Chương 47: Phong ba trên hồ
Chương 47: Phong ba trên hồ
Editor: Yoyo
Beta: Rosaline
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử hạ xuống thuyền hoa, chiêu gặp gỡ bất chợt này vẫn là trăm lần không sai, bọn Triển Chiêu cũng không có thành ý gì, lại gần vỗ vai Bàng Dục và Lâm Tiêu, tới một câu, "Bất ngờ a!"
Một đám tiểu hài tử trường Thái Học nhìn thấy bọn Triển Chiêu đến đây, đều hoan hô, nhìn đến hưng trí cực cao, phỏng chừng cũng uống không ít.
Hoạt động trên boong tàu còn rất phong phú, Vương Lân, Thẩm Mậu, Bàng Dục và Âu Dương Thuần Hoa đang chơi ném thẻ vào bình rượu, Lâm Tiêu lại đang vẽ một bức tranh thanh thiên vẽ cảnh hồ siêu lớn, Vương Kỳ và Nhạc Tử Minh giúp đỡ mài mực, Nam Cung Kỷ và Qua Thanh tò mò nhìn các đại tài tử vẽ tranh, Tạ Viêm cầm chén rượu, cùng Thiên Tôn và Ân Hậu nói chuyện phiếm.
Trong thuyền hoa truyền đến từng hồi tiếng đàn và tiếng cười của nhóm nữ hài tử.
Bọn Bàng Dục nghĩ ra một trò chơi ném thẻ vào bình rượu siêu cấp khó, đến giờ cũng chưa ai thành công, liền ồn ào đến mức làm cho Triển Chiêu đi tới khiêu chiến một chút. Triển Chiêu liếc mắt nhìn một cái. Cầm hai cái tiêu xoát xoát hai cái liền quăng vào trong hồ, các đại tài tử vỗ tay ồn ào.
Bạch Ngọc Đường và Công Tôn đối với bức tranh lớn đang mở ra vẽ chính giữa kia thực cảm thấy hứng thú, đều đi qua xem.
Tiểu Tứ Tử còn chạy vào khoang thuyền chơi với các tỷ tỷ xinh đẹp.
Trong khoang thuyền càng náo nhiệt, Đường Tiểu Muội, Triệu Lan, Y Y, còn có bốn đại tài nữ khác của trường Thái Học đều có mặt, đang đấu thơ a.
Nhóm tài nữ uống chút rượu nhẹ, sắc mặt hồng nhuận tâm tình cũng tốt, hơn nữa có Đường Tiểu Muội lưu lại, trên mặt tràn đầy đều là hạnh phúc.
Thấy Tiểu Tứ Tử chạy vào, nhóm nữ hài tử đều tiến lên ôm.
"Tiểu Tứ Tử, tiểu trúc mã của đệ đâu?" Đại tài nữ Liêu Thải Lâm kéo tay Tiểu Tứ Tử đến cạnh bàn ngồi xuống, cho bé chút điểm tâm.
"Tiểu Lương Tử và Cửu Cửu đến chỗ Quảng Quảng." Tiểu Tứ Tử một tay bị nhét điểm tâm một tay hoa quả, nhìn trái phải, nghĩ xem ăn cái nào trước thì tốt đây?
Mà mấy vị đại tài nữ tựa hồ có không ít thứ muốn hỏi, vây quanh Tiểu Tứ tử líu ríu.
"Có phải hay không chuẩn bị rượu mừng tân lang?"
"Tướng quân phủ bố trí thế nào rồi?"
"Có thấy hỉ phòng* bố trí sao không?"
*phòng dùng để động phòng
. . . . . .
"Khụ khụ."
Đường Tiểu Muội ngồi ở một bên mặt đỏ bừng, ho khan hai tiếng ngăn cản chúng tỉ muội bát quái, đem Tiểu Tứ Tử ôm qua, hỏi bé làm sao lên thuyền.
Tiểu Tứ Tử đã nói họ vốn là tra án, sau đó liền nhìn thấy Tôn Tôn và Ân Ân... Sau đó lại ngẫu nhiên gặp được.
"Gần đây có án tử gì a?" Triệu Lan còn rất lo lắng, dù sao cũng sắp đại hôn Tiểu Muội, loại thời điểm này đừng có phát sinh án tử lớn gì.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, chỉ thấy Đường Tiểu Muội cũng khẩn trương nhìn sang, liền nghiêng đầu, "Ân... Trù tử mất tích, đã sắp tìm được rồi."
Các cô nương đều nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Tứ Tử tự nhiên cũng sẽ không gạt người, bất quá đem án tử ngắt đầu bỏ đuôi, chọn một đoạn chẳng phải nghiêm trọng mà nói, miễn cho Đường Tiểu Muội lo lắng.
"Đúng rồi Tiểu Tứ Tử." Triệu Lan hỏi, "Ngươi mấy ngày nay là học xem bói với Yêu Vương sao?"
"Ân." Tiểu Tứ tử gật gật đầu, thấy các tỷ tỷ đem ánh mắt trông mong nhìn bé, liền nghiêng đầu, hỏi,
"Muốn xem tay sao?"
"Phải!"
Đại tài nữ nhóm nhảy nhót xúm lại đưa tay cho Tiểu Tứ tử xem.
***
Thiên Tôn và Ân Hậu thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đến đây thì vốn cũng rất vui vẻ, bất quá phát hiện mấy đứa nhỏ này dường như không yên lòng, một lúc lại nhìn về phía trước, giống như đang đợi cái gì.
Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái, liền cùng đi về phía trước nhìn thử.
Lúc này bọn họ sắp đi qua cầu, mà trước mặt cũng có một con thuyền hoa màu đen tiến sang đây, nhìn ra cũng sắp qua cầu không sai biệt lắm.
Thiên Tôn và Ân Hậu lại nhìn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và Công Tôn... Đúng vậy, ba người này đều đang chằm chằm chiếc thuyền hoa kia.
Lúc này, một thuyền công tới tìm Tạ Viêm, "Thiếu gia, phía trước cũng có một chiếc thuyền hoa đến đây.
Tạ Viêm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi, "Qua cầu có ảnh hưởng sao?"
"Nếu như nói bọn họ cũng không ngừng lại, phỏng chừng phải chen chúc dưới cầu." Thuyền công trả lời.
"Chúng ta đi sang bên chờ một chút đi, để cho bọn họ qua trước rồi chúng ta mới qua." Tạ Viêm cũng không quá để ý.
Thuyền công đi chuyển hướng thuyền, chậm rãi dừng lại một bên, để cho nổi trên mặt nước.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy được Tạ Viêm rất đứng đắn mà điệu thấp.
Công Tôn trong khoảng thời gian này một mực dạy dỗ trường Thái Học, mà học sinh trường Thái Học cũng tương đối hiểu biết, mới đầu hắn cảm thấy Tạ Viêm hẳn là là loại người có ý chí lớn thậm chí dã tâm bừng bừng, hắn đặc biệt xử sự khéo léo, mới nhập học không đến một năm đã muốn kết giao bằng hữu khắp thành, cảm giác là vì Khai Phong mà ôm hoài bão. Nhưng mà sau một thời gian ở chung, Công Tôn phát hiện Tạ Viêm chính là một đại tài tử tài hoa hơn người mà lại có tính cách thảo hỉ mà thôi, về phương diện văn chương đích thật là xuất chúng, nhìn ra sau này sẽ là loại hình văn hào kia.
Lại nhìn thuyền hoa Ngũ Long trại đang chậm rãi qua cầu kia, Công Tôn có chút lo lắng thay cho vị đại tài tử này, nói là bị người giang hồ chăm chăm để ý, không biết có thể có hại hay không.
Thuyền hoa của Ngũ Long trại thuận lợi đi qua vòm cầu, lúc sau lại không tiếp tục đi về phía trước, mà là đậu ở địa phương phụ cận thuyền hoa của trường Thái Học.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút hiếu kỳ, Ngũ Long trại làm sao biết được công chúa ở trên thuyền hoa? Vẫn là làm sao điều tra Tạ Viêm trước chứ? Có chuẩn bị mà đến a!
Trên thuyền hoa của Ngũ Long trại, một người trẻ tuổi đi ra.
Liếc mắt nhìn qua người mới vừa bước ra, bộ dáng cũng khá, có vài phần tương tự núi ngũ hành, dáng người cũng cao lớn, mặc một thân đen, đeo đao bên hông.
Người nọ vừa đi đến bên thuyền vừa chắp tay với bọn Triển Chiêu, "Thì ra là thuyền của Khai Phong Phủ, tại hạ Ngũ Nhâm, hạnh ngộ."
Bạch Ngọc Đường vươn tay, nhẹ nhàng túm túm Triển Chiêu đang nhịn cười.
Công Tôn cũng có chút vô ngữ, này là lão cha nào thiếu tâm nhãn như vậy, đặt tên con là Ngũ Nhâm a? Có phải hay không còn huynh đệ tên là Bách Quả?
"Đây cũng không phải là thuyền hoa của Khai Phong Phủ."
Bao Duyên đứng ở mép thuyền, Khai Phong phủ nhà hắn chính là nha môn trong sạch, sao có thể có một con thuyền hoa du ngoạn, vạn nhất truyền ra có tổn hại danh dự của cha hắn.
Bao Duyên mới vừa bắt, Bàng Dục phía sau liền túm hắn một chút.
Bao Duyên quay đầu lại liếc hắn một cái, Bàng Dục cũng không biết làm sao —— người đối diện cố ý nói lời khách sáo, Bao Duyên cũng là quá quan tâm sẽ bị loạn, cho dù hắn ra ngoài hô một vòng đây là thuyền hoa của Khai Phong phủ, ai sẽ tin a!
Quả nhiên, Ngũ Nhâm mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Đó là thuyền hoa của ai? Ta muốn nói lời cảm tạ chủ thuyền."
Bao Duyên nhìn nhìn Bàng Dục, lúc này hắn cũng thấy là cái chuyện gì đây, khó hiểu —— đây là ai?
Bất quá ở đây còn có người so với Bao Duyên càng thành thật hơn, Nhạc Tử Minh và Lại Thiên Thanh đều vươn tay chỉ đại ca nhà mình.
Tạ Viêm đang ở một bên thỉnh giáo nhạc phổ với Ân Hậu, gặp chuyện liên quan, liền gật gật đầu với Ngũ Nhâm.
Đám người Triển Chiêu ở một bên nhìn thấy, có chút đối lập, Tạ Viêm là tuấn tú lịch sự khí chất xuất chúng, Ngũ Nhâm sao, có chút bình thường.
"Công tử xưng hô như thế nào?" Ngũ Nhâm chắp tay đối Tạ Viêm.
Tạ Viêm báo tên họ một chút.
Ngũ Nhâm mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Các hạ chính là Tạ Viêm viết [Giang Nam phú]?"
Tạ Viêm đích thật là có viết một bộ [Giang Nam phú], đó là một đoạn thơ ngắn. Rất nhiều thơ văn của Tạ Viêm lưu truyền rất xa, nghe thấy Ngũ Nhâm nhắc tới một đoạn thơ ngắn viết tùy ý, nhưng thật ra cũng có chút ngoài ý muốn.
"Huynh đài nhìn giống người luyện võ đích a." Bàng Dục cười nói, "Nhìn không ra lại ham thích thơ văn như vậy."
"Ta là đặc biệt thích thơ văn của Tạ huynh!" Ngũ Nhâm cười đến thoải mái.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại liếc mắt nhìn nhau một cái —— ai u, đã gọi Tạ huynh rồi.
Công Tôn ở một bên nhìn, trong lòng cũng có chút buồn bực —— người biết chuyện công chúa thích Tạ Viêm không nhiều lắm. Hơn nữa nói, thích đọc thơ văn hay thích Tạ Viêm đi, có khi đến Thái Bạch Cư ăn một bữa cơm, cũng có người cầm tập thơ đến cầu Tạ Viêm đề chữ gì đó. Hơn nữa bát tự cũng chẳng phải chuyện bỏ đi. . . . . . Người Ngũ Long trại làm sao biết được?
"[Giang Nam phú] kia viết cái gì nhỉ?" Bàng Dục đột nhiên hỏi Ngũ Nhâm, "Ta cũng chưa xem qua, khiến cho huynh đài yêu thích như vậy nhất định là có chỗ hơn người!"
"Ách..." Ngũ Nhâm nháy mắt mặt cứng đờ, lập tức cười ha hả nói, "Nga, ta là người thô lỗ, thời điểm du ngoạn Giang Nam vừa lúc đọc được thơ này, hợp tình hợp cảnh, cho nên đặc biệt yêu thích."
"Nga." Bàng Dục cũng cười ha ha gật đầu với hắn.
Một bên, mấy học sinh Thái Học viện nguyên bản không thèm để ý đều hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngũ Nhâm một cái, ý cười trên mặt thoáng thu liễm chút, cẩn thận đánh giá hắn.
Vì sao biểu tình của Thái học viện không giống với vừa rồi? Bởi vì bọn họ đều từng xem qua thơ văn của Tạ Viêm, đừng nhìn [Giang Nam phú] trong tên có hai chữ "Giang Nam", Tạ Viêm viết cũng không phải cảnh đẹp Giang Nam, mà là viết cho một vị bằng hữu đã mất, đều là ý thương tiếc bằng hữu. . . . . .
Nếu nói Ngũ Nhâm thật sự thích, Bàng Dục hỏi hắn, hắn hẳn là ngâm nga vài câu mới đúng, nhưng hắn lại đem lời này giảng hòa để cho qua chuyện, chứng minh hắn căn bản đối với văn chương không quen.
Tạ Viêm cũng liếc mắt nhìn Ngũ Nhâm một cái, cái gọi là vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, vị này bèo nước gặp nhau lại cản lại lôi kéo làm quen, là đơn thuần vì kết giao bằng hữu, vẫn là có mưu đồ khác?
Bàng Dục thử xong thấy đối phương đã lộ, liền không có hứng thú, dù sao cũng là tìm Tạ Viêm.
Tiểu Hầu gia cầm chén trà uống trà, vừa liếc mắt mắt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái, ánh mắt kia —— hai ngươi là biết nên mới lên thuyền xem náo nhiệt đúng không?
Triển Chiêu mỉm cười với hắn.
Ngũ Gia âm thầm gật đầu —— vẫn là Bàng Dục tinh ý nhất, không hổ là con trai của Thái sư.
Lúc này, trong khoang của thuyền hoa truyền ra tiếng đàn, đại khái là Liêu Thải Lâm và Triệu Lan lại bắt đầu đánh đàn. Này hai vị đều là người thích cầm, hỗ trợ nhau hòa âm, không có việc gì thì tiến đến ngồi một chỗ đánh đàn tán gẫu về nhạc phổ, có đôi khi nói cũng không nói, phải dựa vào tiếng đàn trao đổi, ngồi cùng nhau có thể đàn nguyên ngày.
Ngũ Nhâm tựa hồ cũng không có ý để thuyền của Khai Phong đi, thuyền hắn che ở ngoài, thuyền hoa của Thái Học viện cũng không ra được, chỉ có thể đứng tại chỗ.
"Là người nơi nào đánh đàn a? Tiếng đàn thật là dễ nghe!" Ngũ Nhâm tiếp tục đặt câu hỏi.
Bao Duyên lúc này cũng nhìn ra tiểu tử này có tâm tư không tốt, liền hỏi, "Huynh đài không chỉ thích thơ văn, còn tinh thông âm luật sao?"
"Nga, cũng biết sơ." Ngũ Nhâm cười ha hả gật đầu.
Nhưng nói đến đây, tất cả mọi người không trả lời Ngũ Nhâm, không ai trả lời Hắn vấn đề là ai đánh đàn, đều nhìn hắn, ý tứ kia —— khi nào thì ngươi đi a?
Ngũ Nhâm cũng không để ý không khí thoáng xấu hổ, mà bám riết không tha hỏi, "Cùng thỉnh không bằng ngẫu ngộ, không bằng cùng nhau uống chén trà, kết giao bằng hữu?"
Vốn, mấy đại tài tử Thái Học viện này phi thường vui vẻ khi kết giao bằng hữu, đặc biệt là người có chút vẻ hiệp khách giang hồ, xem thuyền hoa và y phục của Ngũ Nhâm, hẳn cũng là nhân vật có máu mặt, kết giao bằng hữu đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng loại phương thức tiếp cận này của Ngũ Nhâm, lại làm cho người ta hoài nghi hắn có phải hắn có mưu đồ gây rối không... Trên thuyền còn có công chúa, mọi người đương nhiên sẽ không để cho hắn tùy tiện lên thuyền.
Qua Thanh đứng ở cửa khoang thuyền đã có cảnh giác.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy được vị tiểu huynh đệ Ngũ Nhâm này, đạo hạnh có chút kém a...
Đang thời điểm Ngũ Nhâm cơ bản đã không thể nói không, phía sau khoang thuyền hắn bỗng nhiên truyền ra tiếng cười.
Chỉ thấy Ngũ Sơn Xuyên đi ra, "Nhâm Nhi, thuyền sao lại không đi? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? "
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút vô ngữ —— Giả bộ ngốc nghếch làm gì, cũng không cần gượng gạo như vậy a?
Ngũ Sơn Xuyên đi đến bên thuyền, liếc mắt một cái nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, liền cười nói, "Nga! Ngũ Gia, Triển đại nhân, hôm nay thật là có duyên, lại gặp mặt!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cười với hắn.
Một bên, bọn Bàng Dục Bao Duyên đều nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường —— cho nên các ngươi thật là vô tình gặp được sao?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Công Tôn, ý tứ —— tiên sinh quyết định đi!
Mọi người lại nhìn Công Tôn —— tiên sinh ngươi ứng biến đi! Ngươi rõ ràng là người nghiêm chỉnh nhất toàn bộ Khai Phong Phủ!
Họ Công Tôn trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Kia, Tiểu Tứ tử nói muốn tới!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem xét Công Tôn —— ngươi thế nhưng lại giao cho Tiểu Tứ tử!
. . . . . .
"U!" Lúc này, Ngũ Sơn Xuyên thấy Thiên Tôn và Ân Hậu, vội vàng hành lễ, "Nhị vị tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu!"
Thiên Tôn và Ân Hậu lực chú ý đều ở trên bức tranh kia của Lâm Tiêu, ngẩng đầu nhìn Ngũ Sơn Xuyên, nghiêng đầu một cái —— ai a?
. . . . . .
Thuyền đột nhiên không đi, mọi người trong khoang thuyền cũng cảm giác được.
Y Y và Lâm Dạ Hỏa vừa nãy còn chạm trán ở Thái Bạch Cư, ca ca nàng nói là trộm gấu trúc đi, lát nữa nếu người của Đường Môn truy đuổi hắn, mình liền hỗ trợ che giấu, sao thuyền lại không đi nữa?
Lâm Nguyệt Y nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, chỉ thấy quả nhiên, thuyền ngừng, đối diện là một con thuyền hoa màu đen, hai người một già một trẻ đang nói chuyện với người trên thuyền bên này.
"Ai nha?"
Lúc này, Đường Tiểu Muội cũng lại đây.
Y Y chỉ chỉ bên ngoài, Tiểu Muội cũng liền tiến đến cửa sổ liếc mắt nhìn một cái.
Đường Tiểu Muội đương nhiên là biết Ngũ Sơn Xuyên, lúc ấy Ngũ Sơn Xuyên tặng mẫu đơn sỉ nhục nàng, tuy rằng mấy ca ca của nàng giận gần chết, nàng cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy lão nhân này ăn no rửng mỡ.
Lúc này thấy vậy, Đường Tiểu Muội rất thông minh a, tả hữu liên hệ một chút, đại khái biết sao lại thế này.
Tiểu Muội sờ sờ cằm, cười lạnh một tiếng.
"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Lan cũng ngẩng đầu hỏi.
Tiểu Muội trở lại bên cạnh bàn, vươn tay sờ đầu Tiểu Tứ tử, vừa nói với Triệu Lan, "Không có gì, đại khái có thuyền chặn đường."
"Nga..." Mọi người cũng không để trong lòng, tiếp tục tục đánh đàn nói giỡn.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Đường Tiểu Muội, vươn tay lấy một khối điểm tâm cho nàng.
Thừa dịp người khác chưa chú ý, Tiểu Tứ tử nhỏ giọng hỏi Đường tiểu muội, "Tỷ tỷ, tỷ không giận sao?"
Đường Tiểu muội hỏi, "Vì sao phải tức giận?
"Thời điểm tỷ không có đó, bọn họ cười nhạo tỷ, tỷ gả đi, bọn họ lại muốn tỷ ấm ức nha!" Tiểu Tứ tử nói.
Đường Tiểu muội sờ sờ mặt bé, "Lúc trước tỷ không ở đó, vội vàng tìm lang quân như ý, chả mất công tức giận. Hiện tại tỷ gả cho ý trung nhân, mỗi ngày hạnh phúc đều không kịp, càng không hơi đâu sinh khí."
Tiểu Tứ tử cười tủm tỉm vươn tay, nâng tay Tiểu Muội lên nhìn nhìn, sau đó ngẩng mặt nói với nàng, "Tay này bạc đầu giai lão, con cháu cả sảnh đường!"
Đường Tiểu Muội cười nựng mặt bé, "Vậy xin nhận lời vàng ngọc của đệ!"
...
So với tiếng nói cười huyên náo trong khoang thuyền, không khí bên ngoài khoang thuyền có chút vi diệu.
"Không được đi."
Tạ Viêm mở miệng cự tuyệt ngũ Sơn Xuyên, "Trên thuyền có nữ quyến, không tiện."
"Tiện..." Ngũ Sơn Xuyên còn muốn nói, lại bị người khác ngắt lời.
"Vị tiền bối này."
Nói chuyện, là Lâm Tiêu đã vẽ tranh xong, đóng dấu cẩn thận, ngẩng đầu lên.
ngũ Sơn Xuyên không biết Lâm Tiêu là ai, chỉ cảm thấy thư sinh này vóc dáng khá cao, nhìn có vẻ cà lơ phất phơ không quá giống người đọc sách.
Lâm Tiêu vươn tay chỉ vào thuyền hoa, "Tranh này ta vừa mới họa xong thuyền hoa."
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó nhìn tranh của Lâm Tiêu.
Quả nhiên, ở đầu bức họa thật dài cuộn tròn, có một con thuyền hoa màu đen, đúng là con thuyền trước mắt này, ngay cả gia huy trên thuyền cũng giống, chính là còn cách rất xa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy tranh Lâm Tiêu và vừa lúc chiếc thuyền kia theo bến đò qua hồ Bắc Thần.
"Thuyền này một canh giờ trước mới ra bến tàu, đến lúc đối diện gặp chúng ta phải men theo quá nửa hồ Bắc Thành, ít nhất phải hai canh giờ, bình thường du hồ không gặp được, chỉ có thể đi đường nhỏ lại đây, còn phải đi rất nhanh." Nói xong, lâm tiêu ngáp một cái, cầm bình rượu nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Vô tình gặp mặt chính là phải có thành ý như vậy."
Lâm Tiêu nói xong, Bàng Dục Bao Duyên đều sắp không nhịn được mà bật cười.
Lâm Tiêu từ trước đến nay theo lẽ thường không thường xuất chiêu, tính cách tùy ý, cảm thấy hai phụ tử này là có âm mưu tiếp cận, liền vạch trần.
Lại Thiên Thanh và Nhạc Tử Minh vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần, hỏi Ngũ Sơn Xuyên và Ngũ Nhâm, "Nhị vị, khéo léo thiết kế làm bộ vô tình gặp mặt, có mưu đồ gì?"
Ngũ sơn Xuyên vội lắc đầu, "Ách, này... Hiểu lầm a!"
Tạ Viêm vỗ nhẹ lên hai huynh đệ đang khẩn trương.
"Gặp nhau là duyên, hôm nay cũng coi như có duyên, ngày khác rảnh rỗi lại nói đi." Tạ Viêm vươn tay, chỉ chỉ thuyền hoa xa xa đang chạy về bên này, "Hôm nay đừng để như vậy, cản thuyền qua lại."
Ngũ Sơn Xuyên rốt cục thấy được bậc thang xuống, cười xấu hổ gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, có duyên gặp lại."
Nói xong, hai phụ tử vội đi tìm người chèo thuyền đi khỏi.
Mọi người nhìn theo hai phụ tử ảo não rời đi, Thiên Tôn và Ân Hậu đều nheo mắt —— ai u, có chút ý tứ.
Bàng Dục vươn tay gõ bình rượu trong tay Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Ai nha, không cần trực tiếp như vậy, lão nhân chắc chắn ghi hận ngươi."
Lâm Tiêu nhún vai —— ta uống say đấy thì sao.
Bao Duyên cũng chọc hắn, "Ngươi nói ngươi một năm đắc đắc tội bao nhiêu người?"
Lâm Tiêu mỉm cười nhìn hắn —— ngươi còn dám nói ta?
Bao Duyên và Bàng Dục một hỏi một đùa Lâm Tiêu, Âu Dương Thuần Hoa ghé vào trên lan can, nhíu mày nhìn thuyền đi xa, "Nhà này vì mục đích gì?"
Vương Kỳ chắp tay sau lưng lắc đầu, "Chắc là có ý khác* đi."
*Túy ông chi ý bất tại tửu
Tạ Viêm nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu vẫy tay với hán, ý bảo hắn cứ từ từ nói chuyện.
Đi tới một bên, Triển Chiêu thấp giọng nói hết sự tình họ biết cho Tạ Viêm, để hắn đề phòng, đừng trúng chiêu.
Tạ Viêm nghe xong, gật đầu, "Thì ra là thế."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro