọng.
Kim Diệp còn nhỏ, cùng hai tiểu Hồng hồ cùng nhau, đi theo bên người.
Cầu Cầu gần đây vẫn luôn kề cận Ân Hậu, Ân Hậu cũng thích, nên cũng mang theo.
Còn có một chuyện ngoài dự đoán của mọi người là, trên đường người giang hồ đều đang đồn, nói lần này ít nhiều cũng nhờ Triển Chiêu dùng Ma Vương Thiểm mới cứu được nhiều người như vậy, còn nói nguyên lai năm đó danh tiếng ma vương Ân Hậu là bị oan uổng...
Tâm tình Triển Chiêu đặc biệt tốt, rốt cục để Miêu gia đợi được ngày này!
Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, mọi người sau khi từ biệt Diêu Đình Uyên cùng thân thích Bạch phủ thì lên xe, đi đến phủ Hàng Châu!
→Chương sau: Chương →
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro