Chương 242 Bên trong có càn khôn

Chương 242 Bên trong có càn khôn

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Bạch Ngọc Đường mang theo mọi người tới một nơi, đó là một khu chợ ngoài trời phía Nam của Hãm Không đảo.

Nơi này có rất nhiều quầy hàng bán y phục, nhưng cũng không có quán chủ*.

*aka chủ quán

Trên từng quầy hàng đều là chút kỳ kỳ quái quái gì đó, nhỏ thì có chai lọ bình, mảnh vụn thì có mảnh gỗ cùng vài loại khác. Thậm chí lớn hơn còn có cánh buồm hoàn chỉnh, còn có bộ xương của bào.

"Oa!" Lương Thần Mỹ Cảnh phát hiện trên một quầy hàng có một bộ răng nanh hoàn chỉnh của giao*, bốn tiểu hài nhi cả kinh khoa tay múa chân, nhìn chằm chằm hàm răng đang há ra còn lớn hơn đầu của bốn nhóc cộng lại.

*cá mập

Chợ còn có không ít người đang xem đồ, chọn thứ muốn lấy, trước quầy hàng có cái lu, lấy đồ xong thì bỏ ít bạc vào trong lu trước khi rời đi.

Trong lu đều là kim bạc trắng, mà không phải vỏ sò.

Triển Chiêu có chút tò mò với thao tác này, hỏi Bạch Ngọc Đường đây là chỗ nào.

Ngũ Gia nói, "Hàng năm rời bến bắt cá, quăng một võng xuống có thể kéo lên rất nhiều thứ kỳ kỳ quái quái, còn có rất nhiều thứ bị trôi trên biển, toàn bộ đều mang tới nơi này, tích lũy tháng ngày, từ vài thập niên liền hình thành một cái chợ. Bọn ta không quản nơi này được gọi là bảo tàng hay không, có đôi khi sẽ đến mua đồ, có người đến lấy, mấy thứ này cũng không ai định giá, bản thân cảm thấy giá trị bao nhiêu tiền thì tự mình trả tiền. Tiền trong lu này tất cả đều được dùng cho đám hài tử trên đảo ăn học, giống bọn Vương Lân ở Thái Học viện đều là dùng số tiền này. Bởi vì những thứ ở đây đều đến từ biển, nên giống như vật được biển tặng, cho nên đều cho đám hài tử dùng, tạo cảm giác may mắn."

Tất cả mọi người hiểu được, cảm thấy phương pháp này thật ra không tồi.

"Thứ tốt thực không ít a!" Lâm Dạ Hỏa phát hiện ngay cả vàng bạc ngọc thạch đều có, "Mấy cái đó đều là từ dưới biển vớt lên sao?"

Ngũ Gia gật đầu, "Rất nhiều thứ có thể cũng không phải là vớt từ biển lên, mà là lấy từ dưới sông Trường Giang cùng Hoàng Hà, dù sao cuối cùng cũng sẽ trôi ra biển thôi."

Triệu Phổ tìm được rất nhiều khôi giáp, cùng Công Tôn nghiên cứu là người của triều đại nào, Công Tôn đang cầm một cái mũ giáp nói, căn bản không giống Trung Nguyên cũng không giống Tây Vực.

Đám hài tử xem xong răng nanh, lại phát hiện một bộ khung xương thật lớn màu trắng, khung xương lớn đến nỗi như một con đường hầm.

Lương Thần Mỹ Cảnh chạy từ trước ra sau, Đường Lạc Mai có vóc dáng cao nhất kiễng chân lên cũng không cao bằng bên xương sườn.

Triển Chiêu cũng hỏi Bạch Ngọc Đường khung xương này từ đâu tới.

Ngũ Gia có chút tiếc nuối nói, "Có đôi khi bào sẽ mắc cạn vào bờ. Nếu như được phát hiện sớm, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp giúp bọn nó quay về biển, nhưng có khi phát hiện không kịp, chúng nó đã chết, thì không còn biện pháp , hơn nữa bào quá lớn, nếu cứ để hư thối, sẽ tạo thành trướng khí còn có thể phát nổ, cho nên bình thường bào chết rồi cũng sẽ mang lại ra biển, nhưng cái này có chút đặc biệt, lúc mắc cạn không sai biệt lắm chính là các khung xương rải rác."

Đang trò chuyện, trước cửa một trận ồn ào.

Mọi người quay đầu lại, được chứ, có hai nhóm người đến đây, một nhóm là Triệu Trinh mang theo các học trò của Thái Học viện, một nhóm là Yêu Vương mang theo các lão gia tử.

Nhóm người này tiến vào, cả chợ nháy mắt thành phố xá sầm uất.

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, lắc lắc tay Bạch Ngọc Đường hỏi, "Eo biển phía sau Nguyệt Ảnh có đến không?"

Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, liền cùng hắn rời khỏi chợ.

Hai người một mình đi tới eo biển.

So sánh với sự náo nhiệt của những nơi khác, eo biển này phi thường yên ắng, mặt biển cũng thực êm, sóng biển chậm rãi đánh vào đá ngầm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới bờ biển, chọn khối đá ngầm ngồi xuống, đón gió biển thổi.

Xa xa trên mặt biển cũng không có đàn kình thường lui tới, đại khái phải đến chỗ khác bắt cá.

Triển Chiêu phát hiện một con cua mới vừa lên bờ, liền nhìn chằm chằm con cua đang xì nước ra.

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh hắn, thấy giữa khe đá ngầm có một con bạch tuộc con đang bám vào.

Bạch Ngọc Đường liền chỉ Triển Chiêu xem.

Bất quá Triển Chiêu không có phản ứng.

Ngũ Gia ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn hắn.

"Miêu nhi, làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu khẽ cười cười, "Ngọc Đường a..."

"Ân?"

"Hai ngày này ta rất vui vẻ."

Ngũ Gia hơi ngẩn người, hỏi Triển Chiêu, "Thật sự?"

"Ân." Triển Chiêu gật gật đầu, "Chính vì thật sự rất vui cho nên mới sợ, không muốn có chuyện xảy ra, ta ngược lại sẽ không lo lắng như vậy."

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nói, "Ở bên cạnh ta, ngươi cái gì cũng không cần sợ."

Triển Chiêu nở nụ cười, nói, "Ta cũng nghĩ như vậy."

Hai người đều nhìn đối phương, sau đó từng chút nhích lại gần...

Đúng lúc này, bỗng nhiên trong nước "Rầm" một tiếng, Nguyệt Ảnh cùng con nó đã đến.

Mũi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa chạm vào nhau, môi cũng chưa chạm, đã bị dính bọt nước mà con hắc bạch hoa tiểu mập mạp trước mắt này làm ướt.

Cá con nghịch ngợm tựa hồ đánh lén đắc thủ, vừa vỗ hai vây trước vừa kêu vừa ở trong nước bơi qua bơi lại.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bất đắc dĩ lắc đầu, hai người đồng loạt phát hiện, kỳ thật án tử thi thể và vân vân cũng không ảnh hưởng đến hai người bọn họ, chân chính chậm trễ hai người bọn họ chính là sự quấy rối, mặc kệ là người hay là cá... Hay là heo.

Eo biển, Nguyệt Ảnh cũng đến đây, theo thường lệ mang theo con tôm hùm lớn cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu vươn tay nhận tôm... lúc hắn đi lên phía trước động tác có chút mạnh, thứ đồ để ngực "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống nước.

Bạch Ngọc Đường tay mắt lanh lẹ nhanh chóng vươn tay bắt lấy... Nhưng chỉ túm được chiếc khăn tay, vỏ ốc biển màu xanh kia vẫn rớt xuống nước.

Nguyệt Ảnh cùng tiểu bảo bảo đều chìm xuống, chỉ chốc lát sau, Nguyệt Ảnh mang theo cục cưng trồi lên mặt nước, miệng ngậm con ốc biển kia.

Bạch Ngọc Đường vươn tay nhận ốc biển, mỉm cười xoa Nguyệt Ảnh.

Triển Chiêu đem ốc biển thu hảo, Nguyệt Ảnh ở đá ngầm bơi qua bơi lại, còn phóng lên thăm dò ngực Triển Chiêu, giống như có hứng thú với thứ vừa rồi mà nó ngậm lên.

Triển Chiêu liền đem vỏ ốc biển lấy ra, hỏi nó, "Ngươi có biết đây là gì không?"

Nguyệt Ảnh miệng "Yêu yêu" kêu, đương nhiên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nghe không hiểu nó muốn biểu đạt cái gì, hơn nữa Nguyệt Ảnh thấy thế nào thì miệng cũng như đang cười a.

Lúc này, cửa eo biển xuất hiện số lượng lớn tộc đàn của Nguyệt Ảnh, tựa hồ là kêu gọi hai mẫu tử nhanh đi bắt cá, xem Nguyệt Ảnh như quân nhân đào ngũ.

Ngũ Gia đối với nó phất phất tay, Nguyệt Ảnh liền mang theo cục cưng bơi đi.

Triển Chiêu cầm vỏ ốc biển, đột nhiên phát hiện, hình như có chút biến hóa.

"Ngọc Đường!" Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia quay đầu lại.

"Ngươi xem nha!" Triển Chiêu đem ốc biển nhúng xuống biển, rồi cầm lên cho Bạch Ngọc Đường nhìn.

Ngũ Gia cũng kinh ngạc, vỏ ốc xanh đậm trong suốt, tựa hồ có đồ án gì đó.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

Ngũ Gia đơn giản dùng khăn tay vừa rồi nhúng xuống nước.

Triển Chiêu đem vỏ ốc bỏ vào đó.

Chỉ thấy ở trong nước, vỏ ốc biển biến thành gần như trong suốt, hơn nữa ở bên trong còn hiện ra đồ án, tựa hồ là một tòa thành thị phồn hoa, cấu tạo thoạt nhìn giống như lọ thuốc —— tuy rằng rất nhỏ, nhưng bên trong có giấu càn khôn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai người nhãn lực cho dù không tồi, nhưng đồ án trên vỏ ốc biển thật sự rất tinh tế, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng do thiên nhiên hình thành, thấy thế nào cũng do tay điêu khắc ra, một bức họa thành thì siêu cấp tinh xảo.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thay phiên nhau, lần lượt híp mắt cẩn thận nghiên cứu, chợt nghe phía sau có tiếng truyền đến, "Hai ngươi dùng phương thức gì để trao đổi vậy?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cả kinh, thiếu chút nữa làm rớt luôn vỏ ốc.

Ngũ Gia nhanh chóng giữ lại.

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Trinh đang ngồi xổm phía sau hai người bọn họ, nghiêng đầu nhìn hai người bọn hắn.

Triệu Trinh lúc trước không nhìn thấy Nguyệt Ảnh nên vẫn luôn nhớ thương, vừa rồi ở chợ nhìn thấy khung xương của bào nên quấn lấy Nam Cung đòi đi xem cá heo.

Nam Cung chỗ nào ngăn được hắn, đành phải mang hắn đến đây.

Vừa đến eo biển, liền phát hiện Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không biết đang nghiên cứu cái gì, thay phiên nhau xem.

Hơn nữa hai người quá mức chuyên tâm, Triệu Trinh ngông nghênh đi đến phía sau hai người bọn họ, hai vị cao thủ cũng không phát hiện ra.

Triệu Trinh cũng không quản cái gì, dúi đầu vào giữa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nhìn ốc biển kia, tò mò hai người bọn họ đang nghiên cứu cái gì.

Vừa thấy, Triệu Trinh còn tưởng rằng chính mình hoa mắt.

Hoàng Thượng dụi mắt, vừa cẩn thận nhìn nhìn.

"Oa!"

Chờ xem hiểu được, Triệu Trinh chấn kinh rồi, "Này thật là lợi hại a! Trẫm cũng coi như trong bảo khố có vô số thứ, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy thứ tinh xảo như vậy! Quả thực vô cùng khéo léo, không đúng, phải là vô cùng điêu luyện!

Triệu Trinh nói lớn đến nỗi khiến cả Nam Cung cũng tò mò.

Nam Cung cũng hỏi, "Là gì vậy?"

Triển Chiêu cho Nam Cung xem.

Nam Cung cũng dụi mắt, "Làm thế nào mà tên một vật nhỏ như vậy mà có thể khắc ra được bức họa phức tạp như vậy?"

"Tranh này là một thành thị đi?"

"Hình như là thành thị trên biển."

"Trong thành thị này thật nhiều bào a!"

"Còn có người cá!"

"Lợi hại a!"

. . . . . . . . . . . . . .

Chờ bọn Triệu Phổ cũng đến eo biển, nhìn thấy cảnh bốn người cùng chụm đầu vào nhau.

Lâm Dạ Hỏa khó hiểu, "Đám người này đang làm gì? Bắt rận sao?"

Đang muốn đi qua nhìn, Công Tôn đột nhiên túm túm Triệu Phổ, vươn tay chỉ vào phương xa nói, "Xem nha! Chiếc thuyền kia a!"

Triệu Phổ ngẩng đầu, chỉ thấy xa xa xuất hiện một con thuyền quen thuộc... Đúng là chiếc "thuyền hiến tế" là lúc trước bị Hải gia đánh bay về biển.

Tất cả mọi người đứng lên nhìn.

Hỏa Phượng hỏi, "Đây là ảo ảnh hay chiến thuyền kia đã trở lại? "

Mọi người lúc đầu cũng không quá xác định, bất quá nhìn đàn cá heo bơi gần quanh thuyền, phỏng chừng không phải ảo ảnh đi...

"Kỳ quái a!" Ngũ Gia cảm thấy mạc danh kỳ diệu, "Nước biển không phải hướng tới bên này, ngay cả gió biển cũng không thổi hướng này, thuyền kia không phải có nhiều dây xích nặng đến nỗi không thể chặt đứt sao, sao có thể nghịch lưu mà đi?"

"Ta cũng thấy con thuyền rất chấp nhất mà muốn đi về bên này." Triệu Phổ tỏ vẻ, "Lần này không phải hướng tới bãi biển, mà là hướng tới eo biển!"

Triển Chiêu cảm thấy có chút nguy hiểm, "Cửa eo biển cũng không rộng, đừng để mắc cạn trong này."

Bạch Ngọc Đường nhìn ra một chút, cảm thấy cây đinh ba trên thuyền có thể đi vào, chặn ngay cửa eo biển thì nguy rồi.

"Ác? Đây không phải là chiếc quỷ thuyền kia sao?" Triệu Trinh là người duy nhất có biểu tình khác mà nhón chân, đưa ta lên che ánh sáng nhìn quanh, "Diệu! Thoạt nhìn cũng lớn thật a!"

"Bằng không đẩy trở về lần nữa?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều không sao cả, cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không phải một thuyền vàng bạc châu báu sao, ta không cần còn không được sao, cái này gọi là không nhặt của rơi!

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ tứ đại cao thủ cùng nhau nhảy lên cửa eo biển.

Tuy nói nội lực của bọn họ nhất định không bằng nhóm Hải gia Thiên Tôn, nhưng tứ đại cao thủ liên thủ cũng không phải là chuyện đùa.

Nội lực của bốn người đồng thời đánh lên con thuyền kia, chỉ thấy chiến thuyền quỷ trước khi đến eo biển thì bị đẩy ra ngoài, sau đó quay đầu, đong đưa tại chỗ.

Bốn người xem xét chuẩn phương hướng lại đánh thêm một chưởng ra.

Chiến thuyền liền theo dòng hải lưu mà bơi đi.

Nhìn theo chiếc thuyền càng lúc càng xa, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

"Cha!"

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng gọi của Tiểu Tứ Tử.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Lương Thần Mỹ Cảnh đến gọi bọn hắn, nói Lư đại gia phái người đến kêu, muốn khai tiệc ăn trưa!

Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi lên, bữa cơm hôm nay là gia yến không thể chậm trễ.

Một đám người nhanh chóng đi theo nhóm tiểu hài nhi về nhà.

Mà bọn họ không chú ý tới chính là, sau khi bọn họ rời đi eo biển không lâu, chiến thuyền đã bơi ra xa kia bỗng nhiên tự mình chậm rãi quay lại, chậm rãi bơi về hướng bờ biển của Hãm Không đảo.


→Chương sau: Chương 243: KÌNH CỐT→

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro