Chương 218: Thu hoạch ngoài ý muốn
Chương 218: Thu hoạch ngoài ý muốn
Editor: Rosaline
Beta: Ken Le
Mọi người Khai Phong đi ra ngoài ngồi thuyền du hồ, kết quả phát hiện xác chết trôi.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều chọc Đạo Duyên trợn mắt hốc mồm, hỏi hắn có thấy hay không? Vẫn luôn là bộ dáng như vậy nga! Xuất môn là có chuyện.
Đạo Duyên đại sư niệm tiếng "A di đà phật", cảm khái một câu, "Chuyện này thật ra trăm triệu không nghĩ tới..."
Ân Hậu hỏi hắn, "Nhìn một quẻ xem, còn cứu được không?"
Nhưng Đạo Duyên đại sư lại lắc đầu, "Không phải là Triển Chiêu a! Là Bao đại nhân a."
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, đều nhìn Đạo Duyên chằm chằm, "Diệu! Ngươi bắt đầu sủng con mèo nhỏ kia rồi sao?"
Đạo Duyên đại sư khoát tay áo, cười nói, "Cái này gọi là luận sự! Quả thực không thể trách hắn nha."
Mọi người suy nghĩ một chút, ngược lại cũng đúng, để cho Triển Chiêu đi ra ngoài khuây khỏa chính là Bao Chửng, mà nói muốn du hồ là...
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người nhìn Triệu Trinh.
Hoàng thượng còn ôm cánh tay đứng ở đuôi thuyền nhìn xung quanh, thấy mọi người nhìn qua, liền đắc ý nhướn mày, "Nhìn đi! Nhờ có trẫm a! Vừa ra du hồ liền xuất hiện một đầu mối!"
Mọi người yên lặng quay đầu lại, cho nên nói vấn đề mấu chốt không phải là có mang theo suy hay không, mà là da mặt của Triển Chiêu không đủ dầy!
Sau khi Công Tôn kiểm tra thi thể xong lắc đầu, "Không đúng!"
Tất cả mọi người nhìn hắn, "Không đúng chỗ nào?"
"Người nọ là bị vải lụa siết chết! Không phải chết đuối!" Công Tôn chỉ vào cổ của người chết có một dấu siết, "Còn có a, tròng mắt tuy rằng đã lấy ra, nhưng thủ pháp hoàn toàn không lưu loát như một loạt án tử trước đó, đây là một vụ án mô phỏng!"
Công Tôn chú trọng kiểm tra tay người chết một chút.
Thông thường muốn đoán chức nghiệp của một người, trực tiếp nhất chính là nhìn tay của người đó.
"Người này có khả năng bình thường hay dùng đao." Công Tôn nói thầm.
Triệu Phổ liền hỏi, "Người giang hồ?"
"Không đúng...." Công Tôn lắc đầu, "Có thể là một đồ tể."
"Đồ tể?" Tất cả mọi người lại gần nhìn.
"Ừ. " Công Tôn gật đầu, nói các đốt ngón tay này bình thường hay dùng đao còn là dao phay rất nặng...
"Nói đến đồ tể..."
Công Tôn đột nhiên xoay người mở cái hòm thuốc bên mình, lấy ra một lọ dược, mở ra liền tát ra chút dược thủy lên ngực người chết.
Chỉ thấy ngực người chết xuất hiện vết tích lam sắc tảng lớn.
Triệu Phổ trước đó thấy Công Tôn dùng qua loại dược thủy này, hỏi, "Người này cũng là trước ngực có mấy mảng vết máu lớn sao?"
"Ta hiểu rồi!" Công Tôn vỗ tay một cái, "Y phục này, có thể là y phục của đồ tể!"
"Đồ tể?"
"Ừ!" Công Tôn gật đầu, "Thời điểm giết heo lấy máu heo thì dính máu lên!"
"Thời điểm giết heo không phải nên mặc tạp dề bằng da sao?" Triệu Phổ hỏi.
"Ừ, thế nhưng không có mặc tạp dề, sẽ tạo thành loại vết máu này... Không chừng mặc rồi nhưng mà khi cởi ra không cẩn thận cũng sẽ biến thành như vậy." Công Tôn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, đứng lên, "Tìm con heo đến thử một lần!"
Triệu Phổ nhanh chóng ngăn cản hắn, lòng nói ngươi ngay cả con gà đều không bắt được còn muốn bắt heo....
"Trước tiên nghiệm thi , một hồi bắt heo cho ngươi đi."
Dĩ nhiên, Cửu vương gia cũng chỉ ở trong lòng thổ tào một chút, ngoài miệng vẫn dỗ người.
Công Tôn tiếp tục nghiệm thi, còn nói, "Khả năng cần hai con, mặc tạp dề cùng không mặc tạp dề để so sánh một chút."
Vương gia gật gật đầu, "Một hồi để Giả Ảnh đuổi một đám đến, ngươi chậm rãi giết a!"
Triển Chiêu liền hỏi quản gia của Tạ gia trên thuyền hoa, trong thành Hàng Châu đồ tể ở đâu tương đối nhiều?
Quản gia nói cơ bản đều tập trung ở trên phố Bát Tự của thành Nam, mua thịt heo thịt dê gì gì đó cơ bản đến một chỗ là được.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không ở trên thuyền đợi, cùng nhau lên bờ, chuẩn bị đến phố Bát Tự.
Vừa tới bên bờ, phía sau Lâm Dạ Hỏa đang ôm Tiểu Tứ Tử cũng tới.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.
Hỏa Phượng ôm tiểu đoàn tử chỉ vào hai người nói, "Nhìn gì, ánh mắt ghét bỏ này là sao!"
Tiểu Tứ Tử cũng bĩu môi —— có một chút rõ ràng a!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đích thật là có chút ghét bỏ Lâm Dạ Hỏa, rõ ràng có thể hai người đi dạo phố không nên mang theo một người rảnh rỗi... Bất quá Tiểu Tứ Tử cũng ở đây, cũng tạm được đi, hơn nữa Lâm Dạ Hỏa gần đây cũng rất thảm, Trâu Lương phải phụ trách hộ tống Triệu Trinh trở về.
..........
Bát Tự phố của thành nam chính là một chợ thức ăn, hai phố Tranh phố cùng Bát Tự phố, một bên chợ thịt một bên chợ cá.
Trung gian còn có rất nhiều tiểu thương đang bán rau cùng trái cây.
Chợ rau sao, đương nhiên là loạn tao tao, chợ thịt đầy mùi mỡ, chợ cá thì đầy mùi tanh.
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia đưa tay tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, ý là —— bằng không các ngươi đi vào, ta cùng đoàn tử ở chỗ này chờ...
Tiểu Tứ Tử lại muốn đi vào, nói muốn thay cha bé mua heo!
Lâm Dạ Hỏa ôm Tiểu Tứ Tử trở về, mang theo bé đi vào chợ thịt, Hỏa Phượng đường chủ chuẩn bị nhìn có chút móng heo ngon hay không, mua chút về hầm canh giò heo, dưỡng nhan! Thuận tiện bồi bổ cho Câm một chút, Câm gần đây rất mệt mỏi.
Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường đi vào chợ rau, vừa đi vừa hỏi, "Chúng ta có cần mua chút gì không?"
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— ngươi cũng hầm canh giò heo.
Triển Chiêu nhìn hắn —— thực sự hầm ra ngươi sẽ uống sao?
Ngũ Gia cười —— ngươi hầm ta liền uống.
Triển Chiêu bắt đầu nhìn chung quanh tìm móng heo.
Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Dứt khoát giúp Công Tôn đưa mấy con heo về."
Triển Chiêu gật đầu, "Ý kiến hay a! Bị giết xong liền giao cho Yêu Vương, nhìn sáng mai có thể hay không chuẩn bị chút thang bao* ăn."
*thang bao: bánh bao mà bên trong có nước súp á (汤包)
Ngũ Gia cảm thấy có chút buồn cười, hỏi Triển Chiêu, "Còn bị giết xong, Công Tôn có thể giết chết một con heo sao?"
Đang nói, liền thấy phía trước Tiểu Tứ Tử chỉ vào một quầy hàng nói, "Có heo!"
Lâm Dạ Hỏa vừa nhìn, nguyên lai tới một cái quầy hàng có bán heo con,
Lâm Dạ Hỏa còn đùa Tiểu Tứ Tử, "Heo sữa quay sao?"
Tiểu Tứ Tử liếc Hỏa Phượng một cái, chỉ vào heo con, nói muốn mua.
Lâm Dạ Hỏa liền mua con heo con, cầm lên phát hiện còn thật sạch sẽ, liền giao cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử liền ôm, cảm thấy thịt béo béo xúc cảm rất tốt.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi từng bước, đến nơi chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm con heo con phấn đô đô.
Triển Chiêu vui vẻ không chịu được, Ngũ Gia nỗ lực nhịn cười.
Mở cửa hàng kia chính là một lão đầu nhi, thoạt nhìn sáu mươi bảy mươi tuổi, trên quầy hàng của hắn chỉ bán heo con, không hề giết heo.
Triển Chiêu thấy lão gia quen mặt, liền hỏi hắn, "Đại gia, phụ cận đây có đồ tể nào thiếu một ngón tay không?
"Nga!" Lão đầu nhi nghe xong liền gật đầu, "Cổ Lão Lục!"
"Quầy hàng của hắn ở nơi nào?" Triển Chiêu hỏi.
"Bên kia, nhà thứ ba dãy bên trái." Lão đầu đứng lên chỉ cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo phương hướng ngón tay hắn nhìn.
Liền thấy phía trước có hai quầy thịt, một quầy mở, bên trong có người, một quầy dùng vải bố che, thoạt nhìn không ai mở hàng.
"Nhà đang đóng kia là nhà của lão Lục, ngày hôm nay không buôn bán." Lão đầu thật nhiệt tâm mà nói, "Các ngươi hỏi Tiểu Trần sát vách hắn một chút, hai người bọn họ không chỉ là quầy hàng sát vách, còn là hàng xóm, rất quen."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu cám ơn lão bá kia, Ngũ Gia nhìn thấy bên cái ghế hắn còn có một ổ heo, thật đáng yêu, liền nhìn chằm chằm.
Triển Chiêu bất đắc dĩ lôi Bạch Ngọc Đường đi, này mua về ngộ nhỡ nuôi lớn rồi làm sao bây giờ? Thật sự cho Yêu Vương làm thang bao hay sao?
Ngũ Gia nói có thể nuôi trong sân...
Triển Chiêu cự tuyệt, "Không cho phép mua!"
Mọi người hướng phía hai quầy thịt kia đi.
Đằng trước trong cái quầy thịt đang mở kia, có một người tuổi trẻ đang thăm dò nhìn xung quanh, phỏng chừng chính là Tiểu Trần mà lão nhân kia nói.
Thấy bọn Triển Chiêu đi tới chỗ hắn, sắc mặt của người trẻ tuổi kia cũng có chút khác thường, cuối cùng thấy càng lúc càng gần, Tiểu Trần kia đột nhiên đẩy bảng che của quầy hàng, nhanh chóng chạy đi.
"Ai!" Triển Chiêu hô một tiếng, "Chúng ta là quan sai!"
Nhưng ai biết Tiểu Trần kia vừa nghe đến hai chữ "quan sai" thì chạy trốn còn nhanh hơn.
Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu có thể không đuổi theo sao, nhảy một cái liền đuổi theo.
Một đồ tể giết heo phổ thông, làm sao có thể chạy trốn khỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu trên không trung xoay người một cái rơi xuống phía trước thật xa chờ Tiểu Trần chạy tới.
Tiểu Trần kia chạy chạy ngẩng đầu một cái, lại càng hoảng sợ, thấy Triển Chiêu ngăn chặn lối đi, muốn chạy vòng trở về, nhưng Ngũ Gia đã tới, phía sau Lâm Dạ Hỏa ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm heo con, đều tò mò nhìn —— người này tại sao lại chạy?
Tiểu Trần thấy không còn đường để trốn, lại thuận lợi cầm cây đao của hàng thịt bên cạnh, nhìn chung quanh một chút, tựa hồ như đang lựa chọn, cuối cùng giơ đao lên, hướng phía Triển Chiêu vọt tới.
Triển Chiêu tức giận, quả nhiên so với Tiểu Bạch Đường, mình dễ khi dễ hơn!
Tiểu Trần vọt tới trước mặt, đao trong tay đã không còn.
Triển Chiêu giơ tay lên, dao phay bay trở về hàng thịt ban nãy, còn rơi xuống đúng trên thớt gỗ.
Mà cổ tay Tiểu Trần bị Triển Chiêu bắt được, hai tay bắt chéo bẻ ra phía sau.
"Ai u!" Tiểu Trần đau đến gọi.
Triển Chiêu ban đầu cảm thấy hắn có thể là trốn nợ hoặc hiểu lầm bọn họ là người xấu, nhưng hôm nay vừa nhìn, người này có khả năng đã chuyện xấu gì đó, liền đơn giản hù dọa hắn một chút, "Ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát sao? Còn không khai báo rõ ràng!"
"Đại gia tha mạng a!" Tiểu Trần khóc cầu xin tha thứ, "Ta uống say nhất thời kích động! Ta không phải cố ý muốn giết lão lục a!"
Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một cái, theo bản năng đều nhìn Tiểu Tứ Tử đang chọc cái bụng của heo con.
Tiểu Tứ Tử cũng rất biết đùa, bóp bóp bụng của heo con, lại bóp bóp bụng của mình, tựa hồ như so sánh xúc cảm một chút.
Triển Chiêu đè Tiểu Trần xuống cũng cảm thấy thần kì, chỉ một cái liền đem hung thủ chộp được, đây không khéo sao... Cho nên Miêu gia gần đây đến tột cùng là mang suy hay là được cái tinh* trên cao chiếu?
*ngôi sao may mắn
Tiểu Trần cho là hành vi phạm tội của mình bại lộ, khóc lóc khai báo chuyện đã xảy ra.
Nguyên lai Cổ Lão Lục cùng Tiểu Trần là hàng xóm nhiều năm, bất quá Cổ Lão Lục ưa chiếm tiện nghi, bình thường khi dễ Tiểu Trần. Tích lũy tháng ngày, oán hận của Tiểu Trần đối với Cổ Lão Lục liền càng ngày càng nặng.
Tối ngày hôm qua, hai người ngồi thuyền nhỏ, đi thuyền hoa giữa hồ uống hoa tửu*.
* uống rượu có kỹ nữ hầu
Trên Tây hồ quả là có rất nhiều thuyền hoa, buổi tối có thể uống hoa tửu, phần nhiều là vài người ban ngày thân thể lực hoạt*, tối đi tới giải trí khoái hoạt.
*làm việc tay chân
Tiểu Trần cùng Cổ Lão Lục bởi vì tranh giành tình nhân nên làm loạn lên.
Lúc trở lại, Tiểu Trần liền ghi hận trong lòng, vừa lúc Cổ Lão Lục uống nhiều, dựa vào đầu thuyền ngủ gật, Tiểu Trần cũng uống nhiều rồi, quỷ thần xui khiến liền cởi dây lưng xuống, đem Cổ Lão Lục siết chết.
Thế nhưng sát nhân mượn rượu giết người xong, một trận gió thổi qua tỉnh rượu, Tiểu Trần liền sợ hãi.
Nhắc tới cũng đúng dịp, Cổ Lão Lục này trời sinh liền thiếu một ngón tay, trước đó thời điểm án xác chết trôi Tây hồ phát sinh, hắn suốt ngày lo lắng đề phòng, gần đây nghe nói đã bắt được hung thủ, hắn còn nói mình năm đó mạng lớn vân vân.
Tiểu Trần tâm sinh một kế, đơn giản móc xuống một con mắt của Cổ Lão Lục, sau đó đem người ném xuống hồ, muốn giả tạo thành án xác chết trôi Tây hồ.
Nhưng dù sao hắn cũng là lần đầu tiên giết người, ngày ngày đều lo lắng đề phòng.
Hơn nữa gần đây tin tức Khai Phong phủ đang tra án làm dư luận xôn xao, hơn nữa người giang hồ đột nhiên cũng bắt đầu mù quáng sùng bái Triển Chiêu, thoáng cái Triển minh chủ bị thổi thành thần hồ kỳ thần*. Cái gì "phá án như thần, mắt như chuông đồng, vừa nhìn tặc liền khiến họ kinh sợ...." người giang hồ tựa như biên cho hắn một bài đồng dao.
* vô cùng kì diệu; thật là kì diệu; thần kỳ;
Tiểu Trần đang sợ hãi, chỉ thấy Triển Chiêu thực sự tìm tới hắn, có tật giật mình a, cho nên mới cuống quít đào tẩu, kết quả bị bắt lại.
Triển Chiêu đột nhiên cảm giác thật hãnh diện, ngẩng đầu liền nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, ý là —— thế nào? Miêu gia ngưu* hay không a?
*ngưu bức = trâu bò
Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn chằm chằm một hồi, đều đưa tay xoa đầu của Tiểu Tứ Tử —— rất linh!
Bọn nha dịch rất nhanh thì chạy tới, nghe nói Triển Chiêu trong ngày liền phá án, đều vẻ mặt kính phục, hơn nữa còn có mấy lần trước, hiện tại bọn nha dịch của Lâm An phủ cùng các đệ tử môn phái Giang Nam, đụng vào nhau liền bắt đầu khen Triển Chiêu.
Tiểu Trần bị áp đi, trên thực tế ngay cả một lần gây án mô phỏng theo cũng không tính, cũng chính là một nhạc đệm nhỏ.
Bất quá Cổ Lão Lục thiếu một ngón tay điểm này nhưng thật ra đưa tới chú ý của Triển Chiêu.
Ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng nói, "Thế nào Lâm An phủ lại có nhiều người thiếu một ngón tay vậy nha? Lại đều là từ nhỏ thiếu một ngón tay, cái này kỳ thực không phải là quá nhiều sao!"
"Bằng không đến nhà hắn nhìn một cái?" Lâm Dạ Hỏa đề nghị.
Triển Chiêu hỏi chỗ của gia đình Cổ Lão Lục, chợ rau không ít người đều biết hắn, đều dẫn đường cho bọn họ.
Tình huống căn bản của Cổ Lão Lục thật phù hợp với người bị hại tiêu chuẩn của án xác chết trôi Tây hồ, cũng là vô thân vô cố* từ nơi khác đến.
*không người thân không người quen.
Cổ gia cùng Trần gia thật là hàng xóm, hai người đều là quang côn nhi*, mọi người trực tiếp từ tường viện lộn vòng vào nhà Cổ Lão Lục.
* sống độc thân; chưa vợ; người lớn tuổi chưa vợ
Trong viện Cổ gia nuôi mấy con gà, một đống vò rượu không, kỳ thực không hề kham khổ, trong nhà cũng có ít đồ, phòng ở cũng sửa không tệ.
Lâm Dạ Hỏa buông Tiểu Tứ Tử, vào nhà trong nhìn một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng mở cánh cửa nhà bếp cùng sài phòng* kiểm tra giản đơn.
*phòng chứa củi
Triển Chiêu đứng ở trong sân, cảm thấy khả năng cũng không có đầu mối gì.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử kéo vạt áo hắn.
Triển Chiêu cười tủm tỉm ngồi xổm xuống hỏi bé, "Làm sao rồi? Có phát hiện gì?"
Vừa nói, vừa đưa tay sờ sờ heo con lại sờ sờ bé.
Tiểu Tứ Tử chỉ cây quýt trong sân kia một cái.
Cây quýt kia khô cằn, lá cây còn có chút vàng.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử, "Cây kia làm sao vậy? Đệ nhìn thấy cái gì? "
Tiểu Tứ Tử chọc gò má của Triển Chiêu, vừa cảm khái da mặt Miêu Miêu tốt thật mỏng thật nhỏ, vừa bất đắc dĩ, "Cái gì a! Dưới tàng cây có một bao đất."
Triển Chiêu cũng chú ý tới, quả thật là dưới tàng cây có một bao đất mở ra.
Triển Chiêu bản năng có dự cảm bất tường, "Thi thể?" nhưng vừa nghĩ lại không đúng, nếu là thi thể, cây quýt này cũng sẽ không còm cõi quặt quẹo như vậy!
Tiểu Tứ Tử cũng tò mò, đề nghị, "Đào ra nhìn một cái?"
Bạch Ngọc Đường vừa lúc từ trong sài phòng đi ra, nghe được đối thoại của hai người, trở về sài phòng cầm cái xẻng sắt đến đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu liền bắt đầu đào.
Đào hai cái còn cùng Tiểu Tứ Tử nói, "Nếu như đào lên là một đầu người có thể tính là của đệ a."
Tiểu Tứ Tử ôm heo con lắc đầu, "Sẽ không! Khẳng định không phải đầu người!"
Triển Chiêu lại đào hai cái, chợt nghe "đông" một tiếng, đụng phải một vật cứng, cúi đầu vừa nhìn, một thứ đen như mực.
Triển Chiêu quét một vòng, sau đó trên mặt xuất hiện thần tình kinh ngạc, đơn giản ngồi xổm xuống lại đào đào, rồi đưa tay vào, từ trong hố bưng ra một rương gỗ mun màu đen dài đến.
Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc —— cái loại rương này nhìn quen mắt a!
Triển Chiêu đem cái rương để lên bàn đá, lấy mảnh vải hơi phủi phủi đất, mở ra một cái... Trong rương, dĩ nhiên là một cây Sương đao.
Hai đại một tiểu đều sửng sốt —— làm sao sẽ...
"Này!"
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cầm một món khác từ trong phòng chạy ra, "Các ngươi xem ta tìm được cái gì này!"
→Chương sau: Chương 219:→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro