Chương 280: Tăng lữ
Cả nhà ơi, rất cần cả nhà giúp đỡ cho nhóm 1 chút, vào cmt để truy cập link nha!!!
Chương 280: Tăng lữ
Editor: Chim
Beta: Rosaline
Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là nhanh chóng tra án, nhưng lại không có kẻ tình nghi, không có đầu mối, ngay cả thân phận của người chết cũng không tra được.
Nhưng bất kể là lời đồn dao động lòng quân, hay lời đồn có thể ảnh hưởng tới phật pháp hội trên Thánh Điện sơn, đều đã bắt đầu lưu truyền.
Chuyện liên quan đến sự ổn định của biên quan, phật pháp hội có thể tiến hành thuận lợi hay không, cùng với mặt mũi của Khai Phong phủ... Gánh nặng ngàn cân rơi lên vai Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Trái lại Ngũ Gia rất bình tĩnh uống trà, ý là —— Đầu mối à, sẽ có thôi.
Triển Chiêu nhìn lại bên kia, tiểu đoàn tử mềm mại đang tựa vào hắn.
Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người lớn đều không quá đáng tin, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào Tiểu Tứ Tử!
Lúc này, thức ăn cũng được đưa lên, Triển Chiêu cầm chén nhỏ của Tiểu Tứ Tử gắp thức ăn cho bé, rồi đặt xuống trước mắt bé.
Tiểu Tứ Tử nhìn núi thức ăn trong chén, cảm thấy ăn tiếp có lẽ sẽ nặng thêm hai lạng.
Cầm đũa, Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu —— Miêu Miêu? Ăn cơm xong có vận động không?
Triển Chiêu gật đầu —— Ngoan nha! Ăn nhiều chút!
Ăn cơm xong, trời cũng sắp tối rồi.
Triển Chiêu hơi do dự, chờ sáng mai rồi đi tìm hay đi bây giờ đây...
Tiểu Tứ Tử hỏi Triển Chiêu: "Miêu Miêu, chúng ta đi đâu đây?"
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử: "Cháu không buồn ngủ sao? Hay để mai đi?"
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Triển Chiêu, sau đó quay mặt đi, hừ một tiếng.
Triển Chiêu chớp mắt —— Sao tiểu đoàn tử lại tức giận thế?
Ngũ Gia ôm Tiểu Tứ Tử lên, Tiểu Tứ Tử còn thật uỷ khuất: "Miêu Miêu gạt người, hại cháu ăn thêm nhiều thức ăn như vậy, ngày mai thức dậy sẽ nặng thêm hai lạng..."
Sau lưng, Công Tôn sờ cằm nghĩ —— Hoá ra còn có thể gạt tiểu đoàn tử ăn cơm như vậy.
Triển Chiêu kéo tay áo của Tiểu Tứ Tử thương lượng với bé: "Do thúc sợ cháu mệt thôi, nếu cháu không sợ mệt thì chúng ta đi dạo chút nhé, tầm một canh giờ rồi về soái phủ, cháu thấy sao?"
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt gật đầu: "Được nha."
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: "Miêu Nhi, ngươi chuẩn bị đi đâu?"
Triển Chiêu bày tỏ —— dễ thôi!
Vừa nói, vừa tránh sang một bên, tỏ ý để Tiểu Tứ Tử dẫn đường!
Tiểu Tứ Tử cũng nghiêng đầu —— Đi đâu đây?
"Tìm đầu mối nha!" Triển Chiêu bảo Tiểu Tứ Tử cứ tuỳ tiện đi.
Tiểu Tứ Tử nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia cảm thấy mặc dù cách này không hay lắm, nhưng trước mắt không có đầu mối nên gật đầu với Tiểu Tứ Tử.
"Vậy..." Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ về phía trước: "Đúng lúc cháu muốn đi mua ít đồ."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo Tiểu Tứ Tử.
Những người còn lại chia ra mấy đường, Công Tôn và Triệu Phổ về quân doanh, tiên sinh còn có một cặp hài cốt phải nghiệm, Lương Thần Mỹ mang Phương Thiên Duyệt về, tối nay mấy hài tử còn phải luyện công. Ngân Yêu vương mang mấy lão đầu biến mất như một làn khói, cũng không biết đi đâu chơi nữa, dù sao cũng không ai để ý đám lão đầu tử này.
Vốn dĩ Triệu Trinh cũng muốn cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử đi thử vận khí, nhưng không hiểu sao vẫn bị Nam Cung cưỡng ép kéo về soái phủ.
...
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi mua đồ cùng Tiểu Tứ Tử trước, Tiểu Tứ Tử muốn đi mua văn phòng tứ bảo, quyển sổ lần trước bé dùng để vẽ huyết lung đồ đã vẽ hết rồi, muốn đi mua quyển mới.
Đừng nhìn Hắc Phong thành là cứ điểm quân sự, Triệu Phổ cũng nổi tiếng ghét thư sinh yếu đuối, nhưng Cửu vương gia vẫn xây một đóng thư trai, thư viện, yêu cầu mỗi đứa trẻ trong thành đều phải đọc sách, nếu có thành tích tốt, quân doanh sẽ thưởng tiền.
Thư viện nhiều, tiệm bán văn phòng tứ bảo cũng nhiều, hơn nữa dựa theo từng lứa tuổi khác nhau của tiểu hài tử, các kiểu tiệm bán văn phòng tứ bảo cũng khác nhau.
Lần trước Tiểu Tứ Tử tới Hắc Phòng thành, phát hiện một tiệm bán văn phòng tứ bảo đặc biệt đáng yêu, mua mấy quyển sổ, lần này dùng hết rồi nên muốn tới mua thêm.
Cửa hàng này ở thành nam, tên là Đào Đào Chỉ Phô, chủ tiệm là một đôi lão phu thê, Đào nãi nãi và Đào gia gia.
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang Tiểu Tứ Tử đến, cửa tiệm cũng sắp đóng cửa rồi.
Tiểu Tứ Tử chạy vào, lão đầu, lão thái nhìn thấy bé, lập tức ném sổ sách trong tay qua một bên, chạy ra đón.
Tiểu Tứ Tử kêu "Đào gia gia, Đào nãi nãi" rồi chạy vào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khá bội phục phương diện giao tiếp của Tiểu Tứ Tử, đúng là có bạn khắp thiên hạ!
Tiểu Tứ Tử còn mở ra một tờ giấy, không chỉ có mình muốn mua, còn có rất nhiều tỷ tỷ ở Lan Huệ thư viện lần trước thấy bé dùng cũng đặc biệt thích, bé chuẩn bị mua về tặng các tỷ tỷ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút lo lắng cho Tiểu Tứ Tử, sau này lớn lên liệu có bị phiền não gì vì nhân duyên quá tốt không?
Bạch Ngọc Đường cũng tuỳ ý lật đồ trưng bày xung quanh... Đồ trong cửa tiệm này đúng là rất tao nhã đáng yêu, thích hợp cho trẻ con dùng, nhìn ra được làm ăn không tệ.
Đào gia gia giúp Tiểu Tứ Tử lấy hàng, lại giúp bé ghi chép, nói có thứ không đủ, phải chờ mấy ngày.
Tiểu Tứ Tử nói bọn họ sẽ ở lại lâu, cứ từ từ là được.
Triển Chiêu nhìn mấy cái nghiên mực hình móng mèo, cảm thấy có chút quá mức đáng yêu, muốn mua về.
Đang nghĩ xem có nên mua cái bàn chân gấu cho Bao đại nhân, móng chó cho Lâm Dạ Hoả hay không... Dứt khoát mua mỗi thứ một cái đi!
Sau lưng Triển Chiêu, đột nhiên Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ hắn một cái.
Triển Chiêu quay đầu, tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường —— Vừa ý cái gì rồi sao?
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, hỏi hắn: "Tiểu đoàn tử có chuẩn không?"
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, cả kinh —— Có đầu mối à?
Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt ra hiệu cho Triển Chiêu nhìn về phía chân bàn.
Triển Chiêu cúi đầu, dưới chân bài có một nửa tờ giấy lộ ra, trên đó vẽ hai mặt trăng xếp hàng, bên dưới còn có thứ như đám mây.
Hai người nhìn nhau —— Thật quen thuộc!
Triển Chiêu lập tức khom người, đưa tay nhặt tờ giấy đó lên.
Đó là một bản vẽ sơ bộ, bên trên là bản thảo, có bốn mặt trăng, phía sau mặt trăng là đám mây hình khô lâu. Đại ý đúng rồi, nội dung cũng như vậy, nhưng chênh lệch rất xa so với hoa văn trên tấm da người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm tờ giấy kia.
Đào nãi nãi giúp Tiểu Tứ Tử lấy đồ, nhìn thấy vậy thì cười nói: "Hơi xấu đúng không?"
Triển Chiêu hỏi Đào nãi nãi, đây là hình vẽ gì.
Đào nãi nãi nói: "Mấy ngày trước có ba tăng lữ khẩu âm Tây Vực tới đây, hỏi chúng ta có thể làm bì thư theo yêu cầu hay không. Đương nhiên là có thể rồi, ta hỏi hắn muốn làm kiểu gì. Người bình thường đặt làm bì thư, cũng chỉ thêm cái dấu ấn ngoài bì thư, hoặc điểm thêm hình vẽ các loại thôi. Mấy tăng nhân kia nói, muốn thêm một hình vẽ lớn trên dấu ấn. muốn vẽ bốn mặt trăng, phía sau mặt trăng còn có đám mây, đám mây kia phải có chút giống khô lâu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— Có đầu mối rồi!
Đào nãi nãi không ngừng lắc đầu: "Ta vừa nghe đã cảm thấy không phải bì thư đứng đắn gì rồi, bốn mặt trăng một đám mây cũng được, sao còn phải làm đám mây hình khô lâu chứ."
"Lão đầu nhà ta nháy mắt với ta, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không nhận vụ này nữa. Nhưng ta còn chưa mở miệng thì đã có mấy quân gia tới. Thư trai đối diện nhà chúng ta, có rất nhiều nhi tử của quân gia đều học ở đó, nên thường xuyên đến chiếu cố nơi này của chúng ta... Mấy tăng lữ kia nhìn thấy quân gia đi vào, lập tức bỏ đi. Ta bận buôn bán cũng không quá để ý. Nhưng sau đó, lúc rảnh rỗi nhớ tới hình vẽ của bọn họ nên vẽ ra nhìn thử. Ta vẽ mấy tấm rồi, cùng nghiên cứu với lão đầu hồi lâu, luôn cảm thấy vẽ thế nào cũng khó coi, sau đó ném đi. Có lẽ tờ này bị gió thổi bay xuống gầm bàn."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức hỏi cặn kẽ tướng mạo mấy tăng lữ kia, có điểm gì đặc biệt không, bọn họ còn nói gì không.
Đào nãi nãi và Đào gia gia nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Đào nãi nãi nói tiếng Hán của đám người này khẩu âm rất nặng, cảm giác tới từ Thổ Phiên.
Đào gia gia nói ba hoà thượng mặc tăng bào đen, mang đồ chống gió cát, trên tăng bào cũng có bụi đất, nhìn ra là đi từ xa tới.
"Đúng rồi!" Đào nãi nãi nói: "Một người trong đó, chỗ này..." Đào nãi nãi chỉ phần trán bên mặt trái, nói: "Nơi này có một thai kí màu xanh."
Đào gia gia còn nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: "Tăng lữ tới Hắc Phong thành, rất nhiều người đều ở khách điếm Thanh Diệp, bởi vì khách điếm Thanh Diệp chỉ cung cấp đồ ăn chay, cho nên tăng nhân vào ở rất thuận lợi."
Lúc rời khỏi Đào Đào chỉ phô, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giúp Tiểu Tứ Tử xách ra hai túi đồ lớn, đều giao cho ảnh vệ mang về giúp.
Bọn họ tiếp tục đến khách điếm Thanh Diệp.
Triển Chiêu một Tiểu Tứ Tử một đường, vừa đi vừa khen, nói bé rất linh! Thật đúng là đoàn vương chi vương, đoàn tử chi thần!
Nói xong vẫn bị hai nắm tay như bánh nhân đậu của Tiểu Tứ Tử đánh.
Bạch Ngọc Đường còn dạy Tiểu Tứ Tử nắm tay thế nào, đánh thế nào để tay mình không đâu.
Tiểu Tứ Tử bắt chước công phu, lấy Triển Chiêu làm bao cát. Triển Chiêu còn rất phối hợp, nói quyền cước của đoàn vương uy lực kinh người! Cảm giác bị nội thương rồi.
Hai lớn một nhỏ cười đùa một đường, rất nhanh đã đến cửa Thanh Diệp khách điếm.
Cả khu này có không ít khách điếm, nhìn Thanh Diệp khách điếm tương đối giản dị, không màu mè gì cả, người ra vào phần lớn là tăng lữ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới quán rượu đối diện. Có lẽ tửu lâu này có bán đồ ăn chay, những người ăn cơm trong lầu đều là hòa thượng.
Có lẽ là gần đến phật pháp hội, nên đặc biệt nhiều tăng nhân.
Vốn dĩ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn tìm một nhã gian để ngồi, để Giao Giao đến Thanh Diệp khách điếm tìm thử. Nếu như có tăng lữ trên mặt có thai kí, vậy hẳn sẽ rất rõ ràng.
Nhưng sau khi nghe ngóng, tiểu nhị tửu lầu nói lầu này có hai tầng, không có nhã gian, ngay cả chỗ trang nhã cũng không có.
Muốn ngồi giữa đám người mà điều khiển Giao Giao, có thể sẽ có chút kỳ quái, hơn nữa Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường phân tâm, nên muốn dứt khoát tìm một nóc nhà.
Nhưng Tiểu Tứ Tử lại đưa tay chỉ lên lầu hai, ý là —— chúng ta lên lầu hai đi.
Tuổi tác tiểu nhị cũng không nhỏ, đại khái cảm thấy Tiểu Tứ Tử đáng yêu, nên hỏi bé có muốn ăn sủi cảo chay không, nhà bọn họ có sủi cảo đậu hũ mì đặc biệt ngon, là một trong tam đại món ngon của Hắc Phong thành!
Triển Chiêu vừa nghe đến tam đại món ngon của Hắc Phong thành, lập tức bỏ đi ý niệm lên nóc nhà. Nóc nhà làm gì có sủi cảo thơm chứ? Cùng lắm thì ăn sủi cảo xong rồi lên nóc nhà!
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử vừa thảo luận sủi cảo vừa lên lầu!
Bạch Ngọc Đường đi sau, cảm thấy có lẽ sáng mai đoàn tử phải nặng thêm ba lạng.
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử mới bước lên lầu đã dừng chan lại.
Suýt chút nữa Ngũ Gia đã đụng vào lưng Triển Chiêu, có chút khó hiểu nhìn hắn.
Triển Chiêu ôm đoàn tử, sâu kín quay đầu lại, nói: "Ngọc Đường, nói ra ngươi không tin đâu!"
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày —— Không tin cái gì?
Triển Chiêu quơ đoàn tử trong tay: "Chưa thấy linh như vậy bao giờ."
Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử lách người.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, nhìn thấy ở phía ban nãy bị Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử che đi có một cái bàn.
Bên bàn, ba tăng nhân mặc hắc bào đang ăn cơm.
Mà người ngồi ngay cửa cầu thang, dưới phần trán bên trái có một thai kí màu xanh.
Triển Chiêu hôi Bạch Ngọc Đường đang kinh ngạc cùng nhau đi lên, nói với chưởng quỹ: "Chúng ta ngồi ở cái bàn đối chéo!"
Tiệm này có tới mười mấy loại sủi cảo, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đồng thanh: "Mỗi loại một ít!"
Ngũ Gia cạn lời với hai thùng cơm một lớn một nhỏ —— Không phải vừa ăn xong à?
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử liéc Bạch Ngọc Đường —— Không ăn hết thì bỏ túi mang về cho đám người rảnh rỗi thức đêm ăn!
Triển Chiêu bóp má Tiểu Tứ Tử: "Không thể để mình Tiểu Tứ Tử mập được đúng không? Ít nhất cũng để Lâm Dạ Hoả mập thêm hai lạng."
→Chương sau: Chương 281→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro