Chương 283 Lâu sử
Chương 283 Lâu sử
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Công Tôn cùng Triệu Phổ sau khi khám nghiệm tử thi xong thì ra khỏi lều, liền nhìn thấy bên ngoài ồn ào, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa mang theo một đám người, nâng một tượng Phật xương khô về.
Long Kiều Quảng cùng Âu Dương Thiếu Chinh vừa lúc mang Đường Tiểu Muội cùng Lục Hiểu Hiểu đi ngang qua, kết quả Âu Dương cùng Quảng gia nhìn thấy tượng phật kia thì cười không ngừng.
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng là đầu tiên nhìn thấy tượng Phật "không đứng đắn" như này, là ai làm thái quá như vậy.
"Chậc! Này là cái gì nha?"
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy vài vị lão gia tử đều đã trở lại, đều chỉ vào bộ xương tượng Phật hỏi Vô Sa đại sư, "Này chính là Tà Thần trong truyền thuyết sao?"
"Đến tột cùng có phải là Tà thần không? Hay là để tấu hài?"
Vài vị lão gia tử nháo ầm ầm, dường như có uống chút rượu.
Vô Sa đại sư vuốt đầu buồn bực, "Như thế nào nhìn lại có chút đáng yêu chứ? Không phải nói Tà Thần đều có khuôn mặt rất đáng sợ sao?"
Tất cả mọi người không biết nói gì, tập thể nhìn chằm chằm tượng Phật một hồi, sau đó lại cười phá lên.
Triệu Phổ để nhóm ảnh vệ mang tượng Phật vào phòng để đồ, lưu trữ xem về sau có dùng hay không.
Tất cả mọi người hỏi trên ót Tà Thần không phải có sừng sao? Sừng đâu?
Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều nói không tìm thấy, đã nhờ bầy sói lưu ý một chút.
"Tám phần là giả đi." Công Tôn cảm thấy cái này không thể xưng là Tà Thần, làm ô nhục ác danh Tà Thần.
Bạch Long Vương cũng lắc đầu, nói cái này thật khác xa với lời đồn.
Một đám người nói nói cười cười trở về, Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn xung quanh tìm tìm, Tiểu Tứ Tử đâu?
Yêu Vương có chút không biết nói gì nhìn hai người, "Hai ngươi chỉ biết Tiểu Tứ Tử, cũng không quan tâm Tiểu Bạch Đường cùng Triển Tiểu Miêu a?"
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều xua tay —— ai, hai người bọn họ còn có thể xảy ra chuyện gì sao.
..............
Bên kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử, theo dõi mấy hắc bào tăng nhân ra cửa.
Ba tăng nhân rất nhanh đã trở về khách phòng cửa Thanh Diệp khách điếm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn muốn tìm nóc nhà chuẩn bị ngồi chồm hổm theo dõi.
Kết quả mới vừa lên nóc nhà, Triển Chiêu chợt nghe bên tai có tiếng "Ong ong ong"
"Ba" một tiếng, Tiểu Tứ Tử hai tay nhỏ bé vỗ vào quai hàm Triển Chiêu, Triển Chiêu bĩu môi.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, cùng nhau hét, "Muỗi!"
Ba người nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, đang muốn đổi chỗ, Tiểu Tứ Tử nói, "Đi ra nga!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thuận thế chợt lóe thân vào ngõ nhỏ.
Chỉ thấy ba hòa thượng kia đều đi ra từ khách điếm, sau đó đi về hướng Bắc.
Lúc này sắc trời cũng đã tối, người đi đường cũng không nhiều, ba tăng nhân một thân hắc y, nhưng lại xếp thành hàng ngang cùng đi về phía trước, thân hình cùng bước đi đều rất kỳ lạ, hoàn mỹ che giấu trong bóng tối.
Trên đường ít người kỳ thật rất khó để theo dõi, bởi vì chỗ ẩn thân tốt là trong đám người, không ai che chắn, đối phương vừa quay đầu lại sẽ bị phát hiện ngay.
Cũng may còn có Giao Giao.
Giao Giao ở phía trước đi theo đám tăng nhân, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, cách một con phố chậm rãi đi tới, như đi tản bộ, dù sao cũng có Giao Giao nên không sợ mất dấu.
Ba tăng nhân vẫn bước đi, ra tận quan đạo phụ cận ngoài thành.
Khu vực này Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng quen thuộc, lúc trước khi tìm đầu Phật đã từng đến, cũng đã đi qua khe suối cùng miếu.
Ba hòa thượng rất nhanh đã đi vào rừng, Giao Giao tiếp tục theo dõi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi tới quan đạo, trước sau nhìn nhìn, phụ cận cũng không có ai.
Hai người cũng vào rừng, bất quá không đi sâu vào, mà chờ bên ngoài, chỉ để Giao Giao đi vào.
Chủ yếu là hai người bọn họ còn mang theo Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử không biết giấu hơi thở, nếu bên trong có cao thủ sẽ dễ dàng bị người phát hiện, mặt khác chính là...
"Muỗi!" Triển Chiêu vừa nói vừa dậm chân, Tiểu Tứ Tử cũng dậm chân.
Bạch Ngọc Đường giống như không có gì đứng một bên.
Tiểu Tứ Tử cùng Triển Chiêu đều nghi hoặc nhìn Ngọc Đường —— muỗi không cắn ngươi sao?
Ngũ Gia nhún vai.
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử vươn tay đánh hai má Triển Chiêu.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, bĩu môi trách cứ Tiểu Tứ Tử —— ngươi gần đây thường xuyên đánh ta nga.
Tiểu Tứ Tử nâng tay cho hắn xem, trên tay có một con muỗi đã chết.
"Ách! Lợi hại!" Triển Chiêu giơ tay phẩy phẩy, nhưng vẫn có thể nghe tiếng "Ong ong ong".
Ngũ Gia vẫn rất bình tĩnh đứng yên tại chỗ, nhìn hai người bọn họ chiêu muỗi, còn lui qua một bên một chút.
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, "Bạch Bạch nhất định dùng nội lực! Muỗi thường bay đến chỗ nóng, chỗ đó lạnh mà bên chúng ta thì nóng!"
Triển Chiêu liền ôm Tiểu Tứ Tử chạy lại cạnh Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia chạy trốn, cùng hai người bọn họ náo loạn trong chốc lát, đột nhiên bảo hai người "Suỵt".
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử nhìn hắn, hỏi, "Như thế nào?"
Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, "Ba hòa thượng tới một tòa miếu, trong miếu có ba người."
Ba người trong miếu cũng là ba hòa thượng, ăn mặc cũng giống với ba hòa thượng kia.
Ba hòa thượng kia sau khi đi vào thì hành lễ với ba người bên trong.
Thông qua Giao Giao cẩn thận đánh giá sáu người này một chút, phát hiện tuy rằng đều là hòa thượng, tăng bào của ba tăng nhân đi vào miếng là thuần đen, tăng bào của ba tăng nhân trong miếu cũng thuần đen, nhưng trên đó có đường kim tuyến.
Bạch Ngọc Đường cân nhắc, có thể tăng nhân mặc tăng bào kim tuyến có địa vị cao hơn.
Một trong tăng nhân đi vào miếu nói tiếng Thổ Phiên, cũng may Bạch Ngọc Đường tinh thông ngôn ngữ Tây Vực, nghe không có gì khó khăn.
Song phương đối thoại nội dung chủ yếu là, "Tìm không được", "Vậy triển khai..."
Ba tăng nhân bình thường nói là Hắc Phong Thành có rất nhiều nơi chưa thể tìm, nên cũng không thể xác định thứ đó có nằm trong tay của Triệu Phổ hay không.
Ba tăng nhân kim tuyến kia tỏ vẻ ở trong tay Triệu Phổ không phải là vấn đề, chỉ sợ rơi vào tay các hòa thượng ở Thánh Điện Sơn.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy đoán xem đám người này đang tìm cái gì?
"Có chó con hay mèo con chạy vào sao?"
Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng như thế, hắn trong nháy mắt không phân biệt được tiếng truyền đến từ chỗ Giao Giao hay từ chỗ của hắn.
Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đang đứng một bên hỗ trợ bắt muỗi cho nhau, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn xung quanh.
"Như thế nào?" Triển Chiêu đi qua, "Phát hiện cái gì rồi?"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cũng ý thức được, tiếng nói chuyện kia là ở trong miếu.
Quả nhiên, khi Giao Giao chạy vào miếu xem, chỉ thấy phía sau ba tăng nhân có cái bồ đoàn, trên bồ đoàn có một tăng nhân bộ dạng vô cùng hung hãn.
Người này thoạt nhìn tầm bốn mươi tuổi, mặt để râu quai nón, khuôn mặt cùng bộ dạng có chút giống với sư tử trấn trạch, mắt to miệng rộng, mũi lớn, trên mũi còn có hai đường nếp nhăn. Diện mạo vừa nhìn là biết không phải là người Trung Nguyên. Trên đầu là một cái bảng đen dài*, kỳ lạ nhất chính là thứ mà hắn đeo trên người.
*头上是一个黑色的板寸 hơi khó hiểu bạn nào có thể giải thích rõ hơn cmt nha!!
Người này trước ngực có đeo một phật châu hình đầu lâu, kích cỡ bằng nắm tay, màu xanh đậm, phỏng chừng là dùng ngọc thạch điêu khắc thành, mà trên hai tai, còn xuyên hai cái cũng giống vậy mà màu đỏ. Hồng mặt lục đầu lâu, phối hợp với thân phận người Liêu, vừa nhìn là biết hung tăng.
Hung tăng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Giao Giao vốn trốn ngoài cửa, thấy hòa thượng kia không nhìn thấy mình, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Ngọc Đường ý thức được, người này nội lực cực cao, hơn nữa vừa rồi Giao Giao thế nhưng hoàn toàn không phát hiện hơi thở của hắn.
"Lúc các ngươi vào đây..."
Hung tăng từ bồ đoàn đứng lên.
Hắn vừa đứng đứng lên, sáu hòa thượng kia cùng nhau quỳ xuống hình như vô cùng sợ hãi.
Đại hòa thượng đi ra cửa miếu, đứng trong rừng nhìn khắp nơi, ngẩng đầu giật giật cái mũi, như là đang ngửi.
"Có chó con hay mèo con đi theo các ngươi vào đây, hay là có cao thủ che giấu nội lực gì đó..." Hung tăng nói xong, liền nhìn về phía bên ngoài cánh rừng.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên ý thức được, có thể là hắn đã phát hiện ra khí tức của Tiểu Tứ Tử. Hắn cùng Triển Chiêu lúc theo dõi thường sẽ che giấu hơi thở, nhưng Tiểu Tứ Tử hoàn toàn không biết. Hơn nữa cách xa như vậy, bình thường sẽ lầm thành hơi thở của động vật nhỏ trong rừng, chỉ có cao thủ nội lực phi thường cao mới có thể ý thức được... Loại hơi thở này là của con người, mà không phải là của động vật nhỏ.
Mà bình thường phương pháp mà cao thủ che giấu hơi thở, sẽ làm hơi thở của bản thân hơi thở giống với động vật nhỏ hoặc là tiểu hài nhi, như vậy mới không bị người phát hiện.
Sau khi ý thức được điểm này, Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay áo.
Triển Chiêu vội vàng bịt mũi Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ trước đây đã dạy Tiểu Tứ Tử, nếu cao thủ ở xung quanh phải giấu hơi thở, thì nên trốn vào lòng đại nhân.
Tiểu Tứ Tử lập tức ngoan ngoãn trốn trong lòng Triển Chiêu!
Triển Chiêu đoán là trong rừng có cao thủ, liền đối với Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử trong lòng hắn —— ý bảo không nên mạo hiểm.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong rừng, hung tăng kia đã nhìn về phương hướng của bọn họ, Bạch Ngọc Đường muốn Triển Chiêu mang Tiểu Tứ Tử đi trước.
Nhưng hung tăng hình như đã nhận ra hơi thở bên này có biến hóa, vốn còn muốn đi qua bên này, bước chân đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt hung tăng có chút do dự, tự nhủ nói, "Hơi thở thế nhưng biến mất... Không đúng... Là đã được khống chế."
Sáu hòa thượng đều đi ra đứng sau hung tăng, hỏi hắn có muốn đi vào rừng kiểm tra hay không.
Hung tang cũng khoát tay áo, thấp giọng nói, "Ta phát hiện không ra hơi thở của hắn, hắn hình như lại có thể nghe được ta nói chuyện... Gần đây Hắc Phong Thành có hơi nhiều cao thủ..."
Bạch Ngọc Đường nhìn hết thảy, đột nhiên nghĩ ra biện pháp, vừa có thể xác định nghi ngờ của hung tăng, đồng thời thử xem hắn có thân phận gì.
Ngoài cửa miếu, hung tăng đứng trong chốc lát, muốn tiếp tục đi ra ngoài rừng, đột nhiên... Nghênh diện một trận gió thổi qua, khiến hắn rùng cả mình...
Hung tăng sửng sốt, sáu hòa thượng phía sau cũng ngẩng mặt, có chút nghi hoặc nhìn lên trời, rõ ràng ban đêm tinh quang chói mắt, vì sao lại có tuyết...
"Không xong!" Hung tăng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, lệnh cho sáu hòa thượng, "Các ngươi tiếp tục tìm kiếm cuốn sách kia! Nơi đây không tiện ở lâu, lần sau gặp mặt đổi thành Phùng gia trong thành."
"Dạ! Lâu sử!"
Hung tăng kia nói xong, sắc mặt cũng thay đổi, nhìn thấy bông tuyết liền chạy nhanh vào rừng, Giao Giao còn theo hắn vài bước.
Bạch Ngọc Đường tâm nói quả nhiên bách thí bách linh*, không có gì sao thấy tuyết lại chạy, lại đến thử ngươi!
*bách thí bách linh: trăm lần thí nghiệm trăm lần đúng
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút tiếng cười của Thiên Tôn... Chính là loại tiếng cười không đứng đắn.
Sau đó Bạch Ngọc Đường vừa tập trung tinh thần, nghĩ đến tiếng cười của Thiên Tôn, trong rừng, hung tăng kia đột nhiên nghe thấy một tiếng cười lạnh trong trời đêm truyền đến.
Hung tăng hít ngụm lãnh khí, đúng nghĩa lãnh khí, một hơi còn hít vào vài miếng bông tuyết, đến nỗi ho khan.
Chỉ thấy hắn rất nhanh đã chạy vào trong rừng hắc ám, dựa vào một thân cây, hai tay múa may, tựa hồ là đang làm hành động cúng bái gì đó, sau đó chỉ thấy hắn dần dần biến mất vào thân cây.
Giao Giao ở một bên nhìn đến choáng váng, còn kề sát vào nhìn kỹ xem, này so với ảo thuật còn lợi hại hơn.
Sau khi hiểu được, Giao Giao cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu —— hung tăng không phải ẩn thân cũng không phải hào vào thân cây, mà là biến đổi màu! Có thể có liên quan đến bộ tăng bào cùng bộ trang sức đầu lâu trên người hắn, chúng có huyền cơ gì đó, có thể thay đổi màu sắc. Lúc này, màu sắc toàn thân của hung tăng đều giống như vỏ cây, hơn nữa màu đen hoàn mỹ dung nhập vào bóng đêm, phụ cận lại không có đèn dầu, cho nên rất khó nhận ra.
Bạch Ngọc Đường cũng không cùng hắn náo loạn nữa, thu hồi nội lực.
Chờ kia cổ nội lực rét lạnh đến thấu xương dần dần tiêu tán, lại qua một hồi lâu sau, hung tăng kia mới dần dần "Hiện ra".
Hắn tựa hồ đổ rất nhiều mồ hôi, dựa vào cái cây phía sau ngồi xuống lau mồ hôi trên mặt, miệng nói thầm, "Nguy hiểm thật..."
Ngoài bìa rừng, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghe thấy trong rừng truyền đến tiếng bước chân, hai người vội vàng ôm Tiểu Tứ Tử tránh vào rừng cạnh quan đạo.
Chỉ thấy sáu hòa thượng kia chạy ra, chia làm hai đội, ba hướng Nam ba hướng Bắc, phân công nhau chạy đi.
Mà hung tăng kia, thì chạy tiếp vào rừng bên kia, đừng nói chứ... Chạy cũng thật nhanh!
Giao Giao về tới bên người Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, Ngũ Gia ý bảo Triển Chiêu —— đi thôi!
Hai người mang theo Tiểu Tứ Tử cùng nhau quay về quân doanh, Ngũ Gia chuẩn bị hỏi Thiên Tôn một chút, hung tăng kia nếu sợ, chứng tỏ trước kia đã bị ai đó đánh, hẳn là sư phụ hắn đi. Vừa rồi đám người kia gọi hắn là Lâu sử, còn nói tìm cuốn sách gì đó...
→Chương sau: Chương 284→
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro