Chương 204: Lâu đao
Chương 204: Lâu đao
Editor: Rosaline
Beta: Ken Le
Thư viện Lâm An.
Lúc kết thúc công khóa buổi sáng, một đám đệ tử tụ chung một chỗ nói chuyện phiếm.
Nhóm tài tử tài nữ của Thái Học viện ở chỗ này đã hơn một tháng, một đám người đã sớm lăn lộn đến quen thuộc... Giữa đồng song* thường ngày nói nội dung chuyện phiếm phần lớn là về cầm kỳ thư họa, mấy ngày nay lại đổi thành Khai Phong phủ.
*cùng trường; cùng học một trường; đồng môn; bạn cùng trường; bạn đồng môn
Triển Chiêu bọn họ mấy ngày này phá được án xác chết trôi Tây hồ bốn năm trước, chấn kinh toàn bộ Lâm An phủ.
Đám đệ tử Thái Học viện cùng Triển Chiêu quen biết đã lâu, biết đây là thuần túy dựa vào huyền học, họa trời giáng của Triển Chiêu kết hợp vận may trời giáng của Tiểu Tứ Tử, không biết sao lại tìm được hung thủ, những học sinh khác đều đối với Khai Phong phủ bội phục không thôi.
Tất cả mọi người hỏi Bao Duyên, tiếp theo Khai Phong phủ phải tra vụ án gì? Trong thành Hàng châu còn mấy bản án cũ rất nổi danh chưa phá đó!
Bao Duyên cũng bất đắc dĩ, Triển Chiêu cùng Công Tôn còn đang quấn quýt có muốn kết án hay không a.
Cho tới nơi này, Tạ Viêm đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền cùng Lâm Tiêu nói, "Ta hôm qua nghe người ta nói, Lý Thừa Đức nơi nơi tìm người tìm quan hệ, nói muốn có được một bức tranh của ngươi."
Lâm Tiêu còn chưa kịp phản ứng Lý Thừa Đức là ai, Bàng Dục liền hỏi, "Là tên đường đệ kia của Lý Thừa Phong?"
"Cái người mở nhà tắm kia sao?" Bao Duyên cũng hỏi.
Lâm Tiêu cũng nhớ ra, bất quá khắp thiên hạ có nhiều người muốn tranh của hắn như vậy, quản hắn là Thừa Phong hay là Thừa Đức a.
Tạ Viêm khoát tay áo, như muốn nói đây không phải là trọng điểm, "Lý Thừa Đức là một thô nhân, chưa nghe nói qua hắn thích thu tranh chữ, sau ta hỏi thăm một chút, nói là Lý Thừa Phong rất thích thu tranh, Lý Thừa Đức muốn mua cho Lý Thừa Phong."
Đây cũng ngoài dự liệu của mọi người.
Bao Duyên hiếu kỳ, "Không phải nói hai người bọn họ bất hòa sao?"
Tạ Viêm gật đầu, tựa hồ cảm thấy chuyện này cũng rất kỳ lạ, "Các ngươi đoán hắn muốn cho Lâm Tiêu vẽ cái gì?"
Lâm Tiêu mình cũng hiếu kỳ, "Vẽ cái gì?"
"Lý Thừa Đức muốn nhờ ngươi vẽ lại tòa hung trạch kia, sau đó đưa cho đường huynh hắn, nói tức chết hắn."
Tạ Viêm nói xong, mọi người vừa thấy vui vẻ vừa thấy bất đắc dĩ, tốt xấu gì cũng là đường huynh đệ, thế nào lại giống như thâm cừu đại hận vậy.
Lại hàn huyên một hồi, phu tử đã tới, mọi người trở lại chỗ ngồi tiếp tục lên lớp.
Lâm Tiêu một tay nâng cằm, một tay cầm bút, tùy ý vẽ lại tòa tiểu lâu kia.
Vẽ xong, cảm thấy không quá giống. Lâm Tiêu lại nhớ lại một chút, thay đổi trang giấy tiếp tục vẽ.
Lúc này vẽ xong cảm giác là được rồi... Sau khi Lâm Tiêu vẽ xong mới chú ý tới một ít chi tiết trước đó chưa từng lưu ý qua.
Thông thường loại lâu này, vị trí cửa sổ đều phải nhất trí, cả ba tầng cửa sổ đều thẳng hàng với nhau, mà Lâm Tiêu vẽ xong lại phát hiện, tiểu lâu này cửa sổ lầu ba lại sai lệch* vị trí, hơn nữa cũng không có quy luật gì ... Là lúc xây tương đối tùy ý, hay là cố ý kiến tạo như vậy?
*so le
Lâm Tiêu nâng cằm, từng chút từng chút "Hóa giải" tòa lầu kia, kết cấu của mái hiên cùng mái nhà, bố cục của cửa sổ, cách sắp xếp của hướng ngói, hoa văn điêu khắc trên vách tường...
Chờ một khóa xong, phu tử nói cái gì Lâm Tiêu một câu cũng không nghe vào, nhưng lại vẽ ra hơn mười trang giấy bản vẽ kết cấu tiểu lâu.
Bao Duyên bọn họ đều cầm bản vẽ nhìn, tòa lâu này toàn bộ đều cùng chữ số năm có quan hệ.
Mặt khác, hoa văn trên tường có một chút đặc biệt, vừa nhìn cảm thấy là lân phiến, nhưng cẩn thận nhìn lại, đều là năm cái một nhóm, vẽ cũng không phải lân mà là mắt.
Cũng không biết có hữu dụng hay không, bất quá Lâm Tiêu vẫn thu thập bản vẽ, chuẩn bị tối tới biệt viện cho Triển Chiêu bọn họ nhìn.
.....
Cùng lúc đó, mọi người trong biệt viện, nghênh đón bọn Hạ Nhất Hàng đường xa mà đến.
Hạ phó soái đã lâu không gặp, không biết có phải do khí hậu Giang Nam tương đối nuôi người hay không, sau khi rời khỏi Hắc Phong thành, Hạ Nhất Hàng cả người đều thần thái sáng láng.
Thẩm Thiệu Tây cũng đến, thiếu gia vẫn có phong phạm của nho tướng, ưu nhã thong dong.
Nhưng thật ra Thanh Lân tới Giang Nam, dù sao tuổi tác còn nhỏ, nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, mua một đống đồ vật.
Triệu Phổ tự mình ở cửa biệt viện chờ, Hạ Nhất Hàng nhân duyên cũng không tệ lắm, tất cả mọi người đi ra đón hắn, ngay cả Triệu Trinh trên núi cũng chạy xuống, hô "Ái ~ khanh ~ a a a a a ~ "
Hoàng thượng vui vẻ phân phó nói tối bày rượu, giúp ba người đón gió tẩy trần.
Thanh Lân mang tới Lân Giáp quân để thay thế một nghìn tướng sĩ mà Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh mang đi, cùng quân hoàng thành cùng nhau phụ trách thủ vệ biệt viện.
Trâu Lương cùng Thanh Lân đi dàn xếp binh mã, Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây cùng vào biệt viện, buông hành lý tắm rửa một chút.
....
Tối trước khi dùng cơm, nghỉ đủ rồi Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây đi vào trong sân.
Đám hài tử đều ở, Tiểu Tứ Tử bay tới bên hai vị "bút hữu"* Tây Vực của bé, Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai không biết là ai, Tiểu Lương Tử nhiệt tâm giới thiệu.
*bạn qua thư từ.
Mọi người uống trà nói chuyện phiếm, Hạ Nhất Hàng nhìn một khoảng trống, ngồi vào bên cạnh Triển Chiêu, cười hỏi, "Nghe nói các ngươi gần đây đang tra huyền án của phủ Hàng Châu?"
Triển Chiêu gật đầu, cũng là có chút ngoài ý muốn, Hạ Nhất Hàng thật xa đến Hàng Châu là nghỉ ngơi du ngoạn, sao lại hỏi thăm án tử?
"Ta thời điểm mới vừa vào thành, chợt nghe có người đang nói về án xác chết trôi Tây hồ gì đó, còn đi ngang qua tòa tiểu lâu bị nha môn phong tỏa kia." Hạ Nhất Hàng hỏi Triển Chiêu, "Nghe nói huyền án bốn năm trước các ngươi đã phá?"
Triển Chiêu hơi bất đắc dĩ, hít khẩu khí nói, "Vẫn còn có chút điểm đáng ngờ, nhưng không có đầu mối..."
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, từ trong lòng ngực lấy ra một phần thư đưa cho Triển Chiêu nói, "Đến, cầm!"
Triển Chiêu tiếp nhận thư, chỉ thấy trên thư chỉ có một chữ "Lý", người nhận thơ là "Hạ Vãn Phong". Ngũ Gia cùng Công Tôn cũng đều lại gần nhìn —— dĩ nhiên là thư của Hạ Vãn Phong! Tuy nói thư này không phải là hắn viết, nhưng thấy ba chữ "Hạ Vãn Phong "Đều cảm thấy rất lợi hại!
Triển Chiêu cũng cảm khái một chút dĩ nhiên là Hạ Vãn Phong thu được thư, nhưng đồng thời cũng có chút không giải thích được, hỏi Hạ Nhất Hàng, "Đây là cái gì nha?"
Lão Hạ nháy mắt mấy cái, cười nói, "Đầu mối a!"
Triển Chiêu sửng sốt.
Công Tôn đẩy hắn, muốn hắn nhanh chóng mở ra nhìn!
Thư đương nhiên là đã sớm mở ra rồi, bên trong có hai tờ giấy, còn có một bản vẽ.
Triển Chiêu trước tiên mở bản vẽ kia ra, Ngũ Gia cùng Triệu Phổ vừa nhìn liền sửng sốt, Công Tôn cũng kinh ngạc, "Đây không phải là tòa lâu kia sao!"
Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều gật đầu —— bất quá nhìn màu sắc so với hiện tại tiên diễm* hơn không ít.
*tươi đẹp
Tính toán niên đại, phong thư này cũng đã hơn một trăm năm trước, phỏng chừng bức đồ họa của tiểu lâu này, là dáng vẻ lúc vừa xây xong của tòa lâu kia.
Bên cạnh Bức họa còn có hai chữ —— lâu đao.
"Lâu đao?" Công Tôn không giải thích được, "Là tên của tòa lâu này gọi là lâu đao, hay là người vẽ tranh này gọi Lâu Đao?"
Hạ Nhất Hàng nói bọn họ đọc nội dung trong thơ.
Mọi người cảm thấy truyền đọc quá chậm, đơn giản để cho Công Tôn đọc một lần.
Phong thư này, là một người tên là Lý Dư viết cho Hạ Vãn Phong.
Lý Dư là một vị hoàng thân tiền triều, trong nhà tương đối có tiền.
Lý Dư có một lần cùng bạn bè bài bạc thắng một vạn lượng bạc. Bạn bè nói trong tay cũng không có đủ nhiêu đó tiền, bằng không lấy ít đồ đưa cho hắn. Lý Dư liền hỏi hắn muốn đưa cái gì, tốt nhất là đồ mới mẻ chút, đừng là khế đất hay vàng bạc châu bảo các loại, không có ý nghĩa.
Bằng hữu kia liền hỏi hắn, "Đao có muốn hay không?"
Lý Dư không biết võ công, cũng không có hứng thú, hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ, cái đao gì lại có giá trị nhiều tiền như vậy? Bảo đao sao? Đưa cho một người không luyện võ như hắn chẳng phải sẽ lãng phí sao?
Bằng hữu hắn lại nói, "Cây đao này, cho dù không biết võ công cũng có thể dùng, hơn nữa uy lực kinh người, quan trọng nhất là, dùng cây đao này giết người, đến nha môn cũng không thể kiện cáo, ai cũng không bắt được ngươi!"
Lý Dư bán tín bán nghi, nhưng thật ra cảm thấy rất thú vị, đáp ứng bằng hữu dùng đao gán nợ.
Không lâu sau đó, bạn hắn thực sự đến "Đưa đao" cho hắn, nhưng khi Lý Dư nhận được, mở ra lại là khế đất cùng một chìa khóa.
Lý Dư đang không hiểu, bằng hữu của hắn liền dẫn hắn đến trước một tòa tiểu lâu, chỉ vào tòa tiểu lâu ba tầng tạo hình hơi có vẻ cổ quái nói, "Đây là cây đao kia!"
Công Tôn đọc đến chỗ này, ngay cả Thiên Tôn cũng bị hấp dẫn, "Cho nên tòa tiểu lâu kia không phải là một tòa tiểu lâu, mà là một cây đao? Xưng là Lâu đao?"
Công Tôn gật đầu, "Trong thơ là nói như vậy a!"
Ân Hậu để Công Tôn tiếp tục đọc, hắn cũng có chút ngạc nhiên.
Công Tôn liền tiếp tục đọc.
Lý Dư trong thơ nói, ngay từ đầu hắn cho rằng bằng hữu kia lấy hắn ra làm trò cười, lấy một phá lâu lừa gạt bạc hắn.
Nhưng bằng hữu hắn lại có chút nghiêm túc nói, "Không thể xem thường tòa lâu này, đây đích đích xác xác là một cây đao."
Lý Dư bất đắc dĩ, hỏi hắn, "Coi như là bả đao đi, phải dùng làm sao?"
Bằng hữu hắn nói, đao nha, chỉ dùng để giết người. Phòng ở sao, chỉ dùng để ở. Người vào ở trong tòa lâu này, chỉ có hai kết quả, nếu không bị giết, thì cũng giết người. Dù sao thì, ngươi nếu như căm tức người nào, ngươi cứ để người đó vào lâu này ở là được.
Lý Dư dở khóc dở cười, bằng hữu cầm chìa khóa đưa cho hắn, hỏi hắn có muốn hay không.
Lý Dư do dự một hồi, quyết định thử một lần, liền đưa tay nhận chìa khóa.
Nhưng bằng hữu lại nói với hắn biết nói, "Tòa lâu này, nói đúng hơn là cây đao này, còn chưa thấy qua máu chưa có ra gió! Nói cách khác sau khi xây xong tới giờ cũng chưa có ai ở qua. Một ngày nào đó nếu ngươi đã sử dụng, thì tòa lâu này không thể bán đi!"
Lý Dư không giải thích được, "Không thể bán đi?"
Bằng hữu hắn vô cùng minh xác nói cho hắn biết, "Ngươi chỉ cần dùng cây đao này hại người, đao kia liền thừa nhận ngươi là chủ nhân của nó, ngươi sẽ phải thế thế đại đại* giữ nó, tuyệt đối không thể vứt bỏ! Đến khi ngươi chết, cũng phải một đời một đời truyền xuống. Tử tôn của ngươi có thể tiếp tục dùng, nhưng đồng dạng không thể vứt bỏ, cho đến khi nó tự nhiên 'Rạn nứt', cũng chính là sụp đổ, duyên phận của ngươi cùng với tử tôn của ngươi cùng cây đao này mới được giải trừ. Nếu như ngươi hay tử tôn của ngươi giữa đường từ bỏ cây đao này, như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng! Sẽ bị phản phệ, phải nhớ kỹ, phải nhớ kỹ."
*đời đời kiếp kiếp
Lý Dư cứ như vậy, hồ đồ nhận lấy chuôi "Lâu đao" quỷ dị này.
Sau khi có được tòa lâu này, Lý Dư vẫn chưa dùng qua, cho đến năm năm sau, Lý Dư đắc tội một người —— người này là Kiếu Vu Sương.
"Vu Sương..." Thiên Tôn vuốt cằm, cảm thấy tên này hình như nghe qua ở đâu rồi.
"Vu Sương là người giang hồ, bình thường tương đối ngoan*, bởi vì tranh một mảnh đất cùng Lý Dư mà trở mặt, đánh chết quản gia của Lý Dư. Lý Dư cùng quản gia tình cảm thâm hậu, bởi vậy liền ngoan* với Vu Sương. Nhưng Lý Dư bất quá chỉ là một hoàng tộc suy tàn, trong nhà ngoại trừ có chút tiền cũng không còn gì khác. Nhưng Vu Sương không chỉ có tiền còn có người, còn biết võ công, mắt thấy vô vọng, Lý Dư đột nhiên nghĩ đến trong tay mình còn có một bảo "Đao" chưa dùng qua.
*ngoan ở đây là hung tàn, tàn ác
Cũng không biết cây đao này đến tột cùng có linh hay không, Lý Dư quyết định thử một lần.
Hắn tra được Vu Sương nhìn trúng một ca cơ trong thành, nhưng trong nhà mấy vị nhâm phu nhân* đều là người giang hồ, địa vị hiển hách hơn nữa tính tình cũng lợi hại, bởi vậy không có cách nào nạp thêm thiếp.
*phu nhân hiện tại.
Lý Dư liền dùng tiền đem ca cơ kia chuộc thân, đón vào tòa tiểu lâu đó ở, ngay cả người cùng lâu đều giao cho Vu Sương, cho hắn một kim ốc tàng kiều*.
*nhà vàng cất người đẹp, giấu tình nhân, thiếp (nghĩa cho người có gia đình rồi mà ra ngoài tìm thứ vui), giấu vợ đẹp, v.v.
Vu Sương cho rằng Lý Dư muốn lấy lòng mình, hơn nữa mỹ nhân trước mặt, hắn liền vui vẻ tiếp nhận.
Từ đó về sau, Vu Sương luôn luôn đến tiểu lâu ở một thời gian ngắn, hắn ôm được mỹ nhân, nhóm cọp cái trong nhà cũng không biết, mỗi ngày trôi qua phải nói là có bao nhiêu tư nhuận*.
*dễ chịu
Hơn một tháng sau, Vu Sương một chút chuyện cũng không có, Lý Dư cũng có chút nhụt chí, không ngờ náo loạn nửa ngày như thế, tự mình tiêu tiền uổng phí, căn bản báo không được thù, cái gì mà Lâu đao...
Nhưng lại qua vài ngày, đột nhiên xảy ra một đống chuyện, chấn kinh giang hồ.
Vu Sương đột nhiên nổi điên lên giết chết ca cơ, còn sát hại hết già trẻ trong nhà mình, khiến hắn thân bại danh liệt. Lúc đó, giang hồ chính đạo treo giải thưởng, nha môn hải bộ công văn truy nã, không sai biệt lắm toàn bộ người trong thiên hạ đều truy lùng hắn.
Cuối cùng Vu Sương tự sát, sau khi tự vận té xuống vách núi hài cốt không còn, không chỉ bản thân hắn chết, ngay cả người nhà cũng tuyệt diệt.
Sau khi Lý Dư nghe được tin tức này cũng choáng váng, hắn không hiểu nổi đây là tác dụng của "Đao", hay chỉ là trùng hợp?
Nhưng không ít người biết Vu Sương, đều biểu thị người này sau khi cùng vị ca cơ kia yêu đương vụng trộm, tính cách liền bắt đầu thay đổi, cuối cùng càng đổi càng hung tàn càng ngày càng điên cuồng, nên mới làm ra việc phát rồ như vậy.
Tất cả mọi người cảm thấy Vu Sương khác thường là bởi vì ca cơ kia, mà không ai nghĩ là có liên quan đến tòa lâu kia.
Lý Dư cũng không chắc, mặt khác, muốn nói bùa chú giết chết một người Vu Sương thì cũng thôi, đây còn dính dáng tới hơn mười mạng người, tất cả đều vô tội, Lý Dư trong nháy mắt cũng bị đả kích rất lớn, cả ngày mất hồn mất vía. Cùng lúc đó, hắn vô cùng e ngại tòa tiểu lâu này, về phương diện khác, hắn lại nghĩ tới "Thệ ước" giữa hắn cùng cây đao này. Hắn lúc đó đã có con nối dòng, có nghĩa là nhà hắn đời đời con cháu đều phải thừa kế cây đao này, thẳng đến ngày nào đó lâu đổ...
Lý Dư cũng không biết nên nói với tử tôn trong nhà thế nào về chuyện này, nói ra cũng không vinh quang gì.
Lý Dư bất đắc dĩ, cuối cùng nghĩ tới Hạ Vãn Phong, cảm thấy lấy thông minh tài trí của Hạ Vãn Phong, hơn nữa kiến thức rộng rãi, không chừng có thể giúp hắn phá giải bí mật của cây "Lâu đao" này, nếu không cũng có biện pháp cứu lấy tử tôn của hắn, chớ bị lâu này liên lụy.
Dựa vào thời gian Hạ Vãn Phong thu được tin, sau khi mọi người suy tính không lâu sau liền xảy ra chiến sự, hoàng triều thay đổi thiên hạ đại loạn thật nhiều năm.
Về sau Hạ Vãn Phong có hồi âm cho Lý Dư hay không, mọi người không thể nào kiểm chứng, nhưng Lý Dư này, hẳn là tiền bối của Lý gia, Lý gia kế thừa chính là sản nghiệp Lý Dư lưu lại, đương nhiên cũng bao gồm tòa lâu này.
Thế hệ của Lý Thừa Phong có biết lai lịch của tòa lâu này hay không? Mọi người đều nghĩ hắn không biết, bởi vì tòa lâu này không thể bán! Chỉ có thể chờ nó tự nhiên sập. Hay là nói Lý Thừa Phong đã biết, thế nhưng hắn đầu thiết căn bản không quan tâm cái này.
Một phong thơ rất dài, hai trang giấy đọc xong, tất cả mọi người đối với tiểu lâu sinh ra hứng thú nồng hậu.
Vị Tiền lão bản này bởi vì vào lâu này ở, mới hại chết nhiều người như vậy? Hay là hắn biết tràng lâu này là một bảo "Đao", nên cố ý thuê?
Nhưng một Vu Sương một Tiền lão bản, vào ở tòa lâu này sau đó đều bị "Đao" giết chết, sau đó vì hành vi phạm tội nên mệt mỏi mà tự sát... Là trùng hợp sao?
"Làm nửa ngày..." Triển Chiêu lẩm bẩm, "Đồng lõa của Tiền lão bản, lại chính là tòa lâu này?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro