Chương 237: Bảo Thuyền

Chương 237: Bảo Thuyền

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Trên mặt biển đen nhánh, hải thị thận lâu* của chiến thuyền nát đã thấy buổi chiều lần nữa xuất hiện, bất quá lần này thuyền cũng không lơ lửng ngoài khơi, mà là thật thật tại tại nổi trên mặt biển hướng về phía Hãm Không đảo.

*ảo ảnh trên biển

Nhóm người đang thả Khổng Minh đăng đều đi về hướng bờ biển.

Chỉ chốc lát sau, chiếc thuyền kia cách bãi biển không xa thì mắc cạn, thân tàu hơi nghiêng qua một bên, nhìn gần, còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của mọi người.

Triệu Phổ nhìn một con thuyền đầy "vết xước chồng chất", buồn bực, "Thuyền này không phải là thương thuyền* thông thường a."

*tàu buôn, thuyền buôn

Lúc này, Từ Khánh cùng Hàn Chương mang người tới.

Cảng ngư bên kia lái tới hai thuyền nhỏ, Tam Gia cùng Nhị Gia mang theo mấy thuyền viên lên thuyền, muốn điều khiển thuyền đi đến chiếc thuyền lớn kia nhìn nhìn một chút.

Kết quả Triệu Trinh là người thứ nhất chạy tới, nói: "Trẫm..."

Chỉ là ba chữ "cũng muốn đi" còn không nói ra, đã bị Nam Cung túm đi.

Triệu Trinh vô cùng bất mãn, quay đầu lại trừng Nam Cung.

Nam Cung còn chưa trừng lại hắn thì Triệu Phổ đã hung hăng trừng hắn một cái -- chưa biết rõ thuyền kia là gì mà ngươi cũng dám sáp đến?!

Triệu Phổ trừng hắn xong, bản thân cũng muốn lên thuyền, ý là -- để ta trước tiên giúp ngươi thăm dò đường một chút.

Chỉ là chân còn chưa bước đi, liền nhìn thấy Trâu Lương cùng nhóm ảnh vệ bên cạnh trừng hắn.

Cuối cùng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên thuyền, cộng thêm Lâm Dạ Hỏa vô giúp vui, những người khác đều ở trên bờ chờ.

Triệu Trinh bất mãn, "Không công bằng!"

Triệu Phổ cũng bất mãn -- đại gia ta tại sao phải bị đãi ngộ giống tên không có võ công này chứ?

Ba người Lương Thần Mỹ cũng rất bất mãn, chỉ có Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn nói, "Cha cái thuyền kia thật là dọa người nga!"

Công Tôn xoa xoa mặt tròn xoe của nhi tử, quả nhiên ở đây chỉ có đoàn tử nhà mình là người bình thường!

Hai chiếc thuyền nhỏ chậm rãi hướng về phía chiếc thuyền lớn kia.

Cách càng gần, chiếc thuyền kia càng có vẻ âm trầm, đặc biệt là thân thuyền hiện ra một loại màu sắc đen nhánh, thân thuyền loang lổ có thật nhiều hoa ngân, mặt trên còn có không ít đằng hồ* màu xám trắng đính trên đó, giống như một vết thương cũ không thể lành lại chuyển biến xấu, nhìn thấy mà giật mình

*藤壶: hà hay hà biển là một loại động vật chân khớp đặc biệt (do chân đã tiêu biến) thuộc cận lớp Cirripedia trong phân ngành Giáp xác, và do đó có họ hàng với cua và tôm hùm. Hà chỉ sống ở vùng nước mặn, thường là vùng nước nông và thủy triều. Hà là loài sống bám trên các vách đá, không di chuyển trong suốt cuộc đời. Hiện nay người ta đã biết tên khoảng 1.220 loài hà. Đây là loài hải sản có giá trị kinh tế cao nhưng khó khai thác và gây nhiều tác hại với ngành hàng hải.

Mà quỷ dị nhất chính là đầu thuyền.

Đầu của chiếc thuyền này, có ba cây gỗ tròn hướng ra ngoài, đầu của gỗ tròn còn được tước nhọn, trên đầu nhọn còn bọc một tầng thanh đồng*, nhìn giống như ba cây mâu** hướng ra ngoài.

*đồng xanh

** giáo

Mà ở phía dưới tiêm mâu có hai chỗ lõm xuống, bởi vì hư hao quá nghiêm trọng, hơn nữa trời lại tối đen, cách xa nhìn không rõ lắm, chờ lại gần mới thấy, dĩ nhiên là tạo hình nửa mặt bộ xương khô.

"Ngọa tào!" Tam Gia đứng ở đầu thuyền thuyền nhỏ nhịn không được mắng một câu, "Đây chẳng lẽ là thuyền hải tặc sao?!"

Hàn Chương cũng cảm thấy như vậy.

Nhị Gia giơ tay lên ý bảo thủy thủ đoàn thả chậm tốc độ.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa đi theo xem náo nhiệt còn ôm theo cẩu nhịn không được hỏi, "Vậy phía trên không lẽ vẫn còn hải tặc sao?"

Thủy thủ đoàn đều vô cùng có kinh nghiệm, thuyền nhỏ một trái một phải tới gần thuyền lớn mắc cạn.

Sau khi ở hai bên dừng lại, mọi người trước tiên lắng nghe động tĩnh trên thuyền.

Lúc này, bốn phía ngoại trừ sóng biển cũng không có thanh âm gì khác.

Hơn nữa đêm nay ánh trăng rất sáng, ngoại trừ tinh đẩu đầy trời, còn có rất nhiều Khổng Minh đăng ban nãy mọi người thả lên trời cao. Nương những thứ ánh sáng này, có thể thấy trên thân thuyền có một cây mộc đầu không quá hài hoà.

Cái này cùng mộc đầu đại khái to cỡ miệng chén, vừa dài lại vừa thẳng, cả khúc gỗ như được mài qua, nhìn rất nhẵn bóng, xuyên qua một lỗ thủng xuyên đến thân thuyền hơi nghiêng... Hoặc là nói, lỗ thủng được tạo thành bởi khúc gỗ này.

Thân tàu hẳn là đã bị hư hại.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa ở trên thuyền của Hàn Chương, từ chỗ bọn họ hơi nghiêng người nhìn qua, cái lỗ thủng trên thân thuyền không hề nhỏ.

Nhị Gia "sách" một tiếng, "Thuyền này hư đến lợi hại như vậy, hẳn phải chìm xuống mới đúng a, thế nào lại nổi được?"

"Nhị ca!"

Lúc này, đối diện truyền đến tiếng của Từ Khánh.

Hàn Chương lập tức làm cho thuyền nhỏ vòng qua đuôi thuyền, đến chỗ bên kia của Từ Khánh.

Lúc này, Từ Tam Gia đang cùng một đám thuyền viên cùng nhau ngửa đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn vị trí của thân thuyền.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu, phía sau Lâm Dạ Hỏa hô lên, "Oa!"

.........

Chỉ thấy ở một bên kia của thân thuyền, có ba mũi nhọn bằng đồng lòi ra ngoài thân thuyền, nhìn giống như một đoạn đầu của tam giác ngư xoa**.

*tiêm thứ: gai nhọn

**cái thứ có ba đầu nhọn để xuyên cá á, như cây đinh ba

Sau khi nhớ đến cây gỗ tròn cỡ miệng chén bên kia một chút, đó phỏng chừng là chuôi của cây đinh ba cực lớn này đi?

Mọi người vây quanh chiếc thuyền lớn này hai vòng, cuối cùng cũng nhìn hiểu, chiếc thuyền hỏng này là bị một cây đinh ba ghim xuyên qua.

Triển Chiêu liếc mắt một cái, đinh ba kia có khả năng phải dài hơn ba trượng*, đầu đinh ba phải rộng hơn năm thước**... Ai lại có thể dùng cây đinh ba lớn như vậy chứ? Trước đó ở trong Hội Kê sơn tìm được người khổng lồ cũng không lớn như vậy a!

*ba trượng hơn, hơn 10m

*năm thước hơn là phải hơn 1m67, 1 thước là 1/3m

"Cừ thật!" Từ Tam Gia há miệng cả buổi không khép lại được, "Đây là cho hải yêu xài sao?"

"Hải yêu?!" Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa cùng nhau mở to hai mắt nhìn tam ca, giọng điệu đều cao thêm vài phần.

Từ Khánh gật đầu, "A! Hải yêu! Cái loại hải yêu to lớn có tám chân!"

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều ngưỡng mặt lên nghĩ, tám cái chân thì phải lớn thế nào?

Ngũ Gia bất đắc dĩ giải thích một chút, "Giống như là bát trảo ngư* bắt được ban nãy."

*bạch tuộc

"Nga..." Hỏa Phượng cùng Triển Chiêu liền hiểu, sau đó cùng nhau hỏi tam ca, "Cái kia không phải là nhuyễn bát bát* sao? Còn có thể dùng đinh ba sao?"

*软趴趴 mềm nhũn á

Từ Khánh trợn trừng mắt, hù dọa hai người, "Nhuyễn bát bát ? Đồ chơi kia có người nói có thể lớn như một cái đảo vậy!"

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều bị kinh hách.

Triển Chiêu còn hỏi, "Vậy một chân kia phải ăn bao lâu a!"

*ý của Triển ca ở đây là con bạch tuộc lớn như một cái đảo Hãm Không thì cái chân của nó cũng rất lớn, vậy một cái chân lớn của nó thì Triển ca ăn bao lâu mới hết được cái chân á (Ros: tui muốn chết với suy nghĩ của anh luôn á)

Hỏa Phượng không nói gì nhìn hắn một cái —— mặc kệ bao lớn, chỉ cần là hải sản thì ngươi muốn ăn có đúng hay không a?

Một bên thuyền lộ ra một cái thang dây, bất quá thoạt nhìn niên thâm nhật cửu* đã tương đối mỏng manh, hơn nữa thang dây còn cùng thân thuyền dính vào nhau, được đằng hồ sò hến bao trùm.

*năm lâu tháng dài

Hàn Chương cũng nói, "Thuyền này nhất định đã chìm dưới đáy biển một đoạn thời gian, không biết tại sao lại nổi lên!"

"Phía trên sẽ không có người đi?" Triển Chiêu ban nãy lo lắng đề phòng, cảm thấy bên trong con thuyền nổi lên đừng có một đống thi thể, phải phá án a, sau đó hung thủ còn vừa lúc ở trên Hãm Không đảo... Dù sao thì hắn đều tự suy nghĩ cho mình một kịch tình* hoàn chỉnh.

*nội dung vở kịch; tình tiết vở kịch

Kết quả hiện tại vừa phân tích, cảm giác đây chỉ là một chiếc thuyền hải tặc nhiều năm trước bị chìm, trên thuyền kia tám phần mười là trống không đi?

Từ Khánh cùng Hàn Chương cũng gật đầu, biểu thị tốt nhất là đi tới nhìn một cái.

Lúc này, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.

Mọi người xoay mặt vừa nhìn, được chứ, Triệu Phổ cuối cùng vẫn là nhịn không được, sai sử nhóm ảnh vệ chèo thuyền tới, đi theo còn có Trâu Lương cùng Diệp Tri Thu tò mò.

Triệu Trinh kết quả cũng không có lăn lộn lên thuyền được, bị Nam Cung gắt gao lôi đai lưng chụp lại tại chỗ.

"Ta đã nói nhìn không giống thương thuyền đi!"

Đến gần sát, Cửu vương gia ngước mặt nhìn đầu thuyền, "Cái tạo hình này rõ ràng chính là thuyền hải tặc!"

Vẻ mặt Diệp Tri Thu khiếp sợ nhìn cây đinh ba kia, "Cái này thật lợi hại!"

Trâu Lương cũng gật đầu.

Bên bờ, ba tiểu bằng hữu Lương Thần Mỹ cùng Công Tôn kháng nghị —— vì sao bọn ta cũng không thể đi? Bọn ta lại không phải nhược kê không biết võ công!

Bên cạnh, Triệu Trinh cùng Tiểu Tứ Tử chơi với hạt cát đều lé mắt nhìn sang —— nội liễm chút được không!

.......

Không có thang đu đương nhiên cũng không làm khó được nhóm cao thủ này, mọi người dễ dàng nhảy lên thuyền, rơi xuống boong thuyền.

Bởi vì thuyền ở trong trạng thái bị mắc cạn mà nghiêng qua một bên, cho nên boong tàu cũng nghiêng ngã. Bất quá chất gỗ của boong thuyền này cảm giác rất tốt, chân đạp lên cũng không có cảm giác dễ gãy.

Trên thuyền có một tầng hạt cát, Từ Khánh nắm một nắm cát lên chà xát trong tay, nói là hải sa*, quả nhiên đã ở dưới biển một đoạn thời gian, sau đó mới nổi lên.

*hải sa: cát biển

Thuyền này vẫn là chiếc thuyền buồm, cột buồm tuy rằng bị chặt đứt, nhưng bộ phận còn lưu lại cũng phải cao hơn hai trượng*, rất cao.

*2.67m

Bánh lái ở đầu thuyền đã mục nát gãy lìa, trên thuyền có một bó lớn xiềng xích, so với xích sắt chân đều to hơn, đoán chừng là dùng để móc neo của thuyền... Nhưng chỉ có dây xích không có neo.

Phía sau lại có một thuyền lâu hai tầng, có ngọc lưu ly nát vụn, trên bảng tường còn có thể lờ mờ thấy điêu khắc nền sơn màu đen cùng chữ trắng, tràn đầy dấu loang lổ, nhưng phần lớn là vẽ hoa văn vảy cá cùng cuộn sóng, họa phong* có chút cổ quái. Loại hoa văn này ngay cả Hàn Chương cùng Từ Khánh cũng không rõ, đây thật ra là thuyền của triều đại nào...

*phong cách vẽ.

Cửa sổ thủy tinh cùng tường khắc hoa, mọi người tưởng tượng một chút, trước khi tổn hại cũng có thể thấy tráng lệ cỡ nào.

"Đây xác định là thuyền hải tặc sao?" Triển Chiêu không nhịn được hỏi, "Bọn hải đạo tinh xảo như vậy sao?"

Từ Khánh cùng Hàn Chương cũng đều sờ cằm —— có điểm kỳ quái a.

Mọi người chia binh hai đường tiếp tục lục soát chiếc thuyền này, một nhóm người tiến vào buồng nhỏ trên tàu, một nhóm người lên thuyền lâu.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng Diệp Tri Thu theo Tam Gia cùng nhau đi lên thuyền lâu nhìn.

Trâu Lương Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ theo Nhị Gia đi xuống buồng nhỏ dưới boong thuyền nhìn.

Thủy thủ đoàn ở trên thuyền cố định một ít đèn lồng cây đuốc, rất nhanh, cả chiếc thuyền đều sáng lên.

Mọi người trước tiên xuyên qua thủy tinh bị hư của thuyền lâu nhìn vào bên trong một cái.

Vốn cho là trong thuyền lâu sẽ có đệm chăn giường chiếu các loại đồ dùng hàng ngày, có thể cầm đèn lồng chiếu một cái, liền thấy tảng lớn đồ vật kim quang lóng lánh...

"Thiên a!"

Lúc này, phía dưới buồng nhỏ trên cửa hầm truyền đến thanh âm của Lâm Dạ Hỏa.

Mấy ảnh vệ đều chạy tới, chỉ vào buồng nhỏ trên tàu nói, "Bên trong có thật nhiều cát, trong cát đều là hoàng kim cùng châu bảo!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau chỉ vào thuyền lâu nói, "Ở đây cũng có nga!"

Từ Khánh lại lên lầu hai của thuyền, đi vào trong vừa nhìn, liền hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay, "Nơi này có chút đồ vật kỳ quái!"

Tất cả mọi người chạy lên, chỉ thấy trong phòng của lầu hai, mấy cái rương thanh đồng to lớn bày chồng chất, so với rương gỗ người bình thường để quần áo trong nhà phải lớn hơn.

Cửa lầu hai bị khóa, bên ngoài cửa sổ thủy tinh còn có lan can sắt.

"Tổng cộng có sáu cái rương nga." Diệp Tri Thu đếm, sáu cái rương này đều là theo kết cấu "ba hai một" mà bày lên, thân thuyền nghiêng lệch nhưng sáu cái rương này vẫn nằm yên, bởi vì sáu cái rương này đều dùng xích sắt rất to buộc lại, xích sắt chắc là đóng cố định trên sàn nhà.

Lại nhìn kỹ, mỗi một miệng trên cái rương thanh đồng còn có một ít xiềng xích nhỏ buộc lại, trên xiềng xích treo vài tầng khóa.

Triển Chiêu vỗ vỗ lan can sắt trên cửa sổ, tuy rằng mặt ngoài đều đã rỉ sắt, nhưng lan can này vẫn là có cảm giác rất vững chắc.

Hơn nữa bảng tường trên lầu hai còn có thiết bản, đóng một cái đinh đồng rất lớn.

Nghiên cứu nửa ngày, Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cảm giác là tường đồng vách sắt muốn khóa lại đồ vật gì đó ở bên trong!"

Ngũ Gia cũng có chút hiếu kỳ, "Vàng bạc tài bảo bị ném bừa bãi như đống cát, trong cái rương này để vật gì a? Cần phải bảo hộ như thế?"




→Chương sau: Chương 238:→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro