Chương 216: Thân Phận Kinh Dị
Chương 216: Thân Phận Kinh Dị
Editor: Rosaline
Beta: Ken Le
Triển Chiêu thành công phá "án giả" mà Lý Thừa Phong báo, thuận lợi tìm được một cây Sương đao khác cùng mấy thứ mất trộm, đều được giấu trong mật thất.
Người tang cũng lấy được, Lý Thừa Phong cũng không thể cãi lại, chỉ phải cùng quản gia cùng nhau bị dẫn tới nha môn.
Lâm An phủ doãn* tương đối tức giận, lúc đầu hắn bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, ban nãy xuất động rất nhiều nha dịch thăm dò án mất trộm, lãng phí công quỹ không nói, còn làm lỡ tiến độ của án tử khác, nhiễu loạn phương hướng điều tra, quá là buồn cười.
*quan doãn (chức quan thời xưa)
Triển Chiêu hỏi mục đích của Lý Thừa Phong là gì.
Lý Thừa Phong khai báo nói, hai thanh đao này đúng là đều do tổ tiên nhà hắn truyền lại, lai lịch cụ thể không rõ ràng lắm. Thế nhưng hai thanh đao này đều có chút "dị dạng" có thể mê hoặc nhân tâm, nhà hắn có tổ huấn, nói hai thanh đao này là trấn trang viên, nhưng không thể lộ ra ngoài, càng không thể sử dụng. Kết quả Lý Thừa Đức không chỉ lấy ra biểu diễn còn cho người giang hồ mượn, kết quả thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người.
Lý Thừa Phong làm việc luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, một mặt là sợ bởi vì bả đao này chọc đến quan phủ, về phương diện khác lại sợ bị người giang hồ nhớ thương, cho nên đơn giản đến một giám thủ tự đạo* để quản gia cùng hạ nhân diễn màn kịch, cùng nha môn báo cáo nói mất trộm, cũng hợp tình thôi.
Triển Chiêu hỏi hắn vì sao giá họa cho Mạc Mộ Vũ.
Lý Thừa Phong nói chỉ là tùy tiện tìm một người giá họa, bởi vì thời điểm hắn tỷ võ bị thương ở tay, đặc thù tương đối rõ ràng. Hơn nữa giá họa cho người giang hồ a, để đám người giang hồ tự tranh đoạt thì tốt hơn.
Lý do thoái thác này của Lý Thừa Phong căn bản không thuyết phục được Triển Chiêu, tưởng hắn là đứa nhỏ ba tuổi sao? Mặt này nói không muốn trêu chọc vào người giang hồ nên mới giả vờ bị mất trộm đao, nhưng mặt khác lại ác ý giá họa cho môn phái giang hồ, không sợ người ta tới cửa trả thù sao?
Nhưng mà Lý Thừa Phong sống chết cắn chặt lí do thoái thác như thế, quản gia cùng thuộc hạ đều là hắn phân phó làm gì thì làm đó, cũng là một hỏi ba không biết.
Tri phủ Lâm An thẩm vấn xuyên suốt đủ kiểu, nhưng Lý Thừa Phong mềm cứng không ăn, thà rằng tội danh chứng thực vào đại lao, cũng không hé nửa lời.
Tất cả mọi người cau mày, hắn càng là giấu diếm, lại càng biểu thị hắn có liên quan đến chuyện này. Khả năng nghiêm phạt án giả, dù sao đối với hắn thì mức xử phạt án giả cũng nhẹ hơn nhiều so với án thật, nên hắn mới tránh nặng tìm nhẹ. Án tử lại một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Đồng thời, Triển Chiêu lại có suy nghĩ khác, lời quản gia kia nói tựa hồ cũng không thể tin, vậy lý do thoái thác trước đó liên quan tới Tiền lão bản cùng tiểu lâu kia của hắn căn bản không thể tin.
Ra khỏi nha môn, Triển Chiêu vội vã lôi kéo Bạch Ngọc Đường chạy ra bên ngoài.
Ngũ Gia buồn bực tự hỏi hắn đang đói bụng hay sao...
Kết quả, Triển Chiêu lại đi một chuyến đến Lý phủ, bất quá không phải là quý phủ của Lý Thừa Phong, mà là nhà của Lý Thừa Đức.
Lý Thừa Đức đoán chừng là đã nghe nói đường huynh hắn bị bắt, trên mặt hỉ khí dương dương*, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến, khỏi phải nói có bao nhiêu khách khí, nói nhất định phối hợp điều tra.
Triển Chiêu muốn tìm người làm việc ở nhà tắm, dù sao thì cũng sẽ có người từng thấy Tiền lão bản.
Lý Thừa Đức để quản gia đi tìm, chỉ chốc lát sau liền tìm tới chừng mười người. Triển Chiêu mang chừng mười người này cùng Lý Thừa Đức cùng đến nha môn, chia làm ba tổ, sau đó để ba sư gia căn cứ theo miêu tả dáng vẻ của Tiền lão bản trong trí nhớ của bọn họ vẽ chân dung.
Chỉ chốc lát sau, ba bức họa đều vẽ xong, cùng so sánh.
Bởi vì miêu tả bằng miệng, nên vẽ ra không có khả năng giống nhau như đúc, nhưng đều có điểm tương tự.
Công Tôn căn cứ theo ba bức họa cùng miêu tả, cuối cùng vẽ lại một bức giống nhất.
Nhìn bức họa, Công Tôn tức giận đến thẳng đạp bàn chân, "Bị gạt!"
Triển Chiêu liền cau mày.
Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ cũng không hiểu rõ hỏi Công Tôn, "Bị gạt?"
Công Tôn gật đầu, "Nếu như trên bức họa này chính là Tiền lão bản mà nói, như vậy người chết đói trong ngăn kéo tòa tiểu lâu Lý gia kia, căn bản không phải là Tiền lão bản!"
Ngũ Gia cùng Triệu Phổ đều sửng sốt.
Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ngược lại cũng đúng, chúng ta căn cứ theo lời quản gia nói thì xác định người chết là Tiền lão bản, là quản gia kia gạt người!"
"Ta đã nói hắn liếc mắt nhìn thây khô liền nhận ra đó là Tiền lão bản, rõ ràng còn nói mình cùng khách thuê không quen." Công Tôn giận.
Triển Chiêu lại nói để quản gia tới hỏi lại.
Quản gia thấy bức họa Triển Chiêu cho hắn xem xong liền bắt đầu giả bộ hồ đồ, nói nhớ không rõ, hình như là có chút giống, cũng có thể là thây khô kia, đại khái bản thân nhìn lầm rồi, dù sao sự tình phát sinh rất lâu rồi, bản thân cùng người nọ cũng không quen, lần đầu tiên thấy thây khô sợ choáng váng...
Nói chung chính là một đống lớn lí do thoái thác từ chối.
Tất cả mọi người cau mày —— xem ra tất cả mọi người đều đứng về phía Lý Thừa Phong , đám người này đến tột cùng là đang giấu giếm cái gì?
Tri phủ Lâm An rơi xuống một đạo lệnh, đem nhà Lý Thừa Phong niêm phong, hỏi mọi người, đồng thời lục soát lão trạch nhà hắn cùng mấy chỗ bất động sản.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo nhóm nha dịch, hơn nữa còn có Lâm Dạ Hỏa Trâu Lương cùng quân hoàng thành đến giúp một tay, cùng nhau lục soát chặt chẽ tất cả mọi thứ của Lý gia.
....
Mà bên kia, trong biệt viện.
Ngân Yêu Vương mang theo Ân Hậu Thiên Tôn cùng Đạo Duyên đại sư cơm nước xong trở về, chỉ thấy trong viện đèn đốt rất sáng, giữa sân thả một thùng lớn.
Mấy ảnh vệ dưới sự chỉ huy của Công Tôn, đang rót nước vào thùng, Tiểu Tứ Tử đứng trên băng ghế nhỏ, cầm trong tay một bình lớn, đang đổ dược vào thùng nước.
Công Tôn cầm một cái cây thật dài khuấy dược trong thùng, vừa để Tiểu Tứ Tử dừng lại, sau đó đảo tiếp...
Nương theo ngọn đèn, chỉ thấy trong thùng nước bốc hơi nóng, ngoại trừ hơi nước màu trắng, còn có một tầng ánh huỳnh quang màu xanh biếc.
Lão gia tử thấy thì lắc đầu, Đạo Duyên chưa thấy qua tràng diện này, còn hiếu kỳ Công Tôn đang làm gì, chưng cất rượu sao? Vừa tiến tới nhìn một chút.
Nhìn thoáng qua, sợ đến đại sư lui về sau hai bước, chỉ thấy trong thùng kia của Công Tôn đang ngâm một cỗ hài cốt.
Ân Hậu hỏi Triệu Phổ đứng một bên lắc đầu, "Đây là đang làm cái gì nha?"
Cửu vương gia bất đắc dĩ, "Triển Chiêu không phải nói quản gia kia không thành thật sao, kết quả điều tra ra chết căn bản không phải là Tiền lão bản sao?"
"Cho nên...?" Thiên Tôn hiếu kỳ.
"Thư Ngốc kia nói, mắt ở trong dược thủy đã nhiều năm cũng không hư thối. Nên có khả năng bộ hài cốt chết đói kia, không chỉ đã chết ba bốn năm."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghiêng đầu, tựa hồ nghe không hiểu.
Ngân Yêu Vương vuốt cằm, cũng đã hiểu, "Nga... Ý tứ của tiểu thần y là, nếu như thi thể kia sau khi chết vẫn ngâm trong dược thủy, rồi ba bốn năm trước mới được lấy ra bỏ vào trong ngăn kéo.... Sẽ tạo thành một loại hiện tượng giả là chết tầm ba bốn năm trước đúng không?"
Triệu Phổ gật gật đầu tay chỉ chỉ Yêu Vương —— chính là ý tứ của lão gia tử!
"Vậy tiểu tiên sinh bây giờ là muốn...?" Đạo Duyên hỏi.
Triệu Phổ thở dài, "Cái kia, không phải là thây khô sao?"
Tất cả mọi người gật đầu.
"Thư Ngốc nói, vùng Giang Nam ẩm ướt như thế, rất có thể là bởi vì ở trong dược thủy chống phân huỷ ngâm qua, rồi được lấy ra ngoài, mới có thể hình thành thây khô."
Mọi người cảm thấy có đạo lý a, không phải cũng không hư thối sao!
"Cho nên Thư Ngốc nói, cũng giống khi ngâm trong dược thủy vậy, để thi thể hút nước...."
Cửu vương gia nói xong, thần tình trên mặt bốn người lão gia tử đều lộ ra ghét bỏ —— nghe có chút buồn nôn.
"Nói chung, chính là giống như măng khô cùng nấm hương khô vậy, ngâm nước nở ra nhìn một cái thật ra có tướng mạo ra sao!" Triệu Phổ buông tay.
Bốn vị lão gia tử "nga" một tiếng, hiểu.
"Phải ngâm nước bao lâu a?" Thiên Tôn còn vô cùng tò mò.
"Từ buổi chiều đã bắt đầu pha, thay đổi ba lần dược thủy, nói là chừng hai canh giờ." Triệu Phổ ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn sắc trời —— phỏng chừng trước nửa đêm là có thể ngâm nở ra, cảm giác như ngâm tổ yến ha, trước tiên nấu trước sau đó lại ngâm bốn canh giờ....
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ nghiêng đầu —— vì sao bản soái lại biết ngâm tổ yến phải cần bốn canh giờ?
Đang suy xét, phía sau một thanh âm truyền đến, "Diệu, giống như ngâm tổ yến a, tầm bốn canh giờ."
Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Trinh mới ăn cơm xong đang ôm khuê nữ tản bộ, Nam Cung tận lực ngăn trở tầm nhìn của Hương Hương, không cho bé nhìn thứ trong thùng, nhưng hai tay Hương Hương đè xuống vai của phụ hoàng nàng, rướn người lên nhìn Tiểu Tứ Tử đang đổ cái gì. Dáng vẻ tò mò kia, giống y như lúc phụ hoàng hoàng của bé xem náo nhiệt.
..........
Mà bên kia toa, Triển Chiêu bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Đem trên dưới Lý phủ lật tung lên, nhưng không lật ra cái gì đặc biệt, cũng không tìm được đầu mối đặc thù gì.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng hoài nghi, lấy trình độ cẩn thận của Lý Thừa Phong, hắn có khả năng còn có sản nghiệp khác, muốn làm chuyện xấu hay muốn giấu đồ đương nhiên không làm ở nhà.
Toàn bộ gia quyến cùng hạ nhân làm việc trong nhà đều bị hỏi qua, không có tra ra Lý Thừa Phong còn có bất động sản gì.
Thế nhưng căn cứ theo người nhà khai báo, Lý Thừa Phong cách mỗi ba bốn ngày sẽ ra ngoài một chuyến, bên người chỉ mang theo quản gia, mỗi lần buổi trưa xuất môn phải đến buổi chiều mới trở về, không ai biết hắn đi đâu cùng làm gì.
Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, "Người này đến tột cùng là đang giở trò quỷ gì."
Triển Chiêu cũng không nghĩ ra.
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương tra xét một vòng trở về, cũng nói Lý Thừa Phong có chút ý tứ, cơ bản không có bạn bè, có tiền như vậy cũng không có tương hảo gì gì đó, cũng không có ham mê bất lương gì. So ra, Lý Thừa Đức quả thực ngũ độc câu toàn*, danh kỹ cả thành đều cùng hắn có quan hệ không tệ, trư bằng cẩu hữu đầy đất.
*nằm trong câu 'Tam quan bất chính, ngũ độc câu toàn'. Trong đó 'tam quan' bao gồm Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. 'Ngũ Độc Câu Toàn' gồm có 5 tật : Uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc và háo sắc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tra đến nửa đêm, bị người nhà này khiến cho không hiểu ra sao, cảm giác hai huynh đệ đều có tật xấu.
Thời điểm trở lại nha môn đã là nửa đêm, mới vừa vào sân, chỉ thấy một đám người ngồi ở cạnh bàn đá uống trà nói chuyện phiếm, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đang nhìn thùng lớn, không biết đang nấu cái gì.
Triển Chiêu hiếu kỳ đi đến, chỉ thấy Công Tôn cầm một vợt* tre, từ trong thùng lấy một cái đầu người lên.
*cái vợt (vợt đan bằng dây thép, trúc hoặc cành liễu... có cán để vớt thức ăn trong nước)
Triển Chiêu lại hoảng sợ lui về phía sau nửa bước, Bạch Ngọc Đường vẫn tương đối có dự kiến trước, vào cửa liền chọn bàn cách Công Tôn xa nhất, ngồi xuống uống trà.
Lâm Dạ Hỏa cũng bưng cái ly chạy tới, thấy cái đầu người kia một ngụm nước phun ra ngoài.
Đây là cái đầu người trong ngăn kéo tiểu lâu kia phát hiện, đã "ngâm nở", tuy rằng màu sắc lộ ra hơi có chút quỷ dị, nhưng "chất cảm*" vẫn tương đối chân thực, giống như một đầu người bình thường.
*khuynh hướng cảm xúc; cảm nhận
"Ác." Tiểu Tứ Tử cũng cảm thấy thật ngoài dự liệu, "Dĩ nhiên có thể phục hồi như cũ hoàn chỉnh nha!"
"Chứng tỏ trước đó xác thực đã được ngâm qua dược thủy, hơn nữa cái dược thủy kia rất lợi hại!"
Công Tôn cũng gật đầu, đang cầm đầu người nhìn trái phải một chút, phát hiện Thiên Tôn bọn họ trên bàn đá tương đối rãnh rỗi, liền để Tiểu Tứ Tử tìm giấy dầu trải ra, đem đầu người để lên trên bàn.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu bưng cái ly nhảy dựng lên, nhanh chóng né tránh.
Ngân Yêu Vương cùng Đạo Duyên đại sư đều nhìn chằm chằm đầu người nọ, Yêu Vương nhìn còn cảm thấy hết sức mới lạ, "Thật sự rất lợi hại! Ban đầu nhiều nếp nhăn, ngâm nước một chút lại thẳng lại."
Công Tôn ở một bên gật đầu, giải thích nói, "Tất cả mọi thứ đều như vậy, chính là mất nước."
Lão gia tử gật đầu, "Thì ra là thế."
Những người khác đều cảm thấy cơm đêm qua đều phải ói ra.
Bất quá sao trong nhiều người như vậy, ánh mắt của Đạo Duyên đại sư nhìn đầu người nọ chằm chằm, lại có chút kỳ quái.
Đại sư cau mày, nhẹ nhàng vuốt cằm, "Người này...Hình như ..."
Triển Chiêu cùng Công Tôn liền ở bên cạnh, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn hòa thượng, "Đại sư?"
"A?" Đạo Duyên lấy lại tinh thần, nhìn Triển Chiêu cùng Công Tôn một chút sau đó lại quay đầu lại, chỉ vào đầu người nọ nói, "Bần tăng hình như gặp qua người này..."
"Lúc nào gặp qua?"
"Ở nơi nào gặp qua?"
"Hắn là ai nha?"
Một đám người đều vây quanh bắt đầu hỏi.
Đại sư cũng tựa hồ không quá chắc chắn, do dự mà nói, "Hắn... Hình như là Lý Dư."
"Hắc?!"
Tất cả mọi người sửng sốt, sau một lát, cùng nhau hỏi, "Lý Dư? Cái Lý Dư viết thơ cho Hạ Vãn Phong kia?"
"Làm sao lại chết ở đây?"
"Thật ra là đã chết bao lâu?"
Trong viện trong nháy mắt một mảnh hỗn loạn.
Đạo Duyên đại sư xua tay, biểu thị, "Bần tăng cùng Lý Dư chỉ gặp một lần, cũng không quá chắc chắn, không bằng các ngươi tìm Uyển Tầm đến nhìn một chút.. . ."
Mọi người không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là để Bao Duyên Bàng Dục bọn họ suốt đêm đi tìm Tạ Viêm.
Tạ Viêm mạo hiểm tính mạng đi đánh thức thái nãi nãi nhà hắn.
Hoàn hảo Đạo Duyên đại sư viết tờ giấy để bọn Bao Duyên mang đi, lão thái thái nửa đêm bị đánh thức mới không tức giận, thay quần áo khác, theo một đám tiểu hài nhi đi tới biệt viện.
Vào trong viện, Tạ Uyển Tầm nhìn chằm chằm đầu người nọ một hồi, gật đầu, hời hợt nói một câu, "Không sai, là Lý Dư."
Lần này cả viện đều nổ tung nồi.
Tóc Triển Chiêu đều bị bản thân xoa rối loạn —— đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?!
Ngũ Gia lắc đầu, đưa tay giúp hắn vuốt lại tóc, vừa tán thán một chút chất cùng lượng tóc của Miêu nhi nhà mình.
→Chương sau: Chương 217: THÂU LƯƠNG HOÁN TRỤ→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro