Chương 54: TIẾU KIỂM*

Chương 54: TIẾU KIỂM*

*Tiếu kiểm (笑脸): Khuôn mặt tươi cười

Editor: Rosaline

Beta: Yuna

Tiểu Thường Tô nói hung thủ là Đại Thường Tô, nhóm Triển Chiêu sau khi nghe được đáp án biểu cảm trên mặt mọi người càng lơ mơ —— Đại Thường Tô không phải đã chết hơn một năm trước rồi sao?

Thẩm Nguyệt Liên mặt ủ mày chau, như là có chuyện muốn nói rồi lại thôi.

Triển Chiêu liền hỏi nàng, "Phu nhân, có ẩn tình gì khó nói sao?"

Thẩm Nguyệt Liên đối với chưởng quỹ chạy theo sau lưng xua tay, chưởng quỹ đi xuống lầu, tựa hồ là đi xuống lầu để giữ cầu thang không cho người đi lên.

Thẩm Nguyệt Liên đối với mọi người vẫy vẫy tay, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thấp giọng nói, "Tầng lầu này, trước kia chính là nơi Đại Thường Tô ở."

Nhóm Triển Chiêu cũng nhớ tới lúc nãy Thẩm Nguyệt Liên cũng nói qua chuyện Đại Thường Tô một người ở một tầng và có đến mười mấy người phục vụ.

Bạch Ngọc Đường quan sát tầng này một chút, phát hiện tầng lầu này đã được xây lại thành chỗ trang nhã, nhưng chỗ ngồi rất ít, hơn nữa dưới lầu rõ ràng náo nhiệt như vậy, bên này thế nhưng lại không để cho khách lên ngồi.

"Tầng này không mở cửa sao?" Triển Chiêu hiển nhiên cũng phát hiện không đúng, liền hỏi Thẩm Nguyệt Liên.

Nguyệt Liên phu nhân thở dài một cái, "Tầng này trước kia từng bị quỷ nháo."


Tất cả mọi người nhìn nàng —— ma quỷ lộng hành?

"Thỉnh thoảng ban đêm sẽ truyền tới tiếng khóc, còn có mấy cô nương trong lầu ta, thời điểm ở dưới lầu đi qua, thấy Đại Thường Tô đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống"

Tất cả mọi người có chút không quá tin tưởng, nhưng Thẩm Nguyệt Liên nếu như đã nói như vậy, kia tạm thời trước tiên nghe thử trước đã.

"Phu nhân trước có nói, lần này trở lại Khai Phong là bởi vì để cho Đại Thường Tô tới, lời này ý gì a?" Triển Chiêu hỏi.

Nguyệt Liên phu nhân chần chờ một chút, thấp giọng nói, "Các ngươi hồi nãy cũng nhìn thấy cái chậu vàng kia rồi chứ?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Đại Thường Tô sau khi chết, ta giữ cái chậu này lại ở bên người làm một vật tưởng niệm, có lúc sẽ dùng cái chậu này để rửa mặt... Thế nhưng có vài lần, ta thấy trong chậu rửa mặt này ... là khuôn mặt của Đại Thường Tô ...."

Nguyệt Liên phu nhân nói tới chỗ này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— quả nhiên không phải là ảo giác!

Công Tôn nghiêng lỗ tai cảm thấy mình không nghe rõ, "Phu nhân thấy cái gì?"

"Thấy gương mặt của Đại Thường Tô..." Thẩm Nguyệt Liên than thở, "Ta liền nghĩ, bởi vì hàm oan của nàng chưa rửa sạch, cho nên một mực quanh quẩn ở trên thuyền không chịu đi... Ta liền nghĩ có thể đem hung thủ giết nàng tìm ra, để an ủi nàng trên trời có linh thiêng."

Công Tôn ý vị mà lắc đầu, Triệu Phổ kéo tay áo Công Tôn, tự nhiên biết Công Tôn không tin, nhưng trong này nhất định có môn đạo a, huống chi còn có Tiểu Thường Tô mới vừa nhìn thấy tận mắt "Ma quỷ lộng hành".

Triển Chiêu cùng Thẩm Nguyệt Liên cùng đi đến phòng Tiểu Thường Tô, hỏi nàng là làm sao phát hiện thi thể, dù sao cũng là khuê phòng của cô nương Thẩm Nguyệt Liên liền mang theo Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cùng nhau đi vào.

Tiểu Thường Tô vẫn bị kích thích, thần tình có chút hoảng hốt.

Triển Chiêu đi vào, Tiểu Tứ Tử cùng đi ở phía sau, nhìn Tiểu Thường Tô tựa vào trên giường khóc nức nở.

Thẩm Nguyệt Liên để cho mấy nha hoàn hầu hạ đi ra ngoài, đi tới bên giường ngồi xuống, Tiểu Thường Tô thấy nàng tới, lại khóc.

Thẩm Nguyệt Liên nhìn cũng thật đau lòng, "Con ta số khổ a."

Triển Chiêu rất lúng túng, thời điểm đang suy nghĩ muốn hỏi thế nào, liền cảm giác Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng kéo tay mình một cái.

Triển Chiêu cúi đầu, nhìn Tiểu Tứ tử.

Tiểu Tứ Tử ở sau lưng Triển Chiêu rụt một cái, tựa hồ là bị dọa sợ.

Triển Chiêu khẽ cau mày —— Cái biểu tình này của Tiểu Tứ Tử, có chút kỳ quái.

Ngồi xuống, xoa đầu Tiểu Tứ Tử một cái nói, "Có phải buồn ngủ rồi hay không a? Phụ thân đệ ở bên ngoài, nếu không để cho phụ thân đệ đưa đệ trở về trước?"

Vừa nói, Triển Chiêu vừa đối với Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái.

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, liền chạy chậm đi ra ngoài.

Triển Chiêu đứng lên, quay đầu, nhìn, Thẩm Nguyệt Liên đang an ủi Tiểu Thường Tô.

Triển Chiêu cũng có chút nghi ngờ —— là cái gì hù dọa Tiểu Tứ Tử như vậy chứ?

Tiểu Tứ Tử đến phòng cách vách đi tìm phụ thân mình, vào phòng, người thứ nhất mà bé nhào tới chính là Triệu Phổ.

Triệu Phổ ôm lấy đoàn tử* rồi nhìn Công Tôn một chút —— tình huống gì a?

Tiểu Lương Tử kéo tay Tiểu Tứ Tử hỏi bé, "Cận Nhi? Ngươi thấy cái gì rồi?"

Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn, Ân Hậu cũng cảm thấy buồn bực.

Hiểu con không ai bằng phụ thân, Công Tôn còn rất hiểu nhi tử mình, Tiểu Tứ Tử nhào tới mình làm nũng, còn nhào tới Triệu Phổ cơ bản đều là bị dọa sợ.

Triệu Phổ ôm đoàn tử hỏi, "Làm sao vậy?"

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, "Tỷ tỷ kia đang cười a."

Bên cạnh Triệu Phổ, Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng lại gần nghe.

"Nha đầu kia không phải đang khóc sao?" Ân Hậu không thể giải thích được.

Thiên Tôn cũng gật đầu, cách vách tường cũng có thể nghe được tiếng khóc sướt mướt ở cách vách a.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, "Đang cười."

Tiểu Lương Tử dĩ nhiên là Tiểu Tứ Tử nói gì cũng tin, hơn nữa lá gan cũng lớn, liền chạy ra ngoài cửa.

Tiểu Lương Tử đến cửa phòng cách vách đẩy cửa đi vào, trong miệng kêu "Triển đại ca", dưới chân chính là vấp một cái.

"Ai nha."

Tiểu Lương Tử lập tức liền té đến bên cạnh Tiểu Thường Tô, Thẩm Nguyệt Liên sợ hết hồn, "Ai u, cẩn thận a!"

Tiểu Lương Tử trở mình, "Té chết ta..."

Nguyệt Liên phu nhân nhanh đi đỡ, Triển Chiêu cũng đi hỗ trợ.

Tiểu Lương Tử nói mình là tới tìm Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ nói để cho hai đứa nhóc về Khai Phong trước.

Triển Chiêu nói Tiểu Tứ Tử đi sang phòng cách vách, Tiểu Lương Tử lại chạy ra cửa.

Triển Chiêu đối với Thẩm Nguyệt Liên cười một tiếng, "Trẻ con tương đối nghịch ngợm a..." Vừa nói, vừa quan sát Tiểu Thường Tô.

Tiểu Thường Tô cặp mắt sưng đỏ, trên gương mặt có lệ, nhưng tâm tình tựa hồ là bình phục một ít.

"Cô nương, ngươi mới vừa thấy cái gì?" Triển Chiêu vội vàng hỏi.

Tiểu Thường Tô liền đem chuyện thấy được nói một lần.

Mới vừa rồi sau khi nàng rời đi khoang thuyền, ở trên boong thuyền đứng ngẩn người, bởi vì nàng cùng Đại Thường Tô cảm tình rất tốt, nhớ tới chuyện cũ có chút khổ sở.

Đang đứng trên boong thuyền, bỗng nhiên liền liếc về lầu ba hình như có người đang đứng.

Tiểu Thường Tô chợt ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Đại Thường Tô đang đứng ở nơi đó nhìn nàng, đồng thời, truyền tới một thanh âm tương tự tiếng "Than thở", trên nóc nhà ở lầu ba, bảng hiệu bỗng nhiên bị gió thổi lên, nàng liếc mắt liền thấy được đại ca nhà mình.

Sau đó chính là tiếng hét thảm mà nhóm Triển Chiêu nghe được.

Tiểu Thường Tô giải thích cũng không sơ hở gì, tuy lời nói ra có chút quái lạ.

...

Cùng lúc đó, ở cách vách, Tiểu Lương Tử đã bị mọi người bao vây.

Ân Hậu tò mò hỏi, "Đang khóc hay là đang cười a?"

Tiểu Lương Tử cũng không lên tiếng, cau mày liền đứng ở đẳng kia, trước mắt đều là một màn nhóc mới vừa nhìn thấy kia...

Thời điểm Tiểu Lương Tử đột nhiên ngã ra đất, nhóc nằm trên đất liền thấy được vẻ mặt của Tiểu Thường Tô.

Khi Tiểu Thường Tô khóc là cúi đầu, tựa vào trong ngực Thẩm Nguyệt Liên, cầm trong tay cái khăn tay mà lau nước mắt.

Vì vậy Triển Chiêu cùng Thẩm Nguyệt Liên chính là không thấy được khuôn mặt nàng.

Thế nhưng Tiểu Lương Tử thấy được, ngẩng đầu một cái, Tiểu Lương cảm thấy cả người mình đều nổi da gà, tóc gáy cũng đều dựng lên.

Cô nương này cũng không biết có tật xấu gì, rõ ràng là che mắt lệ rơi đầy mặt, nhưng miệng lại là đang cười, miệng nhếch lên nhe răng toét miệng. Cứ một mực lấy khăn lau son đỏ ở trên môi, khi há miệng cười nhìn y chang như một chậu máu, thấy thế nào cũng là một nụ cười hết sức quái dị.

Tiểu Lương Tử bỗng chốc biết tại sao Tiểu Tứ Tử sẽ bị hù dọa, chính nhóc đều bị dọa sợ hết hồn.

Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu, nói với mọi người, "Càng giống như đang cười, rất dọa người a."

Tất cả mọi người cau mày —— tình huống gì a?

Ngũ gia cũng cảm thấy quỷ dị, hỏi Công Tôn, "Có phải hay không là bởi vì khi khóc cho nên tương đối khó coi?"

Công Tôn cặn kẽ nghe Tiểu Lương Tử miêu tả một chút dáng vẻ của Tiểu Thường Tô, sau đó liền đi cách vách tìm Triển Chiêu.

Gõ cửa một cái, Công Tôn vào nhà, đối với Triển Chiêu nói, "Thi thể Tô Vân đã được lấy xuống..."

"A..." Tiểu Thường Tô nghe lời này một cái, lại khóc.

Triển Chiêu có chút không hiểu nhìn Công Tôn —— không phải đã sớm lấy được rồi sao?

Công Tôn đối với Triển Chiêu nháy mắt, đi tới cạnh Tiểu Thường Tô, hỏi nàng, "Lệnh huynh trên người có vết thương gì không? Thời điểm ta nghiệm thi cần so sánh."

Tiểu Thường Tô ngẩng đầu lên, vừa lau nước mắt, vừa cùng Công Tôn nói trên người Tô Vân đúng là có vài chỗ có vết thương cũ, nhưng đều là khi còn bé nghịch ngợm tạo thành.

Công Tôn lại hỏi một chút, Tô Vân hôm nay có khác thường hay không, Tiểu Thường Tô cũng nhất nhất trả lời, nói Tô Vân hôm nay vốn là hẹn bạn uống rượu, cho nên nàng cho là ca ca không ở trên thuyền.

Triển Chiêu vội hỏi, "Bạn nào?"

"Nói là một người bạn mới quen." Tiểu Thường Tô lau nước mắt, "Ở Tử Ngọ Hạng trong thành mở một quán rượu, mời ca ca ta uống rượu."

Tiểu Thường Tô nói xong, Công Tôn và Triển Chiêu đều ngây người —— lại tới?!

Công Tôn cau mày nhìn Triển Chiêu —— Nguyệt Liên Các cùng hôn yến có liên hệ gì sao?

Triển Chiêu suy nghĩ một chút —— rất nhiều khách nhân đến nơi này tiêu khiển?

Công Tôn cũng bất đắc dĩ.

Lúc này ngày cũng đã tối, các du khách ở phụ cận dần dần tản đi.

Nguyệt Liên Các tạm thời đóng cửa, Âu Dương Thiếu Chinh an bài hoàng thành quân ở phụ cận trông chừng.

Nhóm Triển Chiêu mang thi thể Tô Vân trở về Khai Phong Phủ.

Trên đường, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi Tiểu Tứ Tử là tình huống gì, mọi người liền đem chuyện Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử thấy được đại khái nói một chút.

Triển Chiêu liền hỏi Công Tôn, "Cho nên tiên sinh mới vừa rồi chính là cố ý đi vào thử nàng sao?"

Công Tôn gật đầu một cái.

"Kết quả thế nào?" Thiên Tôn cũng có chút hiếu kỳ.

"Tiểu Thường Tô khi nãy vừa khóc vừa nói chuyện với ta, người thật bình thường, không có bộ mặt co giật hoặc là triệu chứng không đúng nào đó." Công Tôn nói, "Ngoài ra, nàng thương tâm là giả bộ."

"Giả bộ?" Triển Chiêu kinh ngạc, "Nhìn rất thương tâm a."

Những người khác cũng đều gật đầu.

Công Tôn cười lạnh một tiếng, "Ta đời này thấy nhiều nhất chính là người thương tâm, có người chính là vì bệnh mình cho nên khó chịu, có người là bởi vì người nhà bị bệnh mà lo âu, có người đến phòng ngỗ tác Khai Phong Phủ nhận thi thể người thân mà thương tâm muốn chết. Lừa người khác còn có cơ hội, lừa ta thì đừng hòng mơ tưởng, nàng không đau lòng ca ca nàng chết đâu, không những không đau lòng, nhìn còn rất vui vẻ."

Công Tôn vừa nói, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử trong tay đi theo gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý cái nhìn của Công Tôn.

"Thế nhưng Nguyệt Liên phu nhân nói hai huynh muội họ có tình cảm rất tốt a." Triển Chiêu có chút để ý, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có phải là phu nhân cũng có điều giấu giếm hay không?"

Bạch Ngọc Đường cũng đắn đo suy nghĩ cảm thấy không đúng.

"Bằng không hỏi hắn một chút?" Triệu Phổ đưa tay chỉ phía trước một cái.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa, Lâm Tiêu đang vội vã chạy tới.

Lâm Tiêu nhìn rất vội vàng, đụng phải mọi người đối diện, liếc nhìn nha dịch mang theo thi thể, liền hỏi, "Trên thuyền mẹ nuôi ta xảy ra án giết người sao?"

Tất cả mọi người gật đầu.

"Người chết là ai?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiêu cũng tái xanh.

"Tô Vân."

Tất cả mọi người quan sát phản ứng của Lâm Tiêu khi nghe được tên người chết, chỉ thấy cậu khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, "Thế nào lại là hắn?"

"Ngươi cảm thấy người chết hẳn là người khác sao?" Triển Chiêu hỏi.

Lâm Tiêu vẫn thẳng tính trước sau như một, "Ta còn tưởng rằng người chết là khách nhân..."

"Tại sao nghĩ như vậy?" Triển Chiêu níu lại Lâm Tiêu phải đi Nguyệt Liên Các nhìn một chút, trước tiên kéo Lâm Tiêu đi đến Khai Phong Phủ.

"Trong Nguyệt Liên Các tranh chấp gây lộn là chuyện thường xảy ra, dù sao cũng là bồi rượu bán tiếng cười, mẹ nuôi ta lại là người giang hồ." Lâm Tiêu không biết làm sao, "Mới vừa nãy lúc ăn cơm nghe nói Nguyệt Liên Các xảy ra án mạng, ta còn tưởng rằng tiểu nhị cùng khách ồn ào, lỡ tay đem người đánh chết."

"Ngươi cùng Tô Vân quen thuộc không?" Triển Chiêu hỏi.

"Cũng tạm được, biết rất nhiều năm, Tô Vân phong lưu một chút, dễ dàng gây họa." Lâm Tiêu trả lời nói, "Nhưng Tô Vân thiện âm luật, còn rất biết dạy người, trong lầu rất nhiều cô nương biết đàn kỹ vũ nghệ đều là hắn dạy."

"Ngươi cảm thấy ai muốn giết hắn chứ?"

"Nga, vậy cũng nhiều đi." Lâm Tiêu không ngừng lắc đầu, "Tô Vân quá không an phận, cô nương trong lầu bị hắn trêu ghẹo cũng có một nửa, không có việc gì còn đi ra ngoài cấu kết phụ nhân có chồng, thường bị người đuổi theo đánh, mẹ nuôi ta cũng muốn thiến hắn."

Mọi người có chút dở khóc dở cười, cái này cùng Nguyệt Liên phu nhân giải thích ngược lại là nhất trí.

"Như vậy muội muội hắn thì sao?" Triển Chiêu hỏi Lâm Tiêu, "Tiểu Thường Tô ngày thường cùng Tô Vân có quan hệ rất tốt sao?"

"Tốt vô cùng." Lâm Tiêu gật đầu.

"Ngươi cùng Tiểu Thường Tô quen thuộc không?"

"Không tính là rất quen, Tiểu Thường Tô không thế nào thích ta." Lâm Tiêu buông tay.

"Tại sao?" Mọi người có chút bát quái nhìn Lâm Tiêu —— ngươi cũng là đại tài tử, hơn nữa nhìn dáng vẻ đường đường, hẳn là cũng có nhiều cô nương thích a.

Lâm Tiêu gãi gãi đầu, "Lúc đó giao tình giữa chúng ta tốt vô cùng, tuổi hai ta cũng ngang nhau, khi còn bé thường chơi với nhau mà, nhưng sau đó đột nhiên nàng liền không phản ứng với ta nữa."

"Tại sao?"

Mọi người nhiều chuyện không ngừng, Lâm Tiêu cũng bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, nói, "Ta cảm thấy giống như là từ khi ta cho nàng một bức tranh do ta vẽ, sau đó nàng thật giống như liền không thế nào thích ta."

"Bức họa như thế nào?" Công Tôn hỏi, "Ngươi vẽ cho nàng một bức chân dung rất xấu sao?"

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không thể, Lâm Tiêu chính là có bản lĩnh vẽ tranh a, dù là dùng chân để vẽ cũng xấu xí không được a.

"Bức họa kia, bên trong trừ nàng còn có Đại Thường Tô." Lâm Tiêu nói tiếp, "Tô Vân còn hay trêu ghẹo, nói ta đem Đại Thường Tô vẽ đẹp mắt hơn so với Tiểu Thường Tô."

Mọi người vừa nghe nhắc tới Đại Thường Tô, liền hỏi, "Vậy ngươi cùng Đại Thường Tô thì sao? Quan hệ tốt không?"

Lâm Tiêu do dự một chút, khẽ lắc đầu một cái.

"Không tốt sao?"

Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, đưa tay vén tay áo bên tay trái của mình lên.

Mọi người không hiểu nhìn cử động của Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu vén tay áo lên lộ ra cánh tay, chỉ trên cánh tay một đường sẹo phỏng thật dài cho mọi người nhìn.

Công Tôn chính là chau mày, không hiểu, "Khi ngươi còn bé ai cầm que củi đang cháy mà đánh ngươi sao?"

"Không phải que củi cháy, là cái que sắt dùng để chọc bếp than." Lâm Tiêu lãnh đạm nói, "Hồi đó ta còn nhỏ, mẹ nuôi mang về Nguyệt Liên Các, ta cũng không thể ăn chùa ở chùa a, ta lại giúp người làm việc một chút mà sống. Mẹ nuôi không để cho ta làm việc quá nặng, chính là tìm giúp ta việc sao chép thiệp mời cùng các việc nhẹ. Vào mùa đông một năm kia, trời đặc biệt lạnh, Đại Thường Tô hồi đó cũng không lớn, bởi vì học khiêu vũ, cho nên mặc ít, trong phòng có mấy chậu than lửa. Mẹ nuôi ở trong phòng nàng còn bày một bàn đồ ăn, để cho ta ở cùng nàng, tương đối ấm áp. Chờ thời điểm chỉ còn hai ta, Đại Thường Tô đột nhiên hỏi ta, có phải xem thường nàng hay không."

Mọi người nghe xong cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Hồi đó ngươi mấy tuổi?"

Lâm Tiêu nhún nhún vai, "Mười một."

Mọi người nhìn Tiểu Lương Tử, phỏng đoán liền cùng Tiểu Lương Tử là một tiểu hài nhi không xê xích bao nhiêu.

"Tại sao đột nhiên hỏi ngươi như vậy?" Công Tôn không hiểu.

Lâm Tiêu buông tay một cái, "Ta cũng không biết a, ta bị nàng hỏi đến cũng không giải thích được, chỉ lắc đầu nói không có a."

"Nàng nói thế nào?"

Lâm Tiêu còn thật ủy khuất, "Nàng nói ta nhất định trong lòng xem thường nàng, ngày thường đều không lấy mắt mà nhìn thẳng nàng."

Tất cả mọi người nhìn Lâm Tiêu, ý kia —— ngươi ngày thường không nhìn nàng sao?

Lâm Tiêu không nói, "Ta dù sao cũng xuất thân thư hương môn đệ, nào dám nhìn thẳng các cô nương a, các nàng nhìn ta ta đều là cúi đầu né tránh nhanh một chút, chẳng lẽ còn giống như Tô Vân cùng các nàng trêu đùa sao? Cũng không phải là đăng đồ lãng tử a."

Mọi người ngược lại là cảm thấy có đạo lý, dẫu sao cũng là đại tài tử.

"Sau đó thì sao?" Triệu Phổ hỏi.

"Sau đó nàng đột nhiên đưa tay nhặt lên cây sắt đang cháy trong chậu, hướng về phía ta liền ném tới." Lâm Tiêu nhớ lại còn có chút sợ hãi, "Ta theo bản năng né người giơ tay lên cản một chút, cây sắt nóng liền đập vào trên cánh tay, nếu như không đỡ vậy thì chắc chắc trúng mặt ta rồi."

Mọi người kinh ngạc —— hung tàn như vậy? Cũng không thù không oán a...

Lâm Tiêu thật bất đắc dĩ, "Mẹ nuôi đối với ta ân trọng như núi, ta cũng không muốn cho nàng thêm phiền toái, lặng lẽ tìm thầy lang cho ta thuốc phỏng, sau này ta đều là trốn tránh Đại Thường Tô mà đi, chết rét cũng không vào phòng nàng. Sau đó lớn thêm vài tuổi ta liền nói muốn chuyên tâm đọc sách, không muốn ở trên thuyền nữa, mẹ nuôi liền đưa ta đến chỗ Trần phu tử."

"Như vậy chuyện Đại Thường Tô chết ngươi biết không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lâm Tiêu gật đầu, "Năm ngoái chết, ta nghe đại ca nói."

Lâm Tiêu là theo chân mọi người cùng đi Hắc Phong Thành, cho nên thời điểm Đại Thường Tô chết cậu cũng không ở Khai Phong, hẳn là cũng biết không nhiều.

"Đại Thường Tô tính tình hư như vậy, có phải hay không cũng đắc tội rất nhiều người?" Triển Chiêu hỏi.

Lâm Tiêu nhưng là lắc đầu, "Đại Thường Tô tính khí một chút cũng không xấu, tính cách nàng có thể khiến người khác yêu thương, nếu không cũng sẽ không có nhiều người vội mang vàng tới tìm nàng như vậy a."

"Cho nên nàng chẳng qua là đơn thuần ghét ngươi?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lâm Tiêu gật đầu, "Chắc vậy, phải nói là ghét người đọc sách, thật ra thì Tô Vân cũng là văn sinh a, Đại Thường Tô một chút cũng không ghét hắn."

"Ngươi không nghĩ qua tại sao nàng lại ghét ngươi sao?"

Lâm Tiêu vẻ mặt đưa đám, "Ta nơi nào biết a? Dáng dấp đáng ghét thì sao?"

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lâm Tiêu—— Lâm Tiêu cà lơ phất phơ đúng là tính cách tương đối tùy ý, nhưng Đại Thường Tô dùng phương pháp công kích nguy hiểm như vậy với một đứa con nít chừng mười tuổi, có chút không quá bình thường!

"Ngươi cảm thấy ai có thể giết Đại Thường Tô?" Triển Chiêu hỏi.

Lâm Tiêu lắc đầu một cái, "Nguyệt Liên Các khách nhân nào đều có, nói ra cũng không chính xác."

"Vậy ngươi lần cuối cùng thấy Đại Thường Tô là lúc nào?" Triển Chiêu cảm thấy Đại Thường Tô đối với Lâm Tiêu cái loại đó không khỏi chán ghét, không chừng cũng là một manh mối.

" Ừm... Sau khi Tứ Viện trao đổi không bao lâu, thuyền Nguyệt Liên Các có tới Khai Phong một lần, là mẹ nuôi ta nghe Trần phu tử nói ta thi đậu Thái Học, cố ý tới xem ta một chút. Sau đó không bao lâu, chúng ta liền đi Hắc Phong Thành."

"Đại Thường Tô có cái gì khác thường không?"

Lâm Tiêu suy nghĩ lại một chút, sờ cằm một cái, "Nàng... Thật giống như rất mệt mỏi, không biết có phải là thân thể không được khỏe hay không hoặc là ngủ không ngon, ta cảm thấy khuôn mặt nàng rất tiều tụy."

Mọi người một đường đi một đường nói, đảo mắt liền tới cửa nha Môn Khai Phong Phủ, Lâm Tiêu nói phải đi Nguyệt Liên Các nhìn mẹ nuôi một chút, nếu không không ngủ được, liền muốn đi.

Triển Chiêu níu hắn lại, "Ai, chờ đã, đi vào nhận thi thể a."

"A?!"

Lâm Tiêu mặt đầy ngẩn ngơ bị lôi đến phòng ngỗ tác.

Trong phòng, trên hai cái giường, bày hai cổ thi thể "bị nghiền nát"

Lâm Tiêu nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi, "Chính là chuyện cả phố đang truyền, ngươi lúc ăn cơm ở trong gạo phát hiện đầu người sao?"

Triển Chiêu cũng cấm ngữ, "Rất nhiều người truyền loại chuyện này sao?"

Lâm Tiêu gật đầu, "Người trong Khai Phong Thành đều biết."

Triển Chiêu khó chịu, nhìn Bạch Ngọc Đường —— đám người kia làm sao rãnh rỗi như vậy?

Ngũ gia nhớ tới cũng có chút chán ghét, cảm giác đời này cũng không muốn ăn cơm nữa.

Hoàng thành quân phụ trách tìm thi thể đưa cho Triển Chiêu một tờ đơn, căn cứ ghi chép trên tờ đơn, tổng cộng tìm được một đầu nam nhân cùng một cỗ thi thể phụ nữ.

Triển Chiêu chỉ chỉ cái đầu phụ nữ trên giường do mình tìm được trước, để cho Lâm Tiêu đi nhìn thử một chút xem có quen hay không.

Lâm Tiêu nguyên bản còn thật buồn bực, lòng nói hắn ở Khai Phong còn chưa quen cuộc sống nơi đây, có thể nhận thức người nào...

Nhưng đến gần nhìn một cái, Lâm Tiêu đột nhiên "A!" một tiếng hô lên, lui về phía sau một bước dài. May sao ở sau lưng có cái bàn cản trở, nếu không phỏng đoán liền ngồi xuống, cứ như vậy, vẫn là gương mặt kinh hãi giống như là bị kinh sợ không nhỏ.

"Biết sao?"

Thấy phản ứng Lâm Tiêu, không ít người đều đột nhiên cái "Ý tưởng to gan " .

"Nàng là..."

"Đại..." Lâm Tiêu chỉ về phía cái đầu phụ nữ trên bàn nói, "Đại Thường Tô! Đại Thường Tô a!"



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro