Chương 210: Họa*
Chương 210: Họa*
*aka Vẽ
Editor: Rosaline
Beta: Ken Le
Mọi người vốn ôm tâm tình không giống nhau đến chỗ tỷ võ chọn minh chủ.
Triệu Trinh là thuần túy đi xem náo nhiệt, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương là vì ước hội*, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử là thuận tiện, Triệu Phổ bồi Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, Lương Thần Mỹ ba tiểu bằng hữu đi xem đánh nhau, Nam Cung hy vọng ngày nhanh tối một chút.
*aka hẹn hò á (Ros: hẹn hò lun hẹn hò lun đó ~)
Nhưng sau khi nghe Tiểu Tứ Tử nói câu Triển Chiêu sẽ làm "minh chủ", lòng mọi người tình cũng bắt đầu thống nhất, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều đã chuẩn bị bắt đầu xem trò vui.
Muốn nói trong bọn Khai Phong người nào không thích quần hùng võ lâm Trung Nguyên, ngoại trừ thứ nhất là Thiên Tôn ra, thì thứ hai chính là Triển Chiêu, thậm chí là có thể đứng thứ nhất song song nhau.
Thiên Tôn không thích quần hùng là vì quần hùng thành sự không đủ bại sự có thừa, Triển Chiêu không thích quần hùng là vì nhóm quần hùng vẫn luôn nhằm vào Ân Hậu nhằm vào Ma Cung. Thiên Tôn thấy đám người này phiền cùng lắm chỉ nhắm mắt làm ngơ, nếu như người nào dám nhảy nhót trước mặt hắn không chừng sẽ bị biến thành khối băng.
Triển Chiêu không chỉ thấy quần hùng phiền mà còn phải quản sống chết của bọn họ, sơ ý một chút ngộ nhỡ bị toàn diệt còn hại Khai Phong phủ bị nói ra nói vào, cứ như vậy cũng bị mắng không ít .
Giang hồ quần hùng vừa mắng Ma Cung vừa mắng Khai Phong phủ, Triển Chiêu nếu là con mèo, chẳng khác nào là hai bên lông đều bị nhổ hết, không tạc mao mới lạ.
Cái này nếu để Triển Chiêu lên làm Giang Nam minh chủ, chỉ bằng chuyện Triển Chiêu buồn nôn chết người giang hồ đồng thời người giang hồ cũng buồn nôn chết Triển Chiêu, tưởng tượng một chút tràng diện đó thú vị cỡ nào, tất cả mọi người không kịp đợi mà muốn xem.
Hơn nữa Triển Chiêu lúc này, nói về dáng dấp luận công phu cũng không kém hơn so với Tiểu Bạch Đường nhà hắn, cũng không biết vì sao, (suất lập tức dễ lật xe.)
Mà sáng nay trên người hắn còn có huyền học nào đó ở, giống chuyện trúc hùng* khuấy đảo Đường môn năm đó, từ đầu đến cuối đều là chuyện tốt, nếu như không có Triển Chiêu năm đó lăn qua lăn lại một hồi, cũng không có một đoạn nhân duyên tốt giữa Đường Tiểu Muội cùng Long Kiều Quảng tốt như hôm nay. Nhưng vấn đề là toàn bộ hành trình Triển Chiêu đều không biết mình đang làm cái gì... Cho nên từ góc độ nào đó mà nói, hắn nào chỉ là minh đăng, quả thực thiên tuyển chi tử**.
*gấu trúc,
**con trời chọn, thiên tử
Triển Chiêu có khi nào chủ động tham gia tuyển chọn minh chủ Giang Nam không? Trừ phi Giang Nam minh chủ là một món ăn vô cùng ngon, bằng không thì hắn chắc chắn sẽ không đi. Nhưng hắn không muốn chọn không có nghĩa là lão thiên gia sẽ không để hắn đi làm.
Lúc này, mọi người chỉ có một ý nghĩ —— Triển Chiêu thật ra là đã làm gì mà dẫn đến chuyện hắn cuối cùng phải làm minh chủ, với lần này hắn có thể hay không lật xe.
Công Tôn nói, "Có khi nào là lệnh bài minh chủ từ trên trời giáng xuống hắn không..."
Mọi người cảm thấy có chút ý vị nha, phỏng chừng chính là loại lộ tử* này, không chừng còn muốn lệch một chút.
*con đường
Hỏa Phượng nói, "Tám phần mười là một hồi đánh nhau hắn đi khuyên can, kết quả đánh bại tất cả mọi người, rồi hắn thành minh chủ."
...........
Khi mọi người bên ngoài đang đoán xem Triển Chiêu ngồi trên vị trí minh chủ như thế nào, Triển Chiêu bên này đang không biết gì kéo Bạch Ngọc Đường chạy đến thư viện đang bán hàng từ thiện.
Ngũ Gia cũng không hiểu nổi Triển Chiêu nghĩ ra biện pháp gì mà có thể trà trộn vào xem thi đấu mà sẽ không bị nói.
Triển Chiêu vào thư viện liền phát hiện, quả nhiên, đội ngũ dài nhất chính là đội ngũ đang đợi Lâm Tiêu vẽ.
Năm mươi bức tranh Lâm Tiêu nhất định vẽ không xong, mọi người trong Thái Học viện nghĩ kế cho hắn.
Bàng Dục là tiểu hoạt đầu*, nghĩ biện pháp cho Lâm Tiêu là vẽ bức tranh thật lớn rồi cắt ra bán.
*hoạt đầu: kẻ dối trá; kẻ lừa dối; người xảo quyệt; tên láu cá; cáo già; dối trá; không thật thà; không thành thật; xảo quyệt
Bao Duyên là chính nhân quân tử, cảm thấy bằng không trước tiên cho mọi người đăng ký tên, đều thiếu nợ, sau đó vẽ xong đưa tới.
Lâm Tiêu hai bên cũng không làm, biện pháp của Bàng Dục quá tổn hại, biện pháp của Bao Duyên quá mệt mỏi.
Cuối cùng Tạ Viêm suy nghĩ một biện pháp cho hắn, trước tiên thu tiền, sau đó đấu giá. Lâm Tiêu vẽ bức tranh nhìn tâm tình, hôm nay tâm tình chỉ có thể chống đỡ hắn vẽ một bức họa, cho nên ngày hôm nay chỉ có một bức vậy.
Khoản đặt trước của một người là năm trăm lượng tổng cộng thu năm mươi nhà, cũng chính là hai vạn năm ngàn hai, toàn bộ trả lại.
Lâm Tiêu ngày hôm nay liền vẽ một bức, năm mươi nhà này có thể đấu giá, giá bắt đầu năm mươi hai.
Nhóm phu tử Thư viện trả lại hai vạn năm ngàn hai một chút cũng không đau lòng, bởi vì giá bắt đầu năm mươi hai, chờ tiền đặt cọc đều trả lại xong, có thể lên tới năm vạn lượng.
Mắt thấy giá còn đang lên, Tạ Viêm lại để nhòm phu tử đi ra ngoài hô một tiếng, nói "Giá cao nhất hai vạn năm ngàn hai, ngày hôm nay mọi người đi một chuyến cũng không dễ dàng, nguyện ý ra giá tiền này thì ghi tên vào, một lát để Lâm Tiêu bốc thăm, lấy trúng người nào liền của người đó."
Mọi người tính toán một chút lại phát hiện, biện pháp này của Tạ Viêm có thể kiếm được số tiền bằng với số đặt cọc, mà Lâm Tiêu chỉ cần vẽ một bức họa...
Bàng Dục cùng Bao Duyên đều lắc đầu nhìn hắn —— náo loạn nửa ngày, ngươi mới là xảo quyệt nhất!
Lâm Tiêu bưng ấm trà gật đầu, cảm thấy khá tốt, tiếp tục ma ma thặng thặng* vẽ bức tranh của hắn.
*chầm chậm từ từ
Những người khác đều tiến tới nhìn vị này đến tột cùng đang vẽ cái gì, kết quả Lâm Tiêu còn đang vẽ tòa quái lâu kia.
"Diệu... Ngươi đây là vẽ đến nghiện rồi sao?" Bàng Dục nhịn không được nói hắn, "Đồ chơi này mà càng xem càng cảm thấy hoảng, đổi cái gì khác vẽ một chút đi."
"Vấn đề chính là cũng không biết vẽ cái gì." Lâm Tiêu ngáp một cái, đều mệt nhọc.
....
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo đội ngũ đi, phát hiện nhiều người đang đăng ký tên, chờ bốc thăm, một đám người vây ở bên kia nghị luận, không biết Lâm Tiêu ngày hôm nay vẽ cái gì.
Ngũ Gia hỏi thăm một chút, cảm thấy hai vạn năm ngàn hai một chút cũng không đắt, cũng đăng kí tên.
Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn hắn —— làm chuyện đứng đắn a!
Triển Chiêu thấy phụ cận nhiều người, liền đối với Bạch Ngọc Đường nháy mắt.
Ngũ Gia trong lúc nhất thời không hiểu, ánh mắt này trước đây chưa từng xuất hiện qua...
Bạch Ngọc Đường đang buồn bực mèo nhà mình muốn biểu đạt cái gì, chợt nghe Triển Chiêu lớn tiếng nói, "Ai, ngươi biết Lâm Tiêu am hiểu nhất là vẽ cái gì không?"
Ngũ Gia nháy mắt mấy cái.
Triển Chiêu đối với hắn nháy mắt lần nữa —— phối hợp chút!
Ngũ Gia không thể làm gì khác hơn là trả lời nói, "Sơn thủy*?"
* Tranh phong cảnh, tranh sơn thủy, tranh thủy mặc,....
"Sách, ngươi đây không hiểu đi! Lâm Tiêu kỳ thực am hiểu nhất vẽ là nhân vật!" Triển Chiêu làm trò, "Đã từng nghe nói chưa? Lâm Tiêu đã vẽ qua cho Cửu vương gia Triệu Phổ một bức bách dũng đồ, vẽ là dáng vẻ biên quan chư tướng luyện công, hình ảnh kia suất vô cùng. Bức họa này Triệu Phổ treo trong quân trướng, phàm là có sứ giả ngoại quốc đến, liếc mắt nhìn bức tranh kia, cũng bị vũ dũng của quan tướng Đại Tống ta làm cho khiếp sợ rồi!"
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ nhìn Triển Chiêu —— thật sao? Ta chưa thấy qua bức họa kia a... Vẽ lúc nào?
Lời nói này của Triển Chiêu, cũng thành công đưa tới hứng thú của mọi người đang xếp hàng, nhiều người vây qua đây thảo luận.
"Thật sao? "
"Lâm Tiêu rất ít vẽ nhân vật!"
"Đúng vậy!"
"Nghe nói Giang Nam đệ nhất danh kỹ* thỉnh hắn vẽ chân dung hắn cũng không chịu!"
*kỹ nữ nói tiếng nhất Giang Nam
"Còn không phải như vậy sao! Còn nói chỉ cần đồng ý vẽ để hắn ở lại qua đêm!"
"Thật hay giả?"
"Hắn dĩ nhiên mặc kệ?"
"Không phải đâu... Nhân phẩm chính trực như thế sao?"
.........
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút buồn cười, Lâm Tiêu đương nhiên không dám, khi còn bé bị Đại Thường Tô nổi giận hoa tai đập thiếu chút nữa mất mạng, phỏng chừng vừa nghe đến hai chữ "Danh kỹ" hắn đều sợ đến xoay người chạy.
Ngũ Gia phối hợp với Triển Chiêu khoa trương, không hiểu mục đích của hắn, nhưng thật ra lại rất hiếu kỳ, Lâm Tiêu lúc nào thì vẽ bách dũng đồ? Muốn mua một bức.
Ở đây lúc đầu có hơn năm mươi quản gia của hộ nhân gia* xếp hàng, tất cả mọi người muốn mua bức tranh của Lâm Tiêu về nhà lĩnh thưởng, có mấy nhà viên ngoại nhịn không được tự mình chạy tới xếp hàng...
*gia đinh
Hôm nay không cần xếp hàng, liền tụ tập cùng một chỗ thảo luận hôm nay Lâm Tiêu nếu có thể vẽ người thì tốt rồi! Đây nếu như có thể mua, ngày sau nhất định có thể làm đồ gia truyền, bức tranh loại này, càng hi hữu càng đáng giá.
Triển Chiêu thấy sức nóng không sai biệt lắm, liền bắt đầu kết thúc công việc.
"Được rồi, mới vừa rồi còn nghe mấy đệ tử đang thảo luận, nói Lâm Tiêu muốn vẽ người giang hồ tỷ võ ở Lý viên sát vách.
Triển Chiêu lời vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt hiểu dụng ý của hắn.
Ngũ Gia có chút bất đắc dĩ nhìn hắn —— mệt ngươi nghĩ ra!
Triển Chiêu đối với hắn nháy mắt mấy cái, ý bảo —— tiếp tục diễn! Còn thiếu một bước cuối cùng!
Ngũ Gia chỉ phải theo lời của hắn nói, "Nghe nói sát vách tới mười đại cao thủ của mười đại môn phái Giang Nam đánh lôi đài, tràng diện kia khẳng định ngoạn mục! "
"Ai, đáng tiếc là đóng cửa trận đấu không cho nhìn!" Triển Chiêu lắc đầu nói, "Nếu để Lâm Tiêu vẽ một khắc của minh chủ Giang Nam được tuyển kia, tư thế oai hùng của minh chủ kia có thể truyền lưu muôn đời rồi!"
....
"Có đạo lý a!"
"Sát vách là tình huống gì?"
"Chúng ta đi nói một chút!"
"Đúng! Lý viên là buôn bán của Lý Thừa Đức! "
"Ta cùng hắn quen thuộc để ta đi hỏi!"
"Cùng đi! "
Bị Triển Chiêu giựt giây, đám viên ngoại cùng nhóm quản gia ăn no không có chuyện gì làm này đều đi đến sát vách.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? "
Triển Chiêu lắc đầu, mười người chưởng môn môn phái đều vội vã muốn nổi danh, không chỉ nói đến đám người đang chọn một Giang Nam minh chủ, còn có viện kia là của ai?"
"Lý Thừa Đức." Ngũ Gia cũng nghe nói Lý Thừa Đức thích náo nhiệt.
Triển Chiêu nói, "Có đúng là bọn hắn thật sự muốn điệu thấp nên mới đóng cửa tỷ võ? Thật ra là vì sợ nha môn truy cứu trách nhiệm bị nắm được cán. Hôm nay tới đây mua đều là người thương hội, cùng Lý Thừa Đức đều biết, không chừng Lý gia quản gia cũng ở. Nếu có thể cho bọn hắn cơ hội làm náo động thì tốt..."
Triển Chiêu nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy mấy quản gia đã chạy trở về.
"Lâm Tiêu a? Sát vách Lý viên bắt đầu so tài! Lý viên ngoại bảo hôm nay bán hàng từ thiện hắn đều mua hết, các vị chưởng môn của Giang Nam minh cũng nói muốn ra giá cao để đấu giá bức tranh của Lâm Tiêu! Để hắn vẽ minh chủ Giang Nam tỷ võ a!"
Triển Chiêu cười đắc ý, nháy mắt mấy cái với Ngũ Gia.
Bạch Ngọc Đường đối với hắn cũng gật đầu —— cao tay!
Bất quá lúc này Lâm Tiêu vẫn còn lơ mơ.
Thái Học viện mọi người vừa nghe xong cũng không hiểu, sát vách tỷ võ thì tỷ võ, tại sao muốn bọn họ đi xem, còn muốn cho Lâm Tiêu vẽ một chút?
Lâm Tiêu bưng ly uống trà hỏi, "Minh chủ ở có đẹp trai như Thiên Tôn cùng Ân Hậu không?"
Mấy đồng song* đều liếc hắn —— làm sao có thể?!
*bạn cùng trường
"Ta đây mới không....."Nói còn chưa dứt lời, Lâm Tiêu đã không thấy tăm hơi.
Mọi người trừng mắt nhìn, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Triển Chiêu dẫn theo người qua phòng chính, đi ra ngoài liền đem Lâm Tiêu giao cho nhóm quản gia ngoài cửa.
Nhóm Quản gia đẩy Lâm Tiêu liền tiến vào Lý viên, Ngũ Gia bắt chuyện với bọn Bao Duyên nhờ họ hỗ trợ cầm văn phòng tứ bảo cùng bàn đi.
Ngoài cửa, bọn Triệu Phổ trước tiên thấy một đám quản gia viên ngoại ăn mặc gọn gàng đi đến Lý viên phá cửa, chỉ chốc lát sau lại thấy cửa lớn Lý viên mở rộng hoan nghênh mọi người vào xem Giang Nam đánh lôi đài. Lại thấy Triển Chiêu lôi Lâm Tiêu đi ra, một đám người vây quanh Lâm Tiêu kéo vào. Cuối cùng thấy Bạch Ngọc Đường mang theo mọi người Thái Học viện mang bàn ghế cũng đi ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghênh ngang làm người qua đường đi theo đám người Thái Học viện đi vào Lý viên.
Công Tôn bọn họ ở cửa nhìn gật đầu —— cái này là chiêu mới, trước đây hình như chưa thấy qua!
Theo kinh nghiệm của tất cả mọi người, tình huống đang phát triển theo hướng "Huyền học", thông thường người vây xem càng nhiều Triển Chiêu càng dễ lật xe.
Triệu Trinh đang đờ ra, chỉ thấy Nam Cung bảo —— vào xem không?
Triệu Trinh mở to hai mắt nhìn thị vệ nhà mình —— ngươi dĩ nhiên có ngày chủ động yêu cầu xem náo nhiệt?!
Nam Cung để hắn nhìn phía trước.
Triệu Trinh lúc này mới phát hiện, bọn Triệu Phổ đều chạy đi đuổi kịp đám người, cùng nhau tiến vào Lý viên.
Triệu Trinh cùng Nam Cung còn có Thanh Lân phía sau nhanh chóng cùng nhau đuổi kịp.
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đi sau cùng.
Trâu Lương đang do dự có nên điều vài binh mã của quân hoàng thành qua đây không, Hỏa Phượng nhìn nhìn hắn, hỏi, "Đi chung với ngươi đi."
Trâu Lương có chút ngoài ý muốn nhìn Lâm Dạ Hỏa —— ngươi không xem náo nhiệt sao?
Hỏa Phượng quay người lại, quay đầu lại nhìn Trâu Lương —— có đi hay không?
Trâu Lương hài lòng, cùng hắn đi "điều binh".
............
Mà lúc này, bên trong Lý viên náo nhiệt vô cùng.
Thoáng cái tràn vào mấy trăm người, mấy món đồ bán từ thiện đều bị Lý Thừa Đức bao hết, cũng biểu thị không cần bán nữa, có thể dẹp quầy.
Vả lại, người võ lâm chọn minh chủ loại náo nhiệt này người bình thường đều cam tâm tình nguyện sáp đến một cái.
Lâm Tiêu bị mọi người đẩy tới chỗ cách lôi đài không xa, ở góc độ này quan khán hiệu quả rất tốt.
Mấy đồng song* Thái Học viện giúp hắn đem bàn đưa đến, Bao Duyên bày xong văn phòng tứ bảo, tất cả mọi người cảm thấy chủ ý này kỳ thực còn không kém, vừa nhìn luận võ vừa vẽ một chút gì gì đó.
*bạn cùng trường
Lâm Tiêu tiếp nhận bút Tạ Viêm đưa cho hắn, nhìn thoáng qua trên sân khấu.
Trên lôi đài, có hai chưởng môn đang tỷ võ, thấy Lâm Tiêu cầm bút nhìn qua, hai người theo bản năng ưỡn ngực hóp bụng, đánh so với ban nãy chậm chút, tận lực bảo trì tư thế đẹp trai, dáng vẻ còn có chút thấy tức cười.
Cùng quần chúng vây xem phổ thông chưa thấy qua cảnh đời bất đồng, đám tiểu tài tử Thái Học viện này đã thấy nhiều cao thủ, nhìn thấy càng nhiều, Lâm Tiêu nhìn lập tức có chút ghét bỏ, nhịn không được thổ tào, "Quá xấu..."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Bàng Dục che miệng.
Tất cả mọi người nhắc nhở hắn —— người ta hai đầu bờ ruộng a, nói lung tung cẩn thận bị đánh, một hồi đem minh chủ vẽ suất một chút.
Y Y xem một hồi cũng không chép sổ sách, "Công phu rất giống nhau a..."
Cũng bị đám tài nữ Triệu Lan bụm miệng.
Lâm Tiêu cầm bút đang cau mày, chỉ thấy trước mắt xuất hiện bốn người đen thùi lùi, mọi người vừa nhìn, Lương Thần Mỹ Cảnh đã chen tới rồi.
Bàng Dục vội vàng đem Tiểu Tứ Tử ôm lên băng ghế, để tránh đoàn tử bị chen.
Ba người Lương Thần Mỹ còn lại là nhân tiểu quỷ đại*, đều hướng trên bàn nhìn Lâm Tiêu vẽ cái gì, kết quả là giấy trắng.
*人小鬼大 Nhân tiểu quỷ đại: Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
"Còn chưa vẽ a?" Tiểu Lương Tử nói, "Cẩn Nhi nói Triển đại ca là minh chủ nga!" Tất cả mọi người sửng sốt, cùng nhau nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, vừa đưa tay giúp Lâm Tiêu mài mực.
Lâm Tiêu ban đầu không hứng thú lắm bỗng dưng hăng hái hẳn, cầm bút ngẩng đầu nhìn xuống lôi đài, cao giọng nói, "Các vị lấy ra bản lĩnh thật sự đi! Ta chờ vẽ một khắc minh chủ được tuyển ra a!"
Mọi người mau tới đây đặt cược làm như thế nào Triển Chiêu làm minh chủ đi nào? --> kết quả sẽ có vào ngày mai (mốt) ở chương tiếp theo nào mọi người
A. Công Tôn nói, "Có phải hay không là minh chủ lệnh bài từ trên trời giáng xuống đập trúng hắn các loại..."
B. Hỏa Phượng nói, "Tám phần mười là một hồi đánh nhau hắn đi khuyên can và vân vân, kết quả đem tất cả mọi người đánh nằm xuống, hắn chính là minh chủ."
C. đáp án khác (hãy cmt)
Ros: bản thân tui chọn B cùng ý với Hỏa Kê... nhầm Hỏa Phượng nha~~
Ken: đáp án của tui là cược thắng
Ros: mọi người mau mau tới đoán nào ~~
→Chương sau: Chương →
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro