Chương 222: Phong diệp - Lá Phong
Editor: Rosaline
Beta: Ken Le
Bạch Ngọc Đường mua tiểu hắc miêu, kết quả có được đầu mối —— Lý Thừa Đức đang thu tiệm ở phố đối diện tiểu lâu kia.
Mọi người cảm thấy chuyện này khác thường tất có yêu*, định đến Tây Hồ nhìn.
*yêu ma quỷ quái
Tới trước tòa tiểu lâu kia, quả nhiên, mấy cửa hàng ở phố đối diện đều đóng cửa, có không ít người thuê cửa hàng đang thu dọn đồ đạc, chủ tiệm cùng bọn tiểu nhị đều là tiếng oán hờn khắp nơi.
Triệu Trinh rất nhiệt tình đi qua bát quái một chút, hiếu kỳ Lý Thừa Đức tại sao muốn thu cửa hàng, thu sớm không phải là phải bồi thường tiền sao?
Mấy người thuê đều nói Lý Thừa Đức như vậy không hợp quy củ, chuẩn bị đến nha môn kiện hắn để hắn bồi thường tổn thất.
Triệu Trinh bát quái một trận không có kết quả, những người thuê mướn này cũng không biết nguyên nhân, hơn nữa có người nói Lý Thừa Đức đột nhiên nói muốn thu nhà, liền là chuyện của hai ngày này, mọi người đang đoán, có thể có liên quan đến chuyện huynh trưởng Lý Thừa Phong của hắn bị bắt.
Trên đường dạo qua một vòng không có đầu mối, mọi người muốn tìm một tửu lâu ăn cơm sau đó đến Tiền phủ.
Phụ cận đây tửu lâu đông đảo, còn chưa quyết định được chỗ nào, Lương Thần Mỹ Cảnh liền chạy về hướng một tửu lâu, mọi người đi theo, chỉ thấy trên lầu hai, bọn Bàng Dục Bao Duyên đang vẫy tay với mọi người.
Vừa vặn, mấy người Thái Học viện đang ở chỗ này ăn.
Mọi người cùng nhau lên lâu, Tạ Viêm kéo Tiểu Tứ Tử qua nói vừa vặn muốn tìm bé.
Tiểu Tứ Tử đoán chừng là chuyện mua cửa hàng, liền hỏi có phải có chỗ thích hợp khác không.
Tạ Viêm chỉ chỉ phố ban nãy bọn họ đi qua nói "Lý Thừa Đức muốn bán cái phố kia, sáng nay mới vừa thả ra tiếng gió, cha ta để quản gia đi hỏi giá, đệ xem có cửa hàng nào thích hợp rồi muốn mua hay không."
Triển Chiêu nghe được, liền tới hỏi, "Lý Thừa Đức muốn bán? Đó không phải là sản nghiệp tổ tiên nhà hắn sao?"
"Không chỉ muốn bán mỗi dãy đó, còn một vài chỗ khác cũng muốn bán." Tạ Viêm nhỏ giọng nói, "Cảm giác Lý Thừa Đức muốn cuốn gói chạy."
"A." Bàng Dục cười lạnh một tiếng, "Những thứ này là sản nghiệp tổ tiên Lý gia, hắn cũng không phải là hậu nhân Lý gia, đến phiên hắn bán sao?"
Bao Duyên cũng gật đầu, còn cùng Triển Chiêu nói, "Triển đại ca! Chúng ta tuyệt đối không thể thả hai huynh đệ bọn họ đi!"
Triển Chiêu đương nhiên là gật đầu, đồng thời, hắn cũng có chút buồn bực —— Lý Thừa Đức muốn chạy, cần bán đất sao? Chẳng lẽ không phải nên nhanh chóng thu thập vàng bạc châu báu đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió sao? Chờ án tử kết thúc rồi trở về cũng không muộn, hiện tại bán đất là có ý gì?
Triển Chiêu đầy mình nghi hoặc, đến bên cạnh bàn ngồi xuống chuẩn bị ăn, chỉ thấy bản thân Bạch Ngọc Đường không ăn cơm, đang lột một con tôm cho tiểu hắc miêu.
Triển Chiêu nhìn tiểu hắc miêu kia nằm trên đùi Ngũ Gia lăn lộn, đưa tay chọc bụng mèo một chút.
Con mèo nhỏ "mieo o" một tiếng, Triển Chiêu lại chọc hai cái, đuôi con mèo nhỏ liền đùa với Triển Chiêu.
Ân Hậu càng nhìn càng thích, lại nhớ tới Triển Chiêu khi còn bé còn là một nãi đoàn tử, cũng nằm trên chân mình như thế, mình chọc hắn một chút hắn liền khanh khách cười không ngừng, còn lăn qua lăn lại, trong miệng nãi thanh nãi khí gọi "ngoại hông ngoại hông"*.
*gọi ngoại công á nhưng mà ngoại công đọc là [外公][Wàigōng], còn tiểu Miêu Miêu lúc nhỏ phát âm chưa rõ nên gọi là Ngoại hông [外轰] [wài hōng]
Lão gia tử liền thở dài —— chỉ chớp mắt hài tử đã lớn như vậy, Lan Từ cũng thật là, không có chuyện gì cũng không sinh thêm mấy đứa nữa.
Ân Hậu nhìn tiểu hắc miêu đến ngây ngô, Thiên Tôn thì lại bất mãn, Ngọc Đường không lột tôm cho vi sư, lại lột tôm cho một con mèo nhỏ?! Thực sự là cùi chỏ hướng phía mèo*!
*có câu là cái gì mà khuỷu tay hướng ra ngoài ý là bênh vực/ coi trọng người ngoài, mà không phải là người nhà, còn Ngũ Gia thì coi trọng mèo nên Nhã tỷ để thành như vậy
Sắp xếp xong xuôi quân hoàng thành Trâu Lương cũng lên tới, phía sau Thanh Lân đuổi theo trái lại giúp một tay, cùng với thần ẩn hai ngày Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây.
Triệu Phổ nhìn thấy hai người kia có chút hết chỗ nói, hai người này sau khi tới phủ Hàng Châu thì du hồ hết hai ngày, cũng không quay về biệt viện.
Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa không khỏi có chút ao ước khó hiểu —— đây mới gọi là nghỉ a!
Hạ Nhất Hàng bọn họ lên lầu, đến một bàn này ngồi xuống.
Thì ra hai người bọn họ không phải vừa vặn tới dùng cơm đụng phải, mà là cố ý tìm tới.
"Các ngươi vẫn đang tra vụ án kia của Lý Dư sao?" Hạ Nhất Hàng hỏi.
Mọi người đều gật đầu.
"Ta có phát hiện!" Hạ Nhất Hàng vừa nói, vừa cùng hỏa kế muốn một phần ngó sen gạo nếp mật đường*.
* 蜜糖糯米藕: món này là ngó sen nhồi gạo nếp sau đó hấp lửa nhỏ với đường phèn rồi sau khi chín cùng để lửa nhỏ riu riu 20p thì lấy ra là có thể ăn, ăn món này có thể rưới mật hoặc siro quế hoa, trong truyện thì Hạ Nhất Hàng muốn món này rưới mật lên
Triển Chiêu còn vô cùng tò mò, Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây không phải đi chơi hai ngày sao? Có thể có phát hiện gì? Đồng thời, Triển Chiêu cảm thấy lần này tra án tà hồ các loại, đầu mối cứ như là tự bay tới, Ngọc Đường mua một con mèo con cũng có thể có đầu mối!
Hạ Nhất Hàng từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn.
Trên giấy vẽ một mảnh phong diệp.
"Đây là cái gì? " Triển Chiêu không giải thích được.
"Quân huy* của Hạ Vãn Phong."
*Quân hiệu (huy hiệu của quân đội)
Nói chuyện là hai người, Ngân Yêu Vương cùng Triệu Phổ không sai biệt lắm trăm miệng một lời.
"Hạ Vãn Phong kỳ thực vốn tên là gọi Hạ Vãn Phong*, sau này thời điểm tòng quân, bởi vì hắn là quan văn hơn nữa chỉ là một người vẽ bản đồ, cho nên tán quân cũng không coi hắn ra gì. Cho nên thời điểm ghi tên hắn còn viết sai, chữ 'phong' viết thành chữ 'gió' (phong), cho nên sau này mọi người đều nghĩ Hạ Vãn Phong, hắn cũng liền lười sửa lại, vẫn dùng một tên sai như thế. Nhưng quân kỳ, quân huy của hắn, còn có tộc huy Hạ gia đều là phiến phong diệp, mạch của phong diệp là một chữ 'nhân'. Hạ Vãn Phong vẫn luôn cho rằng quốc chi tồn vong ở chỗ nhân chi tồn vong, có người mới có nhà có dân mới có nước."
*Phong trước là 'gió', phong sau là 'cây phong', hai chữ 'phong' này đều đọc là 'fēng' nhưng viết khác nhau phong trước là [风], phong sau là [枫], Phong sau có thêm một bộ 'mộc' (木).
Ân Hậu giúp đỡ trả lời một chút.
Triệu Trinh đang cầm bát ăn cơm khen ngợi, "Nói thật hay a!"
Yêu Vương cũng gật đầu, "Vãn Phong là hảo hài tử..."
Vừa mới dứt lời, liền tiếp thu được hai "mắt đao" của Thiên Tôn cùng Ân Hậu —— ngươi quản hắn có phải là hảo hài tử hay không làm gì? Với ngươi có quan hệ gì chứ? Cũng không phải hài tử nhà ngươi!
Yêu Vương đưa tay, gắp hai đũa đồ ăn cho hai người, vừa gật đầu —— đúng rồi đúng rồi, hài tử nhà ta cũng là hảo hài tử...
Tổ Tương Du "hừ" một tiếng —— đem chữ "cũng" xóa đi!
Triển Chiêu hỏi Hạ Nhất Hàng, "Phiến phong diệp này làm sao vậy?"
"Hạ Vãn Phong khả năng thực sự đã tới Lâm An phủ!" Hạ Nhất Hàng nói, "Ta gần đây cùng Thiệu Tây ở phụ cận du ngoạn, phát hiện cứ cách mỗi một khoảng cách, ở một ít dưới mái hiên lão trạch vị trí tương đối bí mật, có khắc kí hiệu phong diệp này! Ta xem một ít văn hiến trong nhà nói, nhân mã thám tử của Hạ Vãn Phong thích dùng phong diệp để đánh dấu tin tức, hướng của phong diệp đại biểu hàm nghĩa không giống nhay. Những thứ phong diệp này là hoành khắc, hướng tiêm lá* của phong diệp biểu thị phương hướng. Lúc phong diệp dựng thẳng, biểu thị chính là nơi muốn tìm, nếu hình phong diệp đảo ngược, biểu thị ở đây có cất giấu đồ vật."
*mũi nhọn của lá
"Hạ Vãn Phong đến Lâm An phủ đến đây lúc nào?" Mọi người đều hiếu kỳ hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Thiên Tôn buông tay, biểu thị mình không biết.
Ân Hậu nói, "Năm đó sau khi tứ thần chi chiến đồn đãi Hạ Vãn Phong đã chết, trên thực tế tiểu tử kia toàn thân trở ra, mang theo người nhà trốn đi ẩn cư. Sau đó mới có thể đổi lại thành Hạ Vãn Phong này. Tiểu tử kia cũng thông minh, không chừng năm cố ý viết sai tên để chừa đường lui sau này."
Thiên Tôn gật đầu biểu thị đồng ý.
Triển Chiêu bọn họ liền nhìn hai người —— dấm của hai ngươi hình như có chút lớn, năm đó thật ra đã có chuyện gì xảy ra?
Hai vị lão gia tử tiếp tục ăn, còn đoạt ngó sen gạo nếp của Hạ Nhất Hàng ăn, có chút ý tứ giận lây hậu bối.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy kỳ cục, lắc đầu lại gọi thêm mấy phần ngó sen gạo nếp.
"Hắn năm đó khi nhận được tin Lý Dư, khả năng là đã phát hiện có vấn đề, nhưng bị chiến trường làm trễ nãi. Chờ đánh giặc xong sự tình toàn bộ đã xong xuôi, cũng đã vài năm sau." Đạo Duyên lẩm bẩm, "Khả năng hắn về sau thật là đã tới Giang Nam, nhưng bởi vì trạng thái 'đã chết' của hắn, cho nên không thể cao điệu."
"Vậy hắn năm đó có phát hiện Lý Dư đã bị hại hay không?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Lão gia tử tính cách thế nào a? Hắn nếu như phát hiện Lý Dư bị hai người Tiền Vu hại, vì sao không ngăn cản hai người Vu TIền chiếm gia sản của Lý gia a?"
Hạ Nhất Hàng hiếu kỳ nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn.
Hai vị lão gia tử đều nhướn mày —— nhìn cái gì a?
Hạ Nhất Hàng cười bưng ngó sen gạo nếp hiếu kính hai vị tiền bối, vừa hiếu kỳ —— Hạ Vãn Phong tính cách thế nào?
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhún vai —— ai biết a, hỏi Yểu Trường Thiên đi!
Yêu Vương bất đắc dĩ lắc đầu, nói, "Hạ Vãn Phong không phải là thí sát chi nhân*, làm người tương đối ôn hòa hồn hậu, nhưng hắn phi thường có tinh thần trọng nghĩa, nếu như Lý Dư thật là bằng hữu của hắn, còn bị hại, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người hại Lý Dư.... Dĩ nhiên, cũng không biết Lý Dư cùng hắn đến tột cùng là quan hệ như thế nào. Vãn Phong...."
*người ưa giết chóc
Yêu Vương lại tiếp thu được ánh mắt bất mãn của Thiên Tôn cùng Ân Hậu, ho khan một tiếng, đổi giọng, "Hạ Vãn Phong đừng xem là một văn nhân hồn hậu, thế nhưng hắn tương đối chán ghét quyền quý, không thích hoàng tộc, Lý Dư là hậu duệ hoàng tộc, hơn nữa nghe nói cũng tiêu tiền như nước sinh hoạt xa hoa lãng phí, khó có thể tin tưởng bọn hắn sẽ là hảo bằng hữu."
"Cơm nước xong theo phong diệp đi tìm một chút đi." Triệu Phổ cảm thấy Hạ Vãn Phong năm đó không chừng thực sự đến điều tra.
......
Ăn cơm xong, Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây lại chạy ra ngoài chơi, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa hâm mộ thở dài. Tiểu hắc miêu dựa trên vai Ngũ Gia ngủ gà ngủ gật, không có không vui.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường tiểu hắc miêu này lấy tên gì đây.
Bạch Ngọc Đường nói còn chưa nghĩ ra, "Triển Chiêu" bị người chiếm, không có cách gọi nào khác.
Triển Chiêu sửng sốt một hồi mới hiểu rõ hàm nghĩa của câu đó, đưa tay đẩy Bạch Ngọc Đường một cái.
Ngũ Gia lung lay một chút, tiểu hắc miêu cũng tỉnh, Ngũ Gia lấy xuống giấu trong lòng để nó ngủ tiếp.
Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, "Ngươi thế nào cưng chìu nó như thế a? Một thân lông mèo ngươi lại không chê bẩn?"
Bọn Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Triển Chiêu —— ban nãy ngươi ăn một bàn toàn là cá chua ngọt a? Thế nào chua lòm vậy...
Ngũ Gia cười cười, đưa tay đem con mèo nhỏ lấy ra, lôi vạt áo của Triển Chiêu ra một chút giấu mèo vào ngực hắn.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn nhìn, tiểu hắc miêu thay đổi tư thế thoải mái một chút, đã ngủ rồi.
Nhóm ảnh vệ đi ra ngoài tìm một vòng, Giả Ảnh trở về nói với Triệu Phổ, quả là có một đường có kí hiệu phong diệp rõ ràng, chỉ phương hướng là Linh Ẩn tự.
Mọi người lấy làm kinh hãi, đều nhìn Đạo Duyên đại sư.
Đạo Duyên suy nghĩ một chút, cũng nghi hoặc, "Nơi nào của Linh Ẩn tự?"
Giả Ảnh nói ở Kinh Quyển các của Linh Ẩn tự, trên mái hiên có một phong diệp ngược.
"Cũng chính là nơi Hạ Vãn Phong cất giấu đồ vật?" Triệu Phổ hỏi.
Giả Ảnh gật đầu, nói nhóm ảnh vệ ban nãy đại thể nhìn một chút, trong Kinh Quyển các ẩn giấu số lượng lớn kinh quyển cùng phong thư, bọn họ cũng không dám loạn lật.
Mọi người đều nhìn Đạo Duyên đại sư.
Đạo Duyên suy nghĩ một chút, nói cùng nhau đi tìm một chút đi, thuận tiện đều đi bái lạy một cái, cùng nhau rung chuông gì gì đó.
Cứ như vậy, mọi người lại cùng đi Linh Ẩn tự.
Đi tới Kinh Quyển các, chỉ thấy một đám ảnh vệ đang theo một lão hòa thượng cùng nhau, ngồi trên bậc thang trước cửa Kinh Quyển các uống trà.
"Sư huynh?"
Đạo Duyên qua đây gọi vị lão hòa thượng kia.
Vị này cũng là cao tăng Linh Ẩn tự, Đạo Tu đại sư. Đại hòa thượng mới vừa rồi còn cho rằng tặc tiến vào, qua đây đem nhóm ảnh vệ xách như xách con gà bắt lại hết.
Vừa nghe là bằng hữu của Đạo Duyên, hắn liền mời mấy ảnh vệ uống trà ăn hoa quả.
Lão hòa thượng đứng lên.
Triển Chiêu bọn họ tò mò nhìn —— oa, vị này dĩ nhiên là sư huynh của Đạo Duyên đại sư! Vậy bối phận lớn bao nhiêu a?
Đạo Tu đại sư tuy rằng tuổi tác đã lớn, bất quá có người nói vẫn luôn ở trong miếu không đi ra ngoài, cùng Thiên Tôn Ân Hậu còn có Yêu Vương cũng không có giao tình gì.
Bất quá lão hòa thượng cùng Hạ Vãn Phong quen biết, vừa nghe mọi người là men theo phong diệp tới liền nói, "Nga, năm đó Vãn Phong đích thật là đã tới Kinh Quyển các một chuyến, để lại vài thứ ở chỗ này."
→Chương sau: Chương 223→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro