Chương 267: Thanh và bạch

Chương 267: Thanh và bạch

Editor: Chim

Beta: Rosaline


Lâm Dạ Hoả chỉ cho mọi người một cửa hàng vàng son lộng lẫy, trước cửa lớn có đặt một ghế mây, có một tên béo ăn mặc lòe loẹt nằm trên ghế mây, một tay cầm quạt lá quạt gió, một tay cầm hồ lô rượu, đang uống rượu.

Mọi người nhìn cái bụng phì của hắn, cảm thấy vải lưng quần hẳn không đủ dùng.

Mấy người Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, phát hiện ở cửa chỉ có một cái giá treo, trên giá không có gì cả, trong cửa hàng lại bày mấy cuộn vải, chất vải là vải thưa màu xanh nhạt... Đừng nhìn cửa hàng bài trí có chút qua loa lấy lệ, trông ông chủ cũng không đáng tin chút nào, nhưng mấy cuộn vải thư này rất tốt, từ xa nhìn lại đã hiện lên thuỷ quang.

Mấy người Triển Chiêu nhìn Lâm Dạ Hoả.

Lâm Dạ Hoả cũng gật đầu —— chính là chỗ này.

Triển Chiêu vẫn không hiểu vì sao mình lại tới đây, nhưng Ngọc Đường muốn mua, thì tự mình tới thử xem sao! Phải có tự giác của "tương hảo"!

"Lão bản."

Triển Chiêu gọi một tiếng.

Tên mập mạp kia hí mắt ngồi dậy, liếc qua bên này.

Triển Chiêu nói: "Chúng ta muốn mua thanh thuỷ sa."

Chủ tiệm béo quan sát Triển Chiêu từ trên xuống dưới, mở miệng: "Một trăm lượng một trượng."

Triển Chiêu ngần người, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia cũng bất ngờ —— rẻ thế sao?

Triển Chiêu cũng cảm thấy, tốn hai trăm lượng cũng đủ làm thảm trải giường rồi, thật sự không đắt!

Những người khác đều nhìn Lâm Dạ Hoả —— không đắt mà, có gì khó.

Lâm Dạ Hoả cười một tiếng, tỏ ý mọi người đừng nói.

Ông chủ béo kia hỏi Triển Chiêu: "Chắc chắn mua chứ?"

Triển Chiêu gật đầu.

Ông chủ ngồi dậy khỏi ghế, duỗi người, đi vào ôm một cuộn vải đi ra, đặt cuộn vải lên giá, lại đi lấy một cây kéo và một cái thước đi ra.

Ông chủ béo chỉ vào cái giá, nói: "Muốn bao nhiêu tự mình kéo...

Triển Chiêu cảm thấy cũng tốt lắm, Ngũ Gia cũng gật đầu —— dứt khoát mua cả cuộn đi!

Đang muốn đi, ông chủ đưa tay cản lại: "Ai, kéo cái này có quy tắc."

Mọi người đều bình tĩnh —— quả nhiên không đơn giản như vậy.

Triển Chiêu hỏi hắn: "Quy tắc gì vậy?"

"Đầu tiên, lúc kéo, chân không được chạm đất, vải cũng không thể rơi xuống đất."

Mọi người nghe xong cũng buồn bực —— đây là quy củ gì chứ?

"Ý là ngươi nhảy lên kéo khối vải này, lúc rơi xuống, ngươi kéo ra dài bao nhiêu thì mua được bấy nhiêu! Nếu như vải rơi xuống đất, vậy thì một tấc cũng không được, còn phải trả một trăm lượng."

Mọi người có chút cạn lời —— đây không phải là cướp tiền sao?

"Thứ hai, lúc kéo ra, một tấc cũng coi như là một trượng, hơn một trượng một tấc thì coi là hai trượng, không tăng giá." Ông chủ béo cười vui vẻ, chỉ vào cái đó, cười xấu xa nhìn Triển Chiêu.

Mọi người coi như cũng hiểu tại sao mặt tiền lại lạnh tanh như thế, đây chính là một tên gian thương, thua thiệt cho hắn nghĩ ra được!

Lại cẩn thận nhìn cái giá này, vải trực tiếp đặt trong chỗ lõm, hình dạng cuộn vải là dạng tròn dẹp chứ không phải dạng trụ tròn. Như vậy căn bản không thể kéo ngang ra được, tốt nhất là từ trên cao kéo lên. Nói cách khác, phải nhảy lên cao chứ không phải nhảy ngang, vậy nhất định sẽ không dễ nhảy.

Cho dù biết khinh công, có thể kéo ra một đoạn lớn, nhưng lúc rơi xuống hơn phân nửa vải vẫn sẽ chạm đất.

Bất kể nghĩ thế nào, người bình thường nhất định không kéo nổi một trượng, nhưng kéo được một thước cũng không tệ. Nhưng mà một tấc tương đương một trượng, tức là một trăm lượng nhiều nhất mua được một thước, muốn mua nhiều hơn thì phải bỏ nhiều tiền hơn, phải bỏ mấy lần một trăm lượng!

Tiểu Tứ Tử không nhịn được thổ tào —— Vậy dứt khoát ra giá một thước một trăm lượng không nhanh hơn à?

Lương Thần Mỹ cũng cảm thấy quá đáng —— Đúng vậy! Tốn tiền mua còn tức giận!

Hỏa Phượng ôm cánh tay gật đầu đồng ý —— Chính là không chỉ muốn kiếm tiền, còn muốn khiến người ta uất ức, nên mới nghĩ ra chủ ý tổn hại này.

Triển Chiêu nhìn bộ dạng đắc ý của tên mập kia cũng có chút tức giận.

Tiểu Lương Tử hừ một tiếng, Thẩm Nguyên Thần và Đường Lạc Mai đều bất mãn, nhìn Lâm Dạ Hoả, có thể đối phó với hắn như đối phó với hai tên môn thần ở cửa kia không?

Hỏa Phượng cười một tiếng, đưa tay sờ đầu mấy đứa trẻ —— Dứt khoát làm vậy đi!

Triển Chiêu hỏi hắn: "Vậy nếu kéo ra dài hơn thì sao?"

Ông chủ hơi sững sờ, nhìn Triển Chiêu: "Nhiều hơn?"

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu, đưa tay sờ thanh thuỷ sa, cảm giác sờ vào không tệ, hỏi; "Nếu một lần ta lôi ra được nhiều hơn, có thể rẻ hơn không?"

"Ha ha ha." Ông chủ bị Triển Chiêu chọc cười: "Lúc kéo chân không được chạm đất, không chỉ trên đất không được, nóc nhà cũng không được! Chỉ có thể đứng trên không trung mà kéo! Không phải biết khinh công là có thể kéo ra được nhiều."

Nói chứ, ông chủ này còn rất thạo nghề, nhìn Triển Chiêu cũng cảm thấy hắn khinh công tốt.

"Ta biết." Triển Chiêu tiếp tục gật đầu, xắn tay áo lên, chậm rãi nói: "Nhưng mà ta chỉ mang theo hai trăm lượng thôi, thật sợ lát nữa kéo ra năm sáu trượng, vậy thì phiền toái..."

Ông chủ ngửa mặt lên cười to: "Nếu ngươi thật sự có thể kéo ra năm sáu trượng, ta tặng không cho ngươi."

Mọi người nhìn ông chủ kia —— khùng thế hả?

Triển Chiêu cũng bật cười, còn khách khí nói với hắn: "Vậy thì không tốt, ta chiếm tiện nghi của ngươi như vậy, hơn nữa, nếu không cẩn thận lôi ra khoảng mười trượng..."

"Khoảng mười trượng?" Ông chủ bĩu môi, chỉ cuộn vải kia: "Cả cuộn vải kia chỉ dài mười trượng thôi, nếu ngươi thật sự có thể kéo ra toàn bộ, không chỉ tặng không, ta cho ngươi thêm hai trăm lượng."

Nghe đến đây, mọi người không khỏi có suy nghĩ táo bạo.

Thiên Tôn và Yêu vương đều nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu khẽ mỉm cười, nhìn ngoại tôn nhà mình.

Tất cả mọi người đều tự giác lui ra mấy bước, dành ra vị trí, gần đó cũng có người đến vây xem.

Ông chủ mập lôi ra một góc vải, đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu vươn tay túm lấy, ông chủ nói: "Bắt..."

Hắn còn chưa kịp nói chữ "đầu" ra khỏi miệng, bên cạnh đã nghe tiếng gió vút lên, trong đám người có tiếng kinh hô, Triển Chiêu đã xuất hiện giữa không trung rồi.

Cuộn thanh thuỷ sa chuyển động trên cái giá, một khối lụa xanh mỏng thật dài bay qua trước mắt ông chủ, bay lên bầu trời.

Tất cả mọi người đều ngẩng mặt lên nhìn.

Chỉ thấy dưới nền trời xanh thẳm của đại mạc, một khố lụa mỏng bay thẳng lên mây xanh.

Mọi người thấy thanh thuỷ sa bay càng ngày càng cao, đều kinh hãi —— Người đâu rồi?

Triển Chiêu kéo thanh thuỷ sa ra gần hết nửa cuộn, mọi người nhìn thấy một khối lụa mỏng treo giữa không trung, cách đến ba bốn trượng, giống như ai đó vẽ một nét xanh nhạt trên nền giấy, vô cùng đẹp.

"Bộp", quạt trong tay ông chủ mập cũng rơi.

Sau khi kéo được một nửa, Triển Chiêu cầm đầu vải, trượt xuống theo vải lụa xanh, xếp một nửa lụa lại, đặt xuống cạnh cái giá, lại xoay mình trên không trung, lôi ra ngoài nửa đoạn thanh sa, một lần nữa xoay người nhảy lên trời cao.

"A." Yêu vương cũng khen: "Tiểu Yến Hồi Thân lại còn có thể dùng như vậy."

Lần nữa quay lại không trung, Triển Chiêu đưa tay ra, kéo nửa đoạn bên dưới, nghe được tiếng "lộc cộc.".

Mọi người quay đầu nhìn —— Được chứ, cả cuộn thanh thuỷ sa đều bị lôi ra ngoài rồi, chỉ còn lại tấm ván dài trên giá.

Người vây xem vây đến đông hơn, đều ngước mặt vỗ tay khen ngợi.

Ông chủ mập muốn rớt cằm xuống đất, há miệng bị gió thổi đầy cát, nhìn Triển Chiêu ở trên không trung kéo cả khối thanh thủy sa lên trời.

Triển Chiêu vẫn còn chơi trên không trung, cũng không vội xuống, mà đi lên hất một đầu vải, đi xuống hất một đầu khác, mở cả đoạn thanh thủy sa ra, không trung giống như một thác nước màu xanh.

Triển Chiêu trượt xuống theo thanh thủy sa, thuận lợi rơi xuống đất, hắn đưa tay nhận lấy tấm ván dùng để cuộn vải mà Bạch Ngọc Đường đưa cho hắn, nhanh chóng cuộn vải lại, sau đó giống như thả diều, vừa chạy vừa thu vải. Lát sau, cả khối thanh sa đầu thu lại thành một cuộn.

Triển Chiêu đưa tay nâng vải lên đỉnh đầu quay một vòng, sau đó chọc xuống đất, dựa vào cuộn vải, vươn tay ra với ông chủ mập: "Hai trăm lượng."

Yên lặng một lát, xung quanh vang lên tiếng hoan hô, quần chúng ăn dưa bắt đầu vỗ tay.

Triệu Trinh cũng vỗ tay, lại hỏi Nam Cung —— Có phải lợi hại lắm không?

Nam Cung cũng vỗ tay —— Đâu chỉ là lợi hại, khinh công này chính là quái vật!

Lâm Dạ Hoả cũng liếc Bạch Ngọc Đường, hắn vốn nghĩ Bạch Ngọc Đường sẽ ra tay để Giao Giao phối hợp với Triển Chiêu, nhưng nhìn cách Triển Chiêu ra chiêu vừa rồi, căn bản không dùng tới Giao Giao.

Trâu Lương cũng tán thưởng —— Khinh công của Triển Chiêu có thể nói là độc bộ thiên hạ.

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, trên gương mặt liệt cũng có thể nhìn ra nụ cười, khái quát vẻ mặt của hắn chính là —— Tương hảo của ta thật giỏi.

Mà nhìn lại ông chủ mập.

Chỉ thấy hắn sửng sốt hồi lâu, khom người nhặt cây quạt dưới đất lên, sau đó ngẩng mặt lên cười thật to.

"Hoá ra thật sự có! Quả nhiên gia gia không gạt ta, ha ha ha!"

Triển Chiêu có chút khó hiểu hỏi hắn: "Có cái gì?"

"Gia gia luôn nói với ta, trước kia, khi hắn còn bé, có một người tới mua thanh thuỷ sa, kéo tất cả vải ra, treo trên trời." Ông chủ mập móc ra ngân phiếu hai trăm lượng bạc, đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu còn thật ngại, khoát tay nói coi như là một trăm lượng một trượng đi, hắn trả tiền.

Ông chủ mập bĩu môi: "Hả? Thế sao được? Ta nguyện thua cuộc."

Nói xong, kín đáo đưa tiền cho Triển Chiêu, vui vẻ hớn hở phe phẩy quạt đi nằm, tiếp tục vui vẻ uống rượu của mình.

Người xung quanh cũng giải tán cả, vừa đi vừa thảo luận về khinh công của Triển Chiêu, giống như được xem một màn biểu diễn vậy.

Triển Chiêu là người phúc hậu, phải nói ông chủ rất ngang ngược, rất thiếu đòn, vậy thì giáo huấn một chút cũng tốt, khiến người ta hài lòng đưa cả bạc và vải cho hắn, hắn cảm thấy mình giống như cướp của người ta vậy, cầm vải còn có chút bất đắc dĩ.

Ngũ Gia cầm lấy thanh thuỷ sa, sờ lên, quả nhiên là đồ tốt, kéo Triển Chiêu đi.

Triển Chiêu còn hỏi: "Tốt như vậy sao?"

"Trước kia hắn cũng hại không ít người, đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi." Bạch Ngọc Đường cười, hỏi ngược lại hắn: "Ngươi đoán người đầu tiên làm như vậy là ai?"

Triển Chiêu nghĩ ngợi.

Những người khác cũng nghĩ, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới một người, quay mặt nhìn sang, nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu chắp tay sau lưng vui vẻ đi bộ, sau lưng hắn, Yêu vương và Thiên Tôn đều lặng lẽ gật đầu, tỏ ý —— chính là hắn đó!

...

Thành công mua được thanh thuỷ sa, mọi người chuẩn bị đi mua bạch ti linh.

Tiểu Tứ Tử có chút lo lắng, ngước mặt hỏi Lâm Dạ Hoả: "Tiểu Lâm Tử, bạch ti linh cũng rất khó mua sao?"

Bản thân tự nhảy lên hai cái, quay đầu nhìn khoảng cách, cảm thấy có chút độ khó.

Lâm Dạ Hoả bảo bé không cần lo lắng, đồ trong Sa Nhai không dễ mua là bình thường, nhưng nơi này nhiều nhân tài như vậy, luôn có thể nghĩ ra cách.

Đi theo Lâm Dạ Hoả, mọi người đi tới trước một tiệm thuốc.

Cửa hàng này nhìn như một cái động phi pháp, trước cửa treo thứ đồ kỳ quái, có sâu lớn, có thằn lằn lớn, Ngũ Gia theo bản năng cự tuyệt đi vào, nhưng sau lưng lại bị Thiên Tôn đẩy vào.

Trong tiệm thuốc, có một lão đầu gầy tong teo đang cân dược liệu, thấy có người đi vào, hắn hỏi: "Muốn mua gì?"

Mọi người cảm thấy —— Phong cách này rất bình thường mà!

Hỏi xong, lại nghe bên dưới quầy truyền tới một giọng nói: "Có bạch ti linh không?"

Lão đầu ngẩn người, nghe giống tiếng trẻ con, hơn nữa lão gia tử còn có chút nghi ngờ —— Sao nghe tiếng thôi cũng cảm thấy là một đứa trẻ đáng yêu thế chứ?

Thò đầu ra ngoài nhì, nhìn thấy ngoài quầy có đứa trẻ đang vịn lấy, đầu cao bằng quầy, đang ngước mắt, đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Lão đầu nhi đối mặt với bé một hồi, mở miệng nói: "Bạch ti linh rất đắt nha! Sẽ không vì ngươi đáng yêu mà bán rẻ cho ngươi đâu."

Tiểu Tứ Tử còn tưởng là quy tắc kì quái gì cơ, vừa nghe vẫn chịu bán, bé gật đầu: "Được nha, bán thế nào?"

Tiểu Tứ Tử cố gắng mở to mắt nhìn lão đầu nhi, cảm thấy vị gia gia này có lẽ cũng là một lang trung.

Lão gia tửu giậm chân: "Thôi đi, nhìn ngươi đáng yêu như thế, giảm cho ngươi một nửa! Không thể ít hơn nữa!"

"A..." Tiểu Tứ Tử gật đầu: "Cảm ơn gia gia."

"A..." Lão đầu hít một hơi sâu: "Vậy thì ba phần, không thể ít hơn nữa."

"Ừm." Tiểu Tứ Tử tiếp tục gật đầu: "Gia gia, sau này cháu cũng muốn làm lang trung."

Lão đầu lùi về sau nửa bước, một tay che mắt, một tay vươn ra hai ngón tay: "Hai phần! Tuyệt đối không thể thấp hơn hai phần."

Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu nhìn hắn, thầm nghĩ có nên bắt mạch cho vị gia gia này trước không?

Một bên, Đường Lạc Mai còn chọc hắn: "Hai phần?"

"Vậy thì một phần!"

Lão gia tử chỉ mọi người: "Không cho phép ít hơn nữa."

Mọi người cạn lời —— Không có ai mặc cả với ngươi đâu.

Tiểu Tứ Tử hỏi lão gia tử: "Bán bao nhiêu tiền thế ạ?"

Lão gia tử hỏi: "Ngươi muốn còn mới hay mài thành bột?"

"Muốn đồ mới."

"Đồ mới, không cùng quy tắc." Lão đầu nhi mở tủ. Lúc cửa tủ mở ra, mọi người cũng cảm giác được khí lạnh —— Còn là cái tủ lạnh nữa.

Lão đầu bưng ra ba cái chậu cắm cọc gỗ, trên cọc gỗ dài có nhiều đóa mây trắng như linh chi.

Mọi người nhìn đều cảm thấy thật đẹp.

Tiểu Tứ Tử hỏi bao nhiêu một đóa, Bạch Ngọc Đường hỏi bao nhiêu một chậu.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử hỏi bao nhiêu tiền một chậu, Bạch Ngọc Đường hỏi mua cả giá bao nhiêu...

Lão đầu nhi nói không bán cả chậu, hơn nữa mấy đoá này có thể dùng thật lâu. Nhưng mà, mua cũng không dễ cầm, vì một khi bạch ti linh rời khỏi rễ cây, dược tính sẽ suy giảm rất nhanh.

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, điều này thì bé biết.

"Ngươi lấy về dùng sao?" Lão đầu nhi hỏi Tiểu Tứ Tử: "Ta tìm cho ngươi viên đá, ngươi đông nó lại rồi mau mang về nhà, cái này nóng sẽ dễ hoá thành nước. Sau khi về phải luôn đặt trong hầm băng."

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi: "Phải ướp lạnh sao?"

"Nếu đông lại, có thể đảm bảo dược liệu không giảm." Lão đầu nhi chỉ hộc tủ của mình: "Ngươi xem, ta để băng đá để nuôi, vật này đều lớn lên trên tuyết sơn, thích lạnh thích khô, hằng năm tuyết tan thì nó cũng hóa thành nước."

Mọi người đều sáng tỏ, khó trách nói mua cũng không dễ mang đi.

Lão đầu hỏi Tiểu Tứ Tử muốn mấy đứa, Tiểu Tứ Tử chỉ vào chậu nói: "Muốn..."

Còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng chọc vào cọc gỗ kia, nhìn lại.... Cả chậu bạch ti linh đã kết đầy băng rồi.

"A." Lão đầu nhi vui vẻ: "Ai! Cái này lợi hại nha!"

Ngũ Gia thương lượng với hắn. "Mấy chậu kia ta cũng đông lại cho ngươi, ngươi bán cho chúng ta một chậu, được không?"

Lão gia tử tính toán, cảm thấy thôi thì để cho Tiểu Tứ Tử chọn một chậu đi.

Tiểu Tứ Tử chỉ vào chậu vừa rồi Bạch Ngọc Đường mới đông lại, tiếp tục mở to hai mắt nhìn lão đầu nhi: "Cháu muốn chậu đó!"

Lão đầu nhi vội vàng bịt mắt lại: "Lấy đi! Lấy đi, tặng không!"

Mọi người đều bất đắc dĩ, cảm thấy lực sát thương của Tiểu Tứ Tử có chút lớn.

Tiểu Tứ Tử lấy tiền trong hà bao đưa cho lão đầu nhi, Bạch Ngọc Đường đông lạnh hết bạch ti linh trong tiệm lại, nói chứ, mấy chậu này sau khi đông lại thì càng có tinh thần, giống như chạm ngọc vậy.

Lão đầu nhi vui vẻ, lấy cho Tiểu Tứ Tử cái rương.

Sau khi bỏ bạch ti linh vào rương, Bạch Ngọc Đường vỗ lên mặt rương, cả cái rương đều bị khí lạnh đông cứng lại.

Đậy nắp lại, lại bọc một cái bao cách nhiệt, Đường Lạc Mai giúp xách, mọi người rời khỏi tiệm thuốc.

Thanh bạch đã thuận lợi lấy được, sau đó muốn đi mua hồng hắc.

Hai món trước mua rất thuận lợi, tâm trạng mọi người đều rất tốt.

Mà lúc bọn họ rời khỏi tiệm thuốc, sau lưng, có mấy người lặng lẽ theo dõi.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro