Chương 256 Quái vật
Chương 256 Quái vật
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Ngô lão đại lại thành công lừa gạt, giựt dây, thuyết phục hai nhà Tiết, Miêu đáp ứng cùng hắn ra biển tìm Linh Hải quốc.
Chính như Triệu Trinh nói, Tiết Long Đình cùng Miêu Tam Quý đối với Ngô lão đại đã sớm tâm sinh khúc mắc. Đối với chuyện Ngô lão che giấu hai nhà này là hắn còn ốc biển, là có thể nhìn ra hắn cũng không tin tưởng hai người kia. Ra biển tức là mất mạng, vốn sẽ chiến đấu với trời, trên một con thuyền, mọi người cần phải tin tưởng lẫn nhau, nghi kỵ lẫn nhau là vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, một đám đảo chủ trại chủ rời đi trước kia tám phần là sẽ đến Hãm Không đảo tìm Lư Phương, đều là đám người cùng nhau mắng Hãm Không đảo, vì tự bảo vệ mình nhất định sẽ đổ hết tội lên đầu Ngô lão đại cùng hai người kia, kẻo đến lúc đó đã lấy không được hoàng kim còn đắc tội với Hãm Không đảo.
Cho nên Tiết Long Đình cùng Miêu Tam Quý tìm cái cớ đi về trước, đợi lát nữa đi tìm mấy đảo chủ trại chủ vừa rồi thương nghị, nếu muốn đến Hãm Không đảo tìm Lư Phương, hai người bọn họ nên thay mặt đi, đến lúc đó có thể đem tất cả sai lầm đổ cho Ngô lão đại.
........................
Một đám tiểu nhân phản loạn tính toán trong bụng, chờ sau khi rời khỏi biệt viện của Ngô gia, Ngô lão đại cười lạnh một tiếng, miệng nói thầm một câu, "Một đám ngu xuẩn!"
Nói xong, hắn cũng rời đi, bất quá không phải đi cửa trước, mà là đi cửa sau.
Trong ngõ nhỏ ở cửa sau, có một người ăn mặc như công nhân ở bến tàu, niên kỷ cũng tầm tầm, đứng dựa vào tường, hình như đợi đã lâu.
Thấy Ngô lão đại mở cửa đi ra, người nọ ngẩng đầu hỏi hắn, "Thỏa đáng hết chưa?"
Ngô lão đại gật đầu.
"Đều mắc câu sao?"
"Hẳn là vậy." Ngô lão đại trả lời.
Người nọ xoay người bước đi, lưu lại một câu, "Tối nay đến gặp Trương đại nhân ở chỗ cũ."
Ngô lão đại thấy người nọ đi khuất khỏi ngõ nhỏ, cũng bĩu môi, mở cửa đi về hậu viện. Tựa hồ đối với thái độ của người nọ có chút bất mãn, Ngô lão đại có chút oán niệm nói thầm một câu, "Đều xem thường ta, cứ kiêu ngạo đi, có ngày cho các ngươi biết tay!"
Giao Giao vốn nghĩ muốn đi theo Ngô lão đại trở về, bất quá Bạch Ngọc Đường cảm thấy người liên lạc vừa rồi hình như quan trọng hơn, nên khiến Giao Giao đi theo tên kia.
Giao Giao chạy đến đầu ngõ, chỉ thấy tiểu ca vừa rồi đã đi nhanh đến cuối phố, nên vội vàng đuổi theo.
Đi có chút xa, người nọ lách người vào một ngõ nhỏ, đi vào một tòa tiểu lâu.
Giao Giao ngẩng đầu vừa thấy, hay thật, đi vào lại là thanh lâu!
Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, Giao Giao cũng ngay tại cửa do dự.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường biểu tình có chút khó xử, liền hỏi, "Như thế nào?"
Ngũ Gia nói, "Người nọ vào thanh lâu."
Mọi người nghe xong một câu không đầu không đuôi, đều tò mò —— ai vào thanh lâu nha?
Bạch Ngọc Đường nói là người liên lạc với Ngô lão đại, còn hỏi Triển Chiêu, "Ban ngày ban mặt, có thể vào thanh lâu không?"
Triển Chiêu cùng Công Tôn trăm miệng một lời, "Không thể!"
Nói xong, hai người liếc mắt một cái.
Triệu Trinh cùng Tiểu Tứ Tử ho khụ khụ, nhìn hai người —— vì sao không cho vào nha?
Triển Chiêu cùng Công Tôn lý do đều là —— Giao Giao quá nhỏ không được vào!
Ngũ Gia cũng không hiểu, vươn tay nhu mi tâm, đại khái nói một chút chuyện vừa rồi xảy ra, mọi người cảm thấy cách tiến triển của sự việc chỉ một bước, vậy buổi tối đi theo Ngô lão đại xem hắn rốt cuộc đang liên hệ với ai, cũng có thể chỉ là dạng chạy chân hoặc truyền lời.
Hôm nay theo dõi bị gián đoạn, mọi người rời khỏi khách điếm về biệt viện.
Biệt viện, Ngân Yêu Vương, Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Lục Thiên Hàn đang đánh mã điếu, Yểu Trường Thiên ngồi trên bậc thang trong viện, trong tay ôm Cầu Cầu nhà Ân Hậu, chỉ đạo Lương Thần Mỹ luyện công, mà Triệu Phổ nói là muốn đốc xúc bọn nhỏ luyện công nhưng lại không thấy đâu.
Mọi người có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhóm lão nhân gia ở cùng nhau, người đứng đắn nhất lại là Bạch Quỷ Vương, còn biết hỗ trợ dẫn dắt đồ tôn.
Lục Thiên Hàn thấy Bạch Ngọc Đường đã trở lại, liền đứng lên.
Kết quả Bạch Quỷ Vương lập tức ngồi vào chỗ của hắn tiếp tục đánh bài.
Mọi người không biết nói gì —— quả nhiên là một lão nhân đứng đắn cũng không có...
Lục Thiên Hàn nhìn thấy Cầu Cầu trên vai Yểu Trường Thiên, đưa tay muốn sờ một chút, bất quá Cầu Cầu nhanh chóng bò qua chỗ Ân Hậu, tựa hồ ghét bỏ Lục Thiên Hàn rất lạnh. Lục lão gia tử đành phải ho khan một tiếng, hỏi Bạch Ngọc Đường tra án thế nào rồi.
Bạch Ngọc Đường đem tiến triển đại khái nói ra, Lục Thiên Hàn lắc đầu —— mưu đồ gì a, sao không an an ổn ổn sống a, mỗi ngày lại đi tìm đường chết.
Thiên Tôn cũng nhịn không được phun tào, "Đám người kia chính là quá nhàn, cùng tiểu Lư qua lại lâu như vậy, còn không hiểu tính hắn sao? Hắn sẽ vì tiền mà mang các huynh đệ đi mạo hiểm sao? Lên đảo quấy rầy hắn sẽ bị hắn đuổi về thôi."
Ân Hậu cũng gật đầu, hắn cùng Lư Phương đương nhiên không thân quen như hắn cùng Thiên Tôn, nhưng ở chung vài ngày, đại khái biết hắn là người trọng tình khinh lợi, dùng hoàng kim dụ dỗ hắn trông cậy vào hắn, cũng quá đơn phương đi.
Bọn Thiên Tôn phun tào đám người đảo chủ trại chủ, mọi người cũng không để ý, duy nhất chỉ có Ngũ Gia. Người nói vô tình người nghe có tâm, hoặc do Bạch Ngọc Đường vốn còn lo lắng về phương diện này... Hắn cảm thấy Triệu Trinh cùng Triệu Phổ phỏng đoán theo hướng kia nhất định đúng, nhưng chi tiết hình như không hợp cho lắm.
Như lời sư phụ hắn nói, đối với sự hiểu biết của Bạch Ngọc Đường về Lư Phương, đại ca hắn chắc chắn sẽ không vì tiền tài mà mang các huynh đệ đi mạo hiểm. Cho dù bây giờ đám người đó kéo tới Hãm Không đảo nói chuyện này với đại ca hắn, đại ca hắn cũng sẽ khuyên nhủ bọn họ nên từ bỏ ý định...
"Sách..."
Bạch Ngọc Đường có chút phiền lòng, sợ xảy ra chuyện gì đó.
Triển Chiêu đại khái đã nhìn ra, cầm quả cam ngồi xuống cạnh hắn, nói hắn đừng lo lắng quá, bọn đại ca đã gặp qua không ít sóng to gió hơn, chúng ta sau khi bắt xong gian tế trong thuỷ quân thì về đảo hỗ trợ a!
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, Triển Chiêu liền đưa miếng cam đến miệng hắn.
Bên này đang nói chuyện phiếm, bên ngoài bọn Triệu Phổ đã trở lại.
Cửu Vương gia thấy mọi người đã đã trở lại, nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn —— nhanh như vậy?
Lâm Dạ Hỏa thấy Triệu Phổ đã trở lại, nhưng không thấy Trâu Lương đâu, liền hỏi Câm nhà mình đâu.
Triệu Phổ nói Trâu Lương cùng Thanh Lân mang theo quân thủy trại, vài chiến thuyền cùng binh mã bố trí, để ngừa thuỷ quân bất ngờ làm phản.
Triệu Trinh hỏi Triệu Phổ đã điều tra ra là người nào trong doanh trại chưa.
Cửu vương gia nói, "Hai trại lớn ở chiết lộ thì không có gì, vấn đề là trại nhỏ ở vùng duyên hải. Bên này tổng cộng có ba quân trại nhỏ, mỗi một chỗ có binh lực đại khái tầm hai đến ba nghìn người, bây giờ chưa xác định được là người của trại nào có vấn đề."
Bạch Ngọc Đường kể lại những gì mà hôm nay bọn họ tra được nói với Triệu Phổ.
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, hỏi, "Trương đại nhân?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Trương..." Triệu Phổ liền nhíu mày, "Trong ba tiểu trại này không có quản sự nào họ Trương a... Cũng coi như là một tin tức tốt, ba tiểu trại đó nếu không phải là gian tế mà nói, thì cũng không có gì lợi hại."
Mọi người ăn cơm trưa, đều ở lại biệt viện nghỉ ngơi, chờ đợi đến tối.
Buổi chiều, chúng gia trại chủ cũng chưa đến, nhưng Thần Huy lại đến một chuyến.
Thần Huy đi vào liền nói với Bạch Ngọc Đường, "Ta đến thay đám người kia thăm dò a."
Tất cả mọi người có chút buồn cười nhìn hắn.
Thần Huy hỏi Bạch Ngọc Đường, "Đám người kia sao lại đắc tội với ngươi, hay ngươi chỉ hù dọa bọn họ? Một người hai người đều đến tìm ta hỗ trợ a."
Bạch Ngọc Đường còn rất hiếu kì, hỏi Thần Huy, "Bọn họ có nói là muốn ngươi thăm dò cái gì?"
Thần Huy lắc đầu, "Họ nói muốn lên đảo bái phỏng Lư đảo chủ, hỏi ngươi khi nào thì trở về, nghe ngữ khí hình như là cùng Ngô lão đại có xích mích."
Bất quá Thần Huy chính là tới chuyển lời với Bạch Ngọc Đường, hắn cũng không muốn tham gia. Hơn nữa cơ bản phạm vi thế lực của Hà bang chỉ hạn chế trên sông, rất nhiều chuyện mà đảo chủ lúc ra biển cũng không dẫn bọn hắn cùng đi. Bởi vì địa bàn không có xung đột lợi ích, cho nên quan hệ giữa các đảo trại chủ cùng Hà bang rất tốt, thường thường còn được mời đến làm thuyết khách.
Thần Huy nói xong, chờ Bạch Ngọc Đường đáp lời.
Ngũ Gia nói, "Ngươi cứ nói ta đang du ngoạn, giống như cái gì cũng không biết là được."
Thần Huy ngầm hiểu, mang đội Hà bang trở về truyền lời đi.
........................
Mọi người lại đợi một trận, ăn xong cơm tối, Bạch Ngọc Đường để Giao Giao chạy tới biệt viện của Ngô lão đại.
Ngô lão đại chắp tay sau lưng ở trong phòng một mình đi tới đi lui, tựa hồ đang tính toán gì đó.
Chờ trời tối đen, hắn liền một mình ra cửa.
Giao Giao đi theo hắn.
Ngô lão đại đi về phía Nam.
Phụ cận Tùng giang phủ có ba thủy trại, phân biệt là phía Đông, Đông Nam cùng Nam.
Nhìn phương hướng Ngô lão đại đi, Bạch Ngọc Đường đánh giá hắn chắc là đến thủy trại phía Nam.
Quả nhiên, Ngô lão đại đi không lâu, thì đến khu thủy trại phía Nam.
Trước cửa thủy trại có quan binh canh gác, Ngô lão đại cũng không đi vào đại môn, mà là đi đến bến neo của chiến thuyền.
Tất cả chiến thuyền đều neo ở bến thuyền, trước cửa đang đóng cùng không ai canh cửa.
Ngô lão đại đi đến một gian bến thuyền, trước sau xác định không có người, liền vươn tay nhẹ nhàng gõ hai cái.
Chờ chốc lát, một bên cửa hé ra, Ngô lão đại liền đi vào, xoay tay đóng cửa lại.
Giao Giao đương nhiên là cùng theo vào.
Bến tàu tối như mực, hai bên là sàn nhà gỗ, ở giữa có một cái ao hình vuông, bên trong đang neo một chiến thuyền rất lớn.
Áp môn* phía trước đang mở, có thể nhìn ra bên ngoài... Bên ngoài chính là nơi mà thuyền đi vào bến, thuyền phần lớn đều đang sáng đèn nên khiến mặt biển cũng sáng lấp lánh.
*Là dạng cánh cửa ngăn nước, lúc nào thuyền bè đi ra thì lại mở ra, chỉ vừa một chiếc thuyền đi qua.
Giao Giao đi theo Ngô lão đại vào, chỉ thấy ở gần biển, một nam nhân mặc thủy quân phục đang đứng.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên là không biết, nhưng không thể thỉnh Triệu Phổ đến nhận thức, đành phải tận lực nhớ kỹ dung mạo người này, rồi họa lại cho hắn nhìn.
Ngô lão đại nhìn thấy người nọ lập tức thần tình tươi cười.
Người nọ nhìn tuổi tác đại khái hơn ba mươi, nhìn có chút bình thường, dáng người vừa phải, mặc trang phục binh lính bình thường.
Bạch Ngọc Đường thật ra có chút ngoài ý muốn —— chỉ là tướng sĩ bình thường sao?
Nhưng nhìn nụ cười nịnh nọt này của Ngô lão đại, liền càng khiến người nghi hoặc.
"Trương đại nhân." Ngô lão đại đi qua nói, "Đều làm thỏa đáng!"
Vị Trương đại nhân kia gật gật đầu, "Bảo đảm hết thảy đều theo kế hoạch tiến hành sao?"
"Ách, phải!" Ngô lão đại gật đầu, bất quá lại có chút băn khoăn, liền hỏi, "Xác định có thể thành công sao? Lấy hoàng kim làm mồi nhử, theo hiểu biết của ta về đám gia chủ của Hãm Không đảo, bọn họ sẽ không quan tâm a."
Trương đại nhân nhìn Ngô lão đại, "Quan tâm hay không không quan trọng, bọn hắn chắc chắn sẽ ra khơi."
Giao Giao nghiêng đầu đứng bên cạnh hai người, biểu tình trên mặt hoang mang giống với Bạch Ngọc Đường lúc này —— đám người này... Sao lại nắm chắc chuyện đại ca của ta nhất định sẽ ra khơi?
"Kia, chuyện ngươi đáp ứng ta..." Ngô lão đại chà xát tay.
"Ngươi còn cần làm một chuyện."
Ngô lão đại vừa nghe lời này, lập tức liền không nể mặt, "Ai, cái này không giống như lúc thỏa thuận..."
Người nọ lại khoát tay chặn lại, "Không phải là việc khó, ta đưa ngươi đi gặp chủ nhân của ta, đây là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi."
Ngô lão đại gật gật đầu, hỏi, "Vậy... Gặp ở đâu?"
"Ở đây." Trương đại nhân đứng trước biển, chỉ tay xuống nước.
Ngô lão đại hơi sửng sốt, nhìn mặt nước, "Nơi này?"
Trương đại nhân gật đầu.
Ngô lão đại híp mắt nhìn chằm chằm mặt nước, đúng lúc này, dưới nước biển tối đen, đột nhiên xuất hiện mặt người.
Ngô lão đại hơi hơi sửng sốt, vừa định nói chuyện, chỉ thấy một người từ dưới nước đi ra.
"Rầm" một tiếng bọt nước văng khắp nơi.
Động tĩnh khiến Ngô lão đại hoảng sợ, ngay cả Giao Giao cùng Bạch Ngọc Đường cũng giật nảy mình.
Bạch Ngọc Đường không nghĩ ra, vừa rồi xung quanh căn bản không có ai, người nọ như thế nào lẻn xuống nước? Có thể nào ở dưới nước đợi lâu như vậy cũng không cần thở sao?
Ngũ Gia đang nghi hoặc, một màn kế tiếp lại khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Chỉ thấy người nọ từ dưới nước đi lên, vung tay...
Ngũ Gia liền nhìn thấy cái gì đó thật dài, hình như là móng tay của hắn, một tay đâm qua... Cổ Ngô lão đại lập tức xuất hiện một lỗ thủng.
Ngô lão đại hoàn toàn không đề phòng, chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, máu liền bắn ra.
Hắn mở to hai mắt, theo bản năng lấy hai tay che cổ.
Mà Trương đại nhân đi đến phía sau hắn.
"Nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, chính là chết."
Nói xong, một cước đá hắn xuống nước.
Giao Giao cùng Bạch Ngọc Đường đều ngây ngẩn cả người... Ngoại trừ bị biến cố bất thình lình khiến cho có chút ngoài ý muốn ra, quan trọng hơn là người dưới nước kia.
Bởi vì trong nháy mắt hắn nhảy lên mặt nước, Giao Giao thấy rõ ràng, người này thân trên không mặc quần áo, nhìn dáng người là một nam nhân, nhưng quỷ dị nhất chính là, người này từ phần eo trở xuống thế nhưng mọc đầy vảy cá.
Sau khi giết người, "Người" kia lập tức lặn xuống nước không thấy tăm hơi.
Mà Trương đại nhân lấy ra một cái khăn, nhúng vào nước biển, lau khô vết máu dính trên sàn nhà, sau đó nét mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.
Giao Giao đuổi tới cửa bến tàu, nhìn mặt biển... Xung quanh không còn lại gì trên bờ, mà vừa rồi "Quái vật" giết Ngô lão đại cùng xác của Ngô lão đại, đã không rõ tung tích.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro