Chương 205 Thái phu nhân
Chương 205 Thái phu nhân
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Hạ Nhất Hàng vừa đến đã mang tới một manh mối có thể nói là vô cùng điên rồ —— tiểu lâu đó không phải là một tòa lâu, mà là một cây đao.
Như vậy vấn đề đã tới rồi, thật ra cái gì mới là đao? Có hung thủ đích thực hay không?
Nói đến đao, đương nhiên tất cả mọi người đều nhìn Thiên Tôn.
Lão gia tử ôm cánh tay cân nhắc, Thiên Tôn đã gặp qua vô số đao, nhưng Lâu đao này đúng thật là lần đầu tiên nghe nói. Có thái đao liêm đao đại đao tiểu đao kim đao ngân đao*, vậy Lâu đao cũng không phải không có đi.
*đao của người làm bếp, lưỡi hái, đao lớn, đao nhỏ, đao vàng, đao bạc
Mặt khác, Thiên Tôn cảm thấy cái tên "Vu Sương" có chút quen tai, nhưng nhớ mãi không ra là đã từng nghe qua ở đâu.
Ngũ Gia cảm thấy "Vu Sương" có thể là một manh mối, bởi vì bình thường sư phụ hắn toàn nghĩ không ra những chuyện quan trọng!
Án tử thoạt nhìn đúng là phức tạp hơn nhiều so với bề ngoài.
Triển Chiêu cảm thấy —— Tiền lão bản có thể đã biết lai lịch của lâu này, lý do rất đơn giản, có hai khối mộc điêu* cùng tế đàn cổ quái kia!
*chim gỗ
Nếu Vu Sương năm đó giết người là do bị tòa lâu ảnh hưởng, vậy Tiền lão bản giết người có đơn giản là cũng bị tòa lâu ảnh hưởng hay không, người bị giết mục đích là để lấy mắt, dùng mắt làm hai khối mộc điêu không biết có tác dụng gì, nhưng lại giống với đồ án có năm con mắt được điêu khắc trên tường của tòa lâu.
Hơn nữa, vì sao lại là năm con mắt? Trên tường có sáu con mắt hay bảy con mắt, thì có được tính là Lâu đao không?
Nhưng Lý Dư viết thư cho Hạ Vãn Phong, trong nội dung lại không có manh mối về hai khối mộc điêu này.
Triển Chiêu cảm thấy, trước hết nên bắt tay vào điều tra từ người "Bằng hữu" đã dùng tiểu lâu này gán nợ cho Lý Dư
Giờ cơm chiều, bọn Bao Duyên từ học đường cũng trở lại.
Lâm Tiêu đem mấy bức tranh ra chỉ cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu mở ra vừa thấy thì bị dọa nhảy dựng, Lâm Tiêu vẽ một ngày, đều là những bản vẽ hóa giải tòa lâu kia.
Tất cả mọi người lật xem, không biết là vì tòa lâu qua tay Lâm Tiêu vẽ cảm thấy tốt hơn, hay là vì nguyên nhân khác, tòa lâu sau khi được hóa giải thì không còn đáng sợ như trước nữa, nhìn còn rất đẹp, rất đáng để thưởng thức.
Ăn xong cơm chiều, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Tứ Tử, Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây đi đến nha môn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phải đến nha môn tra tư liệu, mang theo Tiểu Tứ Tử là để tiết kiệm thời gian.
Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây thì đi theo ngoạn, hai người từ Tây Bắc xa xôi chạy tới, một khắc cũng không muốn lãng phí, đã nghĩ tới những nơi muốn đi.
Trong nha môn, Tần đại nhân vội vàng xong công vụ một ngày, đang ở trong viện cùng sư gia chơi cờ uống trà.
Triển Chiêu nói muốn tra bản ghi chép về khế đất nhà ở.
Sư gia hỏi muốn tra năm nào, Triển Chiêu nói tầm một trăm năm trước.
Sư gia liền choáng váng, Tần đại nhân lại bất đắc dĩ lắc đầu, "Đó là tiền triều nha, đã sớm không còn."
Triển Chiêu ôm cánh tay, cái này đúng là khó.
Tần đại nhân hỏi sư gia có chỗ nào có thể tra được không.
Sư gia nghĩ nghĩ nói, "Tiền triều mà nói, không chừng chỗ đó có."
Triển Chiêu hỏi, "Chỗ nào có?"
Sư gia nói có hai chỗ có thể có, một là Linh Ẩn Tự, hai là nhà Tạ gia.
Triển Chiêu phát hiện những nơi có đầu mối hôm nay đều ngoài dự đoán của mọi người, Linh Ẩn Tự là cổ tháp ngàn năm, có thể còn lưu giữ cũng không lạ, còn Tạ gia...
"Hàng Châu Tạ gia sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Là nhà của Tạ Viêm?"
Sư gia gật gật đầu, cười nói, "Tạ gia lâu đời đều ở phủ Hàng Châu, ngoại trừ có tiền, mỗi một triều đại đều có văn hào."
"Thì sao?" Triển Chiêu không hiểu được có gì liên quan đến tra án tử.
"Trong nhà văn hào nhiều nhất là gì nha?"
Mọi người đều biết, "Sách?"
Sư gia cười gật đầu, "Văn hào nhiều sách, văn hào có tiền cũng thích mua sách!
Tạ gia có toàn bộ sách về đất ở Lâm An, triều đại các đời đều có ghi lại. Hơn nữa nhiều đời tổ tông Tạ gia đều có tiền, những người có uy tín cùng danh dự ở Lâm An phủ đều có quen biết với Tạ gia, đến Tạ gia tra, có thể sẽ có thu hoạch."
Bọn Triển Chiêu cảm thấy đây đúng là đề nghị tốt.
Ra khỏi nha môn, mọi người lại đến Tạ gia.
Tạ phủ không khó tìm, ngay tại phụ cận Tây hồ, là một đại trang viên có quy mô có thể so với biệt viện hoàng gia.
Ngũ Gia cảm thấy tòa nhà này nhất định tương đương với hành cung của Triệu Trinh, dù sao trang viên của người ta ở gần Tây hồ, hành cung của Triệu Trinh ở trên núi.
Đệ tử của Thái Học Viện trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở lại Tạ gia, mới vừa ở biệt viện ăn cơm xong, một đám người nói nói cười cười trở về, vừa lúc ở trước cửa Tạ phủ gặp bọn Triển Chiêu.
Tạ Viêm có chút buồn bực, vừa rồi rõ ràng cùng nhau ăn cơm, bọn Triển Chiêu không phải nói đến nha môn sao?
Triển Chiêu nói ra ý định đến đây, Tạ Viêm nghĩ nghĩ, tỏ vẻ sư gia nói cũng đúng, không chừng thật sự có manh mối, liền mang mọi người vào nhà.
Vào Tạ phủ, một cỗ phong độ của người trí thức, nhà của văn hào đập vào mặt, đồ bày biện trong phòng nội viện đều tả ý* như sơn thủy, có thiện ý
* thoải mái; dễ chịu; vẽ truyền thần; vẽ chấm phá truyền thần
Trong viện, cha của Tạ Viêm là Tạ Quảng Duyên vừa lúc cơm nước xong đang đi bộ tiêu thực, liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, liền vui tươi hớn hở chạy tới hỏi Bạch Hạ cha hắn có đến không.
Ngũ Gia biết Tạ Quảng Duyên cùng cha hắn là huynh đệ tốt, hai người thường xuyên lui tới.
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều cảm thấy trên người Tạ Quảng Duyên có khí chất giống với Bạch Hạ, chính là phong độ của người trí thức đặc biệt nặng còn có chút nhị...
Cũng giống Tạ Viêm, tướng mạo Tạ Quảng Duyên cũng xuất chúng, thoạt nhìn thực trẻ tuổi.
Vừa nghe bọn Triển Chiêu muốn biết lai lịch của tòa lâu kia, Tạ Quảng Duyên để Tạ Viêm mang mọi người đến hỏi Thái phu nhân.
Mọi người nghe đều có chút mộng —— Thái phu nhân?
Thái Học Viện mọi người gần đây đều ở Tạ gia, biết lão nhân ở tòa nhà phía sau Tạ gia, nên tất cả mọi người không đi ra phía sau, để tránh quấy rầy.
Vừa lúc Tạ Quảng Duyên nói thời gian này phỏng chừng hoa quỳnh đã nở, muốn cùng đám hài tử suốt đêm ngắm hoa, bọn Thái Học Viện liền đi theo hắn.
Tạ Viêm mang theo bọn Triển Chiêu đi đến trang viên phía sau, nói Thái phu nhân là tỷ tỷ của Thái gia gia hắn, là lão tổ tông duy nhất còn lại của Tạ gia.
Triển Chiêu tính bối phận, hỏi, "Chắc hơn một trăm tuổi đi?"
Tạ Viêm gật gật đầu, nói có thể cùng bối phận với bọn Thiên Tôn, hắn lúc trước cùng Thái phu nhân nói chuyện phiếm, Thái phu nhân cũng biết Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, lợi hại như vậy?
"Khụ khụ." Tạ Viêm mang theo mọi người đến trước cửa một tòa đại viện, nhắc nhở mọi người, "Tình huống của Thái phu nhân có chút đặc thù, bất quá các ngươi có thấy cũng đừng trách".
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang buồn bực như thế nào là đặc thù, chợt nghe bên trong một trận ồn ào, hình như có người đang hô cái gì "Mở ra đại hay tiểu..." Không lẽ đang bài bạc?
Tạ Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, mang mọi người vào sân.
Trong đại viện, chỉ thấy một nữ tử mặc một thân váy vàng nhạt đang bài bạc cùng một đám lão bà bà, một chân của nha đầu kia còn đang gác lên, hai tay áo kéo lên, đang lắc xí ngầu a.
Ngồi cạnh bàn đá là bốn năm lão thái thái tóc đều hoa râm, nha đầu lắc xong để xuống, lớn miệng hô nhỏ hay lớn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào nhà liền cảm nhận được một cỗ nội lực thâm hậu giống với Thiên Tôn cùng Ân Hậu, hai người nhìn một vòng, ánh mắt đều dừng lại trên người nữ tử vừa lắc xí ngầu xong.
Si chung mở ra, một đám lão bà bà có người vỗ tay cao hứng có người dậm chân.
"Thái phu nhân."
Quả nhiên, Tạ Viêm gọi chính là nữ tử trẻ tuổi kia, mà mấy lão bà bà kia, Tạ Viêm đều gọi phu nhân, cô nãi nãi...
"Thái phu nhân" trong miệng Tạ Viêm ngẩng đầu, nhìn thấy tôn nhi* đến liền nở nụ cười, nhưng chờ khi nàng nhìn thấy mấy người phía sau Tạ Viêm, lại ngây ngẩn cả người.
*chắt trai
Lão thái thái từng bước từng bước đi qua, cuối cùng cười cười, khoát tay với mấy bà bà kia, nói "Hôm nay dừng ở đây, cố nhân tìm đến, mọi người đi đi"
Vài vị lão bà bà cấp "Thái phu nhân" hành lễ, gọi "cô mụ*, di bà" linh tinh rồi rời đi.
*bác
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn lẫn nhau, lại nhìn nhìn Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây đi theo góp vui, cuối cùng lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử đứng ở giữa —— cố nhân? Ai nha?
"Để ta đoán a." Lão thái thái chỉ Triển Chiêu, "Ngươi là tiểu hài nhi nhà Ân Hậu."
Triển Chiêu gật đầu, tỏ vẻ Ân Hậu là ngoại công hắn.
"Ân, ta thật ra không quen Ân Hậu, bất quá..." Lão thái thái nói xong, lại chỉ Bạch Ngọc Đường, "Lại rất quen với vị kia của ngươi."
Ngũ Gia có chút phấn chấn —— rốt cuộc cũng có một vị mỹ nhân bình thường quen sư phụ hắn mà không quen Ân Hậu.
Triển Chiêu cũng hỏi, "Tiền bối cùng Thiên Tôn rất quen thuộc?"
Ai ngờ lão thái thái khoát tay chặn lại, "Ai quen biết tên Bạch Mao kia."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, vậy quen với ai?
Ngũ Gia nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ, "Ngoại công ta?"
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu —— này hợp lý a, hoa đào tương xứng với sau Ân Hậu chỉ có Lục Thiên Hàn!
Nhưng lão thái thái lại vẻ mặt buồn bực, "Ngoại công ngươi là ai a? "
Lúc này đến phiên Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghi hoặc —— không phải Thiên Tôn cũng không phải Lục Thiên Hàn, vậy nàng quen với ai a?
Lão thái thái mỉm cười, mở miệng nói, "Bạch Nguyệt Vân."
Ngũ Gia sửng sốt, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cũng kinh ngạc —— dĩ nhiên là Bạch Nguyệt Vân!
"Ta cùng Nguyệt Vân chính là hảo tỷ muội." Nói xong, lão thái thái tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, trên mặt ý cười càng đậm, sau đó nàng lại nhìn nhìn Thẩm Thiệu Tây, "Ngươi cũng có chút nhìn quen mắt, nhưng nghĩ không ra là người nào, họ hàng của ngươi sao..."
Thái phu nhân chỉ vào Hạ Nhất Hàng, "Thật giống a!"
Hạ Nhất Hàng hơi sửng sốt, "Tiền bối biết..."
"Hạ Vãn Phong sao." Lão thái thái vừa nói vừa nháy mắt với hắn, "Đáng tiếc năm đó không đoạt lấy nha đầu họ Trang kia, bằng không hôm nay ngươi có thể kế thừa một phần gia sản Tạ gia a."
Hạ Nhất Hàng khiếp sợ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, Tiểu Tứ Tử tỏ vẻ —— oa! Nơi này thế nhưng cũng có bát quái!
Thái phu nhân nói xong liền che miệng cười, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Tứ Tử, "Ngươi thì ta chưa thấy qua."
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gọi "Bà bà tỷ tỷ", làm lão thái thái cười không ngừng.
Vị Thái phu nhân này của Tạ Viêm có cái tên rất êm tai, là Tạ Uyển Tầm, tính cách tương đối khôi hài, tính chất đặc biệt không quá giống với một nhà văn hào của Tạ gia, vị này nội lực thâm hậu, võ công cực kỳ cao.
Bạch Ngọc Đường đúng là đã từng nghe qua tên này, trong phòng Bạch Nguyệt Vân có rất nhiều thư, trong đó có rất nhiều thư có tên "Tầm nhi" này, là tỷ muội tốt nhất của Bạch Nguyệt Vân năm đó.
Bạch Ngọc Đường trăm triệu lần không nghĩ tới có thể ở nơi này tìm được bằng hữu của Bạch Nguyệt Vân năm đó, thật muốn cùng nàng hảo hảo hỏi thăm chuyện xưa về Bạch Nguyệt Vân.
Mà Hạ Nhất Hàng lại trăm triệu lần không nghĩ tới, đến Giang Nam một chuyến, thế nhưng đụng phải thái gia nhà mình... Lão tình nhân? Tính là tình nhân sao?
"Ai." Tạ Uyển Tầm vừa buông tay áo vừa lắc đầu thở dài, "Năm đó ngoại trừ tên Bạch Mao kia, nam nhân tốt đều đã có chủ."
Ngũ Gia tự động xem nhẹ xưng hô "Bạch Mao" này, chỉ nghe ba chữ "Nam nhân tốt".
"Sư phụ ta..." Ngũ Gia bắt được trọng điểm, còn thật sự hỏi, "Là nam nhân tốt?"
Tạ Uyển Tầm nở nụ cười, gật gật đầu, "Nga... Thì ra là thân với sư phụ."
Ngũ Gia có chút xấu hổ, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều cười nhìn Bạch Ngọc Đường.
"Thật thú vị a." Tạ Uyển Tầm nhìn mấy người, "Huyết mạch thật sự rất thần kỳ... Nghe nói Yêu Vương đã về rồi?"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, tỏ vẻ —— ở Lâm An phủ a.
"Tới Lâm An phủ rồi, đi thăm Tiểu Duyên Tử chưa? Mấy ngày nay hẳn là không ở..."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu —— Tiểu Duyên Tử là ai?
"Là Duyên đại sư." Tạ Viêm lại biết, Tiểu Duyên Tử trong miệng Thái phu nhân là Duyên đại sư ở Linh Ẩn Tự, hai người cũng là bạn tốt.
Trong đống thư của Bạch Nguyệt Vân mà Ngũ Gia đã thấy, cũng thấy qua tên "Tiểu Duyên Tử" này, cũng là một trong những bằng hữu thực tốt của nàng, không ngờ Giang Nam lại có vài người quen như này...
Triển Chiêu cân nhắc, lúc trước Yêu Vương mang theo ngoại công hắn cùng Thiên Tôn đến Linh Ẩn Tự thăm bằng hữu, không chừng chính là vị này đi, đích thật là người không ở.
"Các ngươi như thế nào lại tới tìm ta?" Tạ Uyển Tầm hỏi mọi người, vẫy tay với Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhìn thấy "Tỷ tỷ xinh đẹp" ngoắc đương nhiên là chạy lại.
Mọi người tới cạnh bàn ngồi xuống uống trà, Tạ Viêm một bên giúp Thái phu nhân hắn thu thập "Chiếu bạc", nói qua sự tình cùng với ý đồ đến đây của bọn Triển Chiêu với Thái phu nhân.
"Chủ nhân của tòa lâu kia là Tiền Trọng Cửu."
Tạ Uyển Tầm trực tiếp nói đáp án cho mọi người, Triển Chiêu hôm nay sau mấy lần khiếp sợ ngược lại trở nên bình tĩnh.
Đồng thời, mọi người lại hiếu kì, "Lâu như vậy, tiền bối còn nhớ rõ vậy sao?"
Tạ Uyển Tầm vẻ mặt ghét bỏ nói, "Ta đối với những chuyện khác có thể đã quên, nhưng đối với người thua cuộc mà không trả tiền lại nhớ rất rõ ràng! Tên Tiền Trọng Cửu này cũng vậy. Năm đó hắn thua cuộc, thiếu ta một ngàn hai, nói không có tiền, không bằng cho ta một tòa lâu để gán nợ. Ta nói ai muốn cái lâu rách kia, hắn viết giấy đảm bảo nói trong một tháng sẽ trả hết nợ, kết quả lại chạy. Sau đó ta nghe nói hắn cũng thiếu nợ vài người do bài bạc, mỗi lần đều nói muốn dùng cái lâu rách kia để gán nợ, tất cả mọi người đều không để ý đến hắn. Sau đó lâu vào tay Lý Dư sao?"
"Tiền bối cũng biết Lý Dư?" Triển Chiêu hỏi.
"Ân." Tạ Uyển Tầm gật gật đầu, "Lý Dư ngốc nhưng có nhiều tiền, đổ phẩm* không tồi."
*phẩm chất của người bài bạc
Mọi người phát hiện vị bà bà này dựa theo đổ phẩm để đánh giá một người...
"Vậy bà bà có biết tòa lâu kia là Lâu đao không?" Tiểu Tứ Tử hỏi ra vấn đề mấu chốt.
"Cái gì đao?" Thái phu nhân hiển nhiên chưa từng nghe qua.
Hạ Nhất Hàng đơn giản đem thư Lý Dư viết cho Hạ Vãn Phong cho nàng xem.
Đọc xong thư, Tạ Uyển Tầm nhíu mày, "Vu Sương?"
Tất cả mọi người gật đầu.
"Vu Sương không phải tự sát nha..."
"Ách?" Lúc này đến phiên mọi người mơ hồ.
......
Cùng lúc đó, ở biệt viện.
Ân Hậu lên giường đang chuẩn bị ngủ, chợt nghe Thiên Tôn trên giường đối diện đột nhiên "A!" một tiếng ngồi dậy.
Ân Hậu bị hắn dọa nhảy dựng, Ngân Yêu Vương từ gian trong cũng chạy ra, "Làm sao vậy?"
Thiên Tôn ngồi trên giường nắm chăn, "Ta nhớ ra Vu Sương là ai a!"
→Chương sau: Chương 206:→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro